Bí mật quan trọng?
Chuy Vân cau mày.
Thẩm Trị này, nếu ông ta có bất kỳ bí mật quan trọng nào thì nó phải liên quan đến Vân Hoa quận chúa.
"Ta đi xuống xem một chút."
Đàm Trị bị nhốt trong mật thất của căn phòng củi, Chuy Vân đến đó, đẩy đống gỗ chất đống trong góc ra, mở lối vào căn phòng bí mật. Hắn cầm ngọn đèn cầy, dọc theo mộc gỗ cũ chậm rãi bước xuống căn phòng cũ kỹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căn phòng bí mật tối tăm và lạnh lẽo, không có cửa sổ, chỉ có những ngọn đèn treo trên tường thắp lên ngọn lửa yếu ớt.
Một hình dáng gầy gò được chiếu trên tường.
Tay chân của người đó bị còng bằng xích sắt, toàn thân giống như không còn xương, mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất.
Đàm Trị nghe thấy động tĩnh phía trên, nhướng mi nặng trĩu, nhìn cái thang gỗ đầy hy vọng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đến, ông ta tỏ vẻ thất vọng và cụp mắt xuống một cách yếu ớt.
Chuy Vân bước đến bên chân ông ta, quỳ xuống và chiếu ngọn nến trong tay hướng về phía Đàm Trị.
Mí mắt của Đàm Trị run lên vì ánh sáng mãnh liệt.
"Nghe nói ngươi có chuyện quan trọng muốn nói với Thẩm nương tử?" Khó miệng của Chuy Vân cong lên một nụ cười, thản nhiên nói: "Đàm Trị, ngươi vẫn không hiểu tình cảnh hiện tại của mình sao? Hiện giờ Thẩm gia không ai muốn đến gặp ngươi cả, đặc biệt là Thẩm nương tử, nếu như ngươi có bí mật, vì sao không nói cho ta biết, không chừng ta nhất thời mềm lòng mà thả ngươi ra, để ngươi đi gặp Vân Hoa quận chúa lần cuối."
Ánh mắt của Đàm Trị bị phân tán, khi ông ta bị bắt vào ngục giam, chính người trước mắt đã lén lút đưa ông ta ra khỏi ngục rồi giam cầm ở mật thất bên trong này.
Lúc đầu, ông ta còn nghĩ rằng đó là quận chúa đã cử người đến giải cứu mình, nhưng không ngờ, nam nhân vừa đến đã dùng trượng hình với ông ta, ép ông ta nói ra tung tích của quận chúa. Đàm Trị không biết danh tính của người này nhưng có thể chắc chắn người này và quận chúa là kẻ thù hơn là bằng hữu.
Sợ liên lụy đến quận chúa, ông ta lựa chọn nuốt túi độc giấu trong miệng, làm sao biết người này vẫn luôn đề phòng, trước khi độc dược phát tác đã được ông ta cứu ra.
“Ngươi rốt cuộc là… ai?” Đàm Trị khàn giọng: “Bí mật đó, ta chỉ nói cho Thẩm nương tử biết.”
Chuy Vân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bù xù của Đàm Trị và cười nói: " Ta biết An ma ma, cũng biết Vân Hoa quận chúa, thậm chí cả vị thiếu gia mà ngươi đang nói đến. Nếu ngươi chịu hợp tác với ta, ta sẽ để ngươi nhìn thấy khuôn mặt của vị thiếu gia đó, ngươi thấy sao nào?"
Đàm Trị khẽ giật giật khóe miệng, lúc trước suýt chút nữa bảo người này lừa mình nhưng giờ khắc này, lời của người này một chữ ông ta cũng không tin.
"Ta muốn gặp Trân nương."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Vân híp mắt.
Người này đã quá yếu, không thể cho uống thuốc, cũng không thể dùng hình khảo vấn, cho nên nhất thời hắn vẫn không có cách.
Tại sao nhất định phải gặp được Thẩm Nhất Trân chứ?
Đàm Trị với Thẩm gia và Thẩm Nhất Trân có quan hệ bí mật, còn có thể là chuyện gì đây?
Trước đây vì bí mật này mà Đàm Trị thà chết chứ không chịu nói, nhưng bây giờ bỗng nhiên muốn nói bí mật này ra với Thẩm Nhất Trân, Chuy Vân luôn cảm thấy bí mật này hẳn là rất quan trọng.
“Được thôi.” Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Đàm Trị, nói: “Ngày mai ta sẽ mời Thẩm nương tử tới.”
Đàm Trị hơi kinh ngạc.
Ông ta còn tưởng người này thám thính không tìm ra bí mật sẽ thẹn quá hóa giận, làm nhục ông ta một phen, nhưng không nghĩ rằng hắn lại thoải mái mà đồng ý như thế.
Căn phòng bí mật nhanh chóng trở lại im lặng.
Đàm Trị nhìn hai ngọn đèn yếu ớt trên tường dường như sắp tắt trong giây lát, hơi thở gấp gáp, giờ chỉ có thể đặt hy vọng được cứu vào tay Trân nương.
Trân nương rất tức giận vì ông ta đối xử tệ bạc với Chiêu Chiêu, dung túng Trương ma ma mưu hại Chiêu Chiêu. Nếu bà biết Chiêu Chiêu không phải nữ nhi của mình, có lẽ bà sẽ vì tình cảm trong quá khứ mà ra tay cứu ông ta.
Đàm Trị nhắm mắt lại, muốn ngủ nhưng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhớ tới sự thất vọng trong mắt Thẩm Nhất Trân khi lấy trộm những sổ sách và thư từ ở Tam Tỉnh Đường.
Đàm Trị đã nhiều lần giải thích với bà ấy rằng những gì ông ta làm không những không gây hại cho Thẩm gia mà còn đưa Thẩm gia lên một tầm cao mới trong tương lai, trở thành đệ nhất thương nhân của Đại Dận.
Nhưng ông ta càng nói, bà ấy càng thất vọng, như nhìn người lạ.
Trong không gian im lặng, bên tai lại vang lên những lời bà ấy nói.
"Phụ thân nhận huynh làm con, tin tưởng huynh, nuôi nấng huynh, còn giao Thẩm gia cho huynh nữa. Nhưng đây là những gì huynh báo đáp phụ thân sao?"
“Thẩm Trị, huynh không xứng làm người của Thẩm gia.”
"Từ hôm nay trở đi, huynh không còn là người của Thẩm gia, ta đưa huynh đến quan phủ, quan phủ sẽ định tội huynh, Thẩm gia sẽ không làm người chịu tội thay của huynh."
Đàm Trị đau lòng nhắm mắt lại, tự an ủi mình, chỉ cần thiếu gia có thể thành công thì ông ta sẽ làm đại công thần, sau đó nhất định có thể vinh quang trở về Thẩm gia.
Một ngày không ngủ.
Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu canh giờ, Đàm Trị cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân từ mặt đất trên đầu mình.
Ông ta ngước mắt nhìn chằm chằm cửa mật thất, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia từ trong ánh đèn lờ mờ đi ra, trong lòng ngực không khỏi nhảy cẫng lên vì sung sướng.
"Trân nương!"
Thẩm Nhất Trân liếc nhìn tứ chi bị xiềng xích trói buộc, không khỏi hỏi Chuy Vân: "Đại nhân, đây là sao?"
Chuy Vân nói: "Để không cho chủ tử phía sau Đàm Trị cướp đi hoặc giết ông ta một cách bí mật, ta chỉ có thể đưa ông ta từ đạo lao giấu đến đây. Không lâu sau khi Đàm Trị đến đây, ông ta còn muốn uống thuốc độc tự sát, may được ta cứu về. Cứ như vậy mà trói lại, đây cũng là bất đắc dĩ.”
Thẩm Nhất Trân khẽ gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa, bà ấy quay sang nhìn Đàm Trị và nói: “Huynh nói có chuyện quan trọng muốn nói với ta, ta cũng đã đến rồi. Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Đàm Trị không trả lời, liếc nhìn Chuy Vân.
Chuy Vân cười nói: "Thẩm nương tử, ta sẽ đợi trong phòng củi, nếu tên này làm ngài không vui, ngài có thể kêu to gọi ta." Hắn nhìn chằm chằm Đàm Trị cảnh cáo, bước lên thang gỗ và quay trở lại đến phòng củi.
Trong phòng chứa củi còn có hai tên ám vệ giấu mặt, Chuy Vân cũng không có dừng lại, nhìn hai tên ám vệ kia một cái, sau đó mở ra cửa gỗ ở góc đối diện, men theo một cái thang gỗ khác đi xuống mật thất.
Hóa ra có căn phòng chứa củi có hai căn phòng bí mật được giấu dưới đó, hai căn phòng bí mật nằm cạnh nhau, bức tường gỗ ở giữa rỗng, kéo ra áp bản liền có thể nghe thấy đoạn đối thoại của một gian mật thất khác.
Sau khi Chuy Vân rời đi, Đàm Trị chần chờ một lát mới chậm rãi mở miệng nói: “Trân nương, huynh chưa từng nghĩ tới việc sẽ hại Thẩm gia, cũng chưa từng nghĩ tới việc làm hại muội. Tin huynh đi, chỉ cần qua thêm chút thời gian, đợi đến khi thiếu gia thành công, Thẩm gia của chúng ta có thể trở thành thương nhân đế quốc số một của Đại Dận."
Thẩm Nhất Trân bình tĩnh nhìn Đàm Trị, đột nhiên mỉm cười: "Ta còn nghĩ rằng huynh thực sự có điều gì đó quan trọng muốn nói với ta, không nghĩ vẫn là mấy lời lẽ cũ rích này. Huynh không phải vì Thẩm gia, huynh chỉ vì sự ích kỷ của chính mình thôi. Đàm Trị, ta hỏi huynh một lần nữa, chủ tử của huynh và Trương ma ma là ai? Tại sao người đó lại xúi giục Trương ma ma hại Chiêu Chiêu?"
"Trân nương, huynh không thể nói cho muội biết bọn họ là ai, nếu nói cho muội biết, không chỉ muội gặp nguy hiểm, thiếu gia còn có thể thất bại, huynh không thể mạo hiểm."
Lúc này ông ta vẫn ngoan cố như vậy, không hề cảm thấy áy náy với Chiêu Chiêu.
Thẩm Nhất Trân lập tức mất đi ý muốn nói chuyện.
"Đàm Trị, huynh có thể ở lại đây và tiếp tục giữ bí mật cho chủ tử của huynh. Ta không nói chuyện với huynh nữa." Bà ấy đứng dậy và đi về phía thang gỗ mà không quay đầu lại.
Đàm Trị sao có thể có thể làm bà ấy đi?
Tiếng xích sắt kêu leng keng, ông ta lao người về phía trước và hét lớn: "Trân nương!"
"Chiêu Chiêu không phải nữ nhi của muội!"
Trong một căn phòng bí mật khác cách một bức tường, Chuy Vân nheo mắt và nhẹ nhàng nín thở.
Ngay sau đó, Thẩm Nhất Trân tức giận nói: "Huynh đang nói nhảm cái gì vậy?"
“Chiêu Chiêu không phải hài tử của muội.” Đàm Trị nhìn Thẩm Nhất Trân vội vàng nói: “Hài tử của muội lúc sinh ra đã bị dây rốn quấn cổ và không qua khỏi, năm đó hai bà đỡ và Chu ma ma đều biết chuyện, cho nên đứa bé chết lưu vẫn là do Chu ma ma xử lý."
Thẩm Nhất Trân nhìn chằm chằm vào mắt Đàm Trị một lúc.
Đàm Trị nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Huynh sợ muội đau lòng cho nên đã tìm một đứa trẻ thay thế nữ nhi của muội."
Thẩm Nhất Trân nhớ lại rằng vào ngày sinh nở, khi bà đỡ bế đứa bé ra ngoài, sắc mặt của Chu ma ma thực sự thay đổi.
Nhưng lúc đó bà ấy đang đau bụng không thôi, không lâu sau thì ngất đi.