Thái Tử Bụi Đời

Diệp Hoan mặc kệ ánh mắt xung quanh, quỳ xuống trước mặt Tiểu Thanh, nắm lấy vai cô bé: “Tiểu Thanh, em phải nhớ kỹ, chúng ta là cô nhi nhưng chúng ta không phải thằng hề! Chúng ta không cần phải làm xiếc để xin ăn. Người khác có thể cúi đầu trước hoàn cảnh nhưng chúng ta nhất quyết không. Tôn nghiêm của chúng ta còn trân quý hơn những kẻ khác, Tiểu Thanh, em đã hiểu chưa?”

Tiểu Thanh giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Diệp Hoan, mờ mịt gật đầu.

Lúc đứng dậy, Diệp Hoan bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thân thể như không còn sức lực.

Bữa tiệc từ thiện tối nay vốn được tổ chức với một mục đích tốt đẹp, cuối cùng lại thành ra như vậy thật sự vượt quá dự liệu của hắn. Nếu như bắt hắn phải hy sinh lòng tự trọng để đạt được mục đích thì hắn tình nguyện không tổ chức buổi tiệc này. Hắn không thích lão viện trưởng và Tiểu Thanh bị người ta quan sát như động vật trong sở thú, đáng hận hơn nữa là bọn họ lại dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo để quan sát.

Diệp Hoan đã từng nếm trải rất nhiều đau khổ và cay đắng để bảo vệ tôn nghiêm của mình nhưng hắn vẫn luôn một mực kiên trì tín niệm ấy. Ngay cả những lúc cận kề cái chết hắn cũng chưa từng cúi đầu, hiện giờ hắn đã có tiền rồi, vì cái gì còn phải cúi mình trước người khác.

Diệp Hoan đứng trên sân khấu lạnh lùng quét mắt khắp gian phòng, đáy mắt chợt lóe lên khi chạm đến ánh mắt Dương Tố

Mao Tuyền đứng bên cạnh Dương Tố, vẻ mặt hờ hững tựa như mọi chuyện không liên quan gì tới mình.

Diệp Hoan siết chặt tay, xoay người bước xuống sân khấu, lao đến trước mặt Mao Tuyền. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Diệp Hoan giơ tay lên ngang mặt Mao Tuyền

BA~~!

Một cái tát vang dội.

Mao Tuyền bụm mặt, con mắt trợn to, trên má phải lập tức hiện ra năm dấu tay đỏ hồng

“Mày….mày dám đánh người…!”

Diệp Hoan không buồn nhìn gã, coi gã như một thứ súc sinh không đáng bận tâm. Khi giơ tay tát Mao Tuyền, ánh mắt Diệp Hoan vẫn gắt gao nhìn thẳng Dương Tố.

Đại sảnh lặng như tờ, khoảnh khắc này mọi người như đều đồng loạt nín thở, ngay cả lông mi cũng không nỡ chớp một cái.

Advertisement

Mao Tuyền căm tức muốn đánh trả nhưng nhìn thấy khuôn mặt nổi gân xanh phối hợp với đôi mắt lạnh lẽo lộ hung quang của Diệp Hoan, gã do dự, cuối cùng vẫn e sợ không dám vọng động.

Gã biết rõ nếu bây giờ đánh trả lại, tên điên này rất có thể sẽ giết gã.


Thật lâu sau, Dương Tố bỗng nhiên nở nụ cười hết sức nho nhã

“Diệp thiếu gia đánh hay lắm! Kẻ này và những thành phần bại hoại trong giới thượng lưu nên sớm bị thanh trừ mới phải. Khách quý đêm nay đều là những người giàu lòng nhân ái, nơi đây không chào đón những phần tử có ý đồ xấu, cố tình quậy phá. Mao Tuyền, cậu còn mặt mũi ở lại chỗ này sao? Còn không mau cút ra ngoài!”

Mao Tuyền trố mắt nhìn Dương Tố, không tin vào tai mình

“Dương thiếu gia, không phải là anh bảo…” Dương Tố thản nhiên cắt ngang lời gã, giọng điệu lạnh lùng xa lạ: “Mao Tuyền, cậu còn không đi chẳng lẽ định chờ bảo vệ đến lôi cậu ra sao?” Mao Tuyền ngây người, thấy trong mắt Dương Tố lạnh lẽo như băng

Mao Tuyền khẽ rùng mình, gã thù hận liếc Diệp Hoan một cái rồi quay đầu đi ra phía cửa. Từ đầu đến cuối Diệp Hoan vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm Dương Tố

Dương Tố có chút không được tự nhiên, nụ cười hơi sượng đi: “Diệp thiếu gia hào sảng, khí phách lại có tình có nghĩa, tôi rất bội phục…”

Advertisement

Diệp Hoan lạnh lùng nhìn Dương Tố nửa ngày, cuối cùng nhếch miệng cười “Dương thiếu gia tâm cơ thâm trầm, giỏi bày mưu tính kế, tôi cũng rất bội phục…”

Hai người nhìn nhau cùng cười to nhưng ý cười không vào nổi đáy mắt.

Dương Tố nâng ly rượu nói với người xung quanh “Đêm nay có thể chứng kiến một màn cảm động như vậy, thật là vinh hạnh! Đáng tiếc tôi không phải đại gia, gia đình cũng chỉ là nhân viên công vụ ăn lương nhà nước, không có bối cảnh lớn như tập đoàn Đằng Long để cho tôi thoải mái tiêu xài. Như vậy đi, tôi xin đi đầu quyên góp 10 vạn đồng để bày tỏ tâm ý. Coi như giúp buổi tiệc từ thiện tối nay thả một con săn sắt để bắt mấy con cá rô. Mong rằng những quý vị thiện tâm có tài lực hùng hậu sẽ góp chút lòng thành để thể hiện sự quan tâm tới những cô nhi kia”

Đã có đệ nhất công tử Giang Nam khởi xướng, mọi người đều nhanh chóng móc ra chi phiếu trên người, loạt soạt ghi vào những con số.

Từng tờ chi phiếu tới tấp chui vào chiếc hòm quyên tiền đặt trên sân khấu.

Buổi đấu giá từ thiện kế tiếp cũng tiến hành rất thuận lợi, buổi tiệc nhanh chóng đi đến phần hạ màn.

Dương Tố sửa sang lại quần áo, mỉm cười chào tạm biệt Chu Dung và Diệp Hoan. Hắn hữu ý vô ý nhìn thoáng qua Diệp Hoan rồi cười nói với Chu Dung: “Mấy năm nay không gặp dì Chu, dì vẫn trẻ đẹp như xưa. Ba cháu dặn cháu thay ông ấy hỏi thăm sức khỏe Thẩm tổng lý”

Chu Dung thành thục đáp lời: “Anh Dương thật có lòng! Khi nào rảnh rỗi nhất định phải tới Bắc Kinh chơi vài ngày nhé, Thẩm gia hoan nghênh cháu tới làm khách”

Dương Tố gật đầu: “Nếu như đến Bắc Kinh, cháu nhất định sẽ đến Thẩm gia chào hỏi, nghe lời răn dạy của bác Thẩm…”

Dương Tố nghiêng đầu nhìn Diệp Hoan, ánh mắt đầy thành khẩn: “Diệp thiếu gia, tôi rất lấy làm tiếc chuyện tối nay, mong anh không để trong lòng. Tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể trở thành bạn bè, mấy việc nhỏ nhặt này đâu thể ảnh hưởng tới giao tình của chúng ta. Anh nói có đúng không?”


Diệp Hoan gật đầu cười nói: “Đúng vậy, chúng ta có thể trở thành bạn bè cho nên tôi lại lần nữa mặt dày muốn nhắc lại với Dương thiếu gia chuyện mười mẫu đất quanh viện phúc lợi. Dương thiếu gia có nguyện ý nhường lại không? Tôi tình nguyện trả gấp bốn, năm lần để mua lại…”

Dương Tố hơi do dự. Hắn đang cân nhắc được mất. Uy danh hiển hách của Thẩm gia làm hắn kiêng kị. Hắn đang cân nhắc có nên vì việc này mà đắc tội với Thẩm gia? Quyền lực của hắn đều đến từ cha hắn, nếu như vì chuyện này mà khiến Thẩm gia có khúc mắc với cha hắn thì có đáng không?

Suy đi tính lại, Dương Tố đành thở dài

Việc xây dựng sân golf liên hệ đến rất nhiều người, hiện tại đã ném vào đây vài tỷ đồng, nếu như lúc này buông tay thì thiệt hại không chỉ là tiền của mà thanh danh của hắn trong giới thượng lưu sẽ bị tổn hại nghiêm trọng

Dương Tố không thể lui được nữa

Dương Tố nặng nề thở dài: “Diệp thiếu gia, tôi thật sự không muốn không nể mặt anh thế nhưng công ty Ngôi Sao không thể nhượng lại mảnh đất này, việc này liên lụy đến lợi ích của rất nhiều người…”

Diệp Hoan biết rõ chuyện này nhất định sẽ phải làm căng. Mâu thuẫn giữa hắn và Dương Tố đã không có cách nào hóa giải.

Dương Tố cáo từ, đi đến cửa ra vào sảnh tiệc. Diệp Hoan đột nhiên lớn tiếng nói: “Dương thiếu gia, mảnh đất kia Diệp Hoan ta nhất định phải lấy được”

Dương Tố hơi dừng lại, rồi lại như không nghe thấy gì mà bước tiếp ra ngoài.

Hai mẹ con im lặng một hồi lâu, Chu Dung thở dài nói: "Diệp Hoan, con có lẽ nên học hỏi một vài thứ rồi..."

Diệp Hoan sửng sốt: "Vì sao? "

Chu Dung nhìn Diệp Hoan bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Con có từng nghĩ vì sao suốt bao năm qua con luôn phải sống lận đận như vậy? Thậm chí bây giờ con đã có gia thế hiển hách cũng không cách nào ngăn được những chuyện đau buồn xảy đến? Kể cả chuyện phát sinh tối nay..."

Diệp Hoan lắc đầu, vấn đề này hắn đã suy nghĩ hai mươi năm nhưng vẫn một mực chưa tìm được đáp án.

"Con à, chúng ta muốn sống sót trên cõi đời này nhất định phải biết một số kỹ năng sinh tồn. Những kỹ năng đó không nhất định phải là tri thức trong sách vở nhưng mà trong cuộc sống cần phải dùng tới. Ví như con trước kia vì miếng ăn mà phải sử dụng một số thủ đoạn trộm cắp, đó là do hoàn cảnh bắt buộc con phải làm chuyện đó.

Tình huống hiện tại cũng như vậy nhưng lần này hoàn cảnh đòi hỏi con phải học hỏi những kỹ năng sinh tồn khác, có như thế con mới có thể vận dụng trí tuệ của mình để đạt được mục đích khi làm bất kì việc gì, mới có thể như cá gặp nước trong thế giới này. Con sẽ bình an sống đến già, còn có năng lực bảo vệ những người thân của mình. "

Diệp Hoan hiểu được chút ít: "Con sẽ phải học cái gì? "


Chu Dung mỉm cười: "Thứ con cần học vô cùng nhiều, ví dụ như kỹ năng giao tiếp, kỹ năng vận dụng trí tuệ để đánh bại đối thủ, làm thế nào để tranh giành lợi ích nhiều hơn kẻ khác. Thậm chí một ít binh pháp cổ đại con đều nên học. Những thứ đó đã được truyền thừa nghìn năm thì nhất định có đạo lý của nó, nắm được những điều đó con mới có năng lực bảo vệ những người bên cạnh không bị tổn thương chứ không đơn giản chỉ là thô lỗ cho người ta vài cái tát, như vậy căn bản không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Diệp Hoan con thấy ta nói có đúng không? "

Diệp Hoan suy nghĩ một chút, gật đầu.

Trải qua chuyện tối nay, hắn cũng đã dần dần lĩnh ngộ được chút ít cái gì gọi là nhân sinh. Đối với cái vòng luẩn quẩn trong giới thượng lưu này, hắn đã hiểu rõ được một chút. Ở nơi này vũ khí quan trọng nhất chính là một bộ mặt cười.

Đối với bằng hữu,cười

Đối với kẻ địch hoặc bất kể là có quen biết hay không cũng phải cười

Mặc kệ tâm trạng tệ đến như thế nào nhưng khi cần cũng phải lập tức tươi cười vui vẻ.

Đây là một cuộc chơi rất rõ ràng.

Diệp Hoan không thích quy tắc của cái trò chơi này nhưng hắn không thể thay đổi được quy tắc đó nên chỉ có thể tập thích ứng mà thôi.

Tiếp theo chính là thủ đoạn và trí tuệ.

Lôi kéo bạn bè như thế nào? Đối phó với kẻ địch ra sao? Làm cách nào để mỉm cười khi đang tranh giành lợi ích? Làm sao để ‘miệng nam mô bụng bồ dao găm’… những thứ này đều phải cần đến thủ đoạn và trí tuệ

Diệp Hoan đã dần dần nhận ra rằng không chỉ lăn lộn trên đường phố mới là sinh tồn

Đường phố có cách thức sinh tồn của đường phố, quyền lực cũng có phương thức sinh tồn của nó. Dù đều là sinh tồn nhưng việc tranh giành quyền lực càng khốc liệt và tàn ác hơn đường phố nhiều.

Chu Dung nhìn vẻ mặt trầm tư của Diệp Hoan, thương yêu nói: "Diệp Hoan, mẹ không đành lòng phá hư lối tư tưởng thuần khiết của con. Cha mẹ nào cũng hy vọng con mình lương thiện và sống có trách nhiệm. Thế nhưng dù sao thì mẹ cũng không thể bao bọc con cả đời được, thế gian này có nhiều đều đáng ghê tởm mà con cần phải đối mặt. Nếu con không học được chút kỹ năng sinh tồn hữu dụng, tương lai làm sao có thể bảo vệ mình, bảo vệ người thân bên cạnh đây?

Con có hai người huynh đệ tốt là Hầu Tử và Trương Tam, có bạn gái xinh đẹp như Nam Kiều Mộc, còn có lão viện trưởng và đám trẻ trong viện phúc lợi. Con xem, có thật nhiều người ở bên cạnh con. Thế nhưng trong mắt những kẻ có quyền thì bọn họ chả là cái gì cả, bọn họ là những kẻ yếu mà sống chết của kẻ yếu thì nằm trong tay của kẻ mạnh, con hiểu chứ?

Con nếu không thể học cách sinh tồn trong giới này thì tương lai có năng lực gì để bảo vệ bọn họ? Chuyện đêm nay mẹ đều nhìn thấy hết, Dương Tố chỉ cần dùng một ánh mắt, Mao Tuyền liền bước ra làm hỗn loạn bữa tiệc, làm cho lão viện trưởng không thể không ra mặt giải thích, làm cho Tiểu Thanh không thể không nhận hết ấm ức về mình, mà con cũng bị hắn làm cho kích động phải dùng tới nắm đấm.

Diệp Hoan, con là một đứa trẻ thông minh, nếu như con học được một số kỹ năng xử lý rắc rối thì sự việc đêm nay con đã có thể uyển chuyển hóa giải mà không làm tổn thương bọn họ”

Diệp Hoan khắc sâu trong lòng từng lời, từng lời Chu Dung khuyên bảo.Vẻ mặt Diệp Hoan như dần dần giác ngộ được ánh sáng.

Hắn không thích giới thượng lưu này, thật sự rất không thích. Hắn không cảm giác được nửa điểm thân thiết ở nơi đây, còn không bằng ngồi ở phòng trọ cũ nói chuyện phiếm với bọn Hầu Tử, tuy trong lời nói đôi lúc sẽ chêm thêm vài từ lóng tục tĩu du đãng nhưng trong lòng bọn hắn đều rất sạch sẽ, rất tự tại.

Thế nhưng trong cuộc sống có những điều không phải một câu không thích là có thể tránh né được.


Diệp Hoan đã không phải là Diệp Hoan của ngày trước, vận mệnh ban cho hắn một thân phận cao quý, vì cái thân phận này, cuộc sống của hắn đã không còn trở lại như lúc trước, muốn trốn tránh thì cũng khó mà được!

Nếu như hắn có được một ít năng lực xử lý biến cố, có đầy đủ kinh nghiệm cùng kiến thức và những mối quan hệ trong giới thì chuyện tối nay còn có thể phát sinh sao?

Một câu nói của Chu Dung khắc sâu trong lòng hắn: "Sống chết của kẻ yếu đều nằm trong tay kẻ mạnh, con nếu không thể học được cách sinh tồn trong giới này thì tương lai làm sao có năng lực bảo vệ bọn họ? "

Đúng vậy, hắn lấy cái gì để bảo vệ người thân thiết của hắn đây? Tiền tài và quyền thế, nếu như một ngày nào đó cha mẹ hắn mất đi những thứ này, Diệp Hoan dùng cái gì để gánh vác sứ mạng này đây?

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Hoan bỗng nhiên chậm rãi gật đầu, nhìn qua Chu Dung nói: "Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ học!"

Chu Dung nở nụ cười, mắt lấp lánh ánh nước.

Chu Dung hiện tại cũng không phải mù quáng nuông chiều Diệp Hoan, bà là một người phụ nữ trí tuệ. Trong tình thương của bà ngoài cưng chiều còn có cả sự khôn ngoan và lý trí

Chu Dung vỗ vỗ vào ghế lái phía trên, yêu cầu đoàn xe dừng lại.

Chu Dung kéo Diệp Hoan ra khỏi xe, bảo lái xe ngồi ra đằng sau để cho Diệp Hoan ngồi vào vị trí lái. Bà cẩn thận cài chặt dây an toàn cho hắn, sau đó ngồi vào bên ghế phụ lái.

"Con à, bài học đầu tiên ta muốn dạy con là kỹ năng lái xe. Con biết không, việc lái xe cũng tựa như triết lý sống ở đời. Con phải nắm chắc tay lái, lúc nào nên quẹo, lúc nào nên quay đầu, phải biết rõ ràng mình cần đi hướng nào, không nên mải mê ngắm cảnh ven đường mà đánh mất chính mình. Thời điểm tình hình giao thông tốt thì chạy nhanh, giao thông kém thì chạy chậm lại, quan trọng nhất là lúc con gặp tình huống bất lợi hay là nguy hiểm, con phải học được cách đạp chân phanh kịp thời"

Thần sắc Diệp Hoan giống như ngộ ra điều gì, trong mắt Chu Dung lộ ra vẻ trìu mến.

"Con trai, những năm qua mẹ vẫn luôn mơ đến một ngày có thể dạy cho con hết những thứ mẹ biết. Mẹ sợ con sẽ bị vấp ngã trong cuộc sống, sợ con sẽ đi phải đường vòng, sợ con bị người khác khinh thường, cho nên mẹ nhất định phải dạy cho con bản lĩnh chạy trốn, đồng thời cũng muốn dạy cho con bản lĩnh bảo vệ mình. Những điều con muốn học thì chỉ có mẹ và cha là không hề giữ lại mà dạy hết cho con thôi. " Diệp Hoan gật mạnh đầu.

Chu Dung cười ôn hòa: "Bây giờ con đạp lên bộ ly hợp, nhấn cái nút màu đỏ ở phía dưới tay lái, máy sẽ nổ..."

Diệp Hoan chần chờ nói: "Mẹ không cài dây an toàn sao? "

Chu Dung lắc đầu mỉm cười khích lệ.

"Mẹ tin tưởng con của mẹ sẽ không làm mẹ thất vọng, sẽ không làm mẹ bị thương, Diệp Hoan, mẹ tin tưởng con..."

Diệp Hoan trầm mặc nhấn vào nút khởi động, chiếc Mercedes phát ra tiếng nổ trầm thấp.

Lúc này, Diệp Hoan cảm thấy tâm tình mình dần dần lột xác, như kén hóa bướm.

Chu Dung hốc mắt ẩm ướt, tâm nguyện nhiều năm đã thành hiện thực, bà đã tự tay dắt con trai tập tễnh bước đi những bước đầu tiên trong đời


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận