Mặt của Thẩm Đốc Nghĩa đổi màu, sắc mặt Thẩm Đốc Lễ cũng không tốt hơn chút nào, Diệp Hoan vô tâm đứng tại cửa ra vào bật cười thật to.
Thẩm Đốc Lễ vùng vẫy đứng dậy, ông kéo Thẩm Đốc Nghĩa cùng đứng lên, đồng thời hai người chỉ vào Diệp Hoan, tức giận đến mức nói không ra lời.
Diệp Hoan đột nhiên ý thức được mình đã làm bọn họ ngã như vậy, hơn nữa cũng không nên vô lễ mà cười nhạo hai người.
Diệp Hoan thu lại nụ cười, hắn lễ phép hướng về hai người họ cuối đầu.
"Con sai rồi, con vẫn là một đứa trẻ, tha thứ cho con đi."
Thẩm Đốc Lễ chỉ chỉ hắn, trong miệng khẽ hừ một tiếng rồi đi thẳng ra cửa.
Diệp Hoan nhìn sắc mặt tái nhợt của chú ba mà ngượng ngùng cười.
"Nếu như cậu là kẻ địch thì lúc này đã bị cảnh vệ đánh bẹp rồi." Thẩm Đốc Nghĩa tức giận nói.
"Nếu như tôi là kẻ địch thì chú cũng bị tôi chọc cho tức chết rồi. Chú ba, có chuyện gì thì chú nói thẳng đi. Ông nội muốn tôi đến tìm chú, rốt cuộc là có chuyện gì?" Diệp Hoan cười nói.
"Đi, vào trong rồi nói." Thẩm Đốc Nghĩa quay đầu đi vào phòng.
Diệp Hoan bĩu môi, hắn hướng bóng lưng của Thẩm Đốc Nghĩa chỉ tay một cái. Hắn không hề nghĩ rằng Thẩm Đốc Nghĩa sẽ bất ngờ quay đầu lại trừng mình một cái.
Diệp Hoan cả khinh, hắn nhanh chống giơ ngón trỏ lên, ngón tay được hắn thay đổi rất nhanh, trong miệng còn cười ngọt ngào.
Thăng thường Tạp Oa Y.
Lại một lần nữa Diệp Hoan cùng chú ba ngồi đối mặt nhau, cả người Diệp Hoan cứ hừng hực đến khó chịu.
Advertisement
Kiều Mộc nói giữa người và người sẽ có từ trường cảm ứng, nếu hai người phát ra lời nói có tần suất từ trường giống nhau hoặc gần giống nhau, như vậy thì cả hai đều sinh ra hảo cảm. Ngược lại, nếu như tần suất từ trường của hai người không hợp, chỉ cần thấy mặt nhau là không thuận mắt ngay, đây chính là câu mà người xưa thường nói: "Tóc bạc như mới, nghiêng nắp như cũ", quả là có căn cứ của lí luận khoa học.
Diệp Hoan không hiểu lắm cái gọi là đồ vật có từ trường, nghe đi nghe lại hơi vô lí nhưng lời mà Kiều Mộc nói chắc hẳn có đạo lý trong đó.
Hiện tại, hắn không có hảo cảm mấy đối với chú ba đang ngồi trước mặt này, hắn cũng tin chú ba cũng có suy nghĩ tương tự như vậy.
Tần suất từ trường của mọi người không giống nhau, nếu muốn tiêu diệt nhau có lẽ sẽ lộ ra thái độ căm ghét đối phương, trừ phi chú ba nguyện đứng dưới trời mưa, cam tâm bị sét đánh một cái.
Thẩm Đốc Nghĩa ngồi ở trên ghế thái sư được đặt trong phòng khá cổ kính, hai đầu ghế dựa được khắc cao như hai mái nhà, hơi cuộn lên, giống mũ quan thời cổ đại.
Trong phòng, không khí trầm mặc diễn ra trong thời gian dài, hai chú cháu vẫn không nói chuyện.
Thẩm Đốc Nghĩa đưa mắt rũ xuống, nhìn ông ấy giống như một vị lão sư vậy, phong thái uy nghiêm cứ dần dần tản ra xung quanh.
Uy thế vô hình, điều này làm cho người khác rất dễ nhận thấy được. Nếu thay lại là những người lãnh đạo cùng ngồi chung với Thẩm Đốc Nghĩa lúc này thì e rằng bọn họ sẽ đổ mồ hôi hột, sắc mặt biến đổi từ lâu rồi.
Rất đáng tiếc, cỗ uy thế này đối với Diệp Hoan không có tác dụng. Chú ba muốn tạo ra bầu không khí ngột ngạt, muốn hành hạ tâm lí của hắn, nhưng ông ấy lại quên rằng Diệp Hoan không có khái niệm gì đối với quan chức, hơn nữa cha hắn là Tổng lí mà hắn cũng chẳng cung kính bao nhiêu.
Advertisement
Yên tĩnh trầm mặc đến quỷ dị, Diệp Hoan tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Thẩm Đốc Nghĩa. Hắn phát hiện Thẩm Đốc Nghĩa nhắm mắt, vì vậy hắn nhanh chống đưa tay ra cầm lấy lọ thuốc bằng men khá cổ được đặt trên khay trà, sau đó bỏ vào túi của mình.
Đôi mắt Thẩm Đốc Nghĩa rủ xuống, nét mặt già nua giật mạnh như thở dài, sau đó ông mở mắt nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan lộ ra nụ cười chột dạ.
Thẩm Đốc Nghĩa sờ tay vào ngực, từ trong túi tiền móc ra một tấm hình đưa cho Diệp Hoan.
Diệp Hoan hiếu kỳ tiếp nhận, trong hình là một cô gái mặt mũi thanh tú khoảng chừng hai mươi tuổi, mặt tròn, ánh mắt đen láy, cằm hơi vểnh lên, hiện ra mấy phần kiêu ngạo, quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc bước ra từ trong tranh, không nhiễm chút bụi trần.
"Cảm thấy cô ấy thế nào?" Thẩm Đốc Nghĩa chậm rãi mở miệng hỏi.
Diệp Hoan cười khúc khích, đem bức ảnh trả lại cho Thẩm Đốc Nghĩa, nói: "Chú ba, con không nghĩ tới ở cái tuổi này mà chú còn có đam mê như vậy, chú già mà không đứng đắn nha. Theo con thấy chú lấy bức này thì chi bằng lấy luôn đồ lót của cô ta. Ngày nào đó, con sẽ giúp hai người chuẩn bị nguyên vị, tuy nhiên nếu khẩu vị của chú đặc biệt hơn, muốn đường phố bác gái xuyên qua đại khố xái, con cũng làm giúp."
Mặt Thẩm Đốc Nghĩa tiếp tục chuyển sắc.
"Không nên quan tâm đến thái độ của hắn, không nên quan tâm đến thái độ của hắn" Thẩm Đốc Nghĩa âm thầm nhắc nhở lòng mình, đem câu nói này niệm đi miệm lại nhiều lần, rốt cục ông ta cũng khắc chế thành việc mình muốn đem cái tát giáng vào mặt cháu trai.
Ho khan vài tiếng, Thẩm Đốc Nghĩa chậm rãi nói: "Cô gái trong hình cùng tuổi với cậu, cô ấy họ Hàn, tên là Hàn Thiên, lấy từ 'Kinh Thi Đào Thiên: "Đào chi thiên thiên, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia."
Diệp Hoan bĩu môi không nói.
Tên của phụ nữ thì cần gì phải tìm trong Kinh Thi chứ? Tên Kiều Mộc cũng thế, Hàn Thiên cũng thế. Học thức của Diệp Hoan không đến đâu, hắn không hiểu Kinh Thi, còn Tam Tự Kinh thì mắng chửi người đến mức trôi chảy rồi.
"Chú ba, chú đem bức ảnh của cô gái này cho tôi xem, đến cùng là chú có ý gì vậy?"
Thẩm Đốc Nghĩa không để ý đến hắn, tự mình giải thích: "Cô ấy là cháu gái của Hàn lão gia ở Bắc Kinh, là hòn ngọc quý trong tay Hàn. Quan trong Hàn gia cũng là gia tộc có tiếng ở Bắc Kinh, làm ăn có tiếng trong giới thương nhân, con cháu Hàn gia đều có mặt trong giới kinh doanh cũng như chính trị, có quyền có thế, môn đăng hộ đối với Thẩm gia chúng ta."
Diệp Hoan không thể kiên nhẫn được nữa, hắn cau mày nhìn Thẩm Đốc Lễ.
Thẩm Đốc Nghĩa không để ý đến sự thiếu kiên nhẫn của Diệp Hoan, ông vẫn chậm rãi mà nói: "Hàn gia cùng Thẩm gia chúng ta từng có quan hệ nhiều đời với nhau, sau đó đến đời lão thái gia thì bắt đầu không hòa thuận. Khi đất nước bắt đầu mở chiến dịch Hoài Hải, Hàn lão gia tử đại ca tương ứng dã, phụ thân ta tương ứng hoa dã, cả hai đem quân đội cùng với quân đội của Quốc Dân đảng liều chết tranh tài, nếu như cậu có quan tâm đến lịch sử liền sẽ phát hiện, kỳ thực đến cuối cùng thì chế độ quân đội hai bên đã không còn yên ổn nữa, nó đã trở thành một trận chiến hỗn loạn. Hai vị lão gia đem quân đội duy trì để tiếp tục chiến đấu, không biết vì đâu mà anh trai của Hàn lão gia lại gặp cha ta trên chiến trường lúc ấy, thế là hai vị quân trưởng đã thu nhận thêm người, hai quân kết hợp thành một, tiếp tục tiêu diệt kẻ thù. Chỉ tiếc là sau khi diệt xong giặc, lúc quân đội đang thu dọn chiến trường thì có một tên quan quân bị thương đã giơ súng nhắm vào cha ta, chứng kiến cảnh này nên anh trai của Hàn lão đã vội vàng chạy tới ngăn cản, cứu cha ta thoát khỏi viên đạn đó.
Diệp Hoan nghe Thẩm Đốc Nghĩa chậm rãi kể lại chuyện cũ năm đó, mặc dù hắn không có hảm cảm mấy đối với chú ba, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà hòa vào trận đánh tàn khốc kịch liệt kia.
"Nhưng giao tình hai nhà đang tốt như thế thì tại sao hiện tại lại không hòa thuận."
Thẩm Đốc Nghĩa than thở: "Khí lực Hàn lão gia không lớn, Hàn gia đau đớn khi trưởng tử mất, ông ta cho rằng cha ta gián tiếp hại chết anh của mình, hai nhà tranh chấp, từ đấy không qua lại với nhau nữa. Mà đúng thế, cha ta đã nợ Hàn gia một ân tình rất lớn, ông ấy cảm thấy hổ thẹn vì cái chết của con trai trưởng Hàn gia, vì vậy ông ấy luôn nhường Hàn gia rất nhiều, dù sao thì con trưởng Hàn gia cùng cha ta có quan hệ không tầm thường."
Diệp Hoan trầm mặc hồi lâu, than thở: "Người có tài đều chết sớm."
Thẩm Đốc Nghĩa gật đầu: "Cái đó gọi là trời cao đố kỵ anh tài, từ xưa đã thế rồi."
Diệp Hoan liếc mắt nhìn Thẩm Đốc Nghĩa, sau đó hắn nói nói một lời thừa thãi: "Chú ba xem, người vẫn còn cười rạng rỡ mà"
Nét mặt già nua của Thẩm Đốc Nghĩa chuyển sang màu đen: "..."
Chuyện ân oán của hai gia tộc đã nói xong, cuối cùng cũng nói đến đề tài chính.
Thẩm Đốc Nghĩa nhìn thẳng Diệp Hoan, nhàn nhạt nói: "Diệp Hoan, Hàn Thiên là vị hôn thê của cậu."
Diệp Hoa bỗng trợn tròn hai mắt, màng nhĩ chấn động một cái thật mạnh, âm thanh ong ong vang lên.
Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Rất lâu sau, Diệp Hoan xì một tiếng, cười nói: "Hôm nay chú ba gọi tôi đến là muốn kể chuyện cười sao?"
Thẩm Đốc Nghĩa lạnh nhạt nói: "Công việc của ta rất bận, không có thời gian tìm cậu để kể chuyên cười.
Dần dần, Diệp Hoan không cười nổi nữa.
"Lời chú nói là thật chứ?"
"Thật sự?"
"Ai quyết định?"
"Thành viên của Thẩm gia đã nhất trí quyết định."
"Ai quyết định thì bảo người đó đi cưới cô ấy, không có quan hệ gì với tôi"
"Diệp Hoan, cậu là trưởng tôn của Thẩm gia, gia tộc đã quyết định thì cậu nhất định phải làm theo."
Diệp Hoan cười gằn: "Điều này có ghi vào hiến pháp của quốc gia?"
Thẩm Đốc Nghĩa nói: "Nó được ghi vào gia pháp rồi."
"Hai nhà Thẩm Hàn không phải là oan gia sao? Tại sao lại đột ngột muốn làm thân gia?"
"Đây cũng chỉ là tình hình nhất thời thôi, thời đại tiến bộ, quan hệ hai nhà cũng cần phải thay đổi, mọi người đều muốn đạt được lợi ích thì oan gia thay đổi thành thân gia cũng rất bình thường. Người là một loại động vật rất thực tế, nhưng vì lợi ích, dù có mối thù giết cha không đội trời chung thì cũng sẽ thân thiết mà hợp tác với nhau, huống hồ sự việc của Thẩm Hàn năm đó cũng không phải là bế tắc hoàn toàn.
Diệp Hoan suy tư: "Đây chính là cái gọi thông gia gia tộc phải không? Vì lợi ích của gia tộc?"
"Cậu có thể hiểu như vậy, rất tốt." Thẩm Đốc Nghĩa rất thản nhiên thừa nhận.
"Nếu như tôi không đáp ứng, các người sẽ làm gì được tôi?"
Thẩm Đốc Nghĩa cười nhạt: "Không thể quản được chuyện cậu có đồng ý hay không, nhưng Diệp Hoan, cậu mới trở về Thẩm gia không bao lâu, có lẽ là cậu vẫn thấy được biểu tượng của Thẩm gia. Trên thực tế, các trưởng bối đã quyết định bất kì chuyện gì thì con cháu Thẩm gia đều phải chấp nhận.
Diệp Hoan cười gằn: "Nhưng hình như cha tôi vẫn rất hay chống đối lại."
Thẩm Đốc Nghĩa thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy chống đối gia pháp mà cưới một người phụ nữ bần hàn là mẹ cậu, thế nhưng ông ấy cũng đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, bao gồm chuyện một nhà ba người suýt nữa thì mất mạng, con trai ruột phải lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, chút nữa thì mất đi vị trí gia chủ, tất cả đều là sự trả giá!"
"Tôi không đáp ứng!"
"Diệp Hoan, hôm nay ta gọi cậu tới đây là để thông báo chuyện này, không phải để thương lượng."
"Tôi đã có vị hôn thê, cô ấy là Nam Kiều Mộc."
Thẩm Đốc Nghĩa nhàn nhạt gật đầu: "Ta biết cô gái này, cô ây là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với cậu, tuy nhiên việc này cũng không có vấn đề gì, cậu có thể lấy cô ấy làm vợ bé."
Đôi mắt Diệp Hoan mỗi lúc mở càng lớn.
Thẩm Đốc Nghĩa mỉm cười nói: "Hôn nhân hào môn chính là xem trọng hình thức, chỉ cần có vợ lớn rồi là được. Chỉ cần cậu chịu cưới Hàn Thiên thì dù bên ngoài cậu có bao nhiêu phụ nữ cũng không sao cả, con cháu hào môn rất ít khi trung thành với hôn nhân, hơn nữa trong tay có quyền thế tiền bạc, dáng dấp bên ngoài lại tốt, làm sao có thể ngăn cản được việc phụ nữ say mê mình, làm sao mà không bị hoa bướm lôi kéo chứ?"
Thẩm Đốc Nghĩa cười đến hiền lành, nhưng khi lọt vào trong mắt Diệp Hoan lại biến thành nụ cười của kẻ chuyên đi dụ dỗ thiếu niên đến với làng chơi, vô cùng chói mắt, vô cùng bẩn thỉu.
"Vì lẽ đó nên việc cưới Hàn Thiên cũng sẽ không gây trở ngại đến cuộc đời của cậu, phải nói là còn được lợi nữa ấy chứ! Hàn gia cũng là danh gia vọng tộc, nếu như cậu trở thành con rể Hàn gia thì cậu sẽ có hậu thuận vững chắc sau lưng là Thẩm - Hàn. Hay nói cách khác, nếu như cậu muốn ngông cuồng nghênh ngang ở đất Bắc Kinh này thì cũng chẳng có ai dám làm khó cậu.
Diệp Hoan chậm rãi lắc đầu, ngữ khí cứng rắn như sắt nói: "Không, người tôi muốn cưới chỉ có Kiều Mộc, đời này tôi chỉ cưới mình cô ấy."
Thẩm Đốc Nghĩa cau mày nói: "Nam Kiều Mộc chỉ là một người phụ nữ không quyền không thế, cưới cô ấy thì cậu sẽ có được những gì? Cô ấy có thể giúp Thẩm gia tăng thêm quyền lực không?
Diệp Hoan nhìn ông ta một cách quái dị, hắn trầm mặc chốc lát, sau chậm rãi nói: "Chú ba, tuy rằng tuổi của chú hơn tôi rất nhiều, tôi cũng chẳng được học hành tử tế nhưng khi một người đàn ông quyết tâm cưới một người phụ nữ không phải là vì người phụ nữ đó sẽ đem đến cho họ bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu quyền lực. Lí do duy nhất khiến người đàn ông kết hôn là bởi họ yêu người phụ nữ kia, muốn cùng cô ấy sống bên nhau cả đời, kết hôn rồi sinh con mà thôi. Chú ba, đây là đạo lí đơn giản nhất trên đời, chẳng lẽ chú không hiểu?"
Thẩm Đốc Nghĩa cười gằn: "Ta đương nhiên là hiểu những đạo lý này, có điều cậu đang sống trong gia tộc lớn, hôn nhân là một hình thức gắn bó lợi ích, cậu nói muốn vui vẻ bên người phụ nữ mình yêu, cái này ở nơi đây không thể nào thực hiện được,"
Trong bụng Diệp Hoan chứa đầy một bụng lửa giận, lúc này mới thật sự bộc phát.
Đột nhiên vỗ một cái bàn trà, Diệp Hoan hét lớn: "Cái nhà giàu chó má, lão tử mặc kệ chuyện gì, ông cứ việc đi nói những kẻ khốn kiếp ở Thẩm gia, cứ nói Diệp Hoan tôi không thể đồng ý nghe theo! Đồng thời nói với bọ họ là xóa tên tôi trong gia phả đi, cùng lắm thì lão tử đây quay về sống một mình ở Ninh Hải, cái người đàn bà họ Hàn kia, người nào thích thì cứ việc lấy cô ta.
Sắc mặt Thẩm Đốc Nghĩa đột biến, ông tức giận đứng dậy chỉ vào hắn nói: "Anh thật quá xất láo!"
"Phun!" Diệp Hoan hướng trên đất phun ra một bãi nước bọt. Đây chính là cấu trả lời của hắn.
Sau đó Diệp Hoan đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi luôn ra ngoài cửa.
Thẩm Đốc Nghĩa tức giận đến nỗi cả người run lẩy bẩy, nhìn bóng lưng của Diệp Hoan với ánh mắt tràn đầy thù oán.
"Cậu, đứng lại cho ta! Đem lọ thuốc hít trả về chỗ cũ cho ta, cậu tưởng ta là kẻ mù sao?"
Bước chân Diệp Hoan hơi ngưng lại, su đó hắn hất đầu lên một cái, trong miệng khẽ hừ, hắn làm như chẳng nghe thấy điều gì. Cứ vậy, hắn lấy thái độ ung dung cao ngạo ngẩng đầu đi ra ngoài.