Vẻ mặt người nam tử trước mặt vừa đoan chính vừa kiên nghị, hai mắt trong sáng. Người ta nói rằng bậc quân vương sẽ không nói đùa, lời nói vừa rồi là nghiêm túc.
Hiếm khi lão đạo sĩ cảm thấy tò mò. Là người nắm quyền cả thiên hạ, chàng còn có điều gì chưa thỏa mãn?
“Bệ hạ đã suy nghĩ kỹ chưa?” Vẻ mặt Thanh Mạc đạo nhân dần dần nghiêm túc: “Ngài có tướng mạo của bậc minh quân, chỉ cần hoàn thành sự nghiệp to lớn ngàn năm, với công đức ngài tích lũy được trong kiếp này, kiếp sau ngài vẫn sẽ là người tôn quý nhất thế gian, cả đời thuận buồm xuôi gió, thê nhi đầm ấm. Nhưng nếu ngài muốn thực hiện phương pháp nghịch thiên kia, có lẽ ngài sẽ mất đi cả cơ hội đầu thai.”
Chỉ bằng sức của một người mà muốn đảo ngược thời không quả là nói chuyện viển vông.
Trừ phi người đó có công đức to lớn, tình nguyện dùng đời đời kiếp kiếp của bản thân để đánh đổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù cho là vậy cũng chưa chắc có thể đánh đổi được.
Cố Trường Tấn không quan tâm đến kiếp sau.
Nếu có ai hỏi chàng có tin vào kiếp sau hay không? Có tin có thể sống lại người chết không? Có tin có thể đảo ngược thời gian không?
Cố Trường Tấn trước đây nhất định sẽ nói không tin.
Chàng trước giờ là người lý trí, không tin thần phật, cũng không tin nhân quả.
Nhưng những lời của đạo nhân trước mặt này cuối cùng cũng cho chàng một ít hy vọng.
Hy vọng này là vì nàng.
Vì nàng, chàng nguyện ý tin tưởng tất cả những điều dường như khó tin.
Ví dụ như việc người chết sống lại.
Ví dụ như việc quay ngược thời gian.
Chàng biết chàng đang bị điên.
Nhưng hôm nay chàng cần một hy vọng hão huyền như vậy.
Nếu thật sự có kiếp sau, dù chàng trở thành người tôn quý nhất thế gian, chàng cũng không phải là Cố Duẫn Trực, nàng cũng không phải là Dung Chiêu Chiêu.
Vậy thì cần tới kiếp sau làm gì?
Chàng chỉ muốn kiếp này, chỉ muốn kiếp có Cố Duẫn Trực và Dung Chiêu Chiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trẫm cần phải làm gì?”
Thanh Mạc đạo nhân im lặng một lúc.
“Năm xưa Thái tử Khải Nguyên chỉ còn một bước cuối cùng là trận pháp thành công.” Thanh Mạc đạo nhân chậm rãi ngước mắt: “Nếu muốn trận pháp thành công cần phải dùng long khí làm mắt trận. Bệ hạ có biết long khí dồi dào nhất trên thế gian ở chỗ nào?”
“Là chính bản thân ngài, bệ hạ! Chỉ có ngài vào bên trong trận pháp, mượn long khí của bậc đế vương, lại hiến tế công đức cả đời cả của ngài, mới có thể hoàn thành trận pháp này.”
Bất cứ bậc đế vương nào cũng có long khí. Chỉ cần không phải là bạo quân, hôn quân, cũng đều có công đức trong người.
Thanh Bình yêu cầu Thái tử Khải Nguyên lấy Kiến Đức Đế đang hấp hối làm mắt trận. Thái tử Khải Nguyên dám giết hại đứa trẻ vô tội, nhưng lại không dám giết phụ thân, nhất là phụ thân yêu thương hắn từ nhỏ.
Vào giây phút cuối cùng, hắn đã sợ hãi.
Lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ cụp mắt nhìn quạt hương bồ trong tay.
Chiếc quạt hương bồ này là tín vật của chưởng môn Thanh Hành Giáo.
Thiên cơ không thể tiết lộ.
Các chưởng môn đời trước nếu có thể nhìn trộm một phần Thiên đạo thì chiếc quạt hương bồ này sẽ nứt ra một cái khe để chặn sự tức giận của Thiên đạo.
Nếu trận pháp này có thể hoàn thành, đại đạo Thanh Hành Giáo theo đuổi mấy trăm năm qua sẽ thật sự tồn tại.
Ông ta nghĩ đến việc trên chiếc quạt hương bồ này sẽ có thêm một vết rách nữa.
Bàn tay cầm cán quạt của Thanh Mạc đạo nhân run rẩy.
Chẳng lẽ ông ta không muốn chứng đạo giống như Thanh Bình?
Đúng vào lúc đó, nam nhân ngồi sau long án trên cao, vô cùng bình tĩnh lên tiếng—
“Được.”
Chàng có thể từ bỏ kiếp sau mơ hồ không rõ.
Chàng có thể từ bỏ công đức gây dựng sự nghiệp to lớn ngàn năm.
Chàng cũng có thể tử bỏ mạng sống, từ bỏ xác thịt của mình.
Bất kể thứ gì Cố Trường Tấn có đều có thể từ bỏ.
Ngoại trừ Cố Trường Tấn và Thanh Mạc đạo quân, không ai trên thế gian biết về cuộc trò chuyện này trong nội điện Càn Thanh cung.
Thanh Mạc đạo nhân bị đưa về Long Âm Sơn, về Thanh Nham Quan đổ nát kia. Bên ngoài Thanh Nham Quan, một đội ám vệ đến từ hoàng thành canh giữ khu rừng này cả ngày lẫn đêm.
Nhiều năm sau đó, Thanh Mạc đạo nhân thường xuyên nghe thấy người khác ca ngợi Nguyên Chiêu đế.
Nói rằng chàng hết mình vì đất nước, mưu lược và tài dùng binh xuất chúng.
Nói rằng chàng yêu dân như con, bao bọc như bầu trời, bao dung như đất mẹ.
Nói rằng chàng là quân vương anh minh sáng suốt nhất kể từ khi thành lập Đại Dận.
Dưới sự cai trị của chàng, xã tắc yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp.
Mỗi lần đến thiên thu (6) của hoàng đế, các bá tánh trong dân gian đều tự thắp hương cầu phúc cho chàng trong nhà, rất nhiều đèn trường minh (7), đèn trường sinh được thờ phụng trong vô số chùa miếu.
(6) Thiên thu: Cách gọi sinh thần một cách kính trọng, thường là chỉ sinh thần của hoàng đế.
(7) Đèn trường minh: tương tuyền là loại đèn không bao giờ tắt. Đèn trường minh là loại đèn bá tánh thời xưa thường thắp vào đêm ba mươi hoặc trong những dịp thờ cúng. Loại đèn này còn được sử dụng trong lăng mộ của các bậc đế vương, do cổ nhân quan niệm rằng nơi an nghỉ của hoàng đế cũng phải huy hoàng và sáng lạn như chốn hoàng cung.
Bốn mươi năm sau, cánh cửa gỗ đổ nát của Thanh Nham Quan bị đẩy ra.
Hoàng đế tràn ngập uy nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng ôm một hũ mặc ngọc bước từ ngoài vào.
“Đạo trưởng.”
Đối với việc chàng đến, Thanh Mạc đạo quân vừa kinh ngạc lại vừa không kinh ngạc.
Bốn mươi năm trước, khi Nguyên Chiêu Đế vừa kế vị đã phải chịu đựng nỗi đau mất đi ái nhân. Hoàng đế còn trẻ lúc ấy đã tìm ông ta, muốn ông ta giúp chàng thực hiện phương pháp nghịch thiên kia.
Thanh Mạc đạo nhân đồng ý, lúc rời cung chỉ để lại cho chàng một câu.
“Bệ hạ phải làm một người có công đức lớn, đợi đến ngày bệ hạ có công đức viên mãn, lão đạo sẽ giúp bệ hạ bố trí trận pháp.”
Ban đầu Thanh Mạc đạo quân cho rằng, vài ba năm trôi qua, đế vương trẻ tuổi này có lẽ sẽ bỏ xuống sự cố chấp trong lòng.
Chàng là đế vương, muốn loại nữ tử như thế nào mà chẳng có?
Sau khi hưởng thụ long ỷ và quyền lực vô hạn ấy, chàng vẫn nguyện ý từ bỏ tất cả? Chỉ vì một hy vọng hão huyền mà ngay cả chưởng môn Thanh Hành Giáo là ông ta cũng không thể xác định?
Đa phần là không muốn.
Nhưng mà ông ta nghe nói rằng, mấy năm nay Nguyên Chiêu đế chỉ có một Hoàng hậu, Hoàng hậu duy nhất ấy là chính thê đã mất khi chàng chưa đăng cơ.
Thanh Mạc đạo nhân dần hiểu ra rằng, Nguyên Chiêu đế đắm chìm trong việc nước cả ngày lẫn đêm giống như tự ngược đãi bản thân, không chỉ vì xã tắc và bá tánh, còn vì một câu “công đức lớn” của ông ta.
Lão đạo sĩ cầm quạt hương bồ, trịnh trọng hành lễ với nam nhân tóc hoa râm: “Lão đạo gặp qua bệ hạ.”
Sau khi hành lễ xong, ông ta lại hỏi: “Bệ hạ đã sẵn sàng chưa?”
Cố Trường Tấn “Ừ” một tiếng.
Cơ thể chàng gần như đã kiệt sức, chàng cũng không chờ được nữa.
Chàng muốn gặp nàng.
Thanh Mạc đạo nhân cười, ngoảnh đầu liếc nhìn Thanh Nham Quan, nói: “Bệ hạ, xin hãy đi theo lão đạo. Long Âm Sơn này có long mạch của Tiêu gia, dưới chân núi có một cái địa cung. Chỗ đó rất thích hợp.”
Cố Trường Tấn theo Thanh Mạc đạo nhân đi qua một trận pháp gây mù đường, sau đó đi vào một đường hầm tối tăm và chật chội.
Gió lạnh ẩm ướt thổi bay một góc long bào của chàng.
Giống như định mệnh, chàng cứ cảm thấy đã từng đến nơi này.
Trong địa cung có vẽ một cái trận bát quái thái cực cổ xưa huyền bí, chu sa (9) đỏ rực dưới ánh đèn rực rỡ.
(9) Chu sa: Một loại khoáng thạch có màu đỏ, một số người theo Đạo giáo dùng bột chu sa để luyện kim đan, cũng dùng để vẽ trận pháp.
“Mời bệ hạ ngồi.” Quạt hương bồ trong tay Thanh Mạc đạo quân chỉ về phía mắt Dương Ngư (10) của Thái cực trong trận pháp: “Bây giờ lão đạo sẽ khởi động trận pháp.”
(10) Thái Cực là một vòng tròn chia bị chia làm hai, hình thành một cặp cá Âm Dương đầu đuôi chạm nhau, chấm tròn ở đầu mỗi con cá gọi là mắt cá Âm Dương hoặc Âm Dương Nhãn. Mắt của Dương Ngư là Âm Nhãn, mắt của Âm Ngư là Dương nhãn.
Ông ta nói xong, liên tiếp vỗ vào ngực ba lần, rõ ràng vỗ không mạnh nhưng lại vỗ ra ba ngụm máu đầu tim.
Vẻ mặt Thanh Mặc đạo nhân ngay lập tức như giấy vàng, trong nháy mắt ông ta cũng già đi rất nhiều.
Máu phun ra trong không trung vẫn chưa rơi xuống mà trôi nổi trong không khí. Quạt hương bồ của Thanh Mạc đạo quân dùng chỗ máu ấy dần dần vẽ ra một phù trận giữa không trung.
Cố Trường Tấn bình tĩnh nhìn vào giữa không trung.
Không biết qua bao lâu, một trận gió lạnh tanh tưởi đột nhiên từ hành lang thổi tới.
Tâm trạng của Cố Trường Tấn thay đổi, chàng nhìn về phía hành lang qua mười hai dải ngọc trên mũ miện (11), nhưng lại không thấy gì cả.
(11) Loại mũ miện có mười hai dải ngọc đính trên tơ vàng được gọi là mũ Bình Thiên. Thời nhà Chu, cả vua và quần thần đều có thể đội. Nhưng đến thời nhà Hán, chỉ có hoàng đế mới có thể đội.
Nhưng chàng dường như cảm thấy có người đến.
Người đó đang nhìn chàng.
Cố Trường Tấn ngước mắt nhìn lại. Vào đúng lúc ấy, mắt Âm Ngư đột nhiên sáng lên.
Sau nháy mắt, Thanh Mạc đạo nhân quát to: “Khởi động trận pháp!”
Ông ta vừa dứt lời, long bào trên người Cố Trường Tấn đột nhiên sáng lên, ánh sáng nóng rực chạy dọc theo chu sa của trận bát quái thái cực, lan đến mắt Âm Ngư đối diện.
Chỉ vài hơi thở ngắn ngủi trôi qua, ánh sáng đỏ sáng bừng cả trận pháp, gió lớn thổi đến, hai mắt Âm Dương Ngư dường như có lực hút, dần dần, từ từ tới gần nhau rồi hợp lại thành một.
Thanh Mạc đạo nhân dần dần biến mất.
Cố Trường Tấn ở trong ánh sáng trắng nóng rực, xương tủy máu thịt vô cùng đau đớn, ba hồn sáu vía dường như bị xé nát trong chớp mắt. Nhưng chàng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy một sự im lặng kỳ lạ.
Đó là cảm giác dịu dàng và cô đơn mơ hồ, giống như mỗi một đêm trong bốn mươi năm qua.
Sự dịu dàng khi nhớ đến nàng, sự cô đơn khi mất đi nàng. Chàng sống cùng hai cảm xúc đan xen ấy suốt bốn mươi năm.
Người khác đều nói chàng lạnh lùng, ham muốn ít, trong lòng chỉ có xã tắc giang sơn.
Không ai biết rằng, vị hoàng đế kiềm chế có lễ (12), vô cùng khắc nghiệt với chính bản thân mình lại vẫn luôn mong đợi một điều dường như không có thật.
(12) Là một thành ngữ trong “Luận ngữ” của Khổng Tử, nghĩa là phải kiềm chế lòng ham muốn, điều chỉnh hành vi của mình, lời nói và hành động phải tuân theo lễ nghi.
Mong đợi ấy là khát vọng được gặp lại nàng.
Khát vọng ấy chưa từng phai nhạt theo thời gian.
Chàng thường xuyên nghĩ đến nàng.
Chàng thường xuyên nghĩ, nếu ngày ấy chàng đến Tứ Thời Uyển sớm hơn nửa ngày, vào lúc này, nàng sẽ đang làm gì?
Hay là dựa vào lan can quay đầu lại, đôi mắt chứa đựng ngân hà nhỏ từ từ phản chiếu khuôn mặt của chàng?
Hay là nghiêng người dựa vào giường đất (13), hâm nóng một chén cháo cho chàng?
(13) Giường đất: là một loại bệ sưởi truyền thống, được làm bằng gạch hoặc đất sét nung.
Thậm chí là tức giận véo mặt chàng, tức giận mắng chàng một câu: Cố Duẫn Trực.
Như nào cũng được.
Chỉ cần có nàng, như thế nào cũng được, chàng nghĩ vậy.
Đêm qua chàng lại mơ thấy nàng đang khóc.
Đã lâu rồi chàng chưa từng mơ thấy nàng khóc.
Khoảnh khắc chàng giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt của nàng, chàng đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn.
Chàng thực sự muốn nhìn thấy nàng.
Chàng muốn nói với nàng rằng, Cố Duẫn Trực thực sự rất nhớ Dung Chiêu Chiêu.
Trong ánh sáng trắng, hai bên tóc mai trắng xóa dần dần bong ra từng mảng, nếp nhăn ở khóe mắt cũng từ từ biến mất.
Đột nhiên, nam nhân ngẩng đầu lên, nhìn vào một điểm giữa không trung.
Ở đó có vô số hình ảnh xuất hiện.
—Là Thẩm nương tử quay lại Thượng Kinh, đem hũ mặc ngọc đưa cho chàng, hai mắt đẫm nước mắt nói với chàng: “Duẫn Trực, ta đưa Chiêu Chiêu trở về với ngươi.”
— Là tiếng mưa thu rả rích, chàng ôm nàng vào lòng, nói với nàng: “Chiêu Chiêu của chúng ta không đau nữa rồi.”
—Là trong xe ngựa lắc lư, chàng cầm bút viết chữ: Ngô thê Chiêu Chiêu.
Quá khứ giống như một cơn gió bão càn quét, lại giống như một quyển sách đang được lật từng trang một.
Chàng dần dần mất sức, ngón tay ôm hũ mặc ngọc run nhẹ.
Cảnh tượng trước mắt như dòng nước chảy ngược dần dần chậm lại.
Cuối cùng, nó dừng lại ở một ánh nến đỏ rực.
Ngọn nến hỷ đỏ thẫm lặng lẽ cháy, tân lang lạnh lùng cầm gậy bạch ngọc, từ từ vén khăn hỉ của nàng.
Trong ánh nến sáng ngời, cô nương ấy mặc hỉ phục màu đỏ tươi, phượng quan hà bí (14), mỉm cười dịu dàng với chàng.
(14) Phượng quan hà bí: một loại phục sức dùng trong dịp xuất giá thời xưa. Phượng quan hay còn gọi là mũ phượng, là một loại mũ chỉ đội trong dịp lễ tiết quan trọng. Hà bí (khăn quàng vai) là một loại phục sức khoác lên vai, giống như một chiếc áo khoác đặc biệt chỉ có duy nhất phần cổ áo rất lớn, vạt giữa cân xứng.
Hốc mắt Cố Trường Tấn dần dần nhiễm màu đỏ.
“Cứu nàng!”
“Cố Trường Tấn, cứu nàng!”
Cứu nàng đi, Cố Trường Tấn.
Đừng để nàng chết trong lòng ngươi một lần nữa.
Âm thanh chói tai vang vọng dưới địa cung một lúc lâu.
Cố Trường Tấn đột nhiên nhìn xuống lòng bàn tay. Bàn tay trống trơn, hũ mặc ngặc đựng tro cốt của nàng đã biến mất.
Nàng đã quay trở lại.
Chàng cũng sắp tỉnh lại.
Bốn mươi năm không có nàng.
Cách ngàn tầng mưa bụi, ngàn tầng núi sông, âm dương cách biệt khiến sức người cạn kiệt.
Hiện tại chỉ cần chàng mở mắt ra là có thể gặp lại nàng.
Cố Trường Tấn mỉm cười nhắm mắt lại.
Dung Chiêu Chiêu, Cố Duẫn Trực đang đến gặp nàng.