Phòng thủ không được, cũng căn bản không cần phòng thủ!
Kiếm, bản thân chính là dùng để công kích, với tính tình của Bạch Nhạc căn bản cũng không am hiểu phòng thủ.
Mũi kiếm nhấp nhoáng, cơ hồ là trong nháy mắt, kiếm thế đột nhiên thay đổi, Linh Tê Nghênh Khách hóa thành Cô Vân Xuất Tụ, trong phút chốc liền hoàn thành chuyển hóa giữa công và thủ.
Kiếm như mây lẻ loi, mơ hồ bất định, không có vết tích để tìm ra!
Một kiếm này, đồng dạng nhắm thẳng tới chỗ yếu hại của Đậu Nghị:
Dùng công đối công, đây chính là câu trả lời của Bạch Nhạc.
Lập tức, sự kích thích của một kiếm này đột nhiên dẫn nổ toàn trường.
Đúng vậy, Bạch Nhạc chính là đang dùng phương thức như vậy để nói với tất cả mọi người, lời nói lúc trước của hắn, không phải khoe khoang tinh vi, mà là thật sự có can đảm, cũng có tự tin đánh với Đậu Nghị một trận.
Đối với đại đa số đệ tử ở đây mà nói, sự hiểu biết đối với Linh Tê Kiếm Quyết đều vô cùng nông cạn, biết trong tông môn có một môn công pháp gân gà danh khí rất lớn, nhưng không thể tu luyện như vậy.
Lúc trước dựa vào một chiêu Linh Tê Nghênh Khách, Bạch Nhạc đã khiến bọn họ ý thức được môn công pháp này tuyệt không đơn giản.
Nhưng cứ một mực phòng thủ, tuy lợi hại, chung quy cũng không thể khiến người ta xốc lên được bao nhiêu tinh thần, trong lòng mỗi một người tu hành kỳ thật đều có một loại dục vọng chiến đấu kích thích, bọn họ khát vọng một loại chiến đấu kịch liệt, khoái ý ân cừu.
Mà lúc này, Bạch Nhạc lập tức chuyển thành công, chính là đang nói với bọn họ, Linh Tê Kiếm Quyết tuyệt đối không phải một môn công pháp phòng thủ bị động.
Khi thủ, có thể chặt chẽ kín kẽ, khi công, cũng có thể nhanh như kinh lôi.
Trong nháy mắt chuyển thủ thành công, cho dù là Đậu Nghị theo bản năng cũng cảm nhận được một tia cảm giác nguy hiểm.
Nếu nói lúc trước hắn ít nhiều còn khinh thường Bạch Nhạc, như vậy bắt đầu từ một kiếm này, lại khiến hắn ý thức được rõ ràng, dùng phương thức luận kiếm tùy tiện như vậy để khiêu chiến Bạch Nhạc, có thể thật sự có chút chủ quan.
Dưới tình huống không thể sử dụng lực lượng của Linh Phủ, đối mặt với kiếm chiêu như vậy, hắn cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.
Khác với đệ tử tầm thường, trên thực tế, Đậu Nghị cũng từng cố ý nghiên cứu Linh Tê Kiếm Quyết một thời gian, quen thuộc với bộ kiếm chiêu này hơn người khác, hơn nữa, kỳ thật đối với cái gọi là Linh Tê Kiếm Quyết này cũng căn bản không cho là đúng.
Lúc trước tuy nhìn thấy Bạch Nhạc thi triển Linh Tê Nghênh Khách một cách xuất thần nhập hóa, nhưng lại không quá để ở trong lòng.
Nhưng mà, lúc này khi thực sự động thủ với Bạch Nhạc, hắn mới đột nhiên phát hiện, bộ Linh Tê Kiếm Quyết mà hắn tự cho là đã quen thuộc được thi triển trong tay Bạch Nhạc, chính là hoàn toàn khác với những gì mình lý giải.
Mượn một chiêu Cô Vân Xuất Tụ này mà nói, trong ấn tượng của hắn, chính là một đòn đâm thẳng rất tầm thường, không có chỗ nào thần kỳ.
Nhưng lúc này, Bạch Nhạc thi triển ra, lại thật sự giống như mây trên trời, mơ hồ bất định! Với thực lực của hắn, thậm chí căn bản không phán đoán ra được một kiếm này sẽ đâm về phía vị trí nào, mà bản thân điều này có nghĩa là nguy hiểm cực lớn.
Ưu thế trên tâm lý không còn sót lại chút gì, lúc này Đậu Nghị mới chính thức trở nên nghiêm túc.
Trong phút chốc, linh lực trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, trên mũi kiếm đột nhiên lộ ra một tia kiếm mang màu bạc, hung hãn đánh tới.
Phát hiện Linh Tê Kiếm Quyết hoàn toàn khác với trong ấn tượng của mình, trên thực tế Đậu Nghị đã không còn lòng tin chỉ đơn thuần dùng kiếm đạo để thủ thắng, mà là trực tiếp thôi động kiếm mang để cường công!
Theo hắn, dẫu sao Bạch Nhạc chỉ tu hành có hai tháng thời gian ngắn ngủi, cho dù thiên phú kiếm đạo có cao tới đâu, tinh lực cũng có hạn, đơn giản chính là đạt được chút kỹ xảo trên kiếm chiêu, một khi nghiền ép chính diện tới, tất nhiên sẽ không bằng anh bằng em.
Không thể không nói, lối suy nghĩ của Đậu Nghị là hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì!
Nếu không phải ở dưới cực hạn, chiến đấu với những quỷ đồng mà Âm Dương Quỷ Đồng phóng ra, cho dù Bạch Nhạc đã nhìn lén được một chút môn hạm của kiếm đạo, miễn cưỡng thi triển ra, uy lực cũng giảm mạnh, căn bản không thể ứng phó với loại công kích bá đạo này.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, lúc chiến đấu với Âm Dương Quỷ Đồng, Bạch Nhạc đã hoàn thành một lần đột phá.
Cơ hồ không chút do dự, trong một cái giơ tay, cũng là kiếm mang màu xanh từ mũi kiếm chập chờn bay ra.
Lưu Vân Tán Hoa!
Kiếm như mây trôi, giống như lập tức nứt vỡ, hóa thành mấy đạo lưu quang bắn ra.
Mỗi một đạo lưu quang kỳ thật chính là một dòng kiếm mang.
Mọi người đều chỉ có thể thi triển thực lực Dẫn Linh cảnh, cho dù linh lực của Đậu Nghị mạnh hơn Bạch Nhạc một chút, nhưng tuyệt đối cũng chỉ có hạn, căn bản không thể đạt tới mức nghiền ép, cho nên, cho dù là phóng thích kiếm mang, xét đến cùng, kỳ thật cái đọ với nhau vẫn là sự lý giải đối với kiếm chiêu kiếm ý.
Đậu Nghị dựa vào thực lực Linh Phủ cảnh, lý giải trên kiếm ý tất nhiên mạnh hơn đệ tử Dẫn Linh cảnh tầm thường rất nhiều, nhưng xét đến cùng, hắn vẫn chưa tu thành kiếm đạo, đối với kiếm ý cũng chỉ có một lý giải cực kỳ mơ hồ!
Từ trên cảnh giới, vẫn kém hơn Bạch Nhạc một bậc, dưới tình huống như vậy, làm sao có thể chiếm được chút thượng phong.
So sánh với Đậu Nghị, Bạch Nhạc lại là được lý không buông tha người.
Kiếm thế còn chưa đi hết, đã lại thuận thế biến chiêu.
Nguyệt Mãn Lan Giang!
Lưu quang hóa thành trăng tròn, kiếm như hoa trăng.
Rực rỡ động lòng người, lúc này kiếm quang sáng đẹp, quả thực đã đề thăng lên đến một loại trình độ nghệ thuật, cho dù là đệ tử ngoại môn căn bản khó có thể lý giải kiếm ý, lúc này cũng cảm nhận được mỹ cảm kinh tâm động phách này!
Trong Linh Tê Kiếm Tông, bọn họ được chứng kiến, cơ bản đều là đồng môn có thực lực chênh lệch không lớn, căn bản chưa thấy bao giờ được thấy thiên tài kiếm đạo chân chính!
Trong giao phong kiếm chiêu ngươi tới ta đi, trước giờ khó có thể tưởng tượng được, ra kiếm chiêu còn có thể dùng một cách đẹp mắt như vậy.
Kiếm như vậy, bọn họ căn bản là chưa từng nghe nói!
Bất kể thắng bại, đánh đến mức này, thực lực của Bạch Nhạc trên kiếm đạo đã triệt để thuyết phục được bọn họ.
Lúc này, cho dù là người hà khắc tới mấy, trong đầu cũng sẽ tự nhiên nghĩ rằng, khi Bạch Nhạc có thể bước vào Linh Phủ cảnh, lại thi triển kiếm pháp như vậy, lúc đó sẽ là một phen quang cảnh thế nào.
Kiếm như vậy, người như vậy, đích xác không thẹn với cái danh chân truyền.
Đương nhiên, lúc này Đậu Nghị căn bản không thể bận tâm tới những cái này, thế công lần lượt bị hóa giải, thậm chí là trải qua sự áp chế của Bạch Nhạc, cả người hắn cơ hồ đều đã điên dại!
Hiện giờ hắn nào còn nghĩ tới chuyện thưởng thức sự rực rỡ của Linh Tê Kiếm Quyết này!
Đối với hắn mà nói, đánh bại Bạch Nhạc, cái này đã trở thành chấp niệm duy nhất.
Chỉ dùng kiếm đạo mà nói, hắn đích xác không bằng Bạch Nhạc, nhưng ảnh hưởng tới thắng bại không chỉ có riêng kiếm đạo, cho dù áp chế tu vi, không sử dụng lực lượng của Linh Phủ, nhưng linh lực mà Đậu Nghị có khả năng điều động vẫn nhiều hơn xa Dẫn Linh đỉnh phong tầm thường!
Bất kể là nhãn lực hay là phán đoán, đều chính xác hơn.
Tuy nhất thời rơi vào hạ phong, nhưng lại vẫn không bị Bạch Nhạc áp chế triệt để.
Hai mắt đỏ bừng, dưới chân Đậu Nghị bước ra một bước, cả người đột nhiên nhảy lên, kiếm mang màu bạc lập tức tăng vọt, hóa thành một đạo cầu vồng, nghênh đón kiếm mang giống như ánh trắng, lao thẳng tới.
- Hàn Nguyệt Kinh Hồng!
Nhìn thấy một kiếm này, mấy vị trưởng lão cách đó không xa không khỏi khẽ lắc đầu.
Không phải một kiếm này không lợi hại, mà là từ trên trình độ nào đó mà nói, thi triển ra một kiếm này, Đậu Nghị đã vượt tuyến rồi.