Thu Vận Đường nằm ở phía tây của Hầu phủ, tuy vị trí hẻo lánh nhưng có ưu điểm là cách Thanh Hành Viện rất xa, không cần chạm mặt với người của chính phòng.
Dung Ô bị chọc cho nổi giận ở Vân Lâu, khi trở lại Thu Vận Đường bèn kể hết đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho Bùi Vận nghe.
“Chỉ là một quan nhỏ lục phẩm mà cũng dám làm càn như vậy! Chờ sau này con gả vào Tưởng gia, con nhất định bắt hắn…”
“Ô Nhi!” Bùi Vận cắt ngang lời nàng ta, trách mắng: “Trước kia nương dạy con như thế nào?”
“Nương, con không có làm loạn. Vừa rồi nương không ở Vân Lâu sẽ không biết lời nói của Cố Trường Tấn khó nghe cỡ nào đâu!” Dung Ô tức giận đến nỗi ngực phập phồng cả lên: “Cha cũng thật là, cứ khăng khăng phải nể mặt người này người nọ, không ngờ thật sự khiến cho bà ta trở lại. Chúng ta có bao giờ phải chịu ấm ức như vậy đâu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Vận chậm rãi cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Ông ấy nói cũng có lý, thân phận nương vốn là thiếp, không được phân phó của chủ mẫu thì không thể ngồi cùng bàn với chủ mẫu.”
“Nhưng người cha thích là nương, cha và ngài đều có tình cảm với nhau. Nếu không phải vị kia ở Thanh Hành Viện nhất quyết muốn gả vào Hầu phủ thì bây giờ người chính là Hầu phu nhân. Còn nữa, trước kia nương là đích nữ của phủ Thượng Thư, vị ở Thanh Hành Viện kia làm sao có thể so sánh với người? Bà ta dựa vào cái gì mà không cho người đến yến tiệc?”
Nghe thấy những lời tức giận của Dung Ô, Bùi Vận cau mày, vừa định mở miệng răn dạy, ở bên ngoài vú già bỗng nhiên tới truyền lời.
“Di nương, đại cô nương đến Thu Vận Đường, nói có một vài điều muốn nói với người.”
Lông mày đang nhướng lên của Bùi Vẫn bỗng dưng buông lỏng.
Dung Thư?
Dung Ô ở bên cạnh nghe được lời nói của vú già, bèn nghiêm mặt quay lại nói: “Nàng ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn giống phu quân mình cố ý đến đây châm chọc mấy câu sao? Không được, con đi tìm cha! Nàng ta thực sự nghĩ rằng Thu Vận Đường là chỗ có thể tuỳ ý làm càn hay sao?”
Dung Ô nói xong chợt muốn đứng dậy, Bùi Vận giữ chặt nàng ta, thấp giọng khiển trách: “Con về phòng mình đi! Nếu con dám đi tìm cha con cáo trạng, từ nay về sau, con đừng coi ta là nương nữa!”
Bùi Vận hiếm khi nói với giọng điệu nghiêm khắc như vậy, Dung Ô sững sờ trong giây lát, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Bùi Vận nói: “Mấy tháng này rèn lại tính tình nóng nảy của con đi, người quý ở chỗ tự biết, nếu con cho rằng gả vào Tưởng gia là muốn làm gì thì làm, vậy ta sẽ đích thân đến Tưởng gia thay con từ chối hôn sự này!”
Bùi Vận nói được làm được, Dung Ô không dám phản bác, đành phải không cam lòng rời khỏi phòng.
Vừa đi ra ngoài đã gặp Dung Thư đi theo phía sau vú già, nàng ta vội vàng dừng bước, lạnh lùng nhìn Dung Thư.
Trước đây trong nhóm khuê nữ, quan hệ giữa Dung Thư và Dung Ô không thể nói là tốt nhưng ít ra ngoài mặt cũng không tỏ ra hiềm khích gì, hiếm khi bày ra bộ mặt lạnh lùng như vậy.
Dung Thư biết là do chuyện ở Vân Lâu kia, nàng lười không thèm so đo với nàng ta, vì vậy chỉ gật đầu một cách thờ ơ.
Dung Ô rất tức giận nhưng dù sao cũng nhớ kỹ lời Bùi Vận nói, không dám gây sự với Dung Thư trong viện. Nàng ta nghiêng mặt liếc xéo Dung Thư sau đó trưng ra bộ mặt lạnh lùng rời khỏi Thu Vận Đường.
Vú già dẫn đường thấy thế bèn cười giải thích: “Ngày thành thân sắp đến, nhị cô nương có chút lo lắng mà thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thư cười như không cười, rồi liếc vú già kia một cái, cũng không trả lời lại.
Mỗi người trong phủ đều tỏ ra kiêu ngạo về mối hôn sự giữa Dung Ô và Tưởng gia, ngay cả vú già trong Thu Vận Đường cũng không phải ngoại lệ. Kể từ khi Dung Ô quyết định hôn sự này, lúc nào những người làm trong phủ cũng ra vẻ đàn áp người của Thanh Hành Viện.
Nhưng hôn sự giữa Dung Ô và Tưởng Thịnh Lâm căn bản không được coi là lương duyên.
Thấy Dung Thư không nói, vú già cho rằng trong lòng nàng đang không thoải mái, bà ta cười cười nhấc tấm mành lên, nói: “Đại cô nương, mời đi bên này, di nương đang đợi ở bên trong.”
Nói đến điều này, đây là lần đầu tiên Dung Thư tới Thu Vận Đường.
Nơi này mặc dù ở vị trí xa nhưng phong cảnh lại vô cùng lịch sự tao nhã.
Đường mòn thông u, ngô đồng và khóm mai san sát, dưới hành lang còn có một giàn hoa, bên trên trồng đầy mẫu đơn quấn quít.
Bước vào trong phòng, nội thất bài trí so với trong viện còn trang nhã hơn, có một cái cầm Tiêu Vĩ cổ xưa, một loạt giá sách làm bằng gỗ đàn hương chất đầy bút mực và giấy, trên tường còn treo hai bức hoạ, không chỗ nào là không hiện lên sự phong nhã.
Ánh mắt của Dung Thư dừng trên người Bùi Vận.
Thực ra nàng cũng không gặp vị di nương này nhiều lắm, từ ngày đầu tiên bước vào phủ, Thẩm thị đã miễn cho bà ấy sáng tối thưa hỏi hầu hạ.
Thanh Hành Viện và Thu Vận Đường lại cách xa nhau, ngoại trừ gặp nhau trong gia yến, từ trước đến nay Thẩm thị và Bùi di nương vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng.
Bùi di nương là một mỹ nhân có khí chất tao nhã, tóc đen mượt như tơ, lông mày khẽ nhếch lên, xinh đẹp như hoa phù dung ở núi xa. Nếu Dung Thư nhớ không lầm, năm nay bà ấy hẳn là ba mươi bảy tuổi nhưng nhìn mới như hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.
Cũng phải thôi, mọi việc của bà ấy đều có phụ thân thay bà ấy lo liệu, còn có tổ mẫu coi trọng, lại sinh ra nam đinh duy nhất cho tam phòng, nữ nhi cũng sắp gả vào một nhà thế gia vọng tộc.
Một cuộc sống như vậy sao có thể không thoải mái được?
Lẽ ra Bùi di nương là thiếp, chỉ có thể coi là nửa chủ tử, nhìn thấy Dung Thư đáng lẽ nên hành lễ. Chỉ là Bùi di nương còn chưa từng hành lễ với Thẩm thị, vậy làm sao có thể hành lễ với một tiểu bối như Dung Thư?
Sau đó chỉ thấy bà ấy nhẹ nhàng gật đầu, không hề tỏ ra kiêu ngạo và siểm nịnh trước mặt Dung Thư: “Không biết đại cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Khóe môi Dung Thư cong lên một nụ cười nhẹ.
“Tổ mẫu cứ nhất quyết muốn di nương lấy thôn trang ở ngoại thành phía Đông, nói là muốn thêm của hồi môn cho Nhị muội muội. Di nương cũng biết việc này?”
Bùi Vận nghe vậy bèn nói: “Ta không biết.”
Dung Thư gật đầu: “Ta cũng biết chuyện sẽ như vậy, tất nhiên di nương sẽ không thèm làm việc này.”
Đã biết không phải bà ấy làm, vậy tại sao lại hạ mình tới Thu Vận Đường?
Bùi Vận nhăn mày lại, chờ đợi câu tiếp theo.
Nhưng Dung Thư nói xong lại không tiếp câu chuyện này nữa, nàng đi sang bên cạnh vài bước, ngẩng đầu nhìn bức họa trên tường.
Đây là bức họa Bùi Vận vẽ, một bức là hồng mai trong tuyết, một bức tỉa trúc sau mưa, cả hai bức tranh đều được vẽ rất công phu, bút pháp tinh tế, ý cảnh cao xa, rất có loại cảm giác yên bình và xa xăm.
“Bức họa đẹp quá, di nương vẽ đẹp thật đấy.” Dung Thư thật lòng khen ngợi: “Kỹ thuật vẽ đẹp như vậy, đương nhiên phải dùng giấy tốt nhất, mực tốt nhất.”
Nàng vừa nói vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép bức họa, cười nói: “Mười kim tiền khó mua một tờ giấy của Trừng Tâm Đường, quả thật là mịn như xuân băng, dày như tổ kén. Di nương thích dùng loại mực hoạ mi của Thuý Tùng Đường sao? Loại mực này chất trong mà nhẹ, màu sẫm lại rất thơm, thảo nào một thỏi mực đáng giá một thỏi vàng.”
“Đây không phải là giấy mực của Thanh Hành Viện sao? Lúc nương ta xuất giá, từng rương kim thuý châu báu được gánh nâng tới Hầu phủ, những thứ này không biết đã khiến bao nhiêu nữ nhân ghen tị. Nhưng bây giờ mười dặm hồng đã sớm biến thành một bông hoa một cái cây trong Hầu phủ, cũng biến thành một tờ giấy một thỏi mực trong bức hoạ của di nương.”
“Nương ta tốt bụng, không thích so đo với người khác nhưng người trong phủ này càng ngày càng tham lam. Tổ mẫu muốn cướp thôn trang nương để lại cho ta, để bỏ vào danh sách của hồi môn của Nhị muội muội. Dù di nương biết rõ chuyện này nhưng cũng không để trong lòng. Thôn trang kia là tổ mẫu khăng khăng muốn đưa cho Nhị muội muội thì liên quan gì đến Thu Vận Đường mấy người? Có đúng không?”
Nhưng dựa vào cái gì?
Đó là đồ vật của mẫu thân nàng, chỉ cần bà ấy không đồng ý cho thì tổ mẫu dựa vào cái gì mà mở miệng muốn lấy? Người Thu Vận Đường dựa vào cái gì mà thoải mái nhận?
Dung Thư nhìn Bùi Vận, từ từ thu lại nụ cười.
“Di nương, người cảm thấy trên đời này có phải không nên làm người tốt hay không?”
Bùi Vận đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt xinh đẹp hiếm khi xoẹt qua một tia bối rối.
Mấy năm nay sống ở Thu Vận Đường, người trong phủ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài có hơn một trăm người, không ai dám nói năng lỗ mãng với bà ấy. Ngay cả lão phu nhân và Thẩm thị cũng chưa bao giờ khiến bà ấy khó xử như thế này.
Không phải là không biết chuyện tiền ăn mặc của Thu Vận Đường đều dựa vào của hồi môn của Thẩm thị chống đỡ, nhưng vậy thì sao chứ?
Chẳng lẽ Thẩm thị không biết vì sao bà ấy có thể gả vào Dung gia hay sao?
Lúc trước thái tử Khải Nguyên tin ma quỷ, gây rối loạn đất nước, phiên vương các nơi lấy danh nghĩa “phe của hoàng đế nhà Thanh” vây công Thượng Kinh.
Dân chúng Đại Dận rơi vào cảnh khốn cùng, xác chết đói khắp nơi.
Sau đó, thái tử Khải Nguyên bị cung nhân đầu độc chết tại nội đình, Gia Hữu Đế Tiêu Diễn trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Vào thời điểm đó, quốc khố của Đại Dận trống rỗng, thiên tai nhân họa liên tục xảy ra, chưa kể đến những kẻ thù bên ngoài như hổ rình mồi.
Cứu trợ thiên tai cần bạc, ổn định lòng dân cần bạc, binh sĩ biên cương bảo vệ lãnh thổ của đất nước cũng cần tiền.
Quốc khố rỗng tuếch, vậy bạc từ đâu tới đây?
Khi đó Kiến Đức Đế còn chưa băng hà, Gia Hữu Đế cũng chưa đăng cơ, nhưng những quần thần dưới trướng đã lập một tờ danh sách dài một trang, muốn giết vài “con dê béo” lập uy, để các thương nhân giàu có từ khắp nơi cam tâm tình nguyện nộp gia sản lên.
Thẩm gia là nhà giàu số một ở Dương Châu, là hào phú có tiếng của Đại Dận, nghiễm nhiên là một trong số ít những “con dê béo” đó.
Chỉ là Thẩm lão gia tử đã biết xem xét thời thế, sớm nhìn thấu thế cục, trước khi triều đình bày ra tội danh thì Thẩm gia đã liên hôn với Dung gia.
Như thế, Thẩm gia mượn tay Dung lão thái gia, chủ động nộp phần lớn gia sản.
Không chỉ bảo vệ được Thẩm gia mà còn nhân cơ hội định hôn sự với Dung gia.
Khi đó Dung gia, lão thái gia và Dung Quân còn khoẻ mạnh, hai người vì Gia Hữu Đế mà lập không ít công lao hiển hách, toàn bộ Thái Nguyên Vệ Sở quân hộ đều coi Dung lão thái gia là người đứng đầu.
Sau khi Gia Hữu Đế đăng cơ, tương lai sắp tới của Dung gia như lửa đổ thêm dầu.
Thẩm gia gả Thẩm Nhất Trân vào Dung gia, chẳng phải là muốn mượn công trạng theo vua và vận thế lửa đổ thêm dầu của Dung gia để mưu cầu một trận Đông Sơn tái khởi hay sao?
Trong mắt Bùi Vận, mối hôn sự giữa Thẩm Nhất Trân và Tam gia chẳng qua chỉ là một thương vụ làm ăn giữa Thẩm gia và Dung gia, một kẻ muốn cho một người muốn nhận.
Nhưng mà giờ khắc này, khi Dung Thư nói ra những lời đó, trong xương cốt là quý nữ thế gia kiêu ngạo của Bùi Vận dường như bị người ta hung tợn giẫm đạp trên mặt đất.
Bà ấy xuất thân từ Bùi gia danh giá, phụ thân Bùi Hướng từng là Lễ Bộ Thượng thư kiêm Văn Uyên Các đại học sĩ, học trò vô số, lại ở Kiến Đức ba mươi sáu năm, là người thẳng thắn can thái tử đừng tin vào ngôn nịnh của yêu đạo, bị thái tử Khải Nguyên lúc ấy đang phụ giám quốc dùng trượng đánh chết trong cung, mượn cơ hội giết một người răn trăm người.
Bùi gia vì chuyện này mà gặp nạn, nam quyến bị sung quân đến biên cương, nữ quyến thì bị sung vào Giáo Phường Tư hoặc dịch đình (1).
Bà ấy cũng từ đám mây ngã xuống vũng bùn, mười bốn tuổi đã đến dịch đình làm tỳ nữ.
Bạn hữu ngày xưa của Bùi gia sợ thái tử Khải Nguyên giận chó đánh mèo, thế nên không một người nào dám ra tay giúp đỡ bà ấy.
Mãi cho đến khi phiên vương các nơi tạo phản, Tử Cấm Thành đại loạn, Dung Tuần mạo hiểm cứu bà ấy ra giấu ở ngõ hẹp, cuối cùng bà ấy mới rời khỏi dịch đình.
Sau đó, Gia Hữu Đế đăng cơ xá tội cho cả thiên hạ, Bùi gia có thể sửa lại án xử sai, bà ấy cũng thoát khỏi thân phận thấp hèn, được Dung Tuần lẫy lễ của quý thiếp đưa vào Dung gia.
Khi đó, Bùi Vận đã nghĩ nếu có thể gả cho người mình hợp ý làm nương tử thì tất nhiên là tốt.
Nhưng mà, mạng sống của bà ấy là do Dung Tuần cứu.
Kể từ khi ông ấy không màng tính mạng mà cứu bà ấy từ dịch đình ra, bà ấy đã chấp nhận nam nhân này.
Sau khi vào Hầu phủ, tuy trên danh nghĩa là thiếp nhưng trong Hầu phủ không ai dám vô lễ với bà ấy.
Dung Tuần cũng đối xử tốt với bà ấy, mười năm như một.
Cho đến hôm nay, Dung Thư đã đánh vỡ cân bằng nước sông không phạm nước giếng của Thanh Hành Viện và Thu Vận Đường, đến Thu Vận Đường để đánh vào mặt bà ấy.
Với một người có đầu óc tinh tế như Bùi Vận, làm sao có thể không hiểu lý do hôm nay Dung Thư tới đây?
Bà ấy lạnh lùng nói: “Đại cô nương yên tâm, ta sẽ đích thân đến Hà An Đường khuyên lão phu nhân. Ô Nhi sẽ không lấy thôn trang ở ngoại thành phía Đông kia đâu. Nó gả vào Tưởng gia, tuyệt không dựa vào chuyện của hồi môn có phong phú hay không.”
Dung Ô có thể thành thân với Tưởng gia là bởi vì Tưởng Trăn là học trò của cha Bùi Vận.
Từ trước Tưởng Trăn luôn tâm mộ bà ấy, hai nhà vốn muốn kết mối quan hệ xã giao tốt đẹp. Nhưng sau khi Bùi gia xảy ra chuyện, ông ta nghe trưởng bối nói xong đã chọn khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng nhìn Bùi Vận bị đưa vào dịch đình. Bây giờ một lòng muốn Dung Ô gả vào Tưởng gia làm tông phụ, cũng chỉ là chuộc tội mà thôi.
Dung Thư cũng không quan tâm tại sao Dung Ô có thể gả vào Tưởng gia.
Cái nàng muốn chỉ là một câu chắc chắn như vậy từ Bùi di nương.
“Nếu đã như vậy, ta cũng ở đây cảm tạ di nương. Tổ mẫu coi trọng di nương, một câu nói của di nương trước mặt tổ mẫu hiệu quả hơn mười câu nói của mẫu thân ta.”
Khóe môi Dung Thư lại nhếch lên làm hiện ra lúm đồng tiền, nàng nhìn Bùi Vận, chậm rãi nói: “Khi ta từ Dương Châu trở về, nương nói với ta rằng bà ấy và người đều là người đáng thương, bảo ta chớ có ghi hận người. Những năm gần đây, nương luôn nể mặt Thu Vận Đường. Lần này, mong rằng di nương cũng có thể nể mặt nương.”
Phố Trường An.
Nửa canh giờ trước, khi Dung Thư rời đi Thanh Hành viện, lúc bước nhanh đi trước Thu Vận Đường, xe ngựa treo mộc bài của Thừa An hầu phủ đã rời khỏi phố đông Kỳ Lân, đi đến phố Trường An.
Trong xe ngựa, Thường Cát đưa công văn trong tay cho Cố Trường Tấn, cảm thán nói: “Không thể tưởng được cuộc sống của thiếu phu nhân ở Hầu phủ còn khó khăn hơn trong tưởng tượng của chúng ta.”
Lúc chủ tử chưa thành thân, bọn họ đã tra thông tin chi tiết về Dung Thư, cũng biết được những chuyện xưa cũ bên trong Thừa An hầu phủ.
Thừa An hầu sủng thiếp diệt thê, trước khi thê tử gả vào Hầu phủ, ông ấy đã có người ở bên ngoài.
Sau đó, tân hoàng đại xá cho cả thiên hạ, sau khi Bùi gia khôi phục, lại công khai đón người vào trong phủ, chiều chuộng hết mực.
Nghe nói hôm nay còn muốn cho thiếp thất và chủ mẫu cùng dự yến tiệc, quả thực là chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ, nhưng nếu quan tâm một chút thì sẽ chẳng có việc không phân biệt tôn ti như thế.
Quả thật, Bùi Vận là trung thần, những điều bà ấy trải qua cũng khiến người ta thổn thức.
Chỉ là bà ấy chọn làm thiếp, hẳn là nên biết xét về lễ tiết, thê là thê, thiếp là thiếp, tôn ti đã định.
Thường Cát thở dài, còn Cố Trường Tấn lại rũ mắt xem công văn trong tay, mắt điếc tai ngơ trước lời nói của cậu ta.
Thấy chàng nghiêm túc xem như vậy, trong lòng Thường Cát biết chủ tử cũng không quan tâm chuyện của thiếu phu nhân, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hoành Bình đang lái xe ngựa ở đằng trước nhẹ kéo dây cương, chiếc xe ngựa dần dần giảm tốc, đi vào đoạn đường phồn hoa nhất của phố Trường An.
Tuy là buổi trưa nhưng nơi đây vẫn tấp nập người qua lại.
Mấy mấy người gánh hàng rong bán trên đường nhìn thấy xe ngựa của Hầu phủ bèn liếc mắt nhìn nhau ra hiệu, trong đó một người bán hàng rong móc cung tiễn từ một bên của cái sọt ra, vung gánh hàng đi rồi bắn một mũi tên về phía cửa sổ xe ngựa.
Nhìn tư thế bắn cung của người bán hàng rong đã biết là người luyện võ.
Hoành Bình kéo cương ngựa lên, hét lớn…
“Có mai phục!”
Thân xe đột nhiên dừng lại, mũi tên bắn xuyên qua cửa sổ, “phập” một tiếng đâm vào vai trái của Cố Trường Tấn, trong nhát mắt y phục trên vai chàng đã thấm đẫm máu.
“Cất công văn đi, đến phủ Thuận Thiên gọi người tới. Ta và Hoành Bình có thể trụ căng nhất là nửa canh giờ nữa.” Cố Trường Tấn lạnh giọng ra lệnh.
Ba người bọn họ gặp nguy hiểm cũng không phải là lần đầu tiên, vậy nên hành động vô cùng ăn ý. Cố Trường Tấn vừa dứt lời, Thường Cát đã nhảy ra khỏi cửa sổ, người cậu ta nhảy lên mấy cái rồi nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Thường Cát vừa rời đi, đằng trước đột nhiên có một con ngựa điên lao ra, “rầm” một tiếng đâm vào xe ngựa.
Trong xe ngựa lắc lư, Cố Trường Tấn bẻ gãy mũi tên trên vai, đang định nhảy xuống xe thì bỗng nhiên thấy hoa mắt, một bóng người xinh đẹp yểu điệu nhào về phía chàng.
“Cố Trường Tấn, cẩn thận…”
Biểu cảm hoảng loạn của thiếu nữ mới vừa đụng vào chàng bỗng chốc tiêu tán.
Nhanh như một cơn gió thổi qua ngọn cây.
Cố Trường Tấn nhíu mày.
Cảnh tượng vừa rồi là ảo giác sao?