Lạc Hà Phong!
Trở lại trong biệt viện, xử lý đơn giản một phen thương thế trên người, rửa sạch tất cả vết máu, tinh thần Bạch Nhạc liền khôi phục rất nhiều, trận chiến này tuy nguy hiểm, nhưng đối với hắn mà nói thì cũng thu được lợi ích cực lớn.
Trong một tháng bước vào Dẫn Linh thất trọng, đây là trước đây Bạch Nhạc căn bản không dám nghĩ tới, phải biết, điều này không phải dựa vào Thông Thiên Ma Công nhận không ra người, mà là bằng vào Linh Tê Kiếm Quyết, thiết thật đề thăng thực lực cảnh giới.
Đương nhiên, thực ra trong lòng Bạch Nhạc cũng rõ ràng, cái gọi là thập tức phá cảnh nói thì dễ nghe, nhưng trên thực tế, cũng tuyệt đối ly không ra cơ sở do Thông Thiên Ma Công đánh xuống, nếu không phải thực lực bản thân hắn đã trước một bước đạt được Dẫn Linh thất trọng, vậy thì dù có cảm ngộ kiếm ý cỡ nào cũng không khả năng làm được đột phá không thể tưởng tượng kia.
Tâm niệm khẽ động, toàn thân lập tức vận chuyển Thông Thiên Ma Công, ma khí từ từ tuôn hiện ra, phảng phất ngay cả vết thương trên người cũng được ma khí làm dịu, thoải mái hơn rất nhiều.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, Thông Thiên Ma Công đã triệt để dung nhập vào trong cơ thể hắn, thậm chí so với linh lực do Linh Tê Kiếm Quyết tu ra thì càng thêm quen thuộc.
Thở ra một hơi thật dài, Bạch Nhạc lập tức thu liễm ma khí vào cơ thể, dù trong biệt viện không khả năng có người khác, nhưng Bạch Nhạc rốt cục không dám làm xằng làm bậy, nếu không một khi khí tức tiết ra, đối với hắn mà nói, đây chính là tai họa ngập đầu.
Điều này cũng khiến trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút ngập ngừng.
Chuyện tới nước này, hắn đã không khả năng buông bỏ Thông Thiên Ma Công, nhưng nếu cứ một mực ở lại trong tông môn, hắn nào dám tu luyện Thông Thiên Ma Công!
Cảnh này khiến hắn không thể không suy xét tới chuyện thoát ly Linh Tê Kiếm Tông.
Từ nhỏ liền bái nhập vào Linh Tê Kiếm Tông, thậm chí không tiếc làm một tên tạp dịch, chịu khổ nhiều năm ở ngoại môn, mục đích chính là vì thân phận Linh Tê Kiếm Tông, nhưng hôm nay, quay đầu nhìn lại, đừng nói đệ tử ngoại môn, dù có trở thành đệ tử nội môn lại đã thế nào?
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, chuyện xảy ra thực sự quá nhiều, ánh mắt Bạch Nhạc cũng sớm đã không còn là tên tiểu tạp dịch trước đây có thể so sánh.
Đối với hắn mà nói, tông môn khả năng đã trở thành trói buộc hạn chế hắn phát triển.
- Bạch sư huynh, tông chủ triệu kiến!
Ngay khi trong lòng Bạch Nhạc còn đang cân nhắc được mất, một tiếng kêu hơi có phần cung kính truyền vào trong biệt viện.
Thu liễm khí tức, Bạch Nhạc đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tên đệ tử bên ngoài biệt viện.
Đệ tử truyền lời này Bạch Nhạc không nhận ra, nhưng thực lực lại tựa hồ không kém Bạch Nhạc là bao, nếu đổi thành trước đây, sợ rằng Bạch Nhạc phải cung kính hành lễ mới đúng.
Nhưng giờ, đối phương lại khiêm tốn xưng Bạch Nhạc là sư huynh.
- Vị sư huynh này khách khí rồi, Bạch Nhạc mới nhập môn không lâu, còn mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
Thần sắc không chút nào kiêu ngạo, Bạch Nhạc khom lưng hồi lễ nói.
- Bạch sư huynh khách khí.
Lắc đầu, đệ tử kia lập tức giải thích nói:
- Tráng cử xá mình cứu người của Bạch sư huynh ở hậu sơn, Dương sư huynh và Liễu sư tỷ đã nói cho chúng ta biết, vô luận thực lực hay thiên phú nhân phẩm, bọn ta đều vô cùng bội phục.
Nghe thế Bạch Nhạc mới hiểu được, thì ra Dương Nghiên và Liễu Như Tân đã truyền tin tức đi về, hơn nữa lúc này sợ rằng đã truyền khắp ngoại môn.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc không khỏi có chút lâng lâng.
- Không biết tông chủ cho mời ta là vì chuyện gì?
Cùng theo đệ tử kia đi tới đại điện tông môn, Bạch Nhạc thuận miệng hỏi dò.
- Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe khẩu khí tông chủ và Từ trưởng lão thì chắc là có thưởng, không chừng Bạch sư huynh có thể đặc biệt tấn thăng làm đệ tử nội môn.
Nói đến chỗ này, đệ tử kia không khỏi có chút hâm mộ.
Một đường tán gẫu, rất nhanh Bạch Nhạc liền được dẫn vào trong đại điện.
Chỉ là khác với trong dự đoán, Hà Diêu không hề một mình triệu kiến Bạch Nhạc, mà gọi cả chư vị trưởng lão tông môn vào trong đại điện.
Tình cảnh này, mặc dù Bạch Nhạc sớm có tâm lý chuẩn bị, lại vẫn bị dọa hơi nhảy, mới vừa tiến đến liền liền vội khom lưng hành lễ nói:
- Đệ tử Bạch Nhạc, gặp qua tông chủ, gặp qua các vị trưởng lão.
Khẽ gật đầu, Hà Diêu nhìn vào Bạch Nhạc, chậm rãi mở miệng nói:
- Bạch Nhạc, trải qua tra xét, ngươi chẳng những thiên phú xuất chúng, tu thành Linh Tê Kiếm Quyết, hơn nữa lần này vào núi, nhiều lần lập đại công! Bản tông xưa nay thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không bạc đãi đệ tử, bản tọa và chư vị trưởng lão thương nghị, nhất trí cho rằng, nên đặc biệt ban thưởng, cho phép ngươi đứng hàng chân truyền!
Vù vù!
Lời này vừa ra, đừng nói Bạch Nhạc, ngay cả các vị trưởng lão khác cũng không khỏi xôn xao.
Hà Diêu nói cái gì mà cùng bọn hắn thương nghị qua, đây chỉ là lời khách sáo mà thôi, bọn hắn gần gần chỉ biết tông chủ muốn phong thưởng Bạch Nhạc, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới lại khoa trương đến vậy, một bước liền vượt qua đệ tử nội môn, trực tiếp cất nhắc Bạch Nhạc đứng vào hàng chân truyền!
Phải biết, hiện tại Linh Tê Kiếm Tông tổng cộng chỉ có ba vị đệ tử chân truyền, ai nấy đều là thiên tài sớm liền khai mở Linh Phủ, luận thực lực, thậm chí không dưới một ít trưởng lão tại trường.
Không chút khoa trương mà nói, mỗi một vị đệ tử chân truyền đều là hi vọng của tông môn, tương lai rất có khả năng sẽ đột phá Tinh Cung Cảnh!
Nhưng Bạch Nhạc thì sao? Giờ mới chẳng qua là Dẫn Linh Cảnh mà thôi, dù thiên phú có kinh người đến đâu đi nữa, trực tiếp lấy Dẫn Linh Cảnh đứng hàng chân truyền, thực sự quá khoa trương!
- Tông chủ!
Nháy mắt, lập tức liền có trưởng lão đứng ra:
- Tông chủ, Bạch Nhạc có thể trong vòng một tháng đột phá đến Dẫn Linh thất trọng, về thiên phú, chúng ta đều tán đồng, nhưng để trực tiếp đứng hàng chân truyền, liệu có phải hơi gấp quá rồi không? Ta cho rằng, không bằng tạm hoãn, trước đặc biệt tấn thăng làm đệ tử nội môn, đợi sau này Bạch Nhạc khai mở Linh Phủ lại suy xét vị trí chân truyền.
- Hàn trưởng lão, Bạch Nhạc không chỉ mỗi thiên phú xuất chúng thôi đâu.
Từ Phong chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói:
- Bạch Nhạc tu hành Linh Tê Kiếm Quyết, hơn nữa, trong thời gian ngắn ngủi cũng đã cảm ngộ ra kiếm ý!
- Lời ấy là thật?
Tuy nhìn ra Bạch Nhạc có được thực lực Dẫn Linh thất trọng, nhưng riêng chuyện Bạch Nhạc tuyển chọn tu hành Linh Tê Kiếm Quyết lại thật ra không mấy người được biết, giờ nghe thấy Từ Phong nói vậy, trong lòng chúng nhân không khỏi kịch chấn.
Danh tiếng Linh Tê Kiếm Quyết thực sự quá lớn, dù là đám trưởng lão bọn hắn, thực tế cũng đều thử tham ngộ qua, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Nếu như Bạch Nhạc thật tu thành Linh Tê Kiếm Quyết, cảm ngộ ra kiếm ý, ý nghĩa liền tuyệt nhiên bất đồng.
- Lão phu tận mắt nhìn thấy!
Ánh mắt đảo qua chúng nhân, Từ Phong từ tốn nói:
- Trước đây ở trong hậu sơn, Bạch Nhạc bị Quỷ Đồng do Âm Dương Quỷ Đồng tế luyện dây dưa, trong lúc lâm chiến bất ngờ đột phá, chỉ mười nhịp thở liền liên tục phá hai cảnh, từ Dẫn Linh ngũ trọng trực tiếp bước đến Dẫn Linh thất trọng, dùng Linh Tê Kiếm Quyết chém giết Quỷ Đồng, trọng thương Âm Dương Quỷ Đồng, có thể nói đã cứu lão phu một mạng.
Trong mười nhịp thở phá liền hai cảnh!
Điều này thực sự quá dọa người, nếu không phải biết Từ Phong làm người, tuyệt sẽ không nói dối, chỉ sợ căn bản không ai dám tin tưởng.
Phải biết, trước đây Bạch Nhạc gần gần chỉ là một tên tạp dịch ngoại môn mà thôi, làm sao có thể có được thiên phú khủng bố vậy được?
- Nhưng mà …
- Đệ tử chân truyền không chỉ là một loại thân phận địa vị, càng là hi vọng quật khởi của bản tông! Lần này, bản tọa muốn dùng chuyện Bạch Nhạc để nói cho tất cả đệ tử, chỉ cần ngươi có năng lực, chịu vì tông môn làm ra cống hiến, bản tông tuyệt không tiếc thưởng lệ!
Khoát tay ngắt lời đối phương, Hà Diêu chậm rãi nói tiếp:
- Việc này bản tọa tâm ý đã quyết, không cần bàn lại!
- Cẩn tuân pháp chỉ!
Sau nháy mắt thất thần, thấy được Hà Diêu thái độ kiên quyết, tất cả trưởng lão đồng loạt đáp lời.
Mặc dù Linh Tê Kiếm Tông chỉ là tông môn cấp Huyền, nhưng nhỏ cũng có chỗ tốt của nhỏ, thân là cường giả Tinh Cung Cảnh duy nhất trong tông môn, tông chủ Hà Diêu có được địa vị tuyệt đối, có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh!
Một khi Hà Diêu đã quyết định, căn bản không người dám phản đối.
- Bạch Nhạc, ngươi có nguyện trở thành đệ tử chân truyền, gánh lấy trọng trách quật khởi bản tông?
Ánh mắt lần nữa rơi trên thân Bạch Nhạc, Hà Diêu trầm giọng hỏi.
Chân mày đột nhiên hơi nhảy, trong lòng Bạch Nhạc cũng là sông cuộn biển gầm!
Đệ tử chân truyền a, chuyện này tới quá đột ngột, hắn căn bản không có bất kỳ chút chuẩn bị tâm lý nào cả.
Mặc dù kiến thức cạn đến mấy, sống ở Linh Tê Kiếm Tông nhiều năm vậy rồi, Bạch Nhạc há lại không biết đệ tử chân truyền ý vị như thế nào?
Đó cơ hồ bằng với có thể hưởng thụ mức độ phối cấp tài nguyên lớn nhất trong tông môn!
Đây quả thực không khác gì trên trời rớt xuống bánh nhân, trực tiếp nện lên đầu, khiến hắn suýt nữa nện ngất.
Dù cho trước đó Bạch Nhạc đã động niệm, tưởng muốn thoát ly Linh Tê Kiếm Tông, nhưng phân lượng của bốn chữ đứng hàng chân truyền thực sự quá nặng, khiến hắn căn bản khó mà cự tuyệt.
Quan trọng hơn hết là, Bạch Nhạc rõ ràng ý thức được, Hà Diêu trực tiếp chọn cách công khai tuyên bố tin tức này, chính là không cho hắn cơ hội cự tuyệt.
Nếu trong tình huống này mà hắn còn dám cự tuyệt, chỉ sợ sẽ bị trục xuất tông môn ngay lập tức.
Những ý niệm này khoái tốc lướt qua trong đầu Bạch Nhạc, ngay khắc sau Bạch Nhạc liền hồi thần.
- Đệ tử Bạch Nhạc đa tạ tông chủ!
Nháy mắt, Bạch Nhạc tức tốc quỳ xuống, cung kính hồi đáp.
Keng!
Gần như đồng thời, bên ngoài đại điện vang lên tiếng chuông, cùng lúc, giọng Hà Diêu lần nữa vang vọng khắp tông môn.
- Đệ tử Bạch Nhạc, thiên phú xuất chúng, nhiều lần lập đại công, đặc biệt ban thưởng, chuẩn nó đứng hàng chân truyền!
Nương theo tiếng chuông du dương, tin tức Bạch Nhạc đứng hàng chân truyền truyền khắp toàn tông!
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, khắp cả Linh Tê Kiếm Tông đều theo đó sôi trào.
Bạch Nhạc, cái tên vốn không chút danh tiếng, song từ giờ này khắc này, lại thật sâu khắc vào trong lòng từng đệ tử Linh Tê Kiếm Tông.
…