Hà An Đường.
Dung lão phu nhân sau khi nghe quản gia bẩm báo lời Dung Thư vừa nói, lông mày nhíu lại vặn vẹo giống như côn trùng.
"Nàng ta lại đang muốn làm chuyện xấu gì nữa đây? Hai mẹ con nàng ta trốn ở Minh Lộc Viện, suốt ngày không về nhà, Hầu Phủ phái người tới cũng phớt lờ, coi như không thấy, thật sự là không xem ai ra gì!"
Như lời Dung lão phu nhân nói, trái tim bà bùng lên từng nhịp.
Kể từ khi Thẩm thị rời khỏi Hầu Phủ, bà đã hoàn toàn buông bỏ người nội trợ Hầu Phủ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây tất cả chi phí của Hầu Phủ đều do của hồi môn của Thẩm thị chống đỡ, ăn uống đều dùng đồ tốt. Bây giờ Thẩm thị ném mấy chuyện này lại cho bà, Dung lão phu nhân mới biết để có cuộc sống thoải mái như trước đây tốn đến bao nhiêu tiền.
Dung lão phu nhân tuy xuất thân từ nông nữ, tuổi trẻ chịu không ít khổ nhưng mấy năm nay sống trong nhung lụa, không thể nào sống lại cuộc sống khổ cực như lúc trước nữa.
Cho nên oán khí trong lòng đối với Thẩm thị càng ngày càng tăng, đồng thời cũng càng ngày càng bất mãn với Bùi di nương.
Thẩm thị xuất nhân từ nhà kinh doanh có thể quản được chuyện nhà tốt như vậy, còn Bùi di nương lại xuất thân trâm anh thế phiệt, nhà cao cửa rộng không quản tốt được thứ gì. Quản không tốt cũng còn đỡ, lại không biết tiết kiệm một chút.
Dung Tuần luôn để cho Bùi di nương muốn gì được nấy, vẽ tranh thì phải dùng giấy hay mực tốt. Dung lão phu nhân không biết mình có phải là người nắm quyền trong nhà hay không, nhưng đến khi nắm quyền bà mới biết rằng một thỏi mực và một con dao rọc giấy ít nhất phải có giá một lượng vàng.
Bình thường tài năng vẽ của Bùi di nương rất cao siêu, những bức tranh này nếu có thể bán được thì cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể thu về không ít tiền. Nhưng vì chỉ muốn khoe khoang thân phận mà nàng ta không muốn bán tranh, chỉ muốn để bản thân tự thưởng thức.
Mỗi lần nhìn thấy Dung Tuần nhờ người đi mua giấy mực thượng hạng, trong lòng Dung lão phu nhân giống như bị đao cắt.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì lại khó.
Hà An Đường như thế, Thu Vận Đường cũng như vậy.
Dung lão phu nhân cũng xem như biết được nếu không có Thẩm thị thì mình sẽ sống thế nào. Chỉ là nhiều năm như vậy, bà đã quen với việc tỏ ra bề trên trước mặt Thẩm thị, sao có thể cúi đầu cầu xin nàng ta quay về quản việc trong nhà?
Vốn định tháng tới sẽ lấy đêm giao thừa làm cái cớ để Dung Thuần chịu ủy khuất chút, nhận lỗi sai của mình rồi dỗ Thẩm thị quay lại.
Ma ma bên cạnh thấy vẻ mặt tức giận của bà, sợ một lát bà lại lạnh mặt với Đại cô nương, vội vàng bắt chuyện nói: "Lần này Đại tiểu thư trở về, vừa lúc phu nhân có thể kêu nàng trở về Hầu Phủ sớm chút. Hầu phu nhân lúc nào cũng để tâm đến Đại tiểu thư, nếu Đại tiểu thư về thì Hầu phu nhân cũng sẽ về theo."
Dung lão phu nhân cũng biết chuyện này, Dung Thư đã trở lại, Thẩm thị không nỡ nữ nhi thì đương nhiên cũng sẽ về.
Hơn nữa, phu quân trước của đại tôn nữ bây giờ là Thái tử, Dung lão phu nhân còn định kêu nàng hòa hợp trở lại với Thái tử điện hạ.
Cho dù không thể quay lại thì cũng nên ôn lại chuyện cũ với Thái tử điện hạ, chỉ cần Thái tử điện hạ có thể nhớ kĩ nàng và Dung gia một chút cũng tốt, quan tâm Dung gia một chút thì sao Dung gia không thể tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong lòng giới quý tộc ở Thượng Kinh chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung lão phu nhân nghĩ đến thái độ không ra gì lúc trước của mình với Cố Trường Tấn, ruột gan sắp tái xanh vì hối hận.
Ai có thể nghĩ tới người nhà nghèo sa cơ thất thế đó lại là Thái tử kim tôn ngọc quý? Nếu Dung Thư không hòa ly thì bây giờ Dung gia chính là nhà ngoại của Thái tử phi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Dung lão phu nhân còn đau hơn. Ma ma nói đúng, trước mặt đại tôn nữ này, bà không được dữ mà còn phải hạ mình dỗ dành, tốt nhất là dỗ nàng trở về sống ở Hầu Phủ.
"Đi lấy trà Long Đoàn ra pha đi, Thẩm thị thích uống trà này nên chắc nó cũng thích uống."
Ma ma bên cạnh vội vàng đồng ý đi ra ngoài, đợi đến khi người trong phòng bếp nhỏ pha trà bưng lên, người từ các phòng đã lần lượt đến Hà An Đường.
Người đến từ đại phòng là Chu thị và Đại lang quân Dung Trạch, nhị phòng là Chung thị và Nhị lang quân, Tam lang quân và Tam cô nương, tam phòng là Dung Tuần, Bùi di nương và Tứ lang quân Dung Thanh.
Rõ ràng cũng không phải ngày đoàn viên gì nhưng hôm nay lại hiếm hoi có gần đủ mọi người, chỉ thiếu Nhị lão gia Dung Dư đang ở Liêu Đông và Thẩm thị ở Minh Lộc Viện.
Mọi người hành lễ xong, vừa mới ngồi xuống đã nghe được bên ngoài bẩm báo bên ngoài rằng Dung Thư và Dung Ô đã tới rồi.
Dung lão phu nhân hít sâu mấy hơi, cố gắng cười nói: "Mau mời Chiêu Chiêu và Ô Nhi vào đi."
Lần cuối cùng Dung Thư bước vào Hà An Đường là ngày Dung Ô thành hôn, nhìn sân đình quen thuộc trước mặt, trong lòng nàng đã không còn gợn sóng.
Nhấc váy bước vào, nàng hành lễ với Dung lão phu nhân rồi nói: "Hôm nay Chiêu Chiêu mời mọi người trong Dung gia đến đây vì có chuyện quan trọng cần bàn với các vị trưởng bối, làm phiền tổ mẫu và các người hầu cũng đi ra ngoài."
Dung lão phu nhân thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, nhìn thấy tổ mẫu mà cũng không có chỗ nào thân thiện, trong lòng vô cùng không vui.
"Người hầu đều đi ra ngoài thì ai bưng trà rót nước đây?" Bà ta nhận một chén trà từ tay ma ma bên cạnh, chậm rãi nhấp một ngụm, nói: "Cô nương nhỏ như con thì còn có chuyện gì quan trọng? Gọi mọi người đến Hà An Đường, còn muốn đuổi hết người hầu ra ngoài, ai không biết còn tưởng Thừa An Hầu Phủ chúng ta đã làm ra chuyện gì nghiêm trọng."
Dung lão phu nhân đã quen không rõ nặng nhẹ, Dung Thư đã sớm có chuẩn bị, đang muốn mở miệng thì Dung Ô bên cạnh đã đi trước một bước, nghiêm túc nói: "Tổ mẫu, hôm nay a tỷ muốn nói chuyện quan trọng liên quan đến danh dự của Hầu Phủ, mong tổ mẫu có thể nghe a tỷ để thuộc hạ đi ra ngoài trước!"
Dung Ô là người Dung lão phu nhân nhìn lớn lên từ bé, tình cảm của người luôn rất tốt. Nhưng hiếm khi Dung Ô nói nay cho Dung Thư, phản bác lại lời Dung lão phu nhân.
Dung lão phu nhân nheo mắt lại, liếc nhìn cháu gái yêu quý của mình, một lúc sau mới nói: "Mọi người ra ngoài đi."
Ra lệnh xong, mấy bà tử và vú già hầu hạ Hà An Đường cùng mấy tỳ nữ các phòng đều nối nhau ra khỏi.
Lạc Yên đưa cho Dung Thư một chồng công văn, cùng Liễu Bình đi ra sau mấy người hầu của Dung gia, đứng canh bên ngoài phòng.
"Không phải nói có chuyện quan trọng cần bàn sao?" Dung lão phu nhân đặt tách trà trong tay xuống, chậm rãi nói: "Bây giờ người không liên quan đều đi rồi, có chuyện quan trọng gì thì nói cho ta nghe."
Vẻ mặt Dung Thư bình tĩnh, ánh mắt quét qua Dung lão phu nhân đang cố nén sự bất mãn sau đó chậm rãi quét qua mọi người trong nhà chính.
Kiếp trước những người này đều bị giam ở Đại Lý Tự Ngục, ngày bọn họ bị giam cầm, lão phu nhân còn trúng gió suýt chết.
Cuối cùng ánh mắt của Dung Thư dừng trên người Chu thị, nàng tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt Chu thị, nhẹ giọng nói: "Đại bá mẫu, bây giờ Khâu Thạch Dương đang ở trong tay ta, những gì nên khai hắn đều đã khai. Đại bá mẫu muốn Chiêu Chiêu nói hay tự bản thân ngài nói?"
Chu thị ngước mắt lên, lắc lắc bàn tay đang cầm tách trà, hít một hơi thật sâu để áp xuống sự rối loạn trong mắt, nói: "Chiêu Chiêu đang nói cái gì vậy? Sao Đại bá mẫu nghe không hiểu?"
"Sao mà Đại bá mẫu lại nghe không hiểu? Khâu Thạch Dương là người bên cạnh Nhị bá phụ, từng là hộ quân ở Thanh Châu Vệ Sở. Mấy năm nay Khâu Thạch Dương sửa tên đổi họ làm trưởng thôn trong thôn của ngài, để lặng lẽ chấp hành mệnh lệnh của nhị bá phụ. Ngài, Nhị bá phụ và cữu cữu vẫn luôn bí mật làm việc vì Thích gia và Tiêu Dự, muốn sau khi Tiêu Dự đăng cơ thì đoạt lại tước vị trong tay phụ thân."
Dung Thư thản nhiên nói: "Ta vốn muốn nếu giữa đại phòng, nhị phòng và tam phòng có ân oán gì thì hôm nay có thể nói rõ. Oan có đầu nợ có chủ, ngài hận ai thì tìm người đó báo thù, không nên để toàn bộ người tam phòng cũng đi theo. Mẹ, Bùi di nương, Nhị muội muội, Tứ đệ đệ và ta chưa từng nợ đại phòng và nhị phòng!"
Lời này vừa dứt, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Bỗng nhiên có một tiếng "tạch", Chung thị đứng lên, nhíu mày nói: "Chiêu Chiêu, ngươi đang nói cái gì?"
Ánh mắt vòng quanh giữa Dung Thư và Chu thị, lại nói: "Ngươi nói Nhị bá phụ ngươi làm cái gì?"
Dung Thư liếc nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Chung thị, khẽ mím môi dưới.
Nhị bá mẫu đúng là không biết gì, Nhị bá phụ và phụ thân nàng vẫn luôn để bà ấy chẳng biết gì. Những năm gần đây bà cam tâm tình nguyện ở lại Thượng Kinh, hầu hạ mẹ chồng, chăm sóc ba đứa con, cũng hiếm khi trở về nhà mẹ đẻ.
Nhưng bà lại không biết trượng phu của mình và phụ thân đang cấu kết với Thích gia, cuốn vào tranh đấu bên trong.
Dung Thư suy nghĩ một chút, nói: "Những chuyện này Nhị bá mẫu không nên hỏi ta."
Trước mắt Chung thị tối sầm, hàm răng trắng nõn suýt chút nữa cắn nát, thấy Dung Thư không có phản ứng gì thì gắt gao nhìn qua Chu thị: "Đại tẩu, những lời Chiêu Chiêu nói là thật sao?"
Chu thị không trả lời lại, chỉ yên lặng nhìn Dung Thư, tự hỏi Dung Thư đã biết được bao nhiêu.
Khâu Thạch Dương có thật đang ở trong tay nàng, có thật đã nhận hết tội hay không?
Khâu Thạch Dương vô cùng trung thành và tận tâm với Dung Dự, cho dù chết cũng sẽ không phản bội Dung Dự.
Chu thị tự an ủi mình, Dung Thư chỉ đang lừa bà ta, cho dù không lừa thì cũng không cần phải hoảng sợ.
Chẳng qua là bọn họ lựa chọn ủng hộ Tiêu Dự mà thôi, mấy năm nay đều âm thầm làm, sao có thể dễ dàng tìm ra chứng cơ? Thích Hành bị giam, Tiêu Dự cũng bị giam, triều đình đang giải quyết Thích gia nhưng cũng chưa tra được tới nhà họ Thẩm hay Dung gia.
Huống hồ, nếu Chiêu Chiêu nắm chứng cứ trong tay thì thật sự dám giao ra sao?
Nàng cũng là người Dung gia!
Nếu giao chứng cứ này ra thì toàn bộ Thừa An Hầu Phủ đều gặp nạn, nàng và mẫu thân nàng đều không thể trốn thoát!
Nghĩ đến đây, Chu thị bình tĩnh lại, đang định nói "Không phải" thì một bàn tay to lớn đột nhiên lướt qua bên người bà, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của bà.
Là Dung Trạch.
"Những gì Chiêu Chiêu nói là thật, nhưng người ở đại phòng hợp tác với Nhị thúc không phải mẫu thân, mà là ta."
Chu thị sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dung Trạch: "Đại lang…"
"Mẫu thân, nếu làm sai thì phải sửa sai, gánh lấy hậu quả." Dung Trạch nhìn chăm chú vào Chu thị, trên khuôn mặt thanh nhã lộ ra nụ cười: "Đây là điều mẫu thân đã dạy còn từ khi còn nhỏ, con chưa bao giờ quên."