- Yêu nữ, muốn giết cứ giết, đừng mơ Bạch mỗ cúi đầu trước ngươi!
Yếu hại bị chế trụ, Bạch Nhạc theo đó giãy thoát khỏi mị hoặc khống chế, trong mắt lộ ra hàn ý, lớn tiếng mắng.
Tâm tư Tô Nhan linh xảo cỡ nào, vốn còn có chút không rõ ràng ý tứ Bạch Nhạc, nhưng giờ bị Bạch Nhạc mắng như vậy, lập tức liền hồi thần.
Cười nhẹ một tiếng, ngón tay Tô Nhan nhè nhẹ khẽ vạch trên mặt Bạch Nhạc, mị tiếu nói:
- Người ta há nỡ bỏ được giết tiểu ca ca, đi thôi, tiểu ca ca ta mang ngươi về nhà có được không?
Trong lúc nói chuyện, thân hình Tô Nhan hơi lắc, đột nhiên bắt lấy Bạch Nhạc, xoay người lui ra sân viện.
Tô Nhan muốn xông vào không dễ dàng, nhưng lui đi ra lại thong dong hơn nhiều.
Đệ tử Thất Tinh Tông chẳng qua bằng vào kết thành pháp trận mới có thể kháng cự được mị thuật của nàng, giả như ai dám đuổi theo, loạn mất trận cước, cả đám liền khó tránh bị mị hoặc khống chế.
Phải biết, đừng thấy Bạch Nhạc tựa hồ bị Tô Nhan dễ dàng chế phục, nhưng trên thực tế, trong lòng ai nấy đều rõ ràng, đấy tuyệt không có nghĩa Bạch Nhạc quá yếu, mà là mị hoặc chi thuật quá khắc chế Bạch Nhạc mà thôi.
Thật phân tán đi ra, dưới Linh Phủ hậu kỳ, liệu mấy ai dám chắc có thể nói không bị ảnh hưởng?
Huống hồ, đám đệ tử Thất Tinh Tông chỉ phụ trách thủ hộ nơi đây, bảo hộ Dương Bằng an nguy, việc gì phải để ý Bạch Nhạc chết sống.
- Tiểu Nhạc!
Mắt thấy Bạch Nhạc bị bắt đi, Bạch Thanh Nhã lập tức hoảng hốt đuổi theo, lại bị Dương Bằng cường hành ngăn lại.
- Bạch cô nương, ngươi không thể đi ra ngoài, ta đáp ứng Bạch huynh đệ nhất định phải bảo vệ ngươi an toàn, quyết không thể để ngươi có nửa điểm nguy hiểm.
Chắn ở trước người Bạch Thanh Nhã, Dương Bằng trầm giọng nói.
- Dương công tử, tiểu Nhạc bị ma nữ kia bắt đi! Ta không thể cứ vậy trơ mắt nhìn hắn rơi vào nguy hiểm, van cầu ngươi, đi ra cứu tiểu Nhạc thôi!
Hành động đuổi theo đi ra chẳng qua là nhất thời gấp gáp, bây giờ hồi thần lại, Bạch Thanh Nhã rất rõ ràng, bằng vào nàng dù có đuổi theo cũng không giúp được gì.
Hiện nay, xung quanh đây, người duy nhất nàng có thể cầu xin giúp đỡ chính là Dương Bằng.
Cười khổ một tiếng, Dương Bằng nói:
- Bạch cô nương, không phải ta không chịu tương trợ! Mà giờ cục diện đã thế này, dù là ta cũng không khả năng điều động đệ tử tông môn được!
Lời này không phải Dương Bằng nói cho có lệ, mà sự thực chính là như vậy.
Đừng thấy hắn là đệ tử chân truyền, sau lưng lại có lão tổ làm chỗ dựa, địa vị nhìn như tôn quý, nhưng trên thực tế, đệ tử Thất Tinh Tông đều rõ ràng thiếu gia này là ai.
Bảo hộ Dương Bằng không vấn đề, nhưng tuyệt đối sẽ không nghe theo Dương Bằng chỉ huy.
Thậm chí với tình hình lúc này, dù Dương Bằng muốn rời đi thì cũng sẽ bị bọn hắn trực tiếp ngăn cản.
Nghe được lời này của Dương Bằng, Bạch Thanh Nhã càng thêm hoang mang lo sợ.
- Bạch cô nương yên tâm, Bạch huynh đệ cát nhân tự có thiên tướng, ma nữ này tuyệt đối sẽ không thương hại đến hắn.
Nhìn theo hướng Tô Nhan rời đi, Dương Bằng như có điều suy tư, mở miệng nói.
Sau lưng Bạch Nhạc tồn tại vị cao thủ ma đạo kia làm chỗ dựa, dù Tô Nhan bắt hắn lại, hẳn là cũng chỉ muốn ép hỏi tin tức về vị cao thủ kia từ trong miệng Bạch Nhạc mà thôi.
Còn về muốn giết Bạch Nhạc, sợ là Tô Nhan không có lá gan đó.
Quan trọng hơn là.
.
.
Việc này tựa hồ lộ ra một phần kỳ quặc.
Dương Bằng và Bạch Nhạc đã quen biết không phải một hai ngày, tự nhận còn tính quen thuộc với tính cách và thực lực Bạch Nhạc, vô luận là lúc đối mặt Lãnh Thiên Thạch hay cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông khác, Bạch Nhạc đều chưa từng chịu thịt.
Khăng khăng tại ngã nhào hai lần trên tay Tô Nhan?
Chẳng lẽ Bạch Nhạc thực sự là đứa ngu?
Nếu thật là loại đồ ngu như thế, sợ cũng căn bản khó sống được tới bây giờ.
Tuy hiện nay Dương Bằng còn chưa rõ ràng then khớp trong đó, nhưng bằng trực giác, hắn tựa hồ cảm thấy, rơi vào trong tay Tô Nhan, Bạch Nhạc hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.
...!...
Bạch phủ!
Bắt lấy Bạch Nhạc, Tô Nhan một đường lao nhanh, thoáng chốc đã về lại trong Bạch phủ.
Hiện tại Bạch phủ sớm đã bị Đàm Duyệt Cường khống chế, thấy Tô Nhan bất ngờ cầm bắt Bạch Nhạc trở về, Đàm Duyệt Cường lập tức vui mừng quá đỗi, hí hửng chạy tới.
- Chúc mừng Tô sư tỷ!
Liếc nhìn Đàm Duyệt Cường một cái, Tô Nhan lạnh lùng nói:
- Làm tốt chuyện của chính ngươi đi, ta dẫn người đến Thính Hương Thủy Tạ, nếu người Bạch gia dám phản kháng.
.
.
Giết không tha!
Trước đó Bạch Nhạc không ở đây, Tô Nhan còn một mực dặn dò Đàm Duyệt Cường không được thương người, nhưng giờ tóm lại Bạch Nhạc, lập tức trở mặt lãnh khốc vô tình!
- Yêu nữ, ngươi có bản lãnh thì giết ta đi! Đừng hòng ta nói nửa lời với ngươi.
Quay lưng, Tô Nhan cười lạnh nói:
- Thật ư? Thiếu chủ Bạch gia quả nhiên xương cứng, chỉ là không biết, ta giết sạch người Bạch gia, liệu ngươi có đau lòng không!
-.
.
.
Nháy mắt, Bạch Nhạc gần như tức đến cả người phát run, chỉ là khổ nổi linh lực toàn thân đã bị Tô Nhan phong bế, căn bản không nào giãy dụa được.
Nói xong câu này, Tô Nhan ném xuống Bạch Nhạc, trực tiếp bay qua Thính Hương Thủy Tạ.
Thấy Tô Nhan rời đi, Đàm Duyệt Cường lập tức mừng rỡ, vung cước trực tiếp đạp lên người Bạch Nhạc:
- Ha ha, hung đi! Sao ngươi không tiếp tục hung? Bạch tiểu tử, lúc trước ngươi giáo huấn ta, sắc mặt đâu phải như thế này!
- Phi!
Phun một ngụm, Bạch Nhạc ngạo nghễ nói:
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng để ta giáo huấn?
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Đàm Duyệt Cường lần nữa vung cước đạp lên người Bạch Nhạc, lành lạnh nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất thành thật chút, đỡ phải chịu da thịt đau khổ! Đi, nhanh theo ta về Thính Tuyết Thủy Tạ nghe Tô sư tỷ phân phó, đi chậm, cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi.
Trước đó mỗi lần nhìn thấy Bạch Nhạc, Đàm Duyệt Cường đều không thể không hốt hoảng mà chạy, tuy hai lần may mắn sống sót dưới kiếm Bạch Nhạc, nhưng trong lòng sớm đã phẫn hận đan xen.
Giờ thật không dễ dàng mới bắt được cơ hội như vậy, có thể trêu chọc tra tấn Bạch Nhạc, há lại không lên không?
Một đường đuổi Bạch Nhạc tới Thính Hương Thủy Tạ, Đàm Duyệt Cường châm chọc khiêu khích không ngừng.
- Bạch Nhạc, ngươi không ngờ sẽ có hôm nay đúng không? Hắc! Ta nói cho ngươi biết, lát nữa nếu ngươi không chịu thành thật trả lời câu hỏi của Tô sư tỷ, ta liền từng đao từng đao gọt xuống da thịt trên người ngươi!
Nhướng mày, nhìn Đàm Duyệt Cường một cái thật sâu, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Đàm Duyệt Cường đúng không, ngươi ngàn vạn đừng hối hận!
- Ta hối hận?
Bật cười ha hả, Đàm Duyệt Cường không đáng nói:
- Ngươi còn tưởng có thể cầm nắn được ta? Bạch tiểu tử, lát nữa ngươi ngàn vạn đừng cầu ta, ta đảm bảo sẽ cho ngươi thấy, chết cũng là một loại giải thoát.
- Trên dưới Bạch gia các ngươi Bạch gia, ta sẽ từ từ giết sạch!
Tựa hồ nhớ ra điều gì, Đàm Duyệt Cường lạnh lùng nói:
- Đúng rồi, còn cả tỷ tỷ kia của ngươi nữa, gọi là Bạch Thanh Nhã đúng không? Hắc, cô nàng kia cũng đẹp lắm, không biết tư vị thế nào, quay đầu đợi ta bắt nàng lại, sau đó chơi nàng ngay trước mặt ngươi, thế nào? Ha ha ha!
Vốn Bạch Nhạc không muốn để ý gia hỏa này, dù bị hắn chửi rủa cũng không mấy để tâm.
Nhưng câu nói này, nháy mắt lại chạm được nghịch lân của Bạch Nhạc!
Đột nhiên dừng bước, khắc này, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua sát khí khủng bố.
Thoáng chốc, dù là Đàm Duyệt Cường, đón lấy ánh mắt này, trong lòng đều không khỏi hơi lạnh, nhưng lập tức nhớ ra hiện tại linh lực Bạch Nhạc đã bị phong bế, sợ hãi kia tức thì hóa thành thẹn ngượng.
Ầm!
Lại một cước đạp lên người Bạch Nhạc, Đàm Duyệt Cường hừ lạnh nói:
- Nhìn cái gì? Tiểu súc sinh, trước chẳng phải ngươi còn muốn giết ta? Không giờ có ngày lại rơi vào tay ta đúng không? Ta đảm bảo ngày này sẽ khiến ngươi suốt đời không quên!
…..