Thái Tử Bụi Đời

Quảng trường tuyết trắng nằm giữa con đường Nhân Dân yên tĩnh.

Diệp Hoan ôm chặt Nam Kiều Mộc, bông tuyết tinh khiết đậu trên tóc, phủ trắng bờ vai hai người. Tuyết dần tan ra, thấm ướt lớp áo khoác, có chút lạnh nhưng trong lòng thì ấm áp

Nam Kiều Mộc đã quen với mùi của Diệp Hoan

Hai mươi năm trước, cô bị cha mẹ vứt bỏ khi vẫn còn là một đứa bé nằm trong tã lót, được người ta đem tới Viện Phúc Lợi.

Khi đó, cô được sắp xếp nằm cùng giường với Diệp Hoan, cùng nhau khóc, cùng nhau cười.

Từ lúc đó, cô đã dưỡng thành thói quen hít thở hương vị của Diệp Hoan

Hương vị cỏ cây nhàn nhạt lúc nào cũng hấp dẫn cô đến mê muội

Cô cùng Diệp Hoan chập chững tập đi, cùng nhau ôm bình sữa mút lấy mút để, cùng nhau dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên tò mò đánh giá cái thế giới xa lạ rộng lớn này.

Ngay cả bọn họ cũng không biết rằng, hai đứa trẻ đó hễ không nhìn thấy nhau liền khóc toáng lên. Ngay cả lão viện trưởng cũng phải than thở hai đứa bé này tương lai ắt có duyên phận với nhau.

Một câu của lão viện trưởng đã trở thành sấm truyền.

Hiện tại bọn họ đứng cùng một chỗ, ôm chặt nhau, dường như đã hòa vào làm một. Bọn họ, tuy hai mà một.

Trên đời này có quá nhiều kiểu tình yêu chớp nhoáng, thứ tình yêu mau nóng chóng nguội.

Người ta bởi vì lạ lẫm mà cả thấy mới lạ, bởi vì mới lạ mà thu hút lẫn nhau, lại bởi vì mến nhau mà thất vọng, chia tay, mỗi người tiếp tục đi tìm bến đỗ mới.

Advertisement

Cứ thế người ta chìm đắm trong cái vòng tròn luẩn quẩn của tình cảm không cách nào thoát ra được.

Thật may Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc đã tìm ra nhau.


Do dự, tránh né nhiều năm như vậy, thế nhưng đã định là có duyên với nhau, thì sẽ ở bên nhau. Đó chính là duyên phận.

Diệp Hoan nắm hai vạt áo khoác, bao bọc cả người Nam Kiều Mộc vào bên trong

“Lạnh không?”

Nam Kiều Mộc lắc đầu, hai má hây hây lạnh, mắt lấp lánh, cười nói: “Không lạnh”

Diệp Hoan thu hết vào trong mắt, trìu mến nhéo mũi cô: “Con bé ngốc!”

Nam Kiều Mộc mỉm cười ngọt ngào, động tác này đã quá quen thuộc với cô. Trước đây hắn cũng thường xuyên nhéo mũi cô như vậy. Đến khi cô trưởng thành, đậu thạc sĩ thì Diệp Hoan không còn làm động tác thân mật ấy nữa.

Advertisement

Tuyết rơi ngày càng nhiều, khắp quảng trường toàn một màu trắng, nhiệt độ xuống thấp.

Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn trời đêm, nói: “Chúng ta về nhà thôi”

Nam Kiều Mộc gật đầu.

Hai bảo tiêu Chu Dung phái tới đang đứng cách đó không xa. Hai lần bị mưu sát hụt, Chu Dung vô cùng lo lắng cho sự an toàn của con trai mình.

Nam Kiều Mộc thoáng nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của hai bảo tiêu, bước chân bỗng khựng lại.

Bây giờ Diệp Hoan đã tìm được cha mẹ rồi, đã là thiếu gia đứng trên vạn người, sau này sẽ đứng bên trong cái vòng tròn thượng lưu cao vợi đó. Hắn và cô tương lai sẽ như thế nào?

Đó là một vấn đề không cách nào lảng tránh.

“Diệp Hoan, anh đã nghĩ tới tương lai của anh chưa? Sau này anh định như thế nào? Anh muốn làm gì?”


Diệp Hoan lắc đầu: “Anh chưa từng nghĩ tới, nói thật, gần đây cuộc sống rối loạn, đến bây giờ anh vẫn chưa bình tĩnh lại được. Với anh mà nói, việc nhận lại cha mẹ ruột chỉ có một chỗ tốt duy nhất chính là các em trai em gái của chúng ta sau này không phải lo ăn lo mặc nữa rồi…”

Nam Kiều Mộc lại mỉm cười lần nữa.

Cô không nhìn lầm Diệp Hoan, ẩn dưới vẻ cười đùa tưng tửng ấy là một tấm lòng trung nghĩa.

“Đúng nhỉ, sau này thiếu tiền, mấy đứa cũng không cần phải ra ngoài nhặt vỏ chai bán lấy tiền nữa” Nam Kiều Mộc dựa vào Diệp Hoan, dịu dàng nói

Diệp Hoan hưng phấn: “Kiều Mộc, anh đột nhiên nghĩ tới, sau này chúng ta sẽ xây thêm một cái viện phúc lợi nữa, thu dưỡng thêm nhiều trẻ con bị bỏ rơi. Chúng ta sẽ xây dựng mấy ký túc xá thật lớn, bên trong có điều hòa, tivi, máy tính. Sau đó lại xây một tòa nhà lớn để dạy học, thuê thầy giáo dạy bọn chúng học hành, lại thuê bảo mẫu có lương tâm để chăm sóc mấy đứa bé, thuê bác sĩ riêng chuyên chữa bệnh cho mấy đứa bị bệnh bẩm sinh hoặc mấy đứa trẻ bị tàn tật…”

Diệp Hoan càng nói càng cao hứng, thần sắc kích động, ánh mắt sáng ngời, đến hai gò má cũng đỏ cả lên.

Nam Kiều Mộc âm thầm thở dài, tình cảm của hắn với viện phúc lợi không phải sâu đậm bình thường nữa. Hắn đã coi đó là nhà của mình. Một đứa con khi đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh, điều chúng muốn làm nhất chính là vun đắp cho ngôi nhà của mình, để nơi đó càng ấm áp hơn, càng đầy đủ hơn.

Diệp Hoan vẫn thao thao bất tuyệt về những ý tưởng của hắn, ánh mắt đã lâu lắm rồi chưa tràn đầy khát khao như vậy.

Diệp Hoan vốn thuộc trường phái hành động, nói là làm.

“Kiều Mộc, điện thoại anh hết pin rồi, đưa điện thoại của em cho anh”

Nam Kiều Mộc lấy trong túi xách ra đưa cho hắn.

Diệp Hoan bấm số gọi Chu Dung, khẩu khí lập tức biến thân thành phường phá gia chi tử: “Mẹ, mẹ có rất nhiều tiền đúng không?”

Đầu bên kia, Chu Dung ngẩn người: “Đúng”

“Nhiều tiền đến tiêu xài không hết phải không?”

“À…trên lý thuyết thì đúng là như vậy”


“Vậy mẹ không ngại để con tiêu xài hộ một chút chứ?”

“Không ngại…” Chu Dung xám mặt, con trai bà sao càng nói càng khó hiểu thế?

Diệp Hoan hưng phấn nói: “Vậy thì tốt quá, mấy chuyện kiếm tiền con không rành chứ chuyện tiêu tiền con đây rất lành nghề đấy. Mẹ, con có một kế hoạch, một kế hoạch khổng lồ”

Sau mười phút đồng hồ, Diệp Hoan bừng bừng phấn chấn khiến lời nói ra hơi lộn xộn nhưng Chu Dung vừa nghe đã hiểu.

“Ý con là muốn xây thêm viện phúc lợi, bên trong có tòa nhà dạy học, ký túc xá, lại mời thêm giáo viên, bác sĩ, bảo mẫu gì đó. Con định như vậy phải không?”

“Đúng, ý con chính là như vậy”

Chu Dung khẽ thở dài: “Con trai à, một mảnh đất với vài tòa nhà mà con nói là kế hoạch khổng lồ ư?”

Diệp Hoan ngạc nhiên: “Vậy còn chưa đủ khổng lồ sao? Sẽ tốn rất nhiều tiền đó!”

Chu Dung tiếp tục thở dài.

Con trai bà thật sự không biết rõ khối lượng tài sản của tập đoàn Đằng Long. Kỳ thật, chính xác mà nói đến bản thân Chu Dung cũng không rõ ràng lắm. Bà chỉ biết nếu trên đường tình cờ nhìn thấy mấy vạn đồng rơi trên đất, bà cũng không buồn nhặt. Không phải vì khinh thường, mà vì đó không phải hành động mang lại lợi ích lớn nhất, thay vì mấy giây đồng hồ phí hoài khi bà cúi người nhặt tiền, tập đoàn Đằng Long đã kiếm ra cho bà cả trăm vạn.

Có một tổng giám đốc tập đoàn khác đã từng trêu bà rằng nếu như bà muốn kiếm tiền mua một con Ferrari, bà chỉ cần ngồi yên vài phút là đã đủ tiền mua nó.

Lời nói mặc dù hơi khoa trương nhưng cũng không xa sự thật bao nhiêu

Trong mắt Chu Dung, cái được gọi là một kế hoạch tài chính lớn ít nhất cũng phải vài tỷ đồng. Thế mà Diệp Hoan lại coi chút việc nhỏ ấy thành sự tình to lớn nhường nào…

Phong cách và kiến thức của con trai bà cần phải củng cố lại rồi.

Chu Dung rất vui mừng, Diệp Hoan đã bắt đầu đòi tiền bà. Điều này cho thấy Diệp Hoan đã chính thức coi bà là mẹ. Trái tim thằng bé đã dần dần mở ra với bà. Một điều nữa khiến bà vui mừng hơn chính là con trai bà là một người đàn ông có trách nhiệm. Lần đầu tiên xin tiền bà lại không phải dùng cho bản thân hắn.

“Diệp Hoan, kế hoạch con nói hơi mơ hồ, những chuyện này tiến hành không khó, chúng ta không thiếu tiền, cũng không thiếu nhân sự, nhưng cần có một kế hoạch với trình tự rõ ràng. Ví dụ như mời một chuyên viên dự án ước tính đại khái nguồn vốn cần thiết. Sau đó lập ra một ngân sách riêng cho dự án này. Thuê một chuyên gia quản lý ngân sách, khống chế sát sao từng khoản mục thu chi từ lúc bắt đầu đến khi hoàn thành viện phúc lợi. Sau đó nữa cần thêm một người chuyên chịu trách nhiệm quản lý các sự vụ thường ngày như hành chính, hậu cần, giáo dục, y tế…”

Hai mắt Diệp Hoan mở lớn. Hắn không nghĩ tới chỉ xây dựng một viện phúc lợi mà lại phát sinh nhiều thứ đến vậy.

Ngừng một chút, Chu Dung chậm rãi nói: “Diệp Hoan, báo ân là việc tốt, nhưng con phải thực hiện với thái độ nghiêm túc và chuyên nghiệp mới có thể khiến những điều con muốn làm được thực hiện trọn vẹn. Nếu không làm nghiêm túc, một việc vốn tốt đẹp sẽ bởi vì quản lý lỏng lẻo mà xuất hiện kẽ hở, tạo thành tham ô hoặc lười biếng. Khi đó chuyện này sẽ không được toàn vẹn, trong lòng con tất nhiên cũng sẽ lưu lại tiếc nuối…”


“Kế hoạch này của con rất tốt, mẹ sẽ giúp con huy động những người chuyên nghiệp đến phụ trách. Nguồn vốn ban đầu tạm thời là 200 triệu, về phần người quản lý ngân sách, mẹ đề cử Chu Mị. Con bé rất giỏi giang, mấy năm nay ở bên cạnh mẹ đã học được nhiều kỹ năng. Để con bé chịu trách nhiệm sẽ không có vấn đề gì”

Diệp Hoan hớn hở, liên tục nói cảm ơn.

Chu Dung im lặng một hồi, dịu dàng nói: “Diệp Hoan, ngoại trừ việc xây dựng viện phúc lợi, bản thân con không có nhu cầu gì sao?”

Diệp Hoan ngẩn người, phản xạ có điều kiện, bật thốt lên: “Ai nói con không cần gì, nhu cầu của con còn lớn hơn nhiều…”

“Nói đi, con muốn cái gì…?”

Diệp Hoan nhìn nhìn cái điện thoại cũ rích trên tay, sầu mi khổ kiếm nói: “ít nhất mẹ có thể mua cho con một chiếc điện thoại quả táo không?”

“Ý con muốn nói Apple?” Chu Dung vừa bực mình vừa buồn cười

Cái này thực sự là điều Diệp Hoan chờ mong: “Đúng vậy, quả táo 4s đó, phải là loại hai sim hai sóng nha, bên trong có nhiều nhạc chuông như là Tâm Thần Bất Định nè, Trên Mặt Trăng nè, rồi Lưỡng Hồ Điệp nè, vân..vân… càng nhiều càng tốt…”

Còn “hai sim hai sóng” nữa, Chu Dung bó tay rồi. Đứa con trai ngốc này của mình bao năm nay chỉ chuyên dùng hàng nhái thôi sao.

Từ lúc gặp lại nhau đến giờ, Diệp Hoan chỉ toàn nằm bệnh viện, Chu Dung đã quên đưa thẻ tín dụng cho hắn. Hai mươi năm sống khốn khó, cũng nên để hắn thoải mái tiêu xài rồi. Cho dù Diệp Hoan bây giờ xài tiền như nước, phá gia chi tử làm phá sản cả tập đoàn Đằng Long, chỉ cần con trai bà cao hứng thì bà cũng vui vẻ đáp ứng.

Chu Dung thấy Diệp Hoan có vẻ muốn cúp điện thoại liền vội vàng nói: “Chậm đã, Diệp Hoan, mẹ còn có chuyện muốn hỏi”

“Chuyện gì?”

“Tối nay con gọi điện nói muốn kết hôn, muốn chúng ta chuẩn bị tiệc rượu nhưng ít ra con cũng phải nói cho mẹ biết con cuối cùng là muốn kết hôn với ai chứ?”

Diệp Hoan nghe vậy, tim liền trùng xuống, gương mặt ác ma của Cao Thắng Nam lúc ẩn lúc hiện trong đầu hết sức ghê rợn.

Trót chọc vào bà trằn tinh này, giờ hắn cũng không biết làm sao. Cô gái đó hồi mới quen thấy rất được, sao mà càng lúc càng giống như mụ điên? Phải cự tuyệt nàng ta thế nào đây?

Diệp Hoan chột dạ liếc Nam Kiều Mộc vẫn đang ngồi bên cạnh, lớn tiếng nói: “Kết hôn gì chứ? Mẹ không biết năm nay con mới hai mươi tuổi sao, theo luật còn chưa tới tuổi kết hôn đâu. Chẳng lẽ mẹ muốn con vi phạm luật pháp mà tảo hôn sao?”

“Nhưng ít nhất con cũng nói cho cha mẹ biết rốt cuộc là con muốn tỏ tình với ai chứ”

“Với…cùng với..” Diệp Hoan càng lúc càng loạn, lén lút nhìn Nam Kiều Mộc, xoa xoa cái trán đổ mồ hôi. Hắn khe khẽ lẩm bẩm: “Nào đã xác định rốt cuộc là cùng với ai đâu, con trở về bốc thăm cái đã…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận