Dung Thư ủy thác bức thư mà Thẩm Nhất Trân viết tối qua cho người của tiêu cục đưa đến Dương Châu rồi về Minh Lộc Viện ngay.
Tối hôm qua khi nàng về Thừa An Hầu phủ, Thường Cát dắt theo vài tên thân vệ Kim Ngô vệ vẫn luôn lén bảo vệ nàng, hôm nay khi nàng về Minh Lộc Viện, Thường Cát vẫn đi theo.
“Ở chỗ ta có Lạc Yên và Liễu Bình rồi, ngươi không cần bảo vệ ta nữa, những người đáng tin cậy ở bên cạnh Cố đại nhân cũng chỉ có mấy người các ngươi, ngươi quay về phục mệnh với Cố đại nhân đi thôi.”
Thường Cát lại không đáp, chỉ cười rồi nói với vẻ người có đuổi thế nào thì ta cũng sẽ không đi: “Đúng là vì bên cạnh chủ tử cũng chỉ có mấy người chúng ta là đáng tin cậy, vậy nên bây giờ ta mới không thể rời khỏi. Ta ở ngay bên ngoại viện của Minh Lộc Viện trông chừng, cô nương cứ coi ta là không khí là được.”
Dung Thư bất đắc dĩ, đành phải nói: “Đúng ta muốn có một người đến theo dõi Thừa An Hầu Phủ, nếu như ngươi có người nào thích hợp thì dặn dò thay ta một tiếng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói rồi, nàng bảo Doanh Tước đưa túi tiền có chứa một lá vàng sang, coi như là thù lao cho tất cả các hộ vệ.
Thường Cát cũng có phần hiểu biết tính tình của Dung Thư nên không từ chối, nhận lấy.
Hai ngày sau, cậu ta quay về Đông Cung phục mệnh.
Cố Trường Tấn vừa mới xem xong công văn của vụ án Trần Mai sát hại phu quân, thấy bên hông cậu ta đeo một túi tiền tinh xảo thì hỏi: “Ở đâu ra thế?”
Thường Cát đã sớm chia lá vàng ở trong ra rồi, giờ đặc biệt đeo bên hông là để hiến đồ tốt cho Cố Trường Tấn, nghe chàng nói thế thì vội lấy nói xuống, nói: “Là thiếu phu nhân thưởng, thuộc hạ đặc biệt mang nó đến đây cho chủ tử.”
Cố Trường Tấn lại liếc nhìn túi tiền kia một cái rồi chợt liếc cậu ta, nhàn nhạt nói: “Tự ngươi giữ lấy mà dùng đi.” Đường may trên túi không phải do nàng thêu.
Thường Cát có phần buồn bực, còn tưởng rằng khi chủ tử nhìn thấy túi tiền này thì sẽ lén lút giấu nó đi nữa chứ.
Trong nháy mắt, cậu ta đã nghe thấy Cố Trường Tấn hỏi: “Nàng đang bận rộn cái gì thế?”
“Hai ngày nay thiếu phu nhân đều ở Minh Lộc Viện xem sổ sách, Thẩm phu nhân vội vã đi Dương Châu, ở bên này có không ít việc cần phải được xử lý, vậy nên thiếu phu nhân đã nhận làm.” Thường Cát ngừng một chút, nói tiếp: "Nghe nói ở bên này có không ít việc làm ăn, thiếu phu nhân đều chuẩn bị dời hết đến phủ Đại Đồng.”
Cố Trường Tấn “Ừm” một tiếng, mặt không đổi sắc mà bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, nói: “Bên phía Thừa An Hầu Phủ có tiến triển gì không?”
“Dung lão phu nhân vẫn chưa tỉnh lại, thiếu phu nhân đút thuốc kịp thời nên đã tạm thời trì hoãn được bệnh trạng trúng gió của lão phu nhân, nhưng dù sao thì cũng đã cao tuổi rồi, muốn tỉnh lại thì ít nhất còn phải cần mười ngày nửa tháng. Theo như ngự y nói, bởi vì tâm hỏa quá vượng nên nên dù có tỉnh lại thì cũng rất dễ dàng trúng gió lần nữa. Mỗi ngày Thừa An Hầu đều sẽ đến Hà An Đường hầu hạ lão phu nhân uống thuốc, Bùi di nương kia cũng đi theo. Hai người đi theo làm tùy tùng hầu hạ Dung lão thái thái, cũng coi như là phu xướng phụ tùy.”
Thường Cát nói đến đây, nhịn không được mà châm chọc một câu, thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Trường Tấn liếc đến thì vội nói tiếp: “Hôm qua Thừa An Hầu còn tự đến từ đường mang cáo khoán ngự dụng (1) và thánh chỉ mà lúc trước khi hoàng thượng ban tước vị ra nữa.”
Cố Trường Tấn buông chung trà xuống, khẽ gõ lên mặt bàn, nói: “Ông ta muốn dùng cáo khoán và tước vị này để đổi cho Dung gia được vô tội.”
Nếu như Dung gia phân gia (2), một khi đại phòng và nhị phòng bị hạch tội thì cũng không liên lụy đến tam phòng, như thế thì Dung Tuần có thể tiếp tục ngồi vững trên chiếc ghế Thừa An Hầu của mình, nhưng nếu như không phân gia, vậy thì việc tam phòng bị đại phòng và nhị phòng liên lụy đã là ván đã đóng thuyền, chỉ có thể dùng cáo khoán ngự dụng và tước vị để đổi lấy sự bình an cho mọi người ở Dung gia.
“Đã sống mơ màng hồ đồ nhiều năm thế rồi, nếu như Thừa An Hầu kia thực sự bằng lòng hy sinh tất cả để bảo toàn gia tộc, vậy cuối cùng cũng coi như có chút khí phách đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thường Cát bênh vực người nhà, bởi vì Dung Thư nên cậu ta cực kỳ ghét Dung lão phu nhân và Dung Tuần, giờ thấy rốt cuộc Dung Tần có chút trách nhiệm, dù không đến mức phải lau mắt mà nhìn nhưng cũng bớt ghét được một chút.
Cố Trường Tấn lại nói: “Có lẽ là Dung Tuần đang chờ Dung lão phu nhân tỉnh lại rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.”
Nếu thực sự đã hạ quyết tâm thì đã sớm mang cáo khoán và thánh chỉ ban tước đến Đại Lý Tự nhận tội rồi.
Thường Cát nghe thế thì hung hăng “phì” một tiếng, nói: “Cũng mệt nô tài mới coi trọng ông ta một chút.”
Dường như nghĩ đến gì đó, cậu ta lại nói: “Phải rồi, chủ tử, hôm qua thiếu phu nhân hỏi nô tài, khi nào thì chúng ta lan truyền những lời đồn kia ra.”
Cố Trường Tấn nhếch mi lên, hỏi: “Ngươi đáp lại nàng thế nào?”
Thường Cát chột dạ đáp: “Thuộc hạ nói thực ra là từ lúc ngài nhập chủ Đông Cung thì đã bắt đầu rồi, chủ tử yên tâm, thiếu phu nhân trông không có vẻ gì là tức giận cả ạ.”
Đương nhiên là nàng sẽ không tức giận, tóm lại chờ cho tới khi chuyện của Dung gia chấm dứt thì nàng sẽ rời khỏi nơi này ngay, nói không chừng còn có thể dựa vào lời đồn này để khiến cho hàng hóa mà các cửa hàng nhà nàng bán ra cao giá hơn nữa.
Cố Trường Tấn hơi rũ mi, che đi ý cười chợt lóe qua trong mắt.
Chàng đã sớm đoán được phản ứng của nàng sẽ ra sao từ lâu.
“Về sau nếu thiếu phu nhân có hỏi chuyện thì không cần gạt, cứ nói thật với nàng là được.” Cố Trường Tấn lại cầm công văn trên bàn lên, nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì về bảo vệ nàng đi.”
Việc duy nhất Thường Cát cần làm trước mắt là bảo vệ Dung Thư, làm gì còn chuyện nào khác nữa. Nghe thế, cậu ta bèn “Vâng” một tiếng, mới đi được hai bước thì cào trán, hỏi: “Chủ tử, Hoành Bình đã về rồi ạ?”
Cố Trường Tấn gật đầu: “Trên đường về cậu ta nghe thấy tung tích của Huyền Sách nên chỉ về thượng kinh chậm hơn Huyền Sách mấy ngày, giờ đang ở núi Đại Từ Ân.”
Núi Đại Từ Ân à, vậy là đang theo dõi Thích hoàng hậu ư?
Vị hoàng hậu nương nương kia đi núi Đại Từ Ân chắc cũng được hai ngày rồi, nghe nói muốn ở lại Đại Từ Ân Tự cầu phúc bảy ngày. Trước kia hoàng hậu ra khỏi cung nhiều nhất ba ngày là về, hiếm khi ở nhiều thêm mấy ngày như hôm nay.
Thường Cát vừa suy nghĩ vừa ra khỏi Đông Cung.
Đại Từ Ân Tự, chính điện.
Thích hoàng hậu đưa sách công đức cho tiểu sa di, sau đó rửa tay nhận hương, cắm vào lư hương rồi quỳ xuống lạy, cuối cùng mới ra khỏi chính điện.
Quế ma ma vừa bung dù che cho bà ta vừa nói: “Nương nương, cô nương kia tới.”
Bước chân Thích hoàng hậu khựng lại, siết chặt tràng hạt trong tay, hỏi: “Nó ở đâu?”
Hôm qua vốn nên đến gặp đứa nhỏ này nhưng vì trên đường đi gặp phải bão tuyết, hài tử kia bị nhốt trong bão tuyết nên mới chậm trễ một ngày.
Quế ma ma nói: “Ở tiểu Phật đường.”
Thích hoàng hậu gật đầu, nhìn sắc trời dần dần trong, cười cười nói: “Quế ma ma theo bổn cung đến đó đi, những người còn lại ở tại đây hầu.”
Con đường từ chính điện đến tiểu Phật đường không gần, Quế ma ma thấy Thích hoàng hậu càng đi càng nhanh, vội nói: “Nương nương chậm một chút, cẩn thận đường dưới chân.”
Thích hoàng hậu buồn cười nói: “Ma ma đã quên bổn cung trước kia từng múa kiếm săn thú trên nền tuyết rồi sao.”
Bà ta là tướng môn hổ nữ, tuy rằng nói vì để gả bà ta vào Đông Cung nên phụ thân cứ luôn giữ bà ta trong nhà học cầm kỳ thư họa, nhưng dù sao thì huyết mạch Thích gia vẫn còn đó, cưỡi ngựa bắn tên đi săn không phải nói chơi, đừng nói gì đến là chạy nhanh trên nền tuyết.
Quế ma ma liếc nhìn lúm đồng tiền bên khóe môi Thích hoàng hậu. Đã lâu rồi bà ta chưa từng thấy Thích hoàng hậu cười như thế. Từ sau khi thái tử Khải Nguyên chết, ý cười trên mặt Thích hoàng hậu càng lúc càng ít đi.
Là bởi vì sắp được gặp tiểu công chúa rồi sao?
Bên ngoài tiểu Phật đường có bốn hộ vệ canh gác, thấy Thích hoàng hậu tới thì vội vàng cung kính hành lệ. Thích hoàng hậu biết đây đều là người của Mạnh Tông, hơi gật đầu rồi nói: “Chư vị vất vả rồi.”
Nói xong lập tức hướng mắt nhìn vào trong.
Cửa lớn của tiểu Phật đường rộng mở, trong nội thất treo một chiếc mành bằng vải bông thêu Phạn văn, giờ nó đang bị gió thổi lao xao, xốc lên một khe hở để lộ một bóng dáng yểu điệu ở bên trong.
Trái tim của Thích hoàng hậu chợt đập nhanh hơn.
Là hài tử đó sao?
Sau khi hài tử biết được chân tướng, liệu có oán hận bà ta không?
Thích hoàng hậu cởi áo choàng đưa cho Quế ma ma, có một chút thấp thỏm như cận hương tình khiếp (3) mà nói với bà: “Ma ma hầu ở gian ngoài là được, bổn cung tự đi vào gặp nó.”
Được cung phụng trong tiểu Phật đường là linh bài của tổ tiên Thích gia, trên bốn chiếc bàn lớn làm bằng gỗ đàn hương là hàng trăm bài vị được sắp xếp chỉnh tề, hơn mười trản đèn Phật ở hai bên sườn bị gió thổi đến chợt sáng chợt tắt.
Trong ánh đèn mờ nhạt, cô nương mặc một chiếc váy đậu thanh sắc (4) đang thấp thỏm không yên ngồi trên ghế bành sát cửa sổ.
Cô nương này cực kỳ xinh đẹp, da trắng như tuyết tóc đen như mun, đôi mắt sáng xinh đẹp, cho dù trên người chỉ mặc một bộ xiêm y giản dị tự nhiên cũng không giấu được vẻ đẹp trời sinh này của nàng ấy.
Nghe thấy tiếng vén rèm, nàng ấy giương mắt nhìn sang, sau khi chần chờ trong nửa nháy mắt thì đứng dậy hành lễ, nói: “Dân nữ gặp qua hoàng hậu nương nương.”
Thích hoàng hậu bước đến đỡ nàng ấy dậy, dịu giọng hỏi: “Không cần đa lễ. Con có biết bổn cung là ai không?”
Văn Khê nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Mấy vị đại nhân đã nói cho dân nữ biết quý nhân mà dân nữ sẽ gặp hôm nay là hoàng hậu nương nương.”
Sau khi dừng lại một chút, nàng ấy mới chần chừ hỏi: “Không biết vì sao hôm nay nương nương lại triệu kiến dân nữ ạ?”
Thích hoàng hậu ngắm nàng ấy thật kỹ, mãi một lúc sau mới cười nói: “Ngồi xuống đi, trò chuyện với bổn cung trong chốc lát.”
Chờ cho hai người đã ngồi xuống rồi, bà ta mới cười nói: “Bổn cung nghe nói con giống như thái tử điện hạ, từ nhỏ đã được nuôi dưới gối Tiêu Phức, bà ấy đối đãi với con có tốt không? Có từng nhắc đến thân phận của con bao giờ chưa?”
Văn Khê khẽ đáp: “Dân nữ là cô nhi, mới sinh ra đã được ma ma nhặt về nuôi. Phu nhân đối xử với dân nữ rất tốt, từ nhỏ đã dạy dân nữ viết chữ và cầm kỳ thư họa, đối xử với dân nữ như con ruột.”
Lúc nàng ấy nhắc đến Tiêu Phức, trên mặt khó nén tình cảm quấn quýt, nghiễm nhiên là đã coi Tiêu Phức như một trưởng bối kính yêu mà đối đãi.
Trước kia khi Tiểu Ngũ gọi Thích phu nhân là “nương”, Thích hoàng hậu thỉnh thoảng cũng sẽ hy vọng một tiếng “nương” đó là đang gọi bà ta.
Giờ khi nghe Văn Khê nhắc đến Tiêu Phức, thích hoàng hậu vốn tưởng rằng mình ít nhiều cũng sẽ cảm thấy ghen tỵ, nhưng không ngờ rằng trong lòng lại chẳng hề có chút gợn sóng nào. Bà ta nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt này, tự nhủ rốt cuộc cũng không giống nhau.
Thỉnh thoảng Tiểu Ngũ sẽ đến Khôn Ninh Cung chơi với bà ta, bà ta đã nhìn Tiểu Ngũ từ lúc là một tiểu anh hài bi bô tập nói dần dần lớn lên thành một cô nương xinh đẹp rực rỡ, cho dù Tiểu Ngũ không phải là nữ nhi của bà ta thì tình cảm cũng không phải tầm thường.
Hài tử trước mắt này tuy là cốt nhục của bà ta, nhưng dẫu sao cũng cách mười chín năm ròng rã, muốn đánh vỡ tầng ngăn cách này chẳng phải nói dễ hơn làm đó sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng bà ta không khỏi nhiều thêm vài phần thương tiếc dành cho Văn Khê.
Thích hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài, chỉ vào linh bài đặt trên án cao, chậm rãi nói: “Nơi này là Phật đường của Thích gia, những người được cung phụng ở đây đều là liệt tổ liệt tông của Thích gia. Đây đều là thân nhân của con, năm đó con được sinh ra ở nơi này. Hài tử…”
Thích hoàng hậu nhìn Văn Khê, gằn từng chữ: “Con là nữ nhi của ta.”
“Xoạt…”
Một tiếng chân ghế bị kéo vang truyền từ bên trong nội thất ra, Quế ma ma lo lắng nhìn liếc vào trong.
Tiểu Phật đường này là nơi mà năm đó nương nương sinh hạ tiểu công chúa, không biết liệu tiểu công chúa có oán hận nương nương hay chăng? Dù sao trước kia nương nương cũng đã từ bỏ nàng ấy ở đây, giao cho người Thích gia.
Cũng chính vì nguyên nhân này tiểu công chúa mới lưu lạc ở dân gian mười chín năm, bị Tiêu Phức lấy làm quân cờ trả thù hoàng hậu.
Quế ma ma đợi cho đến khi bên trong lại lần nữa truyền ra tiếng nói chuyện loáng thoáng mới chậm rãi thở dài một hơi.
Một canh giờ sau, Thích hoàng hậu nắm tay Văn Khê bước ra.
“Ma ma, hôm nay Văn Khê cô nương ở Trúc Lâu cùng với bổn cung. Ma ma bảo Li Nhi đến đây đi, tuổi tác của hai đứa tương đương, chắc hẳn có thể có nhiều chủ đề để nói.”
Quế ma ma ngẩn ra.
Chuyện Văn Khê là nữ nhi của Thích hoàng hậu cực kỳ bí ẩn, những người đến đây cùng Thích hoàng hậu đều là tâm phúc của bà ta, Hứa Li Nhi và các cung nữ đều đã bị Quế ma ma sắp xếp ở tại căn nhà dưới chân núi.
Bà nhìn Văn Khê vẫn luôn rũ mắt, trong lòng biết có lẽ cô nương này vẫn còn kháng cự nương nương, vậy nên bây giờ nương nương mới bảo Hứa Li Nhi đến bồi nàng ấy.
Li Nhi là một hài tử tri ân báo đáp, có nàng ấy ở đây, tiểu công chúa có lẽ sẽ có thể quen thân được với hoàng hậu nương nương hơn một chút.
Quế ma ma suy nghĩ kỹ rồi mỉm cười đồng ý.
Trong Cư Sĩ Lâu dưới chân núi, khi Hứa Li Nhi nghe thấy hoàng hậu nương nương gọi mình đến thì hơi kinh hãi, vội hỏi: “Nương nương đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Người đến truyền lời chính là đại cung nữ Tuyết Ánh bên người hoàng hậu nương nương, sau khi nghe những lời này rồi thì cười đáp: “Hoảng cái gì chứ? Có chúng ta hầu hạ, sao nương nương có thể xảy ra chuyện được?”
Tuyết Ánh giận dỗi liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, lại nói tiếp: “Mau đi cùng ta, hôm nay nương nương gặp được một cô nương vô cùng hợp ý, nghĩ rằng tuổi tác của ngươi và cô nương nọ xấp xỉ nhau nên muốn gọi ngươi lên để cùng trò chuyện.”
Hứa Li Nhi nghe vậy thì rốt cuộc đã yên lòng, thay xiêm y rồi lập tức bung dù đi theo phía sau Tuyết Ánh. Giữa đường khi đi qua một khu rừng thông reo, nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng rậm bao phủ trong làn áo bạc một cái theo bản năng.
Tuyết rơi xào xạc, ở nơi sâu trong rừng rậm có một bóng đen nghiêng dài giấu trong bóng cây lay động.
Bước chân Hứa Li Nhi chậm lại, gật đầu khẽ một cái đến độ khó có thể nhận ra. Sau đó, nàng ấy chợt bước nhanh hơn để đuổi kịp Tuyết Ánh, đi về phía Trúc Lâu ở giữa sườn núi.
(1) Văn kiện đồ dùng của vua ban cho khi ban tước vị cho chư hầu
(2) Giống như con cái dọn ra ở riêng thời nay
(3) Càng gần quê hương lòng càng sợ hãi
(4) Màu xanh lá cây