◎“Dung Chiêu Chiêu, ta không qua được.” ◎
“Đi Tứ Thời Uyển, Chiêu Chiêu, chúng ta đi Tứ Thời Uyển.”
Dung Thư nghe thấy thì sửng sốt.
Cố Trường Tấn lấy chung trà đẩy nhẹ qua, ấm áp nói: “Đây là trà quả mơ mà nàng thích uống, ta đã cho một muỗng mật mơ vào.”
Tâm trạng của Dung Thư vẫn vì câu nói bình thản của chàng “Chúng ta đi Tứ Thời Uyển” mà hoảng hốt, theo bản năng nàng bưng chung trà lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng vào lúc này, xe ngựa lắc lư, nước trà nóng trong chung đổ ra ngoài.
Cơn đau trong dự đoán đã không đến.
Bàn tay thô ráp của Cố Trường Tấn phủ lên tay nàng, trà nóng “tích tắc” từ mu bàn tay chàng chảy xuống, làm làn da trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ nhỏ.
Nhưng hình như chàng một chút nóng cũng không cảm nhận được, mặt bình tĩnh không gợn sóng lấy một mảnh vải, lau đi nước trà nóng ở trên mu bàn tay, dặn dò nàng, nói: “Dung Chiêu Chiêu, cẩn thận nóng.”
Dung Thư cụp mắt xuống, Cố Duẫn Trực luôn thích gọi nàng là “Dung Chiêu Chiêu”.
Ngày ấy trong nhà gỗ ở sơn cốc, chàng bắt đầu dùng giọng điệu của Cố Duẫn Trực gọi nàng là “Dung Chiêu Chiêu”, nàng hiểu ra, kiếp trước trong giấc mơ nàng đã làm gì sau khi uống rượu, từ trước đến nay không phải là mơ.
Trên chiếc giường bạt ở Tùng Tư viện, chỉ cần hạ màn xuống, có thể mở ra một thế giới khác.
Nơi đó có Cố Duẫn Trực mà Dung Chiêu Chiêu thích.
“Cố Trường Tấn chính là Cố Duẫn Trực, Cố Duẫn Trực chính là Cố Trường Tấn.” chàng đã từng nói như thế bên tai nàng.
Dung Thư biết chàng sẽ không tin lời nàng nói, nàng chưa từng mơ về kiếp trước.
Chàng có cái đầu thông minh tuyệt đỉnh như vậy, từ lúc tỉnh dậy đã đoán được nàng có ký ức của kiếp trước.
Vì thế mới có thể đi cứu Hứa Li Nhi, mới có thể nhắc nhở chàng về điểm hoài nghi trong vụ án của Phan Học Lượng, mới có thể quyết đoán hòa ly với chàng, mới có thể đi điều tra Thẩm Trị và Hầu phủ.
Dung Thư không sợ chàng biết những việc này, nàng nói ra nàng chưa từng mơ về kiếp trước, chàng hiểu rõ, nàng không muốn tiếp tục tình cảm lúc trước.
“Điện hạ, đó là biệt viện Thu Sơn, không phải Tứ Thời Uyển.” Dung Thư nhìn chàng, nghiêm túc nói: “Thế gian này từ trước đến nay không có Tứ Thời Uyển.”
Thế gian này không có, nàng cũng chưa từng đi Tứ Thời Uyển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Trường Tấn chưa nói, chỉ rũ mắt xuống chăm chú nhìn nàng.
Lúc nàng nghiêm túc nói chuyện, đôi mắt luôn rất sáng, đôi mắt hoa đào xuân triều giống như ngôi sao trong đêm lạnh, trong sáng quyến rũ, mang theo một chút bướng bỉnh, lại mang chút kiên định.
Từ trước đến nay tính tính nàng chính là như vậy, chuyện đã quyết định làm thì chắc chắn sẽ tháo gỡ được mọi khó khăn để đi làm, chuyện quyết định từ bỏ, cũng có thể giải quyết nhanh chóng sạch sẽ.
Nàng muốn cắt đứt sạch sẽ với chàng, nhưng chàng không trách được nàng, cũng không có tư cách trách.
“Thường Cát nói hai ngày trước trưởng thôn trang và đại bá mẫu nàng đi chùa Liên Phúc ở ngoại ô phía Bắc, đó vốn là thôn trang của đại bá mẫu nàng, bà lại chọn gặp mặt ở chùa Liên Phúc, nói rõ ràng thì chùa Liên Phúc mà nàng nói, ngược lại là một địa phương an toàn.”
Chàng vừa chuyển đề tài qua chuyện của Khâu Thạch Dương và Chu thị.
Dung Thư lời nói đầy ở miệng nhưng nhất thời bị nghẹn lại ở cổ họng, giống như đấm lên cây bông vải.
Nàng trong bộ dạng bị nghẹn, nhìn đôi mắt Cố Trường Tấn không hề bận tâm mà nổi lên từng gợn sóng, chàng nói: “Ta đã sai người đi tra chi tiết trụ trì chùa Liên Phúc, người này và đại bá mẫu nàng hẳn là người quen cũ.”
Dung Thư tự mình cũng đoán được chùa Liên Phúc đó có tai quái, mím môi nói: “Trong thôn trang của đại bá mẫu không có vũ khí, hoặc là cữu cữu vẫn chưa mua được vũ khí đó ở hải ngoại, hoặc là đã mua vũ khí rồi nhưng vẫn chưa vận chuyển đến phủ Thuận Thiên. Chỉ cần a nương có thể lấy vũ khí đó trả lại ra ngoài, hiến cho triều đình, Thẩm gia có thể được cứu.”
Đương nhiên, cách tốt nhất vẫn là trục xuất Thẩm Trị ra khỏi Thẩm gia, rồi ép ông ta nhận hết tội.
Cố Trường Tấn “ừm” một tiếng: “Thất Tín đã đến Dương Châu hai ngày trước rồi, y sẽ giúp nương nàng lấy về những vũ khí đó.”
Chàng để Chuy Vân ở lại Dương Châu bảo vệ a nương, hiện giờ thì phái Thất Tín đi, chính là vì để chắc chắn hơn.
Dung Thư nói: “Thất Tín công công hiện giờ là người của Đông Cung?”
Nếu nàng không nhớ nhầm, thì Thất Tín là người của Liễu công công.
“Hoàng thượng đưa Kim Ngô vệ và Dũng Sĩ Doanh cho Đông Cung, Dũng Sĩ Doanh vốn thuộc sở quản của Liễu Nguyên, lần này Liễu Nguyên lập công ở Dương Châu, ít ngày nữa sẽ thăng chức phải đến Đông Xưởng nhận chức đốc công. Thất Tín tiếp nhận vị trí của cậu ta, thành người giữ ấn tín của Ngự Mã Giám. Còn đốc công Quý Trung của Đông Xưởng trước đây, lập tức là người giữ ấn tín mới của Tư Lễ Giám.”
Sau khi Cố Trường Tấn được nhận tổ quy tông, người giữ ấn tín Tư Lễ Giám Bùi Thuận Niên chủ động dỡ ấn tín chi vị xuống, xin xương cốt được rời khỏi Thượng Kinh. Con nuôi Dương Húc của vị giữ ấn tín này từng đảm nhậm đốc công Đông Xưởng, lúc trước phái người ở phố Trường An hành thích Cố Trường Tấn, có thể nói Cố Trường Tấn không chết thì không ngừng trả hận.
Dương Húc có thể kiêu ngạo như vậy, còn không phải Bùi Thuận Niên có thói quen mở một mắt nhắm một mắt sao. Để bắt đầu một mối thù, Bùi Thuận Niên đâu còn dám tiếp tục ở lại Tư Lễ Giám?
“Liễu Nguyên và Thất Tín hiện giờ đều là người của ta, còn có triều đình, ta có thể thuận lợi tiếp quản Đông Cung, Đô Sát Viên, Hình Bộ còn có viện Hàn Lâm, mấy vị đại nhân của Quốc Tử Giám cũng có sức, Mạnh Tổng Hiến, Lục Tư Khấu còn có Lão Thượng Thư đều giúp ta. Còn có Thích hoàng hậu-”
Cố Trường Tấn dừng lại một lát, nói: “Bà ta không phải là sinh mẫu của ta, sẽ nhận ta, chẳng qua là một cuộc giao dịch. Cấp dưới cũ của Thích gia ủng hộ ta, mà ta, bảo vệ Thích Hành và Thích Dự người của Thích gia ở bên ngoài.”
Người nam nhân không nhanh không chậm nói cho nàng về thế cục trong cung, trong triều đình, Dung Thư cũng không ngắt lời chàng, im lặng nghe. Nhận thức được Thích hoàng hậu không phải sinh mẫu của chàng, nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dường như sớm đã đoán được như vậy.
Thích hoàng hậu không phải mẫu thân chàng, Từ Phức cũng không phải.
Nhưng chàng từng nói qua, Cố Trường Tấn mãi là Cố Trường Tấn.
Dung Thư cúi mặt xuống, nhẹ nhàng uống một ngụm nước trà, trà trái cây này ngọt vừa phải, ấm ấm ngon miệng, quả thực nàng thích uống mùi vị này.
Chàng thực sự luôn nhớ sở thích của nàng.
Dung Thư chỉ uống một ngụm rồi không uống nữa, đặt chung trà xuống, nói: “Ta nghe Thường Cát nói, Cố phủ ở hẻm Ngô Đồng hiện giờ đã là nơi vắng vẻ, ai tìm cũng không ra Tiêu Phức, đại nhân có biết bà ấy đi đâu không?”
“Không biết, ngày ấy ta trở về Thượng Kinh bà ấy đã biến mất ở hẻm Ngô Đồng.” Cố Trường Tấn nhẹ nhàng cụp mi mắt, nói: “Không sao, bà ấy nhất định sẽ đến tìm ta.”
Tiêu Phức nhất định đến tìm chàng, sau khi thái tử Khải Nguyên chết vẫn chưa được an táng nhập hoàng lăng, chuyện hắn giết đứa bé để luyện đan dược, chọc đến bá tánh Đại Dận phẫn nộ, Gia Hữu Đế vẫn chưa đem hắn an táng nhập hoàng lăng.
Do đó, Tiêu Phức đến nay đều không hiểu được Gia Hữu Đế đã an táng thái tử Khải Nguyên ở đâu.
“Không thể quên mối thù giết phụ thân của con.”
“Con muốn đoạt lấy giang sơn đã mất của phụ thân con, tìm ra nơi chốt cất của phụ thân con, đem hắn an táng nhập hoàng lăng.”
Đây là chuyện bà ấy đã từng dặn dò lặp đi lặp lại bên tai chàng.
Cơ thể Tiêu Phức vốn kém hơn người bình thường một chút, hết lòng hết sức nhiều năm qua sớm đã vắt kiệt tâm huyết của bà ấy, lúc ở Lục Mạc Đường, bà ấy thường xuyên ốm đau trên giường bệnh, cố gắng chống đỡ ý niệm sống còn lại của mình, đã đưa chàng đến vị trí đó, tìm được nơi chôn cất của thái tử Khải Nguyên.
Thấy tâm nguyện bấy lâu sắp thành sự thật, bà ấy nhất định sẽ quay lại tìm chàng lần nữa.
Khuôn mặt chàng nhất thời bình thản, Dung Thư mở môi, câu “Chàng có gặp nguy hiểm không?” vừa đến bên môi đã bị nàng nuốt trở lại.
Giờ Tuất ba khắc, xe ngựa cuối cùng đã đến Tứ Thời Uyển.
Hai người đã đến nơi này vào mùa xuân năm nay, Dung Thư nhớ lúc đó Cố Trường Tấn còn bị thương.
Khi đó biệt viện này vẫn còn cỏ dại mọc thành cụm um tùm, diện mạo thiếu sức sống.
Nhưng hôm nay đến nơi này đã hoàn toàn mới, bóng cây xanh tươi, hoa mọc thành cụm, ngay cả khung cảnh mùa thu mà Tiêu Phức quen thuộc cũng đã có sức sống náo nhiệt hơn nhiều.
Thế nhưng với Tứ Thời Uyển trong kí ức kiếp trước giống nhau như đúc.
Dung Thư nhìn tấm biển mới tinh treo trên cao ở cửa lớn, tâm trạng hơi run, nàng vừa mới ở trong xe ngựa biết thế gian này không có Tứ Thời Uyển, nhưng ở chuyến xe, Tứ Thời Uyển trong ký ức ảo ảnh dường như xuất hiện ngay trước mắt.
Đếm từng ngày, chàng từ ngày trở về đến Thượng Kinh sai người đến tu sửa viện này.
Cố Trường Tấn một tay cầm đèn, một tay đẩy mở cửa viện, quay đầu lại nói với nàng: “Ta đưa nàng đến một nơi.”
Ấn tượng của Dung Thư đối với Tứ Thời Uyển thực sự không tốt, nàng không rõ dụng ý của Cố Trường Tấn, kiếp trước nàng chính là chết ở đây, tại sao chàng còn phải đưa nàng tới đây?
Cố Trường Tấn vẫn đang đợi nàng.
Dung Thư nhìn đôi mắt đen nhánh của người nam nhân, cuối cùng nhấc chân lên đi về phía chàng.
Màn đêm bao trùm, những chiếc đèn lồng được chạm khắc ở hành lang dài rọi xuống tạo thành một vòng sáng, soi sáng con đường.
Xuyên qua hành lang là phòng chính, cũng là nơi Dung Thư uống rượu độc hương tiêu ngọc vấn.
Lần trước đến đây, Dung Thư chỉ cần nhớ đến cảnh tượng mình uống rượu độc ở đây, cảm thấy đau đớn. Chỉ là lần này, cũng không biết vì sao, thời khắc này cơn đau trong ký ức dường như không còn cảm nhận nữa.
Tất cả mọi thứ phát sinh đã từng cảm nhận rõ ràng giống như trở thành một giấc hoàng mộng.
Người ở trong giấc mộng không biết đau, hiện giờ nàng chính là như vậy, rõ ràng nhớ cảnh tượng ngày ấy, nhưng toàn bộ nổi đau đớn lúc đó không còn sót lại chút nào.
Đến nỗi nàng nhìn lại căn phòng này, tâm không dao động.
Vốn cho rằng Cố Trường Tấn muốn đưa nàng vào căn phòng đó, nhưng không ngờ bước chân của chàng chỉ dừng lại nửa bước rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Cũng chính vào lúc dừng lại nửa chừng này, vốn Dung Thư cách chàng nửa bước nhưng lại thành sánh vai đi cùng chàng.
Rất nhanh hai người đã đến nhà kề bên, Dung Thư lúc trước từng đoán trong biệt viện này chắc sẽ có một mật đạo, lúc này nàng nhìn mật đạo giấu sau bức tường phía trước, cuối cùng hiểu rõ Hoành Bình tại sao muốn nói biệt viện này là đường lui của mấy người bọn họ.
Cố Trường Tấn cầm đèn đi xuống thang đá, nhẹ nhàng nói: “Mật đạo này có thể thông qua cấm địa Đại Từ Ân Tự. Đại Từ Ân Tự chính là Quốc tử, địa vị cao cả, trong cấm địa cơ quan trùng trùng, người bình thường không vào được. Đại đệ tử Huyền Sách của Phạm Thanh đại sư sau khi bị xóa tên khỏi Đại Từ Ân Tự, ở dưới cấm địa này. Hắn tinh thông kỳ môn độn giáp, có hắn ở đây, cơ quan của cấm địa này ít có người có thể phá.”
Giọng nói của chàng vang vọng khắp đường đèn tối tăm, sau khi đi xuống thang đá thì xoay người lại đợi nàng, đợi nàng đi đến bên cạnh, mới tiếp tục nói: “Huyền Sách nợ ta một lời hứa, ta vốn muốn để Thường Cát đưa nàng đến cấm địa này, đợi đến khi bụi bặm của vụ tranh đoạt thái tử ở Thượng Kinh được giải quyết, sẽ đến đón nàng.”
Trong giọng nói của chàng có chút khàn khàn.
Dung Thư nghiêng đầu nhìn chàng, trong đường đi ánh sáng ảm đạm, nhìn không rõ mặt chàng.
Nàng giơ đèn lồng trong tay lên, ánh sáng mỏng manh rọi lên mặt chàng, ánh đèn mờ nhạt, trên trán người đàn ông có chút mồ hôi, đôi môi mỏng mím chặt, dường như ẩn giấu vẻ đau đớn.
“Cố Trường Tấn, chúng ta quay về đi.” Đèn lồng trong tay đong đưa ánh sáng, Dung Thư dừng bước, nói: “Nếu đã khó chịu, vì sao vẫn muốn đi chuyến này?”
Ánh mắt Cố Trường Tấn khó hiểu chậm rãi đảo qua khuôn mặt nàng.
“Ở đây còn có tất cả chuyện phát sinh, cần phải qua. Ta và nàng, đều phải qua.”
Không qua được, giữa chàng và nàng, một bước cũng khó bước tiếp.
Dung Thư biết chàng đang tự trách, nghĩ kĩ lại rồi nói: “Ta biết được, chàng đưa ta đến Tứ Thời Uyển là để bảo vệ ta. Cố Trường Tấn, ta đã qua rồi.”
Trong giọng nói thoải mái của cô nương này tỏ rõ nàng thực sự không để bụng, mọi việc thực sự đã qua rồi.
Cố Trường Tấn thở phào nhẹ nhõm, lồng ngực giống như vứt bỏ đi một tảng đá lớn.
Chàng tình nguyện để nàng hận chàng, giận chàng, dường như chàng chỉ cần nghĩ đến tất cả chuyện phát sinh ở đây như vậy đã cảm thấy đau tận tâm can, cũng không muốn nàng dễ dàng bâng quơ mà tha thứ cho chàng như vậy.
“Thường Cát ngày ấy đưa nàng đến Tứ Thời Uyển, ta từng viết một phong thư, bảo cậu ta đưa thư đến tay nàng. Thư đó, nàng có nhận được không?”
“Thư?” Dung Thư hơi cau mày, nói: “Ngày đầu tiên ta ở Tứ Thời Uyển đã bệnh, không, phải nói là bị Trương ma ma hạ độc, sau đó nằm trên giường bệnh triền miên một tháng, vẫn luôn không nhận được bức thư nào.”
Lời này nói ra, hai người im lặng một lúc, thư đó có lẽ đã đến tay Trương ma ma rồi.
Trương ma ma khiến nàng “bị bệnh”, vì để ngăn hết tất cả tin tức từ bên ngoài, để nàng mất hết sự liên lạc với bên ngoài, do đó, Thường Cát cũng không thể đưa nàng đến cấm địa được.
Cố Trường Tấn sớm đã đoán được nàng không đọc được thư: “Ngày ấy, là ai đưa rượu độc đến cho nàng?”
Lúc chàng chạy tới, trong phòng chỉ có một người, có một cái ly nằm trên mặt đất, trong ly còn sót lại vài giọt rượu.
“Hôm đó chính là Cung ma ma đưa người đến Tùng Tư Viện, người đó là cung nữ bên cạnh Thích hoàng hậu, họ Chu. Còn có hai tì nữ và hai nội thị.”
“Chu ma ma...” Cố Trường Tấn híp mắt, ma ma này chính là người lúc trước đến Đại Từ Ân Tự đưa Hứa Li Nhi vào cung.
“Vậy hai tì nữ và nội thị kia, nàng còn nhớ dáng vẻ của bọn họ không?”
Dung Thư nhíu mày suy nghĩ, thiếu khuynh, lắc lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ nữa. Mấy người đó trước sau đều cúi đầu, người nói chuyện luôn là Chu ma ma, bà ta nói bà ta phụng lệnh của hoàng hậu mang rượu độc đến.”
Cố Trường Tấn “ừm” một tiếng, nói “Không sao”: “Ta sẽ tra ra nơi mang đến ly “rượu độc” đó.”
“Tam canh thiên” là thuốc bí mật của Tây Vực, lúc trước là mẫu thân Tiêu Phức từ Tây Vực mang tới Thượng Kinh, cống nạp cho tiên đế.
Kiến Đức Đế tính tình tàn bạo, thích nhất là dùng độc dược ban chết cho công thần và cung phi chọc ông tức giận. Gia Hữu Đế sau khi đăng cơ, tự mình hạ lệnh tiêu trừ hết tất cả “tam canh thiên”, thuốc này hai mươi năm trước ở trong cung đã không còn xuất hiện.
Trong cung muốn ban rượu độc, cũng sẽ không dùng “tam canh thiên”.
Trong cung này nhất định có người của Tiêu Phức, kiếp trước hoặc là có người giả tạo ý chỉ của Thích hoàng hậu đưa ly rượu độc kia tới, hoặc là sau khi Thích hoàng hậu hạ chỉ đưa rượu đến, lặng lẽ đổi thành “tam canh thiên”.
Dung Thư nhìn sắc mặt Cố Trường Tấn càng thêm lạnh lùng, nghi ngờ nói: “Ta và chàng dù đã lòa ly, những chuyện kiếp trước sẽ không xảy ra, ly rượu độc lớn kia cũng sẽ không xuất hiện, tra hay không tra, đã không còn ý nghĩa nữa.”
Chàng không phải con trai của Thích hoàng hậu, trước mắt liên minh với Thích hoàng hậu chỉ là lấy thứ mình cần, nếu bởi vì tra ra chuyện kiếp trước mà phản bội Thích hoàng hậu, vậy thì sẽ tổn thất không đáng có.
Chàng căn bản không cần mắc kẹt trong những quá khứ đó, cũng không cần mạo hiểm tra những chuyện này.
“Dung Chiêu Chiêu, ta qua không được.” Cố Trường Tấn bình tĩnh, nói từng câu từng chữ: “Không tra ra, ta không qua được.”
Kiếp trước vốn không nên có kết cục như vậy, chàng và nàng, cũng không lâm vào cục diện như hiện giờ.
Trong mật đạo yên tĩnh, chỉ còn lại hai tiếng hít thở một nặng một nhẹ.
Dung Thư rủ mắt xuống nhìn ánh sáng nhẹ nhàng đong đưa trên mặt đất, muốn mở miệng, bỗng nhiên có tiếng “răng rắc”, một âm thanh như phát ra từ mật đạo bên kia truyền đến.
Cố Trường Tấn bỗng dưng giơ tay lên, lòng bàn tay đè mạnh lên môi nàng, ý bảo nàng đừng phát ra tiếng, sau đó dùng ánh mắt sáng như đèn nhìn sang cửa gỗ ở cuối mật đạo.
Động tĩnh mới vừa rồi là từ bên ngoài cửa gỗ truyền vào.
Có người xông vào cấm địa của Đại Từ Ân Tự.