“Những người đưa rượu tới có phải đều đã chết rồi không?”
“Đúng thế, hai cung nữ và Chu ma ma tới đó, hai gã nội thị đều đã chết trên đường hồi cung.” Thích hoàng hậu nói: “Sau khi Chu ma ma trở lại Khôn Ninh cung, chỉ lưu lại một câu ‘May không nhục mệnh’, cũng uống độc tự sát.”
Chu ma ma vốn không nên hồi cung phục mệnh vào lúc đó, vả lại khi bà ta nói lời kia, nụ cười trên mặt cực kỳ quỷ dị.
Khi đó Thích hoàng hậu đã biết, chắc chắn bên Tứ Thời Uyển đã xảy ra chuyện.
“Rượu bị đổi.” Cố Trường Tấn không gợn sóng nói: “Đổi thành ‘Tam Canh Thiên’, mẫu hậu đã dùng ‘Tam Canh Thiên’, hẳn cũng biết uống rượu kia sẽ có hậu quả gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Trường Tấn dừng lại một chút, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt biến sắc của Thích hoàng hậu, gằn từng chữ nói: “Nàng nói nàng rất đau.”
Trước mắt Thích hoàng hậu đã tối sầm lại.
“Nương nương——“ Quế ma ma tiến lên đỡ lấy bà ta.
Thích hoàng hậu giương mắt nhìn Cố Trường Tấn: “Nàng ở đâu? Ngươi giấu nàng ở đâu?”
“Bây giờ mẫu hậu nên hồi cung, tốt nhất là nên bị bệnh, như vậy mới có thể khiến Tiêu Phức hiện thân, Lúc này Tiêu Phức đang rất muốn xem bộ dáng ngươi đau đớn sống không bằng chết.”
Cố Trường Tấn lướt qua Thích hoàng hậu, đi về phía đại môn, đi vài bước, chợt dừng lại: “Trong lòng nàng chỉ có mẫu thân nàng, cho dù đến chết, nàng cũng nhắc đến Thừa An hầu phu nhân. Mẫu hậu chớ đi quấy rầy nàng, từ khoảnh khắc người vứt bỏ nàng, nàng đã không còn là nữ nhi của người.”
Dứt lời, Cố Trường Tấn không dừng lại nữa, trực tiếp rời khỏi Tứ Thời Uyển.
Khi Chuy Vân nhìn thấy chàng, sắc mặt hắn lại trắng đi vài phần. Vị nam nhân bị thương nặng đến đâu cũng mặt không đổi sắc, giờ này khắc, lại không giấu được thần sắc đau thương trên mặt.
“Chuy Vân, từ khi nàng sinh ra, đã được chú định sẵn là người bị bỏ rơi.”
“Nàng tốt như vậy, tốt như vậy...”
“Bọn họ sao dám đối xử với nàng như thế?”
Chuy Vân cúi xuống.
Chủ tử không cần câu trả lời của hắn, chủ tử chỉ muốn... Nói ra.
Chuy Vân thà rằng chàng nói ra.
Nói ra, trái tim chàng có lẽ sẽ không đau như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ tiếc chủ tử nói xong ba câu này, im lặng không nói nữa.
Ngày hôm sau, Cố Trường Tấn lại khôi phục thành bộ dáng mà Chuy Vân quen thuộc. Chỉ là mặt mày của chàng càng lạnh lùng, ánh mắt cũng càng thêm tối đen, nếu nhìn kỹ, nơi đó còn có huyết sắc.
Năm ngày sau, Chuy Vân tìm được Trương ma ma và Doanh Nguyệt, Doanh Tước đang chạy tới Túc Châu.
Nửa tháng sau, Thẩm Trị đang giấu mặt ở Thượng Kinh hiện thân.
Một tháng sau, Lâm Thanh Nguyệt được Hoành Bình vụng trộm cứu giúp mang theo một thân thương tích trở lại Đông cung.
Cố Trường Tấn nhốt Trương ma ma và Thẩm Trị trong mật thất Đông cung, nghiêm túc tra khảo, lại không để bọn họ dễ dàng chết đi.
Mùa đông Gia Hựu năm thứ hai ba, Gia Hữu Đế băng hà.
Mùa xuân năm sau, Cố Trường Tấn đăng cơ làm đế, đổi niên hiệu là Nguyên Chiêu.
Ngày thứ bảy Cố Trường Tấn đăng cơ, Thích hoàng hậu nằm trên giường bệnh cũng tự mình đỡ linh, cùng Cố Trường Tấn đưa quan tài Gia Hựu đế đến hoàng lăng.
Cũng ở đó, cuối cùng Cố Trường Tấn cũng gặp được Tiêu Phức.
Khi đó Tiêu Phức gầy như một bộ xương, hai chân giống như tăm tre nhỏ, thậm chí không cách nào chống đỡ thân thể của bà ấy, chỉ có thể ngồi trên xe lăn gỗ.
Bà ấy nhìn chằm chằm Thích hoàng hậu, giống như người điên cười đến mức không thở nổi.
Trong con ngươi đen như mực của Tiêu Phức có hận ý, cũng có khoái ý!
“Thích Chân, tư vị giết chết cốt nhục ruột thịt có vui vẻ không?!”
“Quá đẹp mắt, vở kịch này của mẹ ruột Nghiễn nhi quá đẹp!
Tiêu Phức lau khóe mắt cười ra nước mắt của mình, lại nhìn Cố Trường Tấn: “Nghiễn nhi, con làm rất tốt! Nên như thế, chỉ có đoạn tình tuyệt ái, mới có thể làm một hoàng đế tốt!”
Sau khi Dung Thư chết, Cố Trường Tấn bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Thức khuya dậy sớm xử lý quốc sự, lâm triều giám quốc, tạo phúc cho dân chúng.
Tiêu Phức trốn trong bóng tối, nghe người bên ngoài khen ngợi chàng, cho rằng bà ấy hiểu lầm chàng.
Chàng vẫn chưa đặt cái chết của Dung Thư ở trong lòng.
Giấu Dung Thư ở Tứ Thời Uyển, không phải bởi vì chàng rất yêu nàng, mà chỉ vì thiên tính chàng lương thiện, nhận thấy được sát ý của bà ấy với Dung Thư, lúc này mới giấu nàng đi.
Ánh mắt Tiêu Phức nhìn Cố Trường Tấn có tán thưởng, còn có không nỡ.
Bà ấy sẽ không sống được quá lâu.
Điều chống đỡ bà ấy những năm gần đây, chính là nâng đỡ Nghiễn nhi lên đế vị, cũng may ngày sau truy phong tên húy của Thái tử ca ca, đường đường chính chính chôn người đó trong hoàng lăng Tiêu thị nhất tộc.
Lúc trước sau khi Tiêu Diễn đăng cơ, ngại dân chúng căm ghét Tiêu Khải Nguyên, nên đã thuận theo ý dân, giáng Tiêu Khải Nguyên làm thứ nhân, gạch tên khỏi gia phả Tiêu gia, cũng không được vào Hoàng Lăng.
Cố Trường Tấn chăm chú nhìn Tiêu Phức.
Sau đó lấy một viên ngọc bội từ trong thắt lưng ra, nói với bà ấy: “Đây là ngọc bội Tiêu Nghiễn đưa cho trẫm trước khi chết. Nghê hộ vệ nói, nếu biết Tiêu Nghiễn đã chết, tất cả mọi người Cố gia chúng ta phải chôn cùng. Vì để cho trẫm sống sót, Tiêu Nghiễn đưa ngọc bội này cho trẫm, để cho trẫm lấy thân phận của người đó sống sót.”
Tiêu Phức nghe vậy ngẩn ra, chợt mở to mắt, không thể tin nói: “Nói bậy! Ngươi chính là Tiêu Nghiễn! Lão thái y đã tự mình kiểm tra qua!”
“Bởi vì Tiêu Nghiễn, nên trẫm dù có hận ngươi đến đâu, cũng chưa từng nghĩ tới muốn nghiền xương Tiêu Khải Nguyên thành tro, không được vào luân hồi.” Cố Trường Tấn nhìn Tiêu Phức: “Chỉ tiếc, trẫm đổi chủ ý. Trẫm muốn ở trước mặt ngươi, đập nát xương cốt tiêu Khải Nguyên, cho chó hoang ăn.”
Đáy mắt là huyết sắc quay cuồng, chàng chậm rãi cười, nói: “Động thủ.”
Chuy Vân và Hoành Bình “vâng” một tiếng, tiến lên chậm rãi đẩy quan tài bên cạnh Thích hoàng hậu ra.
Lúc này Tiêu Phức mới phát hiện, trong quan tài bên cạnh Thích hoàng hậu căn bản không phải Là Gia Hựu Đế, mà là một bộ xương trắng.
“Tiên đế nhân từ, mặc dù giáng chức Tiêu Khải Nguyên, nhưng vẫn chôn cất ông ta vào hoàng lăng. Lúc trước Tiêu Khải Nguyên bị thương ở Túc Châu, vẫn là phụ vương ngươi liều mạng cứu hắn. Nhìn kìa——“
Thích hoàng hậu giơ tay chỉ về phía xương bả vai xương trắng, khóe môi lộ ra một nụ cười: “Vết thương trên xương vai rất quen mắt đúng không? Lúc trước khi Tiêu Khải Nguyên đi Lương Châu đón ngươi, phải chăng bị thương ở đó? Cũng chính là xương bả vai nứt ra, tay phải không thể sử dụng được lực, hắn mới danh chính ngôn thuận rời khỏi biên quan.”
Ánh mắt Tiêu Phức nhìn qua lại trên người Thích hoàng hậu và Cố Trường Tấn, chỉ trong nháy mắt, bà ấy bừng tỉnh nói: “Các ngươi liên thủ rồi sao? Ngươi đang giả vờ bị bệnh à?”
Thích hoàng hậu không nói.
Chuy Vân và Hoành Bình tiến lên lấy hài cốt Khải Nguyên thái tử ra khỏi quan tài, ném xuống đất.
Chỉ nghe “lạch cạch” vài tiếng, thi cốt tứ phân ngũ liệt.
Khoé mắt Tiêu Phức như muốn nứt ra, âm thanh bén nhọn nói: “Các ngươi sao dám!”
Bà ấy bối rối nhìn về phía sau: “Ma ma! Ma ma! Ngăn họ lại! ”
Có điều, đằng sau làm gì còn ai trả lời bà ấy?
Sau khi Cố Trường Tấn và Thích hoàng hậu xuất hiện thì An ma ma còn có vài tên hộ vệ Tây Vực đã vô thanh vô tức ngã xuống.
“Ầm——“ Âm thanh vật nặng va chạm với mặt đất vang lên, Tiêu Phức ngã nhào trên mặt đất, nhìn đùi của bộ xương trắng bị đập nát, bò về phía bộ xương trắng kia.
“Không thể! Ngươi không thể làm thế với ngài ấy!”
Bà ấy bò được một nửa, đôi hài vân lý trân châu thêu loan phượng cát tường giẫm lên mu bàn tay Tiêu Phức, hung hăng nghiền ép.
Tiêu Phức ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Thích hoàng hậu thê lương hét lên: “Thích Chân! Ngươi sẽ không thể chết tử tế!”
Thích Chân nở nụ cười: “Tiêu Phức, người không được chết tử tế vẫn là thái tử ca ca của ngươi, ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không để ngươi chết quá dễ dàng!”
Ngày xuân vẫn còn hơi lạnh, tuyết rơi đầy trời.
Một bộ xương trắng bị đập thành bột mịn, hòa tan trong tuyết trắng xóa.
Tiêu Phức thét chói tai muốn nắm lấy bột phấn bị thổi bay vào giữa không trung, chỉ là thân thể bệnh tật gầy yếu của bà ấy căn bản không tránh được chân của Thích hoàng hậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn những bột phấn kia bị gió thổi đi.
Cố Trường Tấn giao Tiêu Phức cho Thích hoàng hậu, đêm đó quay trở về cung, mà Thích hoàng hậu ở lại Hoàng Lăng, chưa từng trở về Thượng Kinh.
Thi thể Gia Hựu Đế đã sớm vào hoàng lăng, bên cạnh bia mộ của ông còn có hai hoàng tiêu còn trống rỗng. Trong đó có một hoàng tiêu, đặt một viên ngọc phật châu tử, còn có một kiện kim tú hồng mai trăm nếp váy nhuộm đầy máu.
Ngày hôm sau, Liễu Nguyên đưa một phụ nhân sắc mặt tiều tụy tiến vào Càn Thanh cung.
“Hoàng thượng, Thẩm nương tử tới rồi.”
Cố Trường Tấn buông tấu chương xuống, “Ừ” một tiếng: “Mau mời.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Liễu Nguyên hơi rũ xuống, cung kính đáp ứng, lúc sắp ra khỏi cửa điện, hình như nhớ tới cái gì đó, lại xoay người nói: “Còn có một chuyện.”
Cậu ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Bệ hạ muốn nô tài đi tìm vị đạo nhân kia, nô tài tìm được ở Long Âm sơn. Hiện giờ đạo nhân kia đang bị nhốt ở trong áp phòng của Đông xưởng. Đạo nhân kia, đạo hiệu Thanh Mạc.”
Cố Trường Tấn hơi dừng lại, nhíu mày, chàng nhẹ nhàng gật đầu: “Làm rất tốt, giao ông ấy cho Hoành Bình.”
Liễu Nguyên lĩnh mệnh ra khỏi điện.
Trong nội điện trở nên vô cùng yên tĩnh, rất nhanh đã có nội thị dẫn Thẩm Nhất Trân vào điện.
Thẩm Nhất Trân đang muốn dập đầu hành lễ, lại bị Cố Trường Tấn giơ tay ngăn cản, nói: “Nơi này chỉ có ta và ngươi, mẫu thân không cần đa lễ.”
Thẩm Nhất Trân lại nói “Lễ không thể bỏ”, cung kính bái một lễ.
Cố Trường Tấn không ngăn cản bà ấy nữa, đợi bà ấy hành lễ xong, tự mình đỡ Thẩm Nhất Trân dậy, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua máu dính trên váy áo màu lam của bà ấy.
“Mẫu thân đã gặp Thẩm Trị rồi sao?”
“Vâng.” Sắc mặt Thẩm Nhất Trân vô cùng bình tĩnh nói: “Dân phụ đâm ông ta ba đao, một đao là cho nhi nữ của ta Chiêu Chiêu, một đao là vì phụ thân ta Thẩm Hoài, còn có một đao là vì dân chúng vô tội bị ông ta hại chết. Dân phụ cho Thẩm Trị một hơi thở, ông ta sống hay chết, tất cả đều do hoàng thượng định đoạt.”
Cố Trường Tấn gật đầu, Thẩm Trị bị nhốt hơn nửa năm, trên người ngay cả một miếng thịt ngon cũng không tìm được, vốn đã không sống được lâu.
“Hôm nay dân phụ đến đây, còn muốn nhờ Thánh thượng ban cho ân điển.”
“Ngươi nói xem.”
“Dân phụ muốn dẫn Chiêu Chiêu rời khỏi Thượng Kinh, đi xem thiên hạ rộng lớn. Trước kia Chiêu Chiêu ở trong khuê phòng đã thích xem du ký, cũng tiếc là nàng không thể tự do tự tại du ngoạn phong cảnh thế gian này. Dân phụ khẩn cầu Hoàng Thượng, để dân phụ thực hiện nguyện vọng của Chiêu Chiêu.”
Thẩm Nhất Trân biết Cố Trường Tấn giấu bình tro cốt của Dung Thư ở Càn Thanh cung.
Bà ấy nâng mắt lên, thấy khuôn mặt gầy gò, không chút huyết sắc của Cố Trường Tấn, nhịn không được hốc mắt nóng lên, nói: “Duẫn Trực, ngài nên thả nàng đi, cũng nên quên nàng.”
Cố Trường Tấn trầm mặc.
Thật lâu sau, chàng cười cười, ôn nhu nói: “Mẫu thân có thể dẫn nàng đi, nhưng nếu mẫu thân đưa nàng đi xem xong, thì hãy đưa nàng trở về, ta sẽ phái một đội Kim Ngô Vệ bảo vệ các ngươi.”
Thẩm Nhất Trân nhìn chăm chú vào vị đế vương trẻ tuổi mặc long bào, đôi môi tái nhợt hơi run rẩy.
“Duẫn Trực, ngài không thể tiếp tục như vậy nữa! Ngài là hoàng đế, ngài phải gánh vác xã tắc và dân chúng! Tiếc nuối của nàng, ta làm nương sẽ thay nàng đi bù đắp! Mà ngài, phải sống thật tốt, sống thật lâu bảo vệ tốt mảnh đất mà nàng yêu!”
Khuôn mặt cứng cỏi quen thuộc của Thẩm Nhất Trân, dần dần có chút ẩm ướt, bà ấy lấy một bình thuốc từ trong thắt lưng ra, nói: “Chuy Vân nói ngài từng dùng thuốc này, nói lời tạm biệt với thân nhân của ngài. Hôm nay, ngài nên nói lời tạm biệt Chiêu Chiêu!”
Cố Trường Tấn rũ mắt nhìn bình thuốc trong tay, chậm rãi lắc đầu nói: “Thuốc này vô dụng với ta.”
Chàng dừng một chút, lại nói: “Mẫu thân yên tâm, con rất tốt.”
“Ngài không thử, sao biết vô dụng? Ngài có biết Chuy Vân và Hoành Bình lo lắng cho ngài bao nhiêu không!” Thẩm Nhất Trân rơi lệ nói: “Được, nếu ngài muốn ta đưa Chiêu Chiêu trở về bầu bạn với ngài, nếu ngài thử thuốc này nhưng vẫn vô dụng, thì năm năm sau, ta sẽ đưa Chiêu Chiêu trở về cung! Nếu ngài không thử, ta sẽ không đưa nàng trở lại!”
Nói đến phía sau, Thẩm Nhất Trân đã khóc không thành tiếng.
Cố Trường Tấn nhìn khuôn mặt Thẩm Nhất Trân giống như một đêm già đi, hồi lâu, chàng nói một tiếng được.
Ban đêm chàng uống thuốc, lẳng lặng ngồi trên giường, lẳng lặng chờ nàng đến.
Khi thuốc có hiệu quả, chàng nhìn thấy cô nương kia xuất hiện giữa không trung, mắt, khóe môi đều chảy máu đen, nói với chàng “đau”.
Cố Trường Tấn tiến lên ôm nàng vào trong ngực, nói với nàng: “Chiêu Chiêu không đau nữa.”
Chàng ở lại với nàng cho đến khi nàng không còn đau nữa.
Ảo cảnh vỡ vụn.
Cố Trường Tấn kinh ngạc nhìn phương hướng nàng biến mất, lại uống thuốc một lần nữa, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước.
Chàng biết bản thân mình không thể vượt qua cái chết của nàng.
Lúc này đây, chàng kịp thời chạy tới Tứ Uyển, kịp thời đánh hất đổ “Tam Canh Thiên” trong tay nàng.
Nàng nhìn chàng, ngây ngốc cười nói: “Cố Doãn Trực, chàng tới rồi.”
Cố Trường Tấn tiến lên ôm lấy nàng, chỉ là tay chàng vừa mới đụng phải thân thể nàng, cô nương trước mắt tựa như bong bóng phiêu đãng trên không trung, “ba” một tiếng tiêu tán.
Nam nhân không nhúc nhích nhìn lòng bàn tay, con ngươi đen nhánh dần dần có gợn sóng.
Suýt nữa, suýt chút nữa chàng đã ôm nàng.
Trong nháy mắt, Cố Trường Tấn rót tất cả thuốc trong bình vào trong miệng.
Tiếng ho khan kịch liệt vang lên trong nội điện.
Chàng nâng khuôn mặt ho đến đỏ thẫm lên, khẩn trương nhìn giữa không trung.
Chợt ngẩn ra.
“Dung Chiêu Chiêu, vì sao ngươi lại khóc?” Chàng cúi đầu nói.
Trong hư không, cô nương kia rơi lệ nhìn chàng.
“Là ta quá vô dụng, lại khiến ngươi thương tâm.” Cố Trường Tấn từng bước từng bước đi về phía nàng: “Nàng trách ta đi, đừng khóc, là ta không muốn nói lời tạm biệt với nàng, không phải lỗi của nàng.”
Tay chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt nàng, Cố Trường Tấn vùi đầu vào bên vai nàng.
Chàng biết đây là ảo giác của chàng, nhưng giờ phút này, tràn vào trong khoang mũi là mùi hương nhẹ nhàng của mái tóc nàng.
Hương thơm quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc.
Nàng xuất hiện trong vòng tay của mình một cách chân thực như vậy.
Yết hầu lăn qua lăn lại vài lần, Cố Trường Tấn nhắm mắt lại, nước mắt trong mắt xẹt qua hàm răng, thẳng tắp buông xuống, nhẹ nhàng rơi trên đất.
“Nàng đừng khóc, ta sẽ không uống thuốc này nữa.”
“Nhưng nàng cũng đừng bảo ta quên nàng, được chứ?”
Nam nhân im lặng, từ từ nói: “Ta sẽ sống tốt, làm cho một hoàng đế mà nàng thích. Nhưng Dung Chiêu Chiêu, nàng đừng đi, cũng đừng ép ta quên nàng, được không?”