Lúc xe ngựa của Trầm thị rời khỏi cổng thành, Cố Trường Tấn đã trở lại Đô Sát viện.
Hồ Hạ nói với Cố Trường Tấn: "Người của Đại Lý Tự đã đưa Phan Học Lượng đi, ta đã phái người đi theo, cũng đã mời đại phu cho hắn rồi. Ngài yên tâm, cánh tay phải của y được ngài xử lý kịp thời, giữ được rồi."
Lão Thượng thư nhận tội, cho dù Phan Học Lượng không nhận tội thì cũng rất khó mà rửa sạch được tội danh, Hồ Hạ vậy mà lại có chút đồng tình với Phan Học Lượng, xuất thân hào môn, dùi mài kinh sử, dốc lòng học tập hơn mười năm, hiện giờ tiền đồ hay công danh cũng đều trở thành dã tràng xe cát.
Đều là người được lựa ra từ khoa cử với nhau, ông ấy há có thể không nắm cổ tay thở dài được đây?
Chỉ có điều, một chút đồng tình này ông ấy cũng sẽ không làm cho làm thêm bất kỳ điều gì. Lão Thượng thư là nguyên lão trọng thần, từng là Thái phó của Kiến Đức Đế và Thái tử Khải Nguyên, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng từng nghe lão Thượng thư giảng kinh sử ở Văn Hoa Điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng Thượng sẽ không để cho lão Thượng thư phải chịu tội vào những năm tháng gần đất xa trời lại bệnh tật đau ốm quấn thân như này. Vì để bình ổn cơn phẫn nộ của các sĩ tử, Hoàng Thượng chỉ có thể đẩy Phan Học Lượng ra ngoài.
Hồ Hạ nói: "Ý của Tổng hiến đại nhân là nếu như lão Thượng thư đã nhận tội rồi thì dựa vào tội của Phan Học Lượng gần như là không thể thoát được, vụ án này sẽ được giao cho Đại Lý Tự thẩm tra."
Cố Trường Tấn lại nói: "Hồ đại nhân, Phan Học Lượng vẫn chưa nhận tội."
Nghe vậy, Hồ Hạ đưa mắt nhìn Cố Trường Tấn, nhất thời cũng không rõ ràng lắm, vị hậu sinh trẻ tuổi này đến tột cùng có nghe rõ những lời mà ông ấy vừa nói hay không.
Trước tình hình hiện nay, Phan Học Lượng có nhận tội hay không và y có tội hay không đã không còn quan trọng nữa. Đẩy vụ án này giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn kỳ thực là đã định tội cho Phan Học Lượng rồi.
"Vụ án này, Cố đại nhân hãy dừng tay ở đây đi." Hồ Hạ sinh lòng tiếc tài, nói: "Ngài nhìn xem, người nói thay cho Phan Học Lượng hôm nay bị đánh thành cái dạng gì rồi? Lúc này ngài lại nói thay cho Phan Học Lượng, vậy thì chính là đứng ở phe đối lập với tất cả những người đọc sách. Tất cả danh tiếng mà ngài kiếm được trong ba năm làm quan đều sẽ hóa thành hư vô chỉ trong một đêm, bất chấp hậu quả như vậy, ngài cũng muốn chứng minh thay cho Phan Học Lượng hay sao?"
Hồ Hạ nổi danh là người tốt tính nhất trong đám Ngôn quan ở Đô Sát viện, cả ngày cười ha hả, mặt cười như Phật, vô cùng khéo léo thức thời.
Tổng Hiến đại nhân giao Cố Trường Tấn vào trong tay ông ấy, cũng là hy vọng rằng ông ấy có thể gọt dũa cho tính tình của Cố Trường Tấn được mượt mà hơn một chút.
Cứ nhìn vào những thủ đoạn lúc trước của Cố Trường Tấn mà xem, bất kể là cáo ngự trạng hay là đi Kim Điện đều không theo lẽ thường, chỉ cần vô ý một chút là có khả năng sẽ đánh mất cả tính mạng lẫn tiền đồ của mình Cố Trường Tấn gật đầu nói: "Đa tạ Hồ đại nhân đã nhắc nhở." Không hề đề cập đến đến việc có dừng tay hay không.
Hồ Hạ cho rằng Cố Trường Tấn đã nghe hiểu những lời mà ông ấy vừa nói, khoát tay bảo rằng: "Vì cứu Phan Học Lượng mà ngài cũng bị thương rồi, mau trở về dưỡng thương trước đi."
Cố Trường Tấn gật đầu, ra khỏi nhà chính, đứng dưới hành lang một hồi, nhưng vẫn không rời đi mà nhấc chân đi đến phòng trực của Mạnh Tông.
Mạnh Tông là Tả Đô ngự sử, hiện giờ ông ta đang nhậm chức ở Đô Sát viện, muốn thay Phan Học Lượng rửa sạch tội danh thì tất nhiên là không thể bỏ qua Mạnh Tông được.
Mạnh Tông thấy Cố Trường Tấn đến tựa hồ cũng không kinh ngạc, đặt chiếc bút lông sói trên tay xuống, nói: "Ngươi đến tìm ta vì Phan Học Lượng phải không?"
"Tổng hiến đại nhân." Cố Trường Tấn chắp tay chào, nói: "Hạ quan đích thật là vì Phan Học Lượng mà đến."
Mạnh Tông nhìn Cố Trường Tấn, nói: "Ngươi muốn điều tra vụ án này đến cùng sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lão Thượng thư là nguyên lão tam triều, vang danh khắp thiên hạ, làm cho vô số sĩ tử kính ngưỡng. Bây giờ tự bôi nhọ danh tiếng của mình, có lẽ là do có ẩn tình. Hạ quan cho rằng, vụ án này liên quan đến thanh danh của trọng thần trong lòng dân chúng, hạ quan không tin rằng lão Thượng thư lại là người bày trò gian lận để tư lợi." Cố Trường Tấn dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: "Huống hồ Phan Học Lượng cũng chưa từng nhận tội, đã như thế vì sao không tiếp tục điều tra cho rõ ngọn nguồn của vụ án này?"
Đôi mắt sắc bén của Mạnh Tông nhìn chằm chằm vào Cố Trường Tấn, tiếp đó, ông ta nói: "Ngươi muốn cứu Phan Học Lượng?"
"Hạ quan vẫn chưa biết rõ toàn cảnh vụ án này, không dám nói là cứu, chỉ là muốn cho Phan Học Lượng tranh thủ một cơ hội được Tam Pháp Ty (1) cùng nhau thẩm tra." Cố Trường Tấn nói: "Nếu sau khi Tam Pháp Ty thẩm tra xong mà vẫn phán định rằng y có tội thì chắc rằng y cũng có thể tâm phục khẩu phục. Để cho người có tội nhận tội và đền tội, còn những người vô tội thì được rửa sạch oan khuất đây là một trong những nhiệm vụ chính của Tam Pháp Ty. Hạ quan cho rằng, Tam Pháp Ty chưởng quản hình danh thiên hạ, là nơi dân chúng Đại Dận đòi lại và cầu xin công đạo của chính nghĩa, bất kể là khi nào và ở nơi đâu đều không thể quên trách nhiệm này được."
(1) Tam Pháp Ty: Hình bộ + Đô Sát viện + Đại Lý Tự.
Cố Trường Tấn chậm rãi nâng mắt lên, nghênh đón ánh mắt sắc bén của Mạnh Tông, nói: "Mà Phan Học Lượng cũng là con dân Đại Dận."
Trả lại cho người dân công bằng và chính nghĩa.
Phan Học Lượng là con dân Đại Dận, nếu y vô tội thì nên trả lại sự trong sạch cho y.
Mạnh Tông đan hai tay giao nhau, chậm rãi nói: "Những vụ án mà bổn quan có thể lệnh cho Tam Pháp Ty hội thẩm đều là những vụ án lớn, những vụ án đặc biệt nghiêm trọng, vụ án này của Phan Học Lượng còn chưa có tư cách này. Nếu bổn quan không đáp ứng thì ngươi sẽ làm như thế nào?"
Cố Trường Tấn trả lời một cách đúng mực: "Hạ quan là một Ngôn quan, trên mình mang trách nhiệm gìn giữ và duy trì trật tự của bách quan, nếu Hình bộ, Đại Lý Tự và Đô Sát viện làm việc có thiên vị, đánh mất công bằng thì đương nhiên là hạ quan sẽ làm theo đúng trách nhiệm của một Ngôn quan."
Cố Trường Tấn rũ mắt chắp tay, thế nhưng thắt lưng của chàng lại luôn giữ thẳng, chưa từng cong bao giờ.
Đó là sự kiên cường bền bỉ chỉ có ở những người trẻ tuổi trong lòng luôn hướng về chính nghĩa. Mạnh Tông đã nhiều năm chưa từng gặp qua người trẻ tuổi nào như vậy, giống như thanh trúc vẫn bất khuất trong cuồng phong, lại giống như một thanh kiếm thu liễm sự sắc bén của mình.
Nhất thời, Mạnh Tông không chớp mắt mà nhìn Cố Trường Tấn, ở nơi Cố Trường Tấn không thấy được, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng kia dần dần trở nên nhu hòa, thậm chí còn mang theo chút ý cười.
"Thánh ý như thế nào, chắc hẳn là trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng. Ngươi đánh cuộc cả tiền đồ của mình chỉ vì một Phan Học Lượng như vậy, nếu như đánh cuộc sai rồi, ngươi có cảm thấy không đáng hay không?"
"Sẽ không." Cố Trường Tấn nói: "Hạ quan tin tưởng Hoàng Thượng, cũng tin tưởng tất cả các đại nhân vì nước vì dân trong triều đình."
Cố Trường Tấn hiểu rất rõ ràng, trong Đô Sát viện có người của Từ Phức, sẽ không thật sự để cho con đường làm quan của mình dừng lại như vậy.
Huống hồ còn có Đại tư khấu với Đàm đại nhân bọn họ, cho dù là vị ở Kim Loan Điện kia có tức giận thì bọn họ cũng niệm tình cũ sẽ giúp Cố Trường Tấn bảo trụ cái mũ ô sa trên đầu này.
Mạnh Tông thu lại chút ôn hòa trong mắt, lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước sau như một, ông ta gật đầu nói: "Tam Pháp Ty cùng thẩm tra vụ án gian lận của Phan Học Lượng, Đô Sát viện bên này đáp ứng rồi. Về phần Hình bộ với Đại Lý Tự thì ngươi phải tự mình đi nói."
Theo luật lệnh của Đại Dận, một vụ án muốn khởi động cơ chế cộng thẩm của Tam Pháp Ty, ngoại trừ hoàng đế hạ lệnh còn có một phương thức, đó chính là ba vị đương gia đại nhân của Tam Pháp Ty nhất trí đồng ý vụ án này đáng để khởi động cơ chế cộng thẩm.
Cố Trường Tấn trầm giọng đáp ứng, ra khỏi Đô Sát viện, bèn đi tới Hình bộ.
Hình bộ Thượng thư Lục Chuyết nghe xong ý đồ của Cố Trường Tấn, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Hôm nay ngươi tới đây, có một người đã đoán được từ trước. Người có biết người đó là ai không?"
Cố Trường Tấn nói: "Hạ quan không biết."
Lục Chuyết nhìn Cố Trường Tấn một lúc rồi thở dài một tiếng, nói: "Người đó nói rằng, nếu ngươi không buông bỏ được vụ án Phan Học Lượng này thì người đó sẽ tự mình tới gặp ngươi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao đi nữa thì lát nữa ngươi cũng phải đi đến Đại Lý Tự, bổn quan đành dẫn ngươi đi gặp người đó vậy."
Uống cạn nước trà trong chén như con trâu nhai đóa mẫu đơn, Lục Chuyết lại nói: "Tam Pháp Ty cùng xét xử vụ án gian lận khoa cử của Phan Học Lượng, Hình bộ đáp ứng rồi. Đi thôi, bổn quan dẫn ngươi đi Đại Lý Tự. Nếu Lý Mông dám không đáp ứng thì bổn quan sẽ tự mình cầm đao gọt phăng cái mũ ô sa của hắn."
Nói xong, vị Thượng thư đại nhân đã qua tuổi hoa giáp này thật sự lấy ra một thanh dao găm ngắn, tiện tay mang theo.
Cố Trường Tấn ở Hình bộ ba năm, vị Đại tư khấu này đối đãi với chàng trước sau như một, đều rất coi trọng, nói là dốc hết toàn lực bồi dưỡng cũng không quá đáng.
Bước đi trên con đường Kim Điện không hề dễ dàng một chút nào. Lúc trước, nếu không có toàn bộ Hình bộ làm hậu thuẫn cho mình thì Cố Trường Tấn làm sao có thể cầu được một cơ hội thẩm tra lại cho Hứa Li Nhi và Kim thị?
Trước mắt, vụ án này của Phan Học Lượng cũng là như thế, mặc dù không nói rõ nhưng thái độ của Lục Tư khấu vô cùng rõ ràng, Hình bộ sẽ trước sau như một làm hậu thuẫn của Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn cúi mình thật sâu, chắp tay làm lễ một hồi lâu, nói: "Hạ quan đa tạ Tư Khấu đại nhân."
Lục Chuyết sảng khoái nói: "Đi thôi, bổn quan dẫn ngươi đi Đại Lý Tự."
Đại Lý Tự khanh Lý Mông nhỏ tuổi hơn Mạnh Tông và Lục Chuyết rất nhiều, chấp chưởng Đại Lý Tự khoảng chừng sáu năm, trước mắt cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi.
Có thể ở tuổi này mà đã trở thành Đại Lý Tự khanh, bản thân Lý Mông cũng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Nghe hạ nhân nói Cố Trường Tấn và Hình bộ Thượng thư tới, không bao lâu sau Lý Mông đã đoán được ý đồ của bọn họ.
"Đi pha hai chén long đoàn bưng lên." Vừa dứt lời, hắn đã chỉnh lại quan bào trên người, tự mình đi ra nghênh đón Lục Chuyết và Cố Trường Tấn: "Hai vị đại nhân là vì vụ án của lão Thượng thư mà đến chăng?"
Lục Chuyết nói: "Lý đại nhân quả là người sảng khoái. Không sai, bổn quan và Cố đại nhân đích thật là vì lão Thượng thư với Phan Học Lượng mà đến. Vụ án này liên quan trọng đại, mong Lý đại nhân đồng tâm hiệp lực xử lý vụ án này."
Vừa nãy Lý Mông chỉ nhắc tới một mình lão Thượng thư, Lục Chuyết nói lại là lão Thượng thư với Phan Học Lượng, hiện tại hắn đã hoàn toàn chắc chắn ý đồ của hai người họ là gì rồi.
Vì Phan Học Lượng.
Lẽ ra cái vị ở Đô Sát viện kia cùng với Lục Chuyết ở quan trường chìm nổi đã lâu như vậy, sẽ không thể nào không biết thái độ của Hoàng Thượng đối với vụ án này và đối với lão Thượng thư như thế nào được.
Lý Mông không dấu vết nhìn lướt qua Cố Trường Tấn một cái, trong lòng biết rằng, lại là vị thanh niên không sợ chết này muốn gây chuyện rồi.
Sau lần truyền lư (2) ở Kim Điện vào năm Gia Hựu thứ mười tám, lão sư còn phân phó hắn nhất định phải cướp được người trẻ tuổi này đến Đại Lý Tự. Hắn là người có tính tình tả hữu phùng nguyên (3), không thích nhất chính là những người hay gây sự giống như cây sào chọc cứt.
(2) Truyền lư: Điển lễ công bố danh sách mười người đứng đầu khoa cử.
(3) Tả hữu phùng nguyên: Mọi việc đều suôn sẻ; thuận lợi mọi bề.
Giờ này khắc này, Cố Trường Tấn ở trong mắt hắn chính là cây sào chọc cứt kia.
Hàm răng chợt thấy ê ẩm, Lý Mông biết hôm nay nếu như hắn không gật đầu thì vị Lục Thượng thư tính tình đặc biệt bạo liệt kia có lẽ sẽ có thể đập vỡ hết đống đồ vật đáng giá của hắn.
Lý Mông vội vàng nói: "Đại Tư khấu nói gì vậy chứ? Có thể được phá án cùng với ngài là vinh dự và diễm phúc của hạ quan. Không biết bây giờ Đại tư khấu muốn điều lệ như thế nào? Ngài chỉ cần nói, hạ quan làm theo là được."
Lời này của hắn quả là trôi chảy tỉ mỉ, cũng không đắc tội Lục Chuyết, lỡ như ngày sau có chọc giận đến Thánh Thượng thì còn có thể nói mình là bất đắc dĩ, không lay động được Lục Chuyết nên mới đáp ứng việc này.
Lục Chuyết liếc mắt nhìn thấu mấy đoạn quanh co trong bụng Lý Mông, lười hao tâm tổn tứ đánh Thái Cực với hắn, liền gật đầu nói: "Bổn quan cùng Mạnh Đô ngự sử đều đồng ý Tam Pháp Ty cùng xét xử vụ án lão Thượng thư này, hiện giờ chỉ thiếu cái gật đầu của Lý đại nhân nữa thôi."
Lý Mông vội vàng nói: "Hai vị đại nhân đã đồng ý rồi, hạ quan sao làm sao có thể không đồng ý được kia chứ?"
Lục Chuyết nói: "Như vậy rất tốt. Bổn quan muốn đi Đại Lý Tự Ngục gặp lão Thượng thư, vậy nên không nói nhiều với Lý đại nhân nữa."
Nói xong chắp tay cáo từ rồi nói với Cố Trường Tấn: "Đi thôi, ngươi theo bổn quan đi một chuyến."
Nha lại lúc trước bị Lý Mông sai đi pha trà từ phòng trà đi ra, thấy Lục Chuyết dẫn Cố
Trường Tấn hùng hùng hổ hổ đi về phía Đại Lý Tự Ngục, nhất thời ngẩn ra.
Vào đến phòng trực liền nói: "Đại nhân, trà này…"
Lý Mông khoát khoát tay, nói: "Cứ để đó đi. Lát nữa bổn quan tự mình uống, ngươi đi Đại Lý Tự Ngục trông coi cho cẩn thận, có tin tức gì thì đến đây nói với bổn quan một tiếng."
Tên tiểu lại đó vội càng đặt chén trà xuống, lĩnh mệnh rời đi.
Lý Mông chắp tay sau lưng đi ra hành lang phía bên ngoài phòng trực. Không lâu sau, tên đầy tớ bên cạnh hắn vội vã đánh ngựa trở về.
Vẻ mặt của Lý Mông vô cùng nghiêm túc, bước nhanh trở lại phòng trực, đợi tên đầy tớ kia vừa bước vào phòng liền khép cửa lại, hỏi: "Sao rồi? Lão sư nói như nào?"
"Lão sư" trong miệng của Lý Mông chính là quan tể tướng Văn Uyên Các, Thủ phụ nội các, Hình Thế Tông, cũng là ngoại tổ của đại hoàng tử.
Tên đầy tớ nọ ghé vào bên tai Lý Mông, nói: "Hình Thủ phụ dặn đại nhân tận lực phối hợp với vị Cố đại nhân kia là được."
Đôi mày dài của Lý Mông thoáng cái đã dãn ra, trái tim cuối cùng cũng rơi về lại bụng.
Nếu lão sư đã nói như thế thì chắc hẳn việc Tam Pháp Ty hội thẩm vụ án lão Thượng thư này rất có lợi cho đại hoàng tử.
Nếu đã như vậy thì cũng không cần thiết phải phái người đi Đại Lý Tự Ngục theo dõi nữa rồi. Suy nghĩ một lúc rồi hắn mới nói với tên đầy tớ ở bên cạnh mình rằng: "Bảo người đang canh giữ ở Đại Lý Tự Ngục trở về đi. Cái vị Lục Chuyết này tính tình nóng nảy nhưng cũng để ý kĩ lưỡng lắm, không cần phải đi trông coi họ nữa."