@Chàng muốn mừng sinh thần của nàng giống như phụ thân mừng sinh thần cho a nương@
"Dung Thư, sinh thần năm nay, nàng muốn trải qua như thế nào?"
Tiếng côn trùng mùa hè kêu líu lo.
Cố Trường Tấn vừa nói ra những lời này, trong viện trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu ở trên cây dường như cũng nhỏ đi.
Sắc mặt của Lạc Yên hơi thay đổi, Hoành Bình là người thường không có biểu cảm cũng ngạc nhiên trong giây lát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người nhìn nhau, im lặng di chuyển tầm mắt.
Dung Thư có chút ngạc nhiên, bối rối trước câu nói khó hiểu của Cố Trường Tấn.
"Đại nhân biết sinh thần của ta sao?"
"Ừ, ngày mười lăm tháng bảy."
Hai người nghị thân vốn dĩ phải cần đối thiếp canh (1), chỉ là lúc đó Cố Trường Tấn không biết hai nhà đang nghị thân, cho nên không biết sinh thần của nàng là ngày tháng năm nào.
Chỉ đến sau này khi điều tra chuyện của nàng, chàng mới biết được chuyện này.
Vị cô nương này sinh vào Tết Trung Nguyên năm Gia Hữu thứ hai, chính vì nàng sinh vào ngày được cho là không được tốt lành, nên Dung lão phu nhân mới chán ghét nàng.
Cố Trường Tân không tin có ma quỷ, cũng không tin vào lời đồn đại nàng sinh ra là người mang đến điều không may.
Chỉ là thời gian thành thân của hai người quá ngắn, hiếm khi trò chuyện cùng nhau, thậm chí chàng còn không biết nàng có từng tổ chức sinh thần hay không.
Khi còn ở hầu phủ, có nương của nàng, tất nhiên năm nào cũng sẽ tổ chức mừng sinh thần cho nàng. Nhưng bây giờ đang ở Dương Châu, Thẩm Trị bận rộn đến mức ngày đêm không thấy bóng dáng, vậy thì ai sẽ tổ chức mừng sinh thần cho nàng đây chứ?
Chàng rất muốn biết nàng sẽ trải qua sinh thần như thế nào.
Nếu như có thể, chàng muốn đích thân tổ chức mừng sinh thần cho nàng.
Thực tế, với tình hình hiện tại quả thật không phải là thời điểm tốt để yên tâm tổ chức sinh thần.
Nếu không thể tổ chức quá to thì ít nhất cũng có thể cùng ăn một bát mì trường thọ.
Giống như lúc còn ở trong núi, phụ thân của chàng cũng mừng sinh thần cho a nương như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một bát mì, ba món đồ nhắm, vài ly rượu là được.
Chàng muốn mừng sinh thần cho nàng giống như phụ thân mừng sinh thần cho a nương vậy.
Cảm giác này rất mãnh liệt đến mức sau khi hỏi câu đó, trái tim vốn bình lặng bỗng nhiên đập thình thịch.
Dung Thư liếc chàng một cái, gật đầu nói: "Có chứ. Ở Thượng Kinh a nương sẽ tổ chức cho ta, ở Dương Châu, a di Quách, thúc phụ Thập Nghĩa và cữu cữu sẽ không bao giờ quên sinh thần của ta. Hôm nay a di Quách nói đã sắp xếp cho ta một chiếc thuyền hoa, sẽ mừng sinh thần cho ta trên sông Tần Hoài. Theo thông lệ, nếu cữu cữu ở nhà, buổi tối cũng sẽ mừng sinh thần cho ta."
Nàng vừa nói vừa dừng một chút, ngập ngừng nói: "Ngày Tết Trung Nguyên, không biết đại nhân có gì phân phó hay không?"
Ngoài việc nghĩ rằng chàng muốn nàng làm gì đó vào ngày Tết Trung Nguyên, thì Dung Thư thật sự không nghĩ ra nguyên do nào khác mà chàng đột nhiên hỏi đến sinh thần của nàng.
Có lẽ vì chàng không phải loại người chủ động chúc mừng sinh thần cho người khác.
Dù kiếp trước, chàng đã từng mừng sinh thần cho nàng một lần.
Nhưng đó là năm thứ hai sau khi bọn họ thành thân, chàng từ Đô Sát Viện trở về trước dự kiến.
Biết được nàng hôm nay sinh thần nàng, chàng lạnh lùng sai Thường Cát ra ngoài mua hai bát mì trường thọ về.
Tuy chỉ có một bát mì trường thọ, nhưng Dung Thư rất vui.
Từ trước đến giờ mừng sinh thần của mình, nàng chỉ quan tâm sẽ mừng với ai, chứ không hề để tâm sẽ tổ chức như thế nào, cho dù hai người ăn cùng một bát mì trường thọ, cũng vui lắm rồi.
Tất nhiên, nếu mua được bát mì trường thọ ngon thì sẽ vui hơn rất nhiều.
Từ nhỏ nàng đã háu ăn, mì ở những quán nhỏ trong hẻm Ngô Đồng đều là mỹ vị.
Có nhà bán súp hoa mai, cũng có bán luôn mì trường thọ.
Biết được là Thường Cát sẽ đi mua, nên nàng rất yên tâm.
Thường Cát là người biết thưởng thức món ăn ngon, một người biết thưởng thức món ăn ngon tất nhiên sẽ biết chỗ mua mì trường thọ ở đâu là ngon nhất.
Dung Thư đối với việc sắp được ăn mì trường thọ tràn đầy hy vọng.
Thế nhưng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
Mì trường thọ Thường Cát mua về, chính là mì trường thọ khó ăn nhất mà Dung Thư từng ăn qua.
Sợi mì không được nhào kỹ, rất cứng cắn vào như cắn đá vậy, nước dùng rất nhạt.
Dung Thư ăn một miếng, nhưng suýt chút nữa nôn ra.
Khi nàng ngước lên nhìn thì thấy, đôi mắt thâm thúy của Cố Trường Tấn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Không nói đến biểu cảm rất cổ quái, ánh mắt còn có chút tức giận, giống như đang nói với nàng: "Dung Thư, nàng thử nôn mì này ra thử xem?"
Dung Thư chỉ đành cố nuốt hết miếng mì này.
Nàng lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ ăn qua đồ ăn nào khó nuốt như vậy.
Có lẽ thấy nàng ăn rất miễn cưỡng, sau khi Cố Trường Tấn ăn hết bát mì của mình, lấy đi bát mì của nàng, kêu Thường Cát mang đi.
Dung Thư vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy xấu hổ.
Tốt xấu gì cũng là mì mà chàng đặc biệt kêu người đi mua, nàng chỉ hai miếng đã không ăn nữa, quả thật là không biết điều mà.
"Sau này mừng sinh thần ăn mì trường thọ thì kêu tiểu trù phòng làm là được rồi, mì ở bên ngoài cũng không ngon bằng bản thân tự nấu." Nàng thành thật nói.
Lúc đó Cố Trường Tấn đang uống trà, nghe nàng nói như vậy suýt nữa thì bị nghẹn.
Ánh mắt của chàng từ trong tách trà ngước nhìn lên, rất lâu sau, mới cong môi cười: "Được."
Nghe ngữ khí kia, giống như nghiến răng nghiến lợi, khiến Dung Thư không khỏi kỳ lạ.
Tất nhiên, cho dù nàng có thấy kỳ lạ, cũng không biết đây là kinh ngạc.
Kiếp trước bọn họ là phu thê, tốt xấu gì cũng đã thành thân hai năm, Cố Trường Tấn ăn mì trường thọ với nàng là chuyện rất bình thường,
Nhưng bây giờ, bọn họ không có quan hệ gì với nhau, chàng hỏi đến chuyện sinh thần của nàng làm gì chứ? Chỉ có thể vào ngày sinh thần của nàng, chàng có việc cần nàng làm mà thôi.
Dung Thư yên lặng chờ câu tiếp theo.
Lạc Yên yên lặng và thận trọng chờ đợi câu tiếp theo.
Trước sau bị ba cặp mắt nhìn chằm chằm, những lời muốn nói Cố Trường Tấn đều không thể nói ra được, chỉ ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: "Không có gì."
Ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt cũng bình tĩnh.
Dung Thư nhìn chàng một cái, một Cố Trường Tấn luôn luôn lãnh đạm như vậy, mới đúng là người mà nàng từng quen thuộc.
Nhất thời nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong chính sự, nàng cũng không ở lại lâu, đứng lên cáo từ.
Cố Trường Tấn cũng giống như lần trước, tiễn hai người ra cửa, hai người lần lượt đi trên con đường đá xanh.
Lạc Yên bị tụt lại phía sau, nhiều lần cố gắng tiến lên chen vào giữa Cố Trường Tấn và Dung Thư, nhưng đều bị Hoành Bình chặn lại.
Nàng ấy tức đến mức muốn rút kiếm so vài chiêu với người hầu này.
Xe ngựa dừng lại gần Xuân Nguyệt lầu, lúc đi qua cầu của Ngô gia, trời cũng đã tối dần, ánh chiều tà chiếu sáng rực rỡ, dòng sông dưới cầu lấp lánh ánh vàng.
Cố Trường Tấn tiễn nàng đi qua cầu, lúc này mới dừng bước lại.
Lúc Dung Thư lên xe ngựa, nghiêng đầu nhìn lại, thấy một nam nhân đứng trong sáng cuối cùng của ánh hoàng hôn, khuôn mặt ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm.
Về đến Thẩm Viên, vừa xuống xe ngựa, nhìn thấy xe ngựa mà Thẩm Trị thường dùng dừng ở ngoài cổng lớn.
Thẩm Trị đã trở về rồi.
Dung Thư vội vàng đi qua cổng thùy hoa, hỏi Giang quản gia: "Cữu cữu về lúc nào?"
Giang quản gia cười nói: "Lão gia mới về được một khắc, bây giờ đang nói chuyện cùng Trương ma ma."
Nói tới đây, Giang tổng quản sực nhớ tới một chuyện, lại nói: "Đúng rồi, sáng nay cô nương đánh rơi đồ ở Tam Tỉnh Đường, Trương ma ma đã tìm được rồi."
Dung Thư nhướng mày: "Ta làm rơi đồ?"
Giang quản gia nghe ngữ khí của nàng, sao giống như không biết mình rơi đồ vậy chứ? Ông ta chỉ xem như là quý nhân thường quên chuyện, đem chuyện ở Tam Tỉnh Đường gặp được Trương ma ma kể lại cho nàng.
Dung Thư suy nghĩ, rõ ràng mình không có rơi đồ ở Tam Tỉnh Đường.
Cho dù có rơi đồ đi chăng nữa, nhưng những nơi giống như Tam Tỉnh Đường, thì Trương ma ma không nên đi đến đó một mình.
Nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng Trương ma ma là vú nương của nàng, Y Lan Các cũng do bà ấy quản, trước nay luôn được người khác tôn kính.
Nếu như nghĩ kỹ lại, Dung Thư phát hiện trên dưới Thẩm gia, bao gồm người bên cạnh Thẩm Trị là Giang quản gia, đều rất tôn kính bà ấy.
Cho dù là cữu cữu của nàng cũng luôn lấy lễ nghĩa để đối đãi với Trương ma ma.
Nàng từng nghe a nương nhắc qua, hài tử của Trương ma ma sinh chưa được bao lâu đã bị chết yểu. Lúc Trương ma ma đến Thẩm gia, a nương đang bệnh, không có sữa. Vốn dĩ đã chuẩn bị một vú nương nhưng lại không dùng được, một ngụm sữa nàng cũng không bú được. Dung Thư khóc thét lên vì đói, cho đến khi Trương ma ma đến, nàng mới có sữa để bú.
Đến a nương cũng nói, Trương ma ma là do nàng tự chọn, bởi vì nàng chỉ bú sữa của Trương ma ma, cũng chỉ cần Trương ma ma ôm, lúc đó a nương còn ganh tị với Trương ma ma.
Nhưng ganh tị là ganh tị, trong lòng vẫn vô cùng biết ơn Trương ma ma.
Chính vì như vậy, mà tất cả mọi người trong Thẩm gia đặc biệt tôn kính bà ấy sao? Dung Thư khẽ nhíu mày.
Mà bên phía Tam Tỉnh Đường, sáng sớm hôm nay Thẩm Trị bận rộn đi ra ngoài còn không có thời gian uống ngụm trà, bây giờ cổ họng cùng hai mắt khô khốc như lửa đốt.
Sau khi uống một ngụm trà lớn, mới nói với Trương ma ma: "Đồ của quận chúa, ta đã đưa tới Thủ Bị Đô Ty."
Trương ma ma nói: "Có chắc chắn đã đưa tới tay của Lương tướng quân hay không? Không để lại manh mối gì chứ?"
"Chắc chắn." Thẩm Trị nói: "Người đưa tin ta đã xử lý rồi, Lương tướng quân sẽ không tra tới chúng ta. Ngươi yên tâm, chuyện mà quận chúa phân phó cho ta, ta đều xử lý sạch sẽ từ đầu đến cuối, sẽ không có sơ sót nào cả."
Trương ma ma gật đầu, cười nói: "Khó trách quận chúa luôn nói ngươi làm việc, người rất yên tâm."
Thẩm Trị nghe vậy, môi khẽ run lên, kiềm chế một hồi mới đè nén được vui sướng trong lòng.
"Mặc dù sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao quận chúa lại kêu ta giao bằng chứng gặp mặt của Liêu Nhiễu và Thủy Long Vương cho Lương tướng quân, tại sao lại muốn Lương tướng quân chết? Nếu như vậy, chẳng phải những bằng chứng khó khăn lắm mới thu thập được trong suốt những năm qua đều vô ích sao? "
"Sao vô ích được chứ?" Trương ma ma híp mắt nói: “Nếu như Lương tướng quân bởi vì những chứng cứ này mà bị giết, ngươi cảm thấy người ở Thượng Kinh sẽ nghĩ là ai đã giết Lương tướng quân?"
Đương nhiên là Liêu Nhiễu, hay nói cách khác là nhị hoàng tử và Thích gia.
Thẩm Trị chợt hiểu ra.
Nhiệm vụ của thiếu chủ chính là giết chết Lương tướng quân, sau đó giá họa cho Liêu Nhiễu.
Bây giờ thiếu chủ đang ở bên cạnh Lương tướng quân, một khi Lương tướng quân chết, chỉ cần thiếu chủ dùng mật thư mà ông ta đưa đến làm chứng cứ, thì nhiệm vụ lần này sẽ thuận lợi hoàn thành.
Nói ra thì, đến bây giờ ông ta vẫn chưa gặp qua thiếu chủ, nếu như có thể…
Khóe miệng của Thẩm Trị mấp máy, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng động, hình như tùy tùng bên cạnh ông ta ở bên ngoài đang ngăn cản người nào đó.
Sau khi nghe kỹ, mới nhận ra rằng người bên ngoài là Dung Thư.
Trương ma ma nhận ra giọng nói của Dung Thư sớm hơn ông ta, mặt hơi biến sắc: "Là cô nương."
Rất nhanh bà ấy lấy lại bình tĩnh, từ trong người lấy ra một bức thư, nói với Thẩm Trị: "Nếu như đồ đã được gửi đi, trước khi Lương Tiêu bị giết, ngươi tốt nhất nên rời khỏi Dương Châu đi đến Phúc Kiến, chuyện bên phía Phúc Kiến cũng không thể chậm trễ được. Nếu như chuyện ở Dương Châu thất bại, còn phải lập kế hoạch khác."
Sắc mặt của Thẩm Trị ngưng trọng "ừ" một tiếng, ông ta nhìn về phía bức thư, là thư của Trân nương gửi cho Chiêu Chiêu.
Ngay khi Dung Thư đến cổng tròn của Tam Tỉnh Đường liền thấy Trương ma ma đi trong hành lang, trong tay còn cầm một bức thư.
"Cô nương đến vừa đúng lúc." Trương ma ma cười nói: "Đây là thư mà cữu lão gia vừa mới đem về, người không ở đây, lão nô đã đi lấy giúp người."
Nhìn thấy bút tích trên lá thư, Dung Thư lập tức nở nụ cười.
"Thư của a nương!" Sau khi nhận thư, nàng cũng không quan tâm mình đang ở đâu, trực tiếp mở thư ra xem, vừa nhìn vừa nói: "A nương sợ ta ở Dương Châu không có người mừng sinh thần cho ta."
Thẩm Trị từ bên trong đi ra, nghe vậy cười tiếp lời: "Vào ngày sinh thần của con ta không có ở đây, nhưng cữu cữu đã chuẩn bị tiệc cho con, mười tám món Đông Giang ở Tây Giang Nguyệt mà con thích ăn, đến lúc đó sẽ có người đem tới Thẩm Viên."
"Những ngày Chiêu Chiêu ở Dương Châu, cả ngày cữu cữu đều không ở trong phủ. Sắp đến sinh thần của Chiêu Chiêu, người không thể chờ qua sinh thần của Chiêu Chiêu rồi mới đi được sao?" Ngữ khí của Dung Thư có chút ủy khuất: "Còn nữa, mỗi lần cữu cữu ra ngoài đều không nói với Chiêu Chiêu là người sẽ đi đâu?"
Thẩm Trị cười nói: "Cữu cữu không phải bận việc làm ăn của Thẩm gia sao? Hai ngày nữa cữu cữu phải đi Phúc Kiến lấy muối, chuyến này đi ít nhất phải mất mấy tháng, con ở Dương Châu chơi thêm hai tháng nữa thì cũng nên trở về Thượng Kinh. Đợi cữu cữu từ Phúc Kiến trở về, sẽ đi Thượng Kinh thăm con và nương của con."
Phúc Kiến.
Tâm trí Dung Thư khẽ động, nếu không phải thời cơ không thích hợp, nàng rất muốn đi lấy muối cùng Thẩm Trị, ít nhất nàng biết thân phận buôn muối của Thẩm Trị rất kỳ lạ.
Nhưng nàng cũng biết, Thẩm Trị nhất định sẽ không cho nàng đi.
Bỏ đi, Thẩm Trị không ở đây, nàng ở Thẩm gia hành sự sẽ thuận lợi hơn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Dung Thư đang đứng ở sau bàn, viết thư hồi âm cho Thẩm thị.
Sau khi trải giấy ra và mài mực xong, định đặt bút xuống viết, nàng chợt nhớ đến lời nói của Cố Trường Tấn.
Trong lúc vô tình, nàng viết ra những địa danh Phúc Kiến, Sơn Đông, Liêu Đông, Thượng Kinh, nàng nhìn chằm chằm những địa danh này hồi lâu, luôn cảm thấy đã bỏ qua điều gì đó.
Nhưng rốt cuộc nó là gì cơ chứ?
Dung Thư nghĩ đến đau đầu, nhặt tờ giấy ném vào bên cạnh lò đồng đốt đi.
Lại tiếp tục trải tờ giấy khác chuẩn bị viết thư cho a nương, nhưng mới vừa viết được hai chữ, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói của Giang quản gia.
Giang quản gia nói rằng Trương ma ma đặc biệt trở lại Tam Tỉnh Đường giúp nàng tìm đồ bị đánh rơi, nếu như thật sự nàng có rơi đồ gì đó, với tác phong cẩn trọng của Trương ma ma, thì phải sớm đem đồ đưa cho nàng từ lâu mới đúng.
Còn nữa, a nương gửi thư đến, cho dù là gửi cho bà ấy thì có thể gửi trực tiếp đến Y Lan Các, cần gì phải sai người đến Y Lan Các gọi Trương ma ma đi qua, rồi mới đem thư đưa lại cho nàng.
Nàng luôn cảm thấy Trương ma ma đi Tam Tỉnh Đường là vì chuyện khác?
Sáng nay khi nàng ở thư phòng, dường như Trương ma ma không muốn nàng ở trong thư phòng xem bức tranh đó, hay là còn có nguyên nhân nào khác?
Quan trọng hơn, Trương ma ma là người rất có quy tắc và thành thật, sáng nay không có nàng đi cùng, sao bà ấy lại dám đi vào thư phòng của Thẩm Trị?
Cây bút lông sói lơ lửng trên không trung một lúc lâu, và một giọt mực rơi "tách" xuống tờ giấy.
Dung Thư đột nhiên ngước mắt lên, nhìn bóng dáng mảnh khảnh ngoài bức bình phong.
Chú thích: