Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

“Nàng thật sự đã uống xong rồi sao?”
Trong một phật đường hẻo lánh ở Đại Từ Ân Tự, Tiêu Phức ngồi trên xe lăn gỗ, nhìn Chu ma ma đang quỳ gối trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi.
Trong mắt bà ấy toàn tơ máu, hai mắt hơi lồi ra, vừa nhìn đã biết là rất nhiều ngày chưa được ngủ ngon.
Chu ma ma cười nói: “Uống xong rồi, nô tỳ chỉ nói ra một câu Thẩm Nhất Trân, nàng đã ngoan ngoãn uống hết, hết sức nghe lời.”
An ma ma cười lạnh một tiếng, hèn mọn nói: “Không nghe lời thì làm được gì chứ? Người do thiếu chủ Minh Lộc viện an bài đều bị chúng ta hạ dược cả rồi, còn ai có thể cứu được nàng đây? Không nghe lời thì tháo xương cằm nàng ra mà rót, đó chính là ‘Tam Canh Thiên’, chỉ cần dính phải một giọt thôi cũng đủ lấy mạng nàng rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An ma ma và Chu ma ma cực kỳ hiểu rõ độc tính của loại thuốc kia, thuốc này là độc dược mà Tây Vực chuyên cống nạp cho Kiến Đức Đế, ở tiền triều, người trong hậu cung chết vì loại thuốc này đếm không hết, tử trạng vô cùng thê thảm.
Tiêu Phức vẫn lo lắng như cũ, lại hỏi: “Loại thuốc mà ngươi dùng có phải do chính tay Phạm Thanh đại sư giao cho ngươi không?”
Chu ma ma gật đầu: “Sau khi Phạm Thanh đại sư giao thuốc cho nô tỳ thì ngay sau đó Văn cô nương đã tự hạ dược chính mình, chịu đựng suốt mấy ngày mới có thể khiến Hoàng hậu hạ quyết tâm giải quyết Dung Thư.”
Chu ma ma nói đến đây liền cười cười, nói: “Hoàng hậu vốn là an bải Phạm Thanh đại sư mang Dung Thư đến Đại Từ Ân tự, không biết khi bà ta nghe Phạm Thanh đại sư nói nàng đã chết thì sẽ có vẻ mặt thế nào.”
Tiêu Phức chậm rãi cười: “Hơn phân nửa là sẽ như ngày tận thế tới, thế mà Tiêu Diễn lại tin bà ta không phải một người độc ác. Đáng tiếc ta không thể vào cung, không được thưởng thức vẻ mặt của Tiêu Diễn và Thích Chân khi biết Dung Thư mới là hài tử của hai người họ. Ta đã từng nói với bà ta rồi, ta có thể giết được hài tử thứ nhất của bà ta, thì cũng có thể giết được hài tử thứ hai của bà ta.”
Tròng mắt khẽ chuyển động, Tiêu Phức nhìn về phía Chu ma ma, chậm rãi nói: “Lần hồi cung này ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Nô tỳ đã chuẩn bị xong.” Chu ma ma nói: “Lần trước nếu không nhờ tiên Hoàng hậu và tiên Thái tử, tiện mệnh này của nô tỳ đã sớm mất ở chốn câu lan (1), còn về phần thân nhân của nô tỷ, nhiều năm qua cũng dựa vào nô tỳ mà hưởng không ít phúc, lần này nếu bị nô tỳ liên lụy thì chẳng qua cũng chỉ là trả nợ mà thôi.”
(1)Câu lan: nơi múa hát và biểu diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
 
Trước đây nếu không phải tiên Hoàng hậu tiếp bà ta vào cung thì bà ta đã bị phụ thân bán vào câu lan, đổi tiền cho a huynh lấy vợ từ lâu rồi.
Sau khi hồi cung, bà ta đã được định trước là phải chết, Gia Hữu Đế nổi trận lôi đình, xét nhà diệt tộc là chuyện bình thường.
Nhưng Chu ma ma không để ý chút nào, bà ta không có con cái, người đối xử tốt với bà ta cũng đã chết từ lâu, khiến những kẻ ruột thịt suốt ngày chỉ biết hút máu đó cùng bà ta xuống hoàng tuyền, cũng là một chuyện đáng để vui vẻ.
An ma ma đưa qua một viên thuốc được bọc một lớp sáp bên ngoài, nói: “Sau khi vào cung hãy uống thuốc này, sẽ có thể rời đi thoải mái hơn một chút.”
Chu ma ma hiểu, đưa thuốc này không chỉ vì sợ sau khi bà ta hồi cung sẽ phải chịu khổ hình, mà cùng là sự bà ta chịu không nỗi khổ hình nói ra những thứ không nên nói.
Bà ta nhận lấy viên thuốc kia, dập đầu một cái thật vang, nói: “Quận chúa yên tâm, sau khi hồi cung nô tỳ sẽ cắn đến chết chuyện này là do Thích hoàng hậu phân phó nô tỳ hạ độc, sẽ không để người khác tra đến trên người ngài cùng Thái tử.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên mặt Tiêu Phức lộ ra chút ý cười, nói: “Đi đi.”
Chu ma ma đứng dậy, xốc nửa tấm mành rũ xuống trong phật đường nhỏ lên, “Kẽo kẹt” một tiếng đẩy cửa ra.
Cách một tấm mành, Tiêu Phức chỉ nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên dừng lại của bà ta, vẫn chưa nhìn thấy được sự kinh hoàng và sợ hãi trong giây phút Chu ma ma đẩy cửa ra.
“Rầm” một tiếng, Chu ma ma hệt như mất hết tất cả sức lực, nặng nề ngồi xuống đất.
“Sao…Sao có thể…” Cả người bà ta run rẩy, giọng nói kẹt trong cổ họng cứ như bị người bóp chặt cổ, cố thế nào cũng không thốt nên lời.
Ma ma lớn tuổi trong cung nhìn cô nương mặc y phục màu yên chi cứ tưởng đã chết đi nay lại sống lại trước mặt, cùng với Thích hoàng hậu và  Quế ma ma đứng bên cạnh nàng, bà ta như đã nghĩ rõ được điều gì, cả người như rơi vào hầm băng.
“Tiện tì!”
Quế ma ma tiến lên đánh bà ta một bạt tai thật mạnh, móng tay cào lên mặt bà ta tạo nên vài đường máu.
Động tĩnh này tất nhiên đã kinh động đến người bên trong, An ma ma giận tái mặt, đang tính tiến lên hỏi rõ đầu đuôi.
Đột nhiên mành bị người xốc lên, một bóng dáng thon thả nhỏ nhắn đi vào.
Người tới buộc vân kế cao cao, mặt như hoa sen, đúng là Thích Chân.
Thích Chân nhìn phụ nhân tiều tụy trên xe lăn gỗ, cười nói: “Tiêu Phức, đã lâu không gặp.”
Dừng một chút, bà ta ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Không phải muốn khiến bổn cung biết được bổn cung tự tay giết hài tử kia sao? Hiện tại bổn cung đã biết được.”
Tiếng nói vừa rơi xuống đất, Chu ma ma bị Quế ma ma đè trên mặt đất tát “Chát” “Chát” mấy cái như là cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, hét to một tiếng: “Có trá, quận chúa, có trá!”
Từ lúc Thích Chân vén mành đi vào Tiêu Phức đã đoán được, chuyện của Chu ma ma và Văn Khê chỉ sợ đã sớm bại lộ, tất cả những chuyện hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy đã được Thích Chân thiết kế.
Thích Chân đã nghi ngờ Chu ma ma và Văn Khê từ lâu.
Khuôn mặt Tiêu Phức khô gầy, đôi mắt được khảm trên khuôn mặt gầy yếu ấy có vẻ vô cùng lớn, cũng vô cùng dọa người.
Đi đằng sau Thích Chân ngoài Quế ma ma ra thì còn có Liễu Bình đang cải trang thành Dung Thư.
Tiêu Phức liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô nương trước mặt này không phải Dung Thư, nàng ấy có thể êm đẹp đứng ở đây chứng tỏ rượu Chu ma ma mang đi Minh Lộc viện không phải là rượu độc.
Thuốc kia đã bị đánh tráo, hoặc là… Phạm Thanh đại sư căn bản không hề đưa thuốc cho Chu ma ma.
“Phạm Thanh đại sư đã đầu phục ngươi rồi?” Tieu Phức mỉm cười: “Năm đó hắn vì muốn khôi phục địa vị của Đại Từ Ân Tự mà lựa chọn phản bội Thái tử ca ca. Bây giờ lại phản bội ta, hắn không sợ Đại Từ Ân Tự hoàn toàn biến mất trong tay hắn sao? Nếu để người đời biết được đường đường là trụ trì của Đại Từ Ân Tự là một tên lừa trọc có vợ có con, danh dự mấy trăm năm nay của Đại Từ Ân Tự đều sẽ bị chôn vùi.”
Thích Chân từ trên cao nhìn xuống bà ấy, ôn giọng nói: “Bổn cung và ngươi, quận chúa cảm thấy Phạm Thanh đại sư sẽ lựa chọn đầu phục ai?”
Tiêu Phức hiểu rõ Thích Chân, Thích Chân làm sao lại không hiểu rõ Tiêu Phức?
Một câu nhẹ bẫng là có thể khiến khuôn mặt Tiêu Phức vặn vẹo ngay lập tức.
Cuộc đời này thứ Tiêu Phức hận nhất chính là sự chấp nhất của Thái tử Khải Nguyên đối với Thích Chân, cho dù bà ta đã gả cho người khác, không còn trong sạch, thậm chí có thai con của nam nhân đó, hắn vẫn không chịu buông bà ta.
Thái tử Khải Nguyên dễ tin yêu đạo, chỉ vì một câu “Bát nước đổ đi không thể lấy lại” của Thích Chân nên mới tin yêu ngôn của Thanh Bình đạo nhân, mưu toan dùng máu tươi của đồng nam đồng nữ để bố trí nên đại trận nghịch thiên, đảo ngược thời gian.
Chính vì hành vi điên cuồng của hắn hoàn toàn khiến lòng người rét lạnh, mới để cho phiên vương các nơi lấy danh nghĩa Thanh quân trắc, bài trừ yêu đạo vây công Thượng Kinh.
Tất cả đều là vì Thích Chân!
“Chẳng qua ngươi ỷ mình có được khuôn mặt như thế!” Tiêu Phức châm chọc nói: “Chỉ là ngươi có một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành cũng có tác dụng gì đâu? Tiêu Diễn không phải vẫn nạp nữ tử khác, cùng nữ tử khác sinh nhi dục nữ sao?”
Tiêu Phức cười “Ha hả”: “Thích Chân à Thích Chân, ngươi vì Tiêu Diễn dùng độc giết chết Thái tử ca ca, còn lấy vận mệnh của cả gia tộc đi đánh cược, không phải vẫn thua đấy sao. Bây giờ Thích gia sa cơ thất thế, mà ngươi đường đường là Hoàng hậu của một quốc gia lại cần nhờ Nghiên Nhi mới có thể ổn định được địa vị trong cung của ngươi. Thật đáng thương!”
Thích hoàng hậu vẫn chưa bị lời của bà ấy chọc giận.
Bà ấy xác thực giết Thái tử Khải Nguyên là vì Tiêu Diễn, nhưng đồng thời cũng là vì Đại Dận.
Thái tử Khải Nguyên say mê luyện đan thiết trận, kêu Cẩm Y Vệ cùng Đông Hán (Cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh) bắt giữ rất nhiều trẻ em, khiến không ít gia đình tan nhà nát cửa. Nếu để người như vậy xưng đế thì cả Đại Dận đều sẽ bị hủy trong tay hắn.
“Bổn cung chưa từng thua ván cược này. Tiêu Khải Nguyên không phải một minh quân, cũng sẽ không phải là một hoàng đế tốt, nhưng Tiêu Diễn lại là một hoàng đế tốt. Đại Dận từ cảnh gian khổ lênh đênh cho đến cảnh quốc thái dân an như bây giờ, tất cả là nhờ có một vị quân chủ khai sáng. Tiêu Diễn dù đã đăng cơ hơn hai mươi năm vẫn luôn đặt xã tắc và dân chúng trong lòng. Nếu không ngươi cho rằng vì sao quân đội và bá tánh của Thái Nguyên phủ lại ủng hộ một vị phiên vương yếu ớt nhiều bệnh, không hề có căn cơ chứ?”
Cũng chính vì phẩm chất này của Gia Hữu Đế mới khiến bà ta động tâm, chuyển dời tình cảm sang cho ông.
Nếu không phải bị Tiêu Khải Nguyên cưỡng ép, bà ta thà cùng Tiêu Diễn ở lại Thái Nguyên phủ cả đời, một đời một kiếp một đôi.
“Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta! Ai cũng có tư cách nói Thái tử ca ca, chỉ là ngươi thì không có!” Lời nói của Thích Chân hoàn toàn châm lên lửa giận của Tiêu Phức, lồng ngực bà ấy phập phồng kịch liệt, nghiễm nhiên là đã phẫn nộ đến cùng cực: “Vì sao Thái tử ca ca lại tin yêu đạo? Chính là vì ngươi!”
Người từng kiêu ngạo chói mắt như thế, lại vì một nữ tử đã thay lòng đổi dạ mà rơi xuống kết cục bị người người phỉ nhổ.
Tiêu Phức sao có thể không hận đây?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui