Ngay trước Thính Hương Thủy Tạ, Bạch Nhạc bày xuống tiệc rượu, thống ẩm tới đêm khuya với bọn Dương Bằng, Tiếu Vượng.
Từ nhỏ đến lớn, kỳ thực Bạch Nhạc không có mấy người là bằng hữu chân chính.
Lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, Dương Nghiên và Liễu Như Tân miễn cưỡng tính là bằng hữu của hắn, đến sau rời đi, liền chỉ có hai người Dương Bằng và Tiếu Vượng, gặp gỡ thế này, có vẻ càng thêm thống khoái.
Bồi ở bên người Bạch Nhạc, Tô Nhan cũng uống, chỉ là rất ít xen lời.
So với người khác, hiểu biết của Tô Nhan đối với Bạch Nhạc càng thêm phức tạp, nàng biết thân phận thực sự của Bạch Nhạc, lại tựa hồ không quá hiểu rõ về hắn.
Mấy ngày nay, thật ra Tô Nhan cũng bóng gió hỏi dò hết thảy tin tức liên quan đến quá khứ Bạch Nhạc.
Những chi tiết nhỏ kết hợp với nhau, cộng thêm tiệc rượu hôm nay, phảng phất đã ẩn ẩn chắp vá thành bộ dạng chân chính của Bạch Nhạc.
Chỉ là, thiếu niên thân thiện đáng yêu trước mắt này, cùng cái truyền nhân Ma Quân lãnh khốc ngoan lạt kia, đến cùng ai mới thật là Bạch Nhạc?
Bọn Dương Bằng đã tới liền không có ý định đi, cứ vậy trực tiếp ở lại trong Bạch phủ.
Tuy Bạch Thanh Nhã đã dặn dò hạ nhân không được nói lung tung, nhưng tin tức lại vẫn cứ truyền ra.
Được đến tin tức, ngựa xe trước cửa Bạch phủ lại càng nhiều thêm.
Chẳng qua, hết thảy những điều này đều không liên quan gì tới Bạch Nhạc.
Tùy theo bọn Dương Bằng đi đến, ngày thường, Bạch Nhạc nhiều thêm mấy đối thủ luyện kiếm.
Mặc dù luận thực lực, Bạch Nhạc thật ra chỉ là Linh Phù sơ kỳ, nhưng dần dần, lúc giao thủ lúc lại thường thường phải là Dương Bằng và Tiếu Vượng cùng lên mới miễn cưỡng đánh thành ngang tay với Bạch Nhạc.
Tựa hồ không thấy Bạch Nhạc tập trung tu luyện, cứ vậy nhàn nhã đọc sách, viết chữ, nhưng khăng khăng dù là ai đều cảm giác được, mỗi ngày thực lực Bạch Nhạc đều có đề thăng.
Chớp mắt, hơn nửa năm qua đi, khí trời lần nữa trở lạnh, hoa tuyết nhỏ mịn vô thanh vô tức hạ xuống.
Tính ra, từ lúc rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, đến nay cũng đã được một năm.
Thực lực Bạch Nhạc một đường cuồng thăng, hiện tại đã sắp đột phá Linh Phủ trung kỳ, chỉ là, đến đây dần bắt đầu lộ ra một vấn đề lớn.
Linh Tê Kiếm Quyết tuy tinh diệu, nhưng nói toạc ra thì cũng chỉ là công pháp cấp độ nhập môn mà thôi, một khi bước đến Linh Phủ Cảnh liền có vẻ hơi không theo kịp tốc độ tu hành.
Nếu là người tư chất người bình thường, dựa vào Linh Tê Kiếm Quyết chậm rãi thúc đẩy tu vi tới Tinh Cung Cảnh không phải là không được.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, như vậy hiển nhiên có chút không đủ.
So với Thông Thiên Ma Công, tiến cảnh công pháp huyền môn của Bạch Nhạc thực sự quá chậm, hơn nữa, Bạch Nhạc càng lúc càng có thể cảm giác được, trạng thái cân bằng của hai Linh Phủ đạo ma trước đây tựa hồ đang dần bị đánh vỡ.
Mặc dù trong thời gian ngắn có vẻ vẫn sẽ không gặp vấn đề, nhưng nếu không giải quyết triệt để, ngày sau lúc bước đến Tinh Cung Cảnh, tất sẽ trở thành ẩn hoạn.
Nếu là đệ tử đại phái, chuyện này tự nhiên không sao cả, chỉ cần trở về tông môn, kiểu gì cũng có thể đổi lấy công pháp càng tốt.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện này lại không đơn giản như vậy.
Đừng nói trong thời gian ngắn hắn không tính phản hồi Linh Tê Kiếm Tông, dù hắn nguyện ý trở về, tình hình Linh Tê Kiếm Tông thế nào hắn cũng rõ ràng, công pháp hạch tâm thất truyền, giờ có thể nói ngay cả trình độ tông môn cấp Huyền đều khó mà duy trì tiếp được.
Linh Tê Kiếm Tông nào có công pháp đỉnh cấp đưa cho Bạch Nhạc.
Phải biết, để cân bằng lực lượng đạo ma, thứ Bạch Nhạc cần không chỉ dừng ở cái được gọi là công pháp đỉnh cấp, mà phải là truyền thừa huyền môn đỉnh cấp.
Những thứ như vậy, đừng nói Linh Tê Kiếm Tông, dù đổi thành Hàn Sơn, thậm chí Thất Tinh Tông cũng chưa hẳn đã có thể cho hắn.
- Bạch huynh đệ, ngươi có từng nghĩ tới.
.
.
Bái nhập Thất Tinh Tông!
Dương Bằng tuy thực lực chẳng ra làm sao, nhưng ánh mắt lại cực cao, mặc dù không biết Bạch Nhạc tu luyện ma công, song hắn cũng nhìn ra, Bạch Nhạc muốn thực sự tiến thêm một bước, đuổi theo bước chân loại thiên tài như Lý Phù Nam thì nhất định phải đổi lấy công pháp tu hành càng tốt.
Đưa mắt khắp toàn Thanh Châu, có thể cho hắn loại công pháp như thế, chỉ có Thất Tinh Tông.
Hơn nữa, Dương Bằng đích xác có năng lực giúp Bạch Nhạc bái nhập Thất Tinh Tông.
Lúc trước, Mộng Thiên Thu từng nói qua để Bạch Nhạc bái nhập môn hạ, chỉ là bị Bạch Nhạc cự tuyệt, giờ Dương Bằng lần nữa nhắc tới chuyện này, Bạch Nhạc thoáng do dự một phen, sau cùng lại vẫn cự tuyệt.
- Đa tạ Dương huynh, chỉ là tiểu đệ nhận được đại ân của tông môn, không tiện đổi sang môn phái khác.
Mặc dù sớm đã đoán được, nhưng nghe thấy đáp án này, Dương Bằng vẫn không khỏi hơi có chút thất vọng.
- Ai, ta thật muốn dẫn tiến ngươi cho lão đầu tử nhà ta! Ngươi còn nhớ Thu Hoằng Kiếm không, trước đây lão đầu tử nhà ta từng nói, lúc nào ta có thể khiến Thu Hoằng Kiếm có linh tính, liền cho phép ta theo hắn học kiếm.
Nhún nhún vai, Dương Bằng mở miệng nói:
- Thiên phú kiếm đạo của ngươi, ngay cả đám gọi là thiên tài trong tông môn cũng không bằng được, nếu ngươi bằng lòng bái nhập bản tông, ta có thể đi về van cầu lão đầu tử, thu ngươi làm môn hạ, đáng tiếc, đáng tiếc!
Nghe được lời này của Dương Bằng, Bạch Nhạc còn chưa có phản ứng, mắt Tiếu Vượng đã sáng rực lên!
Tinh Hà lão tổ a!
Có thể nói đó là đệ nhất nhân trong toàn bộ Thanh Châu, dù đưa mắt khắp thiên hạ cũng là nhân vật đỉnh cấp nhất.
Nếu có thể bái nhập môn hạ cao nhân như thế, đó là cơ duyên cỡ nào.
Khắc này, Tiếu Vượng quả thực hận không thể đáp ứng thay cho Bạch Nhạc.
Dù là Bạch Nhạc, khắc này cũng không khỏi có chút động tâm.
Nhưng ý niệm này vừa chớp qua trong đầu liền bị Bạch Nhạc cường hành đè xuống.
Truyền thừa của Tinh Hà lão tổ cố nhiên rất tốt, nhưng nếu thật đi lại quá gần với nhân vật như thế, Bạch Nhạc không dám chắc đối phương sẽ không phát hiện ra manh mối gì từ trên người mình.
Một khi Thông Thiên Ma Công bại lộ, vậy thì không phải là bái nhập môn hạ Tinh Hà lão tổ, mà là tự chui đầu vào chỗ chết.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc cố chấp nói:
- Đa tạ ý tốt của Dương huynh, là ta không có duyên phận đó.
Cầm ra sát thủ giản là lão đầu tử nhà mình rồi mà Bạch Nhạc vẫn chẳng hề bị lay động, Dương Bằng không khỏi há hốc mồm.
Nhưng mà, trong lòng lại cũng có chút bội phục.
Trên đời này người biết nói lời hay thì nhiều lắm, nhưng mấy ai có thể đối mặt mê hoặc mà vẫn không quên sơ tâm?
Trầm ngâm một lát, Dương Bằng đột nhiên mở miệng nói tiếp:
- Bạch huynh, ngươi không muốn bái nhập Thất Tinh Tông cũng được! Chỉ là không biết, ngươi có dám xông Thất Tinh Tháp không?
- Thất Tinh Tháp? Đó là cái gì?
Bạch Nhạc hơi ngớ, nghi hoặc hỏi lại.
- Là địa điểm thí luyện do tổ sư đời thứ nhất Thất Tinh Tông lưu lại, tổ sư từng nói, Thất Tinh Tháp này không chỉ mỗi đệ tử Thất Tinh Tông có thể xông, phàm là đệ tử huyền môn có thể thử xông một lần!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Dương Bằng kiên trì giải thích:
- Tưởng muốn xông qua Thất Tinh Tháp, không hỏi tu vi, chỉ hỏi thiên phú! Đệ tử bản tông xông qua Thất Tinh Tháp có thể trực tiếp tấn chức chân truyền, người ngoài xông qua, lập tức trở thành khách khanh của bản tông!
- Nghe đồn, tổ sư lưu lại đại đạo truyền thừa trong Thất Tinh Tháp, chỉ người có duyên mới giành được! Ngày xưa Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông cũng từng xông qua, đáng tiếc vô duyên với bản tông, không được đến truyền thừa.
.
.
….