Thái Tử Bụi Đời

Sắc mặt của Thẩm Đốc Nghĩa rất khó coi.

Đối mặt Diệp Hoan, khiến lòng ông ta vừa sợ lại vừa hận, giáo huấn mà Diệp Hoan đã từng tặng cho ông ta thật sự quá sâu đậm. Cả đời Thẩm Đốc Nghĩa chỉ biết tính toán người khác, đấu với người, đấu với trời, mà không e ngại ai, mỗi một kẻ thất bại dưới mưu kế của ông ta, kẻ thì mang theo nụ cười đắng chát chỉ biết yên lặng rời khỏi vũ đài chính trị, cũng có kẻ oán trời hận đất mà bị tống vào ngục.

Thế nhưng mà Diệp Hoan lại khác với tất cả đối thủ ông ta từng đối đầu.

Diệp Hoan không dùng tâm kế để đối đầu với ông ta, hắn trực tiếp sử dụng sức mạnh của nắm đấm. Trước sức mạnh của nắm đấm, tất cả tâm kế thủ đoạn đều chỉ là mây trôi.

Thẩm Đốc Nghĩa cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì mà Diệp Hoan lại nhắc tới chuyện Thẩm Duệ bị điều đến Bắc Kinh. Chuyện đó đã qua rất lâu, hơn nữa căn bản việc đấy chẳng có bất cứ quan hệ nào với Diệp Hoan.

Chẳng lẽ tình cảm anh em của tên này lại sâu đậm đến vậy?

Thẩm Đốc Nghĩa nheo mắt, suy nghĩ sâu xa, có thêm một chút hưng phấn.

Ông ta im hơi lặng tiếng đã hơn nửa năm nay, cuối cùng thời cơ cũng sắp tới rồi.

Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền lực, sau khi bị tước chức mất đi quyền lực, hơn nửa năm bị giam lỏng bên trong trại an dưỡng này, Thẩm Đốc Nghĩa đã khắc sâu những chân lý đó bởi vì bản thân ông ta đã cảm nhận được khoảng thời gian không có quyền lực là như thế nào, thứ cảm giác dày vò khiến ông ta sống không bằng chết.

Cuối cùng ông trời cũng không bạc đãi ông ta, dường như bên trong con đường phủ đầy bóng tối vừa thoáng le lói ánh rạng đông.

Thẩm Đốc Nghĩa chẳng còn tức giận nữa, nỗi hận Diệp Hoan cũng vơi đi rất nhiều, giờ khắc này ông ta bỗng nhiên cảm thấy mình đã từ một quân cờ hoán đổi thành người đánh cờ, điều khiển mọi quân cờ trong tay ông ta, kể cả Diệp Hoan.

Đối với một con cờ, thực ra không cần phải sinh ra sự khó chịu nào, ông ta chỉ cần tỉnh táo sắp xếp bố cục khiến cho các quân cờ trên bàn cờ tự chém giết lẫn nhau.

"Tại sao cậu lại phải nghe ngóng chuyện của Thẩm Duệ?" Sau khi Thẩm Đốc Nghĩa khôi phục sự bình tĩnh, lúc này lại thể hiện ra khí thế không giận mà uy của bậc lãnh đạo.

Diệp Hoan nghiêm nghị nói: "Huynh đệ tình thâm."

Thẩm Đốc Nghĩa lạnh lùng nói: "Diệp Hoan, ta đã già rồi nhưng ta không ngốc, đừng dùng loại chuyện ngu ngốc này để lừa gạt ta."

Advertisement

Diệp Hoan thở dài: "Vì sao mỗi lần tôi nói thật thì chẳng ai tin nhưng lúc tôi lừa dối người khác, người ta lại như nuốt từng lời, chuyện này đến cùng là làm sao vậy?"

Thẩm Đốc Nghĩa hừ hừ, nói: "Vì sao điều Thẩm Duệ trở về Bắc Kinh, ta có thể nói cho cậu biết sự thật, chuyện này không phức tạp như cậu nghĩ đâu..."

"Hai mươi năm trước, anh em Thẩm gia lục đục mâu thuẫn, cha cậu cùng cha Thẩm Duệ vì tranh giành vị trí gia chủ mà lộ hết bộ mặt thật. Lúc ấy cha Thẩm Duệ mời sát thủ muốn chặn giết cha cậu ở trước cửa khu nhà tổ Thẩm gia, cha cậu nhận ra tình huống nguy cấp nên vội nhờ chú Năm cậu điều binh đến. Lúc ấy chú Năm cậu chẳng qua chỉ là một tên đội trưởng trong quân đội, liều lĩnh vượt quyền dẫn một đại đội đến hộ tống cha cậu đến trước cửa Thẩm gia, đôi bên đã xảy ra kịch chiến."


Diệp Hoan cười ngắt lời nói: "Những thứ này tôi đã nghe nói rồi."

Thẩm Đốc Nghĩa cười lạnh nói: "Chuyện ở phía sau, khẳng định cậu còn chưa nghe đâu, kịch chiến qua đi, cả đám sát thủ đều tiêu diệt, cha cậu đạp trên nền đất đầy máu tươi đi vào Thẩm gia, cậu có biết điều đầu tiên hắn làm là gì không?"

Khuôn mặt Diệp Hoan nghiêm nghị chắp tay sau lưng: "Lên nắm quyền?"

Thẩm Đốc Nghĩa hung hăng trừng hắn: "Lúc ấy cha ta đang an dưỡng ở nước ngoài, Thẩm gia vô chủ. Việc đầu tiên mà cha cậu làm chính là triệu tập tất cả mọi người trong khu nhà tổ lại, tuyên bố tất cả tội lỗi của chú Hai cậu trước mặt chúng ta. Hắn ta nói chú Hai cậu cấu kết ngoại bang, giết người diệt khẩu, tâm tính ác độc, tuyệt tình phụ nghĩa… Sau đó nghĩa chính ngôn từ nói cho chúng ta biết Thẩm gia không thể do loại người thô bạo ích kỷ này lên làm gia chủ, nếu không danh dự của trăm năm tạo dựng sẽ bị chú Hai cậu làm ô uế cho nên vị trí gia chủ tất nhiên là do hắn ta đảm đương. Nếu như có ai phản đối thì đợi khi cha ta trở về cứ mời ông quyết định lại.

Ánh mắt Thẩm Đốc Nghĩa mê mang, thở dài: "Cha cậu cả đời tao nhã đôn hậu như học giả, chỉ duy một chuyện kia khiến ta thấy hắn quyết đoán, cả đời hắn sợ rằng cũng chỉ có lần đó mới chân chính được coi là một chiến sĩ thực thụ..."

Diệp Hoan hỏi: "Cha của Thẩm Duệ không phản đối sao?"

"Từ xưa được làm vua thua làm giặc, làm sao hắn có thể phản đối? Lúc ấy quân đội do Thẩm Đốc Trí điều đến đã bao vây toàn bộ Thẩm gia, bên ngoài gió tanh mưa máu, trong nhà cũng giương cung bạt kiếm. Chú Hai cậu bị bắt, máu tươi phía bên ngoài còn chưa rửa sạch thì hàng loạt cú điện thoại đã liên tục gọi tới. Các lãnh đạo ở Trung Nam Hải rất khiếp sợ. Việc cưỡng chế quân đội giải quyết ân oán cá nhân nếu tiết lộ ra bên ngoài sẽ gây ảnh hưởng rất lớn. Cha ta cũng khẩn cấp quay trở về Thẩm gia. Chú Hai cậu trong một đêm đã mất đi rất nhiều tay chân, cha cậu làm việc quả quyết, thừa dịp cha ta không có ở đây đã dứt khoát vạch tội rồi sai người đưa hắn về Trung Nam Hải ngay trong đêm”

Advertisement

Thẩm Đốc Nghĩa nở ra nụ cười khổ: "Đấu tranh quyền lực tàn khốc như vậy đấy, bất luận thất vọng chán nản vẫn chẳng thay đổi được gì. Con đường công danh đang lạc quan rộng mở nhưng chỉ trong vòng một đêm đã hoàn toàn biến mất, thủ đoạn của chú Hai cậu vẫn thua xa cha cậu nên thua sạch trong vòng một đêm. Đêm đó chú Hai cậu trong lúc nằm trên giường ngủ đã dùng một con dao cắt mạch tự sát, mấy tiếng sau mọi người mới phát hiện, lúc này hắn đã thành một cỗ thi thể lạnh lẽo. Nội loạn ở Thẩm gia đã kết thúc như vậy, để lại Thẩm Duệ bé bỏng trở thành cô nhi..."

"Về sau cha ta ra lệnh cấm khẩu với tất cả người biết chuyện, chuyện này liền bị giấu đi, hiện nay ở bên ngoài có rất nhiều thuyết pháp, truyền lưu nhiều nhất chính là cha cậu hạ độc thủ với cha Thẩm Duệ. Sự thật cũng không phải là như thế, chú Hai cậu chết là do bản thân hắn tự lựa chọn, cha cậu chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt một ai, người bên ngoài đã hiểu lầm hắn."

Thẩm Đốc Nghĩa nhìn Diệp Hoan cười nhạt một tiếng: "Đã dài dòng như vậy, ta cũng chỉ muốn làm sáng tỏ những chuyện cũ này, cũng muốn người bên ngoài đối với Thẩm gia, đối với cha cậu có một đánh giá khách quan hơn. Ta đã bước nửa chân vào trong quan tài rồi, nếu không nói ra những lời này thì sau này sợ không còn kịp. Mặc kệ cậu có tin hay không, ta đấu nhau với cha cậu bao năm nay nhưng ta vẫn không hy vọng người bên ngoài có suy nghĩ xấu về Thẩm gia. Còn trong gia tộc, ta không muốn con cháu mình hiểu lầm cha chúng. Kỳ thật, đấu đi đấu lại đều là người Thẩm gia, đấu đá lẫn nhau có gì tốt đâu? Ngoại nhân chê cười hơn hai mươi năm, vẫn còn chưa đủ sao?"

Diệp Hoan nói: "Nói nhiều như vậy, ông vẫn chưa có nói cho tôi biết những thứ này cùng Thẩm Duệ có quan hệ gì?."

Thẩm Đốc Nghĩa ảm đạm thở dài: "Quan hệ tất nhiên là có đấy, lúc trước cha cậu đi tha hương, lúc đấy chú Hai cậu đang nắm quyền, rất chiếu cố đến mấy anh em tụi ta. Nói là lôi kéo cũng tốt, dụ dỗ cũng chẳng sao, dù sao đã nhận nhiều ân tình của hắn nhưng mà lần Thẩm gia nội đấu, cha cậu nhanh chóng đánh bại hắn, lúc triệu tập mấy anh em chúng ta, lúc ấy bởi vì trong lòng chúng ta đang còn sợ hãi, mấy người chúng ta không một ai dám mở miệng xin tha cho hắn. Hắn chết có lẽ bởi vì tuyệt vọng, trong đó có lẽ không thiếu sự thất vọng đối với mấy anh em chúng ta. Ta thật sự thấy xấu hổ với Thẩm Duệ! Cho nên bao năm nay, ta một mực chiếu cố Thẩm Duệ, nhìn nó lớn lên, nhìn nó hiểu chuyện, từng bước một dìu dắt nó đi vào khuôn khổ."

Nhìn qua ánh mắt của Diệp Hoan, Thẩm Đốc Nghĩa gằn từng chữ: "Hào phú không có tình thân nhưng lòng người đâu phải cỏ cây, há có thể thực sự vô tình? Ta điều Thẩm Duệ về Bắc Kinh chính là xuất phát từ tấm lòng này, cũng không có phức tạp như trong tưởng tượng của cậu, bây giờ ta đã rơi vào tình cảnh như thế này, còn có thể tính âm mưu quỷ kế gì nữa?"

Diệp Hoan cười cười: "Thật có lỗi, tôi dường như thật sự hiểu lầm chú rồi, ha ha, hôm nay không có uổng phí đến đây, chuyện xảy ra hai mươi năm trước giữ kín không nói ra nay tôi đã biết chân tướng của nó, thật sự là thu hoạch không tệ."

Hai người trò chuyện thật lâu như hai chú cháu bình thường, dường như việc đấu đá căm thù trong quá khứ đã phai nhạt đi rất nhiều.

Thậm chí lần đầu tiên Diệp Hoan trò chuyện với ông ta về việc nhà.

"chú Ba ở nơi này đã quen thuộc chưa?"

Thẩm Đốc Nghĩa cũng nở nụ cười hiền lành: "Coi như cũng được, ta cũng đã lớn tuổi rồi, sớm đã biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cuộc sống xa hoa cũng tốt, ẩn dật núi rừng cũng tốt, chung quy lại như giấc mộng Nam Kha, nói đến mới thấy buồn cười, cho đến khi vào ở trại an dưỡng này ta mới hiểu được đạo lý đó. Hiện tại thường thường tự nghĩ lại, lúc còn cao cao tại thượng tại sao ta lại không nghĩ ra được chứ? Ha ha, thật ngây thơ."


Diệp Hoan nói: "Dù sao cũng là phàm nhân, không phải thánh nhân, lúc trước không nghĩ ra là bởi vì thân ở trong thế cục. Lúc người đi ở trong mê cung đâu ai có thể biết phía trước đường ra ở nơi nào? Cho đến đi ra khỏi cái mê cung ấy mới có thể bừng tỉnh đại ngộ, thì ra lối ra lại đơn giản như vậy."

Thẩm Đốc Nghĩa khen ngợi cười cười: "Không nghĩ tới cháu tuổi còn nhỏ lại có hiểu biết về nhân sinh như vậy. Lúc ta bằng tuổi cháu làm gì đạt được cảnh giới này, lúc trước... Ai, nhớ lúc trước coi thường cháu rồi, cháu đừng ghi hận, ta thực không nghĩ tới cháu lại xuất chúng như vậy, nếu không thì làm sao có thể tính sai một nước cờ khiến cho cháu chịu nhiều ủy khuất như vậy."

Diệp Hoan tiêu sái cười cười: "Chuyện quá khứ thì khỏi nói, hiện tại không phải rất tốt sao? Lúc trước nếu không đối địch nhau sao có thể nghĩ đến hai chú cháu chúng ta lại có thể ngồi đây tán gẫu chứ?"

Thẩm Đốc Nghĩa cười ha ha: "Đúng vậy, ta nghĩ... Chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, giúp nhau hiểu rõ một lần, bây giờ còn chưa muộn."

Chú cháu nhìn nhau nở nụ cười, Diệp Hoan quay đầu nhìn bài trí trong phòng, câu được câu không trò chuyện cùng Thẩm Đốc Nghĩa.

"Nơi đây không khí rất tốt đấy, hoàn cảnh cũng tốt, thành thật mà nói, cháu thật còn muốn đến ở vài ngày, đáng tiếc nơi đây chỉ có lãnh đạo nhà nước mới có tư cách ở, trên ban công có không ít hoa cỏ đấy nha, chú ba rất có gu thẩm mĩ đấy. À, gần đây trong bụng không được tốt, cháu hái mấy đóa hoa cúc về nhà pha trà uống..."

Trên ban công gieo trồng rất nhiều hoa cỏ xanh um tươi tốt hết sức đẹp mắt, còn có mấy bồn đã nở ra vài đóa hoa, Diệp Hoan cũng không biết hoa gì bất quá dù sao hái trở về pha trà khẳng định không thành vấn đề, bây giờ không phải đều lưu hành trào lưu uống trà lài sao? Nghe nói có thể mỹ dung dưỡng nhan và vân vân, Diệp Hoan tuy biết mình rất anh tuấn thế nhưng nếu có thể càng anh tuấn hơn thì hắn cũng không phiền lòng chút nào.

Thẩm Đốc Nghĩa quá sợ hãi, vội vàng xông về phía trước trước một bước ngăn lại hắn: "Đừng động vào! Những giò hoa lan này ta phải sưu tầm bao nhiêu năm mới có được, không thể pha trà đâu!"

"Hoa lan cũng là hoa mà, hái mấy đóa có gì đâu, thật là keo kiệt mà!" Diệp Hoan bất mãn nói.

Thẩm Đốc Nghĩa cười khổ: "Cháu có biết một giò lan giá trị bao nhiêu tiền không? Giống hoa lan ta trồng đều là cực kỳ quý báu, mỗi bồn ít thì mấy vạn, nhiều thì hơn mấy trăm ngàn vạn, cháu đem chúng đi pha trà, cái này chén trà này đắt lắm đấy."

Vừa nghe có quan hệ đến tiền là hai mắt Diệp Hoan lập tức lóe sáng.

"Hơn mấy trăm ngàn vạn? Hoa gì mắc như vậy?"

Câu hỏi này như khắc vào tâm khảm của Thẩm Đốc Nghĩa, cuộc đời ông ta yêu thích không nhiều thứ, đam mê trồng lan là một trong số đó, khóe miệng của ông ta nở ra tươi cười đắc ý, chỉ vào đống hoa lan trên sân thượng, đám hoa lan kia trong chậu lớn kia đã sớm héo tàn, ủ rũ, bốn mảnh Lan Diệp cũng đã khô héo.

"Bốn gốc liên lan này, đừng nhìn nó đã héo tàn rồi nhưng đến sang năm hoa quý lại nở, lại lần nữa toả sáng, có giá trị hơn một ngàn vạn. Cháu xem đi, lá dày, thân thô, gốc bên trên đan xen lẫn nhau thật kỳ diệu, đây là giống hoa lan quý báu, thực tế đây chính là một cây là Song Tử Lan chính hiệu, cực kỳ hiếm thấy, nếu như trên thị trường, ra giá ngàn vạn cũng có thể."

" Song Tử Lan?" Diệp Hoan thì thào nhắc lại, lông mày dần dần nhíu lại bắt đầu suy nghĩ, trong đầu hình như hiện lên thứ gì đấy, muốn bắt lại bắt không được.

"Chú Ba, giò hoa quý như vậy, chú làm thế nào có được? Đừng nói là chú dùng tiền mua nhé, ông nội mà biết chắc phải quất chú cả chục roi ấy” Diệp Hoan cười hì hì nói.

Thẩm Đốc Nghĩa cười nói: "Ta bất quá chỉ là nhân viên công vụ, nào có tiền mua cái này, đây là Thẩm Duệ mấy tháng trước tặng cho ta đấy, hắn còn nói hoa này có một cái tên cực kỳ dễ nghe, gọi là Lương Chúc."

Diệp Hoan ngây ngốc trong chốc lát, trong đầu bỗng nhiên nổ ầm một phát, cả người như gặp phải sét đánh.


Lương Chúc? Chẳng lẽ là gốc Lương Chúc kia?

Thẩm Đốc Nghĩa thấy sắc mặt Diệp Hoan thay đổi, nói: "Cháu làm sao vậy?"

Diệp Hoan dùng sức vẫy vẫy đầu, đè xuống sự khiếp sợ trong lòng, cười lớn nói: "Không sao cả, vừa rồi có chút hoảng hốt thôi"

Thẩm Đốc Nghĩa nở một nụ cười hòa ái của bậc trưởng bối, nói: "Người trẻ tuổi nên vận động nhiều một chút, tuổi còn nhỏ đã thất thần như vậy, sau già thì làm sao bây giờ?"

Diệp Hoan cáo từ đi ra ngoài, Thẩm Đốc Nghĩa chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Hoan, khóe miệng âm trầm cười lạnh.

Bàn cờ nhìn như đã đi đến tuyệt lộ, không ngờ bỗng nhiên hiện ra một tia sinh cơ, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, cả đời ông ta cao cao tại thượng, sao cam lòng lúc tuổi già lại ở nơi núi rừng này chứ? Có lẽ cơ hội đã tới.

Đương nhiên, Thẩm Đốc Nghĩa cũng không nghĩ tới lúc Diệp Hoan đưa lưng về phía ông ta đi ra khỏi cửa, khóe miệng cũng nở một nụ cười lạnh.

"Miệng Thẩm Đốc Nghĩa toàn bong bóng mà, chẳng có một câu nói nào là thật, ông ta có biết Thẩm Duệ đã chôn xuống bên cạnh ông ta một nước cờ chết không? Ừm, nước cờ này mình cũng có thể lợi dụng."

Trên mặt luôn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, thẳng đến đi ra ngoài cửa trại an dưỡng, Diệp Hoan mới cảm giác tim của mình đập nhanh như sấm.

Gốc Lương Chúc này cho hắn một lời nhắc nhở.

Một cái bẫy, một âm mưu liên hoàn a...!

Thẩm Duệ đến cùng muốn làm gì? Hắn đưa Lương Chúc cho Thẩm Đốc Nghĩa đến cùng có mục đích gì? Trong Thẩm gia, người chiếu cố y nhất chính là Thẩm Đốc Nghĩa, Thẩm Duệ tại sao phải đem cái gốc hoa đại biểu cho huyết án này tặng cho lão ta? Đây không phải là muốn đẩy ông ta vào chỗ chết sao? Nếu để cho người khác nắm được việc ám muội này thì đời này ông ta còn có thể ngước đầu nổi sao?

Hơn nữa Diệp Hoan không quên ẩn sau gốc lan kia chính là một màn huyết án đấy, hiện tại xem ra không thể thoát khỏi liên quan với tên Thẩm Duệ nho nhã kia. Sau khi Diệp Hoan phát hiện gốc lan này đã chính thức lột trần cái "mặt nạ" của y, để lộ bản mặt khát máu đáng ghê tởm. Nhưng bây giờ vấn đề là vì sao hắn phải dâng manh mối trọng yếu đại diện cho án mạng này cho Thẩm Đốc Nghĩa chứ? Đây không phải là dụ người nắm thóp sao?

Diệp Hoan nhíu mày lại, nghĩ đến mức đầu lại bắt đầu đau nhức, nghĩ mãi không ra cái nguyên cớ. Tâm tư Thẩm Duệ chôn vùi quá sâu, người này thật đáng sợ.

Mặc kệ Thẩm Đốc Nghĩa tính toán như thế nào, đỉnh đầu của ông ta đã bất tri bất giác treo một thanh lợi kiếm, không sớm thì muộn cũng chém vào cổ ông ta thôi. Hơn nửa năm giam lỏng, không cho phép cùng người bên ngoài nói chuyện khiến cho kế hoạch mà ông ta tính toán sai một nước cờ.

Từ cổ chí kim đại sự thành bại thường được quyết định bởi một chi tiết nho nhỏ, ví dụ như một gốc lan mà không ai ngờ tới.

Diệp Hoan móc điện thoại gọi cho Cao Thắng Nam.

Điện thoại reo lên thật lâu cũng không có người tiếp, lát sau bị cắt đứt.

Diệp Hoan cười khổ, không ngờ vẫn còn tức giận hắn, phụ nữ ngực lớn tại sao lòng dạ còn nhỏ hơn cả lỗ kim chứ? Lão tử mấy ngày qua gọi nhiều lần như vậy cũng không muốn nói gì sao? Mỗi lần gọi đều bị cô ta cúp máy. Nhị đệ đã cứng ngắc rồi, thật là nhiệt tình hiếu khách.

Chưa từ bỏ ý định tiếp tục bấm nhiều lần, Cao Thắng Nam mới không cam lòng đành phải nhận điện thoại.

"Này, cậu là ai?" Cao Thắng Nam thanh âm rất lạnh lùng.

Diệp Hoan ngạc nhiên: "Số của anh mà em không nhận ra sao?"


"Thật vô nghĩa, phía trên dãy số này hiện ra là của một tên tiện nhân, đời này tôi biết rất nhiều tiện nhân, thực không nhớ nổi cậu là số mấy."

"Anh hẳn là một kẻ rất ti tiện đi."

Cao Thắng Nam lập tức giật mình: "Hóa ra là Diệp Hoan."

Diệp Hoan lau mồ hôi: "......"

"Có việc thì tranh thủ thời gian nói đi, trong cục đang họp đấy."

"Có việc tìm em đây, mấy tháng trước vụ án mạng Lương Chúc kia, em đã phá được chưa?"

Cao Thắng Nam hừ lạnh nói: "Không phá nổi, bản án này không tìm ra manh mối, sau này trong cục phái ra cảnh sát hình sự kỳ cựu có kinh nghiệm đi thăm dò cũng không tra được kết quả. Hung thủ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, không được bao lâu sẽ biến thành vụ án bế tắc tồn tại trong phòng hồ sơ rồi."

Dừng một chút, Cao Thắng Nam thanh âm có thêm vài phần chờ mong: "Anh có manh mối rồi hả?"

Diệp Hoan do dự một chút, vẫn quyết định tạm thời không đề cập tới việc này, chỉ dựa vào một cây hoa lan chỉ sợ không định tội được Thẩm Duệ. Y có thể biên ra một vạn cái lý do để không liên quan đến vụ án này. Hiện tại đã vội lật con át chủ bài thì rõ ràng là đánh rắn động cỏ.

Đây là át chủ bài của Thẩm Duệ, cũng là con át chủ bài của Diệp Hoan.

Hạ quyết tâm, lát sau Diệp Hoan nói: "Em là nữ hoa khôi cảnh sát sáng suốt thần võ như vậy còn không tra ra, anh làm sao có thể tìm ra manh mối? Vừa rồi anh đây tìm chủ đề nói chuyện thôi, nếu không nói về chủ đề em cảm thấy hứng thú, làm sao em thèm nói chuyện với anh chứ?"

Cao Thắng Nam tức giận đến phì cười: "Khốn kiếp, lại còn đùa giỡn tôi. Những ngày này anh cả ngày ở cùng Nam Kiều Mộc, tôi đã bị anh quên mất rồi. Trong cục có cả ngàn đồng nghiệp nam theo đuổi tôi, tại sao mắt của lão nương lại mù thế, lại vừa ý tên khốn kiếp như anh chứ?”

"Bởi vì cái số khốn kiếp của anh vô cùng anh tuấn a."

"Phì! Lão nương đã thấy nhiều soái ca rồi. Anh cùng lắm cũng phải đứng sau 100 người..." Tâm tình Cao Thắng Nam vừa mới nắng ráo sáng sủa, ngữ khí lại đột nhiên hóa thành một tiếng u thán: "Diệp Hoan, anh đã từng nói đời này không phụ tôi, lời này lẽ nào không đáng tin sao? Tại sao tôi lại cảm thấy càng ngày càng nhìn không thấy tương lai nhỉ?"

Trán Diệp Hoan bắt đầu đổ mồ hôi: "Kỳ thật, em không cần cứ treo lời nói của anh lên cổ đâu, qua vài năm em sẽ phát hiện ra mình oan uổng thôi, thật sự thì anh không phải là bạch mã vương tử gì cả, trước kia đã nói với em rồi, anh kỳ thật chỉ là một con lừa thôi."

“Là con lừa tôi cũng thích, tôi không thích cưỡi ngựa, chỉ ưa thích cưỡi lừa..."

Diệp Hoan chán nản thở dài: "Xem ra em cưỡi anh đến nghiện rồi a."

"Ít nói nhảm đi, Diệp Hoan, anh đang ở đâu? Tôi hiện tại muốn gặp anh, có chuyện muốn nói cho anh, anh đến quán cà phê Tiểu Nhã đi."

Diệp Hoan đã được nếm mùi, lông mày nhăn lại khó xử.

Hắn thật sự không muốn đi, cái bà nương này mỗi lần gặp hắn không phải mắng chính là đánh, huống hồ đôi lúc còn có nguy hiểm...

"Nếu như không đi sẽ có kết quả gì?" Diệp Hoan cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Cao Thắng Nam hung ác nói: "Không đến anh thử xem, lão nương chặt đầu con lừa nhà anh hầm cách thủy để làm lẩu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận