Đêm đến.
Ngự liễn dừng lại trước cửa Dưỡng Tâm điện, Bùi Thuận Niên cung kính tiến lên, nói: “Hoàng thượng, đã đến Dưỡng Tâm điện.”
Gia Hữu Đế nhìn bậc thềm được đúc bằng ngọc ngoài Dưỡng Tâm điện, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Tới Khôn Ninh cung.”
Khôn Ninh Cung.
Đại cung nữ cầm đèn vội vàng đi vào nội điện, nói với Thích hoàng hậu: “Nương nương, ngự liễn của Hoàng thượng sắp đến Khôn Ninh cung rồi ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích hoàng hậu vừa mới tháo trang sức xuống, vừa nghe đã ngẩn người, ánh mắt di chuyển từ trong gương đồng sang phía cung nữ kia nói: “Hôm nay Hoàng Thượng đi qua những đâu? Gặp ai?”
Cung nữ kia nói: “Nô tỳ chỉ nghe ngóng được hôm nay Hoàng Thượng xuất cung, về phần đi nơi nào, gặp người nào, miệng của mấy người Tư Lễ Gíam giống như trai, không cách nào cậy được.”
Thích hoàng hậu khẽ cau mày.
Trong lúc suy nghĩ, Gia Hữu Đế đã bước vào nội điện, cung nhân trong ngoài lập tức quỳ xuống đất.
“Lui hết ra đi.” Ông ôn tồn nói.
Đợi đến khi các cung nhân nối đuôi nhau ra khỏi nội điện, Thích hoàng hậu mới tiến lên cởi xiêm y cho Gia Hữu Đế, cười nói: “Sao hoàng thượng lại không sai người đưa tin đến Khôn Ninh cung trước?”
Nam nhân đè tay bà lại, ồn ồn nói: “Trẫm chỉ tới bồi hoàng hậu nói chuyện, một hồi nữa sẽ trở về Dưỡng Tâm điện.”
Nói xong, ông nắm tay Thích hoàng hậu, ngồi xuống một bên.
“Hôm nay Thích ngũ tiểu thư đã tiến cung?”
Thích Ngũ tiểu thư Thích Doanh, con gái của Tả đô đốc Thích Hành, là chất nữ mà Thích hoàng hậu yêu quý nhất.
“Ừm.” Trên mặt Thích hoàng hậu đều là ý cười, đôi mắt hoa đào rực rỡ hơn một chút, nói: “Tiểu Ngũ gả tới Bảo Định phủ gần một năm, nghe nói rất nhớ nhà. Nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối thần thiếp, khó lắm mới trở về một lần, tất nhiên là thần thiếp rất muốn gặp nàng.”
Gia Hữu Đế nhếch môi cười, giơ tay vén sợi tóc rơi bên gò má Thích hoàng hậu ra sau tai, ôn hòa nói: “Nếu nàng ấy đã trở về, vậy thì để cho nàng ấy ở lại trong cung thêm mấy ngày, ở bên cạnh bầu bạn với hoàng hậu.”
Thích hoàng hậu cười đáp: “Tất nhiên là như vậy rồi, hôm nay Tiểu Ngũ còn nói với thần thiếp, nàng ấy học làm chút điểm tâm, ngày mai nhất định phải làm một ít, mời thần thiếp và Hoàng Thượng ăn.”
Mới đó đã trôi qua một khắc, Gia Hữu Đế vỗ vỗ tay Thích hoàng hậu, dịu dàng dặn dò vài tiếng, sau đó đứng dậy rời khỏi Khôn Ninh cung.
Đợi đến khi Hoàng đế rời đi, cung nhân chờ ở bên ngoài mới lục đục quay vào trong nội điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu ma ma cầm lấy cây lược làm bằng ngọc, vừa chải tóc cho Thích hoàng hậu, vừa nói: “Đã muộn như vậy, sao Hoàng Thượng không ở lại Khôn Ninh cung?”
Thở dài một tiếng, lại nói: “Nương nương sao không nói Hoàng Thượng ở lại? Nếu ngài mở miệng, nói không chừng hoàng thượng đã không đi, như thế còn có thể chọc tức giận vị kia ở Trường Tin cung.”
Trường Tín cung là cung điện nơi Hình quý phi ở.
Thích hoàng hậu lại giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm xuân hoa thu nguyệt trong gương đồng, không hiểu sao trong lòng lại có chút bất an.
Tiêu Diễn, có phải ngài ấy muốn động thủ với Thích gia hay không?
......
Ngày hôm sau Cố Trường Tấn lập tức đi gặp Phan Học Lượng.
Hàm dưới xuất hiện một mảng xanh đen, đôi mắt bướng bỉnh ẩn chứa sương mù.
“Cố đại nhân không cần vất vả vì thảo dân, ta sẽ không nhận tội, nhưng cũng không muốn liên lụy đến đại nhân.” Phan Học Lượng cười tự giễu, nói: “Cùng lắm chỉ là một cái mạng mà thôi.”
Hôm qua khi y bị đưa vào ngục giam của Đại Lý Tự đã biết được, tước đoạt công danh không đủ để xoa dịu sự phẫn nộ của đám sĩ tử bên ngoài, cái mạng này của y chắc chắn là không giữ được.
Phan Học Lượng chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đã từng là một sĩ tử bình thường mang trong mình khát vọng vì nước vì dân. Nhưng một tháng này lại trải qua bao nhiêu chuyện trên con đường làm quan của y, với cái đã từng gọi là hoài bão cũng dần dần khiến y nản lòng.
Đêm qua y đã suy nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy thay vì chờ người bên ngoài định tội cho y, còn không bằng chính mình tự quyết định, tốt xấu gì cũng có thể khiến thế nhân biết rằng y thà chết cũng không nhận tội.
Chỉ là y muốn gặp lại Cố Trường Tấn một lần, y biết rằng vị đại nhân này nhất định sẽ đến gặp mình.
Sau khi tính toán tốt trong lòng, lúc này tâm tình Phan Học Lượng đã bình ổn hơn bất kỳ một thời điểm nào trước đây. Dẫu cho có thê lương, dẫu có không cam lòng, dẫu có khó khăn nhưng ít ra y có thể tự quyết mình chết như thế nào, khi nào chết.
Nhưng chỉ một câu nói của Cố Trường Tấn lại đánh tan toàn bộ quyết tâm y vất vả lắm mới có thể đưa ra.
“Phan học sĩ có muốn biết vì sao chuyện này lại xảy ra với ngươi không?” Cố Trường Tấn như đã nhìn thấu ý niệm giấu trong đáy lòng y, chậm rãi gằn từng chữ nói: “Muốn biết vì sao lão thượng thư nhận tội không?”
Phan Học Lượng sững sờ ngước mắt, y vốn cho rằng tất thảy chỉ là trùng hợp.
“Cố đại nhân biết lý do vì sao lão thượng thư phải nhận tội ư? Vì sao mọi chuyện lại xảy ra với thảo dân?”
“Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ điều tra.” Cố Trường Tấn nhìn vào mắt y, nói: “Tra đến khi nào ra đáp án mới thôi, chỉ là nếu ngươi chết, thì mọi thứ sẽ đứt đoạn, dù ta có muốn tra cũng không có cách nào tra được.”
Phan Học Lượng cắn răng, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Đại nhân muốn thảo dân làm gì?”
“Sống. Nếu thật sự cảm thấy mình vô tội, thì đừng nhận tội.” Cố Trường Tấn nói: “Ngoài ra, nói cho bổn quan chuyện của ngươi.”
“Chuyện của thảo dân?”
Cố Trường Tấn “ừm” một tiếng: “Chuyện của ngươi, gia tộc chí thân của ngươi, bạn đồng môn tốt của ngươi, mỗi chuyện ngươi gặp từ nhỏ tới lớn. Bất kể to nhỏ đều kể hết cho bản quan.”
Cố Trường Tấn hỏi chuyện Phan Học Lượng hơn hai canh giờ, lúc rời khỏi Đại Lý Tự ngục đã gần trưa.
Vốn tưởng rằng có thể phát hiện ra chút manh mối từ miệng Phan Học Lượng, nhưng lại không tìm ra chút khác thường nào.
Phan Học Lượng là con trai thứ của thương hộ Phan Vạn ở Dương Châu, sau khi sinh Phan Học Lượng, một vị ái thiếp của Phan Vạn đã qua đời vì bệnh tật. Phan Học Lượng là con trai duy nhất của Phan Vạn, bởi vì gia đình cần người kế nghiệp, nên khi Phan Học Lượng vừa tròn ba tuổi, Phan Vạn đã mời một vị tiên sinh tới, sau đó hao phí không ít gia sản đưa Phan Học Lượng tới thư viện Lĩnh Sơn tiếng tăm lừng lẫy.
Để có được một tú tài, các gia tộc phải hao phí rất nhiều sức lực, tiền tài là chuyện thường thấy, thương hộ một lòng muốn thương nhập sĩ như Phan Vạn cũng là chuyện rất bình thường.
Phan Học Lượng chỉ là một đứa con của thương hộ bình thường, là một người đọc sách tầm thường, tại sao phải kéo y vào việc này?
Trở về Đô Sát viện, Hồ Hạ giao cho Cố Trường Tấn một chồng sách thật dày, “hắc” một tiếng, nói: “Tổng Hiến đại nhân nói rằng nếu ngươi muốn quản chuyện của Phan Học Lượng, vậy thì phải quản tới cùng, đừng làm mất mặt Đô Sát viện chúng ta. Đây là sách tìm ra trong nhà lão thượng thư, ngươi sửa sang lại một chút, nhớ kỹ đừng làm mất.”
“Được.”
Cố Trường Tấn nhận lấy, ngồi xuống lật xem.
Mặt trời từng chút từng chút leo lên cao lại chậm chạp lặn xuống.
Mặt trời lặn mất, sách trên bàn đã đọc được một nửa, Cố Trường Tấn uống một chén trà rồi đi ra ngoài.
Lúc đứng dậy, từ tay áo lấy ra vài phong thư, chàng tùy ý liếc mắt nhìn qua một cái, ánh mắt chợt dừng lại, lấy ra hai bức thư gửi tới từ Dương Châu.
Một bức thư đến từ lão sơn trưởng của thư viện Lĩnh Sơn, cũng chính là Dư Kinh mà Phan Học Lượng từng nhắc tới, còn có một bức thư khác gửi đến từ Liêu Quẩn hiện đang làm Tổng đốc Giang Chiết.
Vùng duyên hải các châu phủ luôn bị cướp biển tấn công làm loạn, trong đó những nơi gặp nạn nghiêm trọng nhất là Giang Chiết và Phúc Kiến.
Vốn dĩ Liêu Quẩn là Tả thị lang bộ binh, năm Gia Hữu thứ chín. Gia Hữu Đế đã phái ông ta đến Giang Chiết làm Tổng đốc Giang Chiết, giải quyết binh vụ của Tổng đốc Giang Chiết và Giang Tô.
Cố Trường Tấn buông chén trà xuống, ngồi xuống ghế tiếp tục mở thư.
Đọc xong hai phong thư, chàng gõ nhẹ trên bàn, chậm rãi vuốt ve từng nét chữ trên trong thư.
Dù là Dư Kinh hay Liêu Quẩn, đều rất bình thường.
Trong thư, Dư Kinh mời lão thượng thư đến thư viện Lĩnh Sơn thăm núi, thuận tiện dạy học cho đám nhóc con trong thư viện.
Một phong thư khác, có lẽ là nghe nói thân thể của lão thượng thư không ổn, nên viết thư thăm hỏi vài câu, bên cạnh đó còn không quên nhắc đến những chiến thắng của chàng ở Giang Chiết.
Dư Kinh là đồng học của lão thượng thư, sau khi đỗ tiến sĩ chỉ nhậm chức ở Hàn Lâm viện vài năm rồi trở về quê dạy học. Ông ta có giao tình rất tốt với lão thượng thư, mời lão thượng thư đến thư viện của mình cũng là chuyện rất bình thường.
Về phần Liêu Quẩn, ông ta từng nhậm chức bên dưới lão thượng thư, còn lấy cháu gái của lão thượng thư làm vợ, vừa có giao tình trước kia, giờ lại có quan hệ thông gia, biết được thân thể của lão thượng thư không tốt, viết thư an ủi vài câu cũng là chuyện thường.
Lão thượng thư nói được cố nhân ủy thác, Dư Kinh là thầy của Phan Học Lượng, nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy, vị “cố nhân” này là đang nhắc đến Dư Kinh.
Nhưng Cố Trường Tấn vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã bị chàng xem nhẹ.
Theo bản năng siết chặt một góc thư, một lát sau chàng lại buông lỏng ngón tay.
Đây không phải là hành động nhỏ mà chàng hay làm, là của cô nương kia.
Chàng hơi mím môi, buông thư xuống.
Hôm qua ở hẻm Ngô Đồng, khi nhìn thấy bóng dáng của nàng, trái tim chàng gần như ngừng đập, sợ mình chậm một bước sẽ làm nàng bị thương.
Đến tận khi nắm lấy cổ tay nàng, chàng mới cảm nhận như mình đã sống lại.
Cố Trường Tấn xốc vạt áo lên, nhìn một vệt máu ở cánh tay.
Hôm qua, khi cây trâm đâm vào tay, vì đang nóng lòng nên chàng thật sự không cảm thấy đau. Sau đó cảm thấy đau đớn, mới biết cô nương kia đã dùng bao nhiêu sức lực.
Đó là những gì nàng có được.
Khi gặp nguy hiểm không thể do dự, có bao nhiêu khí lực thì sử dụng bấy nhiêu, bảo vệ tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất.
Nàng nên trở về Minh Lộc viện.
Hôm qua nàng bị kinh hãi, hôm nay hẳn là đã ổn.
Cô nương này không phải là một người nhút nhát.
Gương mặt lạnh lùng của nam nhân trở nên nhu hòa, những phiền não do vụ án Phan Học Lượng mang đến cũng dần dần tiêu tán.
Xoa xoa mi tâm, chàng rót một chén trà, tiếp tục mở thư. Nhưng mở được một nửa, động tác bỗng nhiên dừng lại, nhìn lại bức thư của Liêu Quẩn.
Lúc trước, Liêu Quẩn là Tả thị lang bộ binh, thích nhất nghiên cứu binh pháp, còn từng sáng tạo ra một bộ trận pháp tên là “Hồi Hình Trận”.
Cố Trường Tấn hồi tưởng lại trận hình của “Hồi Hình Trận”, căn cứ vào trận pháp kia mà đọc lại bức thư của Liêu Quẩn, từng chữ từng chữ một.
Rốt cục chàng cũng hiểu được chỗ nào kỳ lạ, chuyện Liêu Quẩn đề cập trong thư quá ít, ít đến mức bất ngờ, thì ra là vì hàng chữ.
【Liêu Quẩn có một chuyện cần trợ giúp, khẩn cầu bá phụ giúp đỡ.】
Ánh nến đung đưa, Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm bức thư, trong đầu mơ hồ xuất hiện một suy nghĩ.
Phan Học Lượng, có quan hệ gì với Tổng đốc Giang Chiết Liêu Quẩn?
……
Sau mấy trận mưa xuân, thời tiết càng ngày càng nóng, Dung Thư thay y phục mùa xuân, mặc y phục mùa hè mới được may cắt.
Doanh Tước cầm một hộp hương hoàn tiến vào, nói: “Cô nương, đây là mộc bí hương hoàn phu nhân chuẩn bị cho Đan Chu huyện chủ, chờ mấy ngày nữa huyện chủ trở về, người đừng quên mang hương hoàn này theo.”
Mục Nghê Tinh thích hương hoàn mà Thẩm thị làm, mỗi lần nàng ấy trở về từ Đại Đồng, Thẩm thị đều phải chuẩn bị cho nàng ấy một hộp.
Dung Thư vốn không nhớ nổi ngày Mục Nghê Tinh về kinh, đến tận khi lão quản gia của phủ Hộ Quốc đại tướng quân đưa tin tức tới Minh Lộc viện thì nàng mới biết được.
Mùng hai tháng năm, Mục Nghê Tinh muốn đi theo Mục đại ca về kinh báo cáo công việc, nếu biết nàng hòa ly, không biết hai mắt của nàng ấy sẽ mở lớn bao nhiêu nữa.
Dung Thư cười tủm tỉm nói: “Để đó đi, Đoan Ngọ qua, chúng ta tới phủ Hộ Quốc đại tướng quân.”
Mỗi lần Mục Dung và Mục Nghê Tinh trở về từ Đại Đồng, đều phải đi dự tiệc, tiệc ở trong cung và của những thế gia đại tộc bên cạnh.
Chỉ là Mục Nghê Tinh không muốn qua lại cùng những người này, Dung Thư đoán chừng, nhiều nhất ba ngày, nàng ấy sẽ chịu không nổi. Qua yến tiệc Đoan Ngọ xong, có lẽ sẽ giống như trước kia, giả bệnh trốn ở phủ tướng quân.
Đợi Doanh Tước cất xong hương hoàn, nàng chợt hỏi: “Mấy ngày trước muội trở về Hầu phủ có nghe huynh trưởng muội nhắc tới vụ án của Phan học sĩ không?”