Doanh Tước vừa từ phòng bếp nhỏ trở về, lúc tiến vào nàng ấy cũng không chú ý tới trong phòng có hơi tĩnh mịch đến mức quỷ dị, vẫn cười nói: “Vừa rồi Thường Cát mang tới vài giỏ rau quả tươi, nói là dân chúng sống gần đây đặc biệt đưa tới cho Nhị gia.”
Hôm qua khi Cố Trường Tấn được khiêng trở về, vết thương trên người chàng nứt ra, quan bào màu xanh toàn là vết máu loang lổ, không ít dân chúng đều nhìn thấy.
Có người gan lớn còn tò mò hỏi một câu, biết được Cố Trường Tấn là vì giải oan cho mẹ con khổ mệnh nên mới thương tích đầy mình, trong lòng người này không khỏi cảm thấy kính nể.
Rất nhiều dân chúng đi theo đến tận hẻm Ngô Đồng, những trái cây và rau quả mà Doanh Tước nói hơn phân nửa là những dân chúng hôm qua đưa tới. Mấy thứ này tất nhiên không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lễ khinh tình ý trọng, đáng quý chính là tâm ý của dân chúng.
Dung Thư nhướng mày cười nói: “Đừng làm hư chúng, đi nói với bà tử trong phòng bếp, dùng những loại rau kia hầm cháo rau củ cho Nhị gia ăn, còn trái cây hoa quả thì ngâm với đường rồi bỏ vào chum.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu cô nương nhỏ giọng dịu dàng, an bài vừa thỏa đáng vừa tỉ mỉ, không có một chút khinh suất nào.
Cố Trường Tấn nhấc mắt lên, nhìn chằm chằm đỉnh trướng một hồi, rất nhanh lại rũ mắt xuống.
Doanh Nguyệt, Doanh Tước ở trong phòng mỗi người hầu hạ, nửa canh giờ sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tôn Đạo Bình.
“Cố đại nhân, Cố phu nhân.”
Doanh Tước đón Tôn Đạo Bình vào, mỉm cười hành lễ sau đó cùng Doanh Nguyệt tới phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa sáng.
Tôn Đạo Bình bắt mạch cho Cố Trường Tấn, một lát sau y nói: “Đại nhân khôi phục tốt hơn so với dự đoán của hạ quan, hôm nay có thể ngồi dậy châm cứu rồi.”
Nói xong y lại quay đầu lại nhìn Dung Thư nói: “Làm phiền Cố phu nhân giúp đỡ.”
Dung Thư ngẩn ra, bỗng dưng nhớ ra, Tôn Đạo Bình nói giúp đỡ là đợi đến lúc cởi bỏ xiêm y của Cố Trường Tấn thì dùng sức đỡ lấy bả vai chàng.
Như vậy Tôn Đạo Bình có thể châm cứu trên lưng chàng.
Sở dĩ nàng biết được là vì kiếp trước nàng cũng giúp đỡ như vậy.
Lúc trước nàng không nhớ tới chuyện này nên đã ở lại trong phòng.
Nếu biết như vậy thì nàng đã đi theo vào phòng bếp nhỏ, nhìn chằm chằm bà tử đốt lửa cũng tốt hơn là chạm vào vai trần của Cố Trường Tấn.
Tôn Đạo Bình và Cố Trường Tấn cúng lúc nhìn về phía nàng.
Dung Thư đặt chiếc quạt tròn trong tay xuống rồi bước tới.
Tôn Đạo Bình lấy túi kim ra, nói với Dung Thư: “Sau khi Cố đại nhân ngồi dậy, phu nhân hãy cởi bỏ xiêm y cho đại nhân, dùng sức chống hai vai ngài ấy, chắc chắc cơ thể Cố đại nhân bất động là được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thư thản nhiên đáp ứng nhưng nàng lại không nhúc nhích mà chờ Cố Trường Tấn mở miệng.
Với sự hiểu biết của nàng đối với chàng, Cố Trường Tấn tất nhiên sẽ không để nàng “giúp đỡ” như vậy.
Quả nhiên, trong nháy mắt đã nghe chàng nói: “Ta có thể tự cởi xiêm y, cũng không cần người khác chống vai cho ta, Tôn y chính, ta có thể tự mình ngồi vững rồi.”
“Sao được chứ? Cố đại nhân, hôm nay hạ quan dùng giáp châm (1), châm đâm vào huyệt đạo vừa ngứa vừa đau, hiện giờ thân thể ngài quá yếu, chưa chắc có thể chịu đựng được. Nếu mà nhúc nhích thì lần châm này của hạ quan coi như đổ sông đổ biển.” Tôn Đạo Bình khựng lại, dường như nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Cố đại nhân, ngài không cần cảm thấy xấu hổ.”
Sao Cố Trường Tấn có thể cảm thấy xấu hổ được?
Thật ra Dung Thư biết Cố Trường Tấn đang cố kỵ cái gì, cùng lắm chỉ là không thích bị nàng đụng chạm thôi.
À, cũng không muốn tùy tiện cởi bỏ xiêm y ở trước mặt nàng, khoan y giải đái (2).
Chàng không thích nàng cho nên mới kiêng dè như vậy, Dung Thư cũng hiểu ra, kịp thời giải vây: “Để thiếp thân gọi Thường Cát vào phòng, ta yếu ớt, vẫn nên để Thường Cát vào phòng phụ giúp thì sẽ tốt hơn.”
Cố Trường Tấn còn chưa kịp nói thì Tôn Đạo Bình đã liên tục xua tay nói: “Không được, cậu ta là người không nói lý, bản quan cũng không muốn để cậu ta phá hỏng chuyện của bản quan.” Nói xong y bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
Dung Thư bất đắc dĩ, lại nói: “Vậy đổi Hoành Bình thì như thế nào?” Lời này vừa nói ra, nàng lập tức nhớ tới sáng sớm hôm nay, Hoành Bình đã bị Cố Trường Tấn sai đến Hình bộ.
Cố Trường Tấn hiển nhiên cũng nghĩ đến, trầm mặc một chút lại nói: “Hoành Bình không ở trong phủ, phải làm phiền phu nhân rồi.”
Dung Thư dừng một chút, không nói gì nữa.
Tôn Đạo Bình không hiểu chuyện tình ái nên nhìn không ra sự xa cách giữa Dung Thư và Cố Trường Tấn, y cởi giày xong lên giường, rút một cây châm dài từ trong túi châm ra.
Thấy Cố Trường Tấn không nhúc nhích, y vội vàng thúc giục: “Cố đại nhân, mau cởi xiêm y, hạ quan phải châm cứu rồi.”
Cố Trường Tấn mặc áo lót màu phấn trắng, bên ngoài khoác ngoại bào màu xanh nhạt. Sắc mặt chàng không thay đổi rũ mắt xuống, ngón tay thon dài tái nhợt cởi ngoại bào ra trước sau đó cởi dây lưng bên trong, cuối cùng mới chầm chậm cởi nó ra.
Ngực của nam nhân, eo bụng, còn có vai trái đều quấn một lớp vải trắng như tuyết, chàng vốn đã trắng nõn, làn da trên người bị vải làm nổi bật lên càng giống một loại ngọc bích thanh quý.
Vai rộng eo hẹp, xương quai xanh như núi non nhấp nhô tựa như một bóng núi xa xôi được họa sư tỉ mỉ vẽ ra.
Dung Thư rất quy củ, từ đầu đến cuối đều rũ mắt xuống, chưa từng nâng lên.
Nàng quỳ gối trước Cố Trường Tấn, nghe theo sự chỉ dẫn của Tôn Đạo Bình, hai tay khoác lên bờ vai rộng lớn của chàng, mười ngón tay hơi dùng sức.
Dù sao chuyện này ở kiếp trước nàng đã làm qua, cũng coi như quen thuộc, động tác nhẹ nhàng nhưng không thiếu lực, còn cẩn thận tránh được vết thương trên vai trái của chàng.
Cố Trường Tấn vẫn còn sốt nhẹ, thân nhiệt không cao có điều cũng nóng hơn người bình thường một chút. Ngón tay hơi lạnh của Dung Thư đặt lên trên, giống như đang cầm một cái lò ngọc.
Cả hai đều hô hấp rất nhẹ.
Từ đầu đến cuối Dung Thư đều rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên tấm thảm nhỏ có thêu lá trúc trên đầu gối chàng, nàng chậm rãi đếm, một lá, hai lá, ba lá...
Cố Trường Tấn cũng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi trên vạt áo thêu đài hoa mai màu xanh của nàng, cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp như mùi thơm tuyết trắng bám trên y phục, hương thơm nhẹ nhàng phả vào mặt.
Rất nhanh Cố Trường Tấn đã nhận ra hương thơm trong vắt lạnh lẽo kia là hương mềm mại trên người nàng.
Mùi hương này cũng không nồng đậm lại giống như đã từng quen thuộc.
Hình như trước đây cũng có một cảnh như vậy, cũng có người như vậy giam cầm chàng trong vùng đất lạnh lẽo ảm đạm khiến chàng không giãy dụa được giống như một con thú sa vào bẫy.
“Thình thịch”, “thình thịch”, “thình thịch”...
Trong một khoảnh khắc, khi cảm giác quen thuộc nổi lên trong lòng, trái tim chàng giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, càng đập càng nhanh.
Cảm giác tim nhảy như điên này, trong giấc mơ cũng đã từng xuất hiện.
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Trường Tấn dần dần lạnh xuống, tim đập càng nhanh, hơi thở quanh người chàng càng ngày càng lạnh.
Tựa như muốn dùng lý trí cường đại mà lạnh như băng đè tia bất an nóng bỏng kia xuống.
Thời gian trôi qua cực kỳ chậm, đợi đến khi kim châm trên người Cố Trường Tấn lần lượt được rút ra thì cả thân Cố Trường Tấn và Tôn Đạo Bình đều ra đầy mồ hôi.
Ngược lại, Dung Thư không đổ mồ hôi, chỉ là cánh tay hơi mỏi.
Nàng liếc mắt nhìn qua, ba khắc đồng hồ, ước chừng ba khắc đồng hồ, cánh tay nàng đã không nhúc nhích chống đỡ ba khắc đồng hồ.
Khi hạ tay xuống, cánh tay nàng đều phát run, chân cũng quỳ đến mức tê dại.
Nàng chống chân, đang muốn đứng dậy xuống giường chợt nghe Tôn Đạo Bình nói: “Phiền phu nhân lau mồ hôi cho Cố đại nhân, hạ quan còn phải bôi thuốc cho Cố đại nhân một lần nữa.”
Dung Thư trong lòng thở dài một tiếng, rút khăn từ bên hông ra, nhưng mà tay vừa mới vươn ra đã bị ngăn lại, ngay sau đó là một giọng nói lãnh đạm: “Ta tự làm.”
Dung Thư giật mình.
Lúc Cố Trường Tấn nói chuyện thường không có quá nhiều cảm xúc, người bên ngoài có thể không phân biệt được cảm xúc trong lời nói của chàng, nhưng nàng đã thành thân với chàng được ba năm, ít nhiều có thể cảm giác được sự không kiên nhẫn từ trong giọng điệu của chàng.
Dung Thư cũng không biết sự không kiên nhẫn này của chàng là bởi vì châm cứu khó chịu hay là bởi vì nàng.
Đại khái vẫn là bởi vì nàng rồi, Cố Trường Tấn bị thương giống như uống trà uống nước tầm thường, chàng chưa bao giờ vì vết thương mà mất kiên nhẫn.
Dung Thư cũng không cảm thấy khổ sở, cúi đầu thuận mắt đưa khăn tay trong tay, cười cười nói: “Lang quân dùng khăn tay của thiếp thân trước đi, lát nữa thiếp thân bảo Doanh Nguyệt đưa thêm vài cái khăn vải vào.” Nói xong, nàng bước xuống giường, thoải mái đi ra khỏi phòng.
Dung Thư đi ra ngoài một lát, Doanh Nguyệt ôm một xấp vải đi vào.
Cố Trường Tấn lau mồ hôi xong, trả khăn tay Dung Thư cho Doanh Nguyệt, nói: “Phu nhân đâu?”
Doanh Nguyệt trả lời chàng: “Phu nhân đang dùng bữa sáng. Nhị gia có chuyện muốn nói với phu nhân? Có muốn tỳ nữ thay mặt chuyển lời không ạ?”
Cố Trường Tấn rũ mắt xuống, lắc đầu nói: “Không cần, lui ra đi.”
Chàng không có lời muốn nói với nàng, cũng không muốn gặp nàng, thậm chí chàng còn không rõ vì sao mình lại hỏi một câu như vậy.
Sau khi Doanh Nguyệt rời đi, Tôn Đạo Bình tự đi nấu thuốc cho Cố Trường Tấn, vừa đến phòng bếp nhỏ y đã thấy có canh đậu đỏ ngọt trên bếp, ở đó còn có bánh rán vàng ươm, nhân bánh làm từ đậu đỏ, vừng hoa quế, và cả bánh nhân tôm với hẹ. Tôn Đạo Bình nuốt nước miếng, sợ bị người ta nhìn ra bộ dạng thèm ăn của mình nên miễn cưỡng dời mắt đi chỗ khác.
Nhưng mà ngay sau đó, y nghe bà tử đốt lửa trong phòng bếp nói: “Tôn đại nhân, đây là thiếu phu nhân đặc biệt sai người làm bữa sáng cho ngài, chi bằng bây giờ ngài ăn cho no bụng cái đã rồi đi sắc thuốc có được không?”
Tôn Đạo Bình vui vẻ tươi cười, ăn một chút sau đó trở về phòng chính.
Lúc Cố Trường Tấn uống canh thuốc, y nhịn không được nói: “Cố phu nhân thật sự là nữ tử huệ chất lan tâm nhất mà hạ quan từng gặp qua.”
Suy nghĩ một chút, lại nói: “Cũng là người đẹp nhất hạ quan từng thấy.”
Cố Trường Tấn nuốt ngụm thuốc vừa chát vừa đắng trong miệng xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn vụn bánh ngọt ở khóe môi Tôn Đạo Bình.
Thiếu niên này là hậu bối thiên phú tốt nhất Tôn gia, sợ người bên ngoài bởi vì mình tuổi còn trẻ không tín nhiệm y thuật của mình nên y vẫn luôn thích nghiêm mặt, trưng ra bộ dáng nghiêm túc nhưng thật ra vẫn mang theo tâm tính của một tiểu hài tử.
Được ăn uống no đủ, miệng cũng quên đóng.
Tất nhiên là...
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cũng đã đến tuổi của Mộ Thiếu Ngải (3).
Cố Trường Tấn lắc chén, cúi đầu uống hết canh thuốc còn sót lại trong chén sau đó nói: “Tôn y chính, từ hôm nay trở đi, hãy đến thư phòng để châm cứu, lát nữa ta sẽ sai người chuyển đồ đạc đến thư phòng.”
Tôn Đạo Bình nghe ra đây là Cố Trường Tấn muốn đổi đất nghỉ ngơi, y nhíu mày suy nghĩ, nói: “Cố đại nhân căn cơ không tệ, khôi phục cũng nhanh nhưng xuống đất lúc này cũng còn quá sớm, cho dù là có người cõng ngài đến đó thì cũng không ổn. Không bằng chờ thêm mấy ngày nữa?”
“Phu nhân nhạy cảm, ta ở đây sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.” Cố Trường Tấn thản nhiên nói: “Tôn y chính ngươi không cần lo lắng, cùng lắm một đoạn đường thôi, cho người đỡ ta qua là được.”
Những người bệnh này luôn tự cho mình là đúng!
Tôn Đạo Bình tức giận xua tay nói không được: “Nhanh nhất ngày mai, hôm nay hạ quan châm cứu cho đại nhân thêm một lần, ngày mai lại sai người đỡ ngài tới thư phòng. Ngày mai, không thể sớm hơn nữa!”Bộ dạng không muốn thương lượng.
Cố Trường Tấn rũ mắt lo lắng một lát, cuối cùng đồng ý.
Thường Cát háo hức đi thu dọn thư phòng.
Doanh Tước thấy cậu ta chạy qua chạy lại không biết đã bao nhiêu lần lập tức ngăn cậu ta lại, hỏi: “Ngươi luôn tay luôn chân bận rộn cái gì ở đây thế? Đúng rồi, ta hỏi ngươi một chút, hôm nay khi nào Hoành Bình về?”
Thường Cát lau mồ hôi trên trán, nói: “Hoành Bình theo người Hình bộ tới Xương Bình Châu, cho dù hôm nay trở về cũng phải tới khuya.”
Cậu ta đảo mắt, lại nói: “Sao Tỷ tỷ bỗng nhiên lại tìm Hoành Bình? Phu nhân có phân phó gì ư?”
Đích thật là Dung Thư phân phó Doanh Tước đến hỏi nhưng Doanh Tước cũng không biết cô nương nhà mình tìm Hoành Bình là vì chuyện gì, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không có việc gì gấp đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Không phải ta đang vào đi vào phòng bếp lớn lấy nguyên liệu nấu ăn sao? Nếu Hoành Bình trở về, ta sẽ lấy nhiều hơn một chút, chuẩn bị cơm của cậu ta luôn.”
Nàng ấy cũng không nói nhiều với Thường Cát, lấy nguyên liệu nấu ăn từ phòng bếp lớn xong thì đi gian phòng phía đông bẩm báo lại với Dung Thư, nói chuyện Hoành Bình đi Xương Bình Châu, cũng nói chuyện Thường Cát dọn dẹp thư phòng cho nàng.
“Thường Cát nói Nhị gia bắt đầu nghỉ ngơi ở thư phòng từ ngày mai.” Cái miệng nhỏ nhắn của nàng ấy mím chặt, vẻ mặt không vui.
Trương ma ma ngồi trên giường La Hán, cười chọc chọc hai má nàng ấy, nói: “Đây là Cố gia sợ ban đêm ầm ĩ đến cô nương, nha đầu con giận cái gì?”
Trương ma ma không biết Dung Thư hoàn toàn không ngủ chung giường với Cố Trường Tấn, thấy Dung Thư trước mắt xanh xao, bà ấy đã biết đêm qua nàng ngủ không ngon. Đoán được là Cố Trường Tấn bị thương, cô nương ngày đêm chăm sóc, trong lòng không khỏi khổ sở, lúc này mới ngủ không ngon giấc.
Dung Thư cười cười không nói gì.
Kiếp trước Cố Trường Tấn châm cứu năm ngày mới chuyển đến thư phòng, kiếp này lại sớm hơn mấy ngày, rất có thể là bởi vì chuyện buổi sáng kia.
Nhưng kiếp trước nàng cũng đỡ cho chàng, Dung Thư không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra sai lầm gì. Nàng cũng lười đoán tâm tư của chàng, dù sao chàng không ngủ ở phòng chính thì nàng có thể ngủ trở lại giường bạt của nàng, cũng không tệ lắm.
So với việc Cố Trường Tấn muốn chuyển đến thư phòng ngủ, chuyện mà Dung Thư càng quan tâm hơn lại là một vấn đề khác.
Kiếp trước Hoành Bình cũng đi Xương Bình Châu vào ngày này.
Hoành Bình võ nghệ cao cường, Cố Trường Tấn phái cậu ta đi Xương Bình Châu chính là vì muốn hộ tống Hứa Loan Nhi đến đại lao Hình bộ.
Chuyện này vẫn là sau khi vụ án Hứa Li Nhi lắng xuống, Thường Cát và Doanh Tước, Doanh Nguyệt mới nhắc tới.
Nhưng vụ án sau vụ Hứa Li Nhi sẽ nổi lên sóng gió còn kinh tâm động phách hơn nhiều.
Trong đó có một người, là mấu chốt.
Dung Thư hơi nhíu mày.
Cố Trường Tấn người này quá mức nhạy cảm, phải nói như thế nào mới có thể khiến cho chàng chú ý tới người này?
—
Chú thích: