Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

“Cố Duẫn Trực, ta nói cho chàng biết một bí mật.”
Đó là một đêm mùa xuân, mưa rơi trên mái hiên, tí tách tí tách.
Trong giường bạt bộ, cô nương kia sau khi uống sạch vài bát rượu mơ, bỗng nhiên ghé vào trong tai chàng nói một câu như thế.
Cố Trường Tấn thường hay cảm thấy, chiếc giường bạt bộ tinh xảo nơi Tùng Tư Viện này, là một thế giới hoàn toàn khác.
Chỉ cần chiếc màn che thêu hình hoa lựu nở rơi xuống, chàng sẽ có thể chân chính trở thành Cố Trường Tấn, mà không phải một Cố Trường Tấn luôn phải làm Tiêu Diễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy con sâu rượu muốn nói bí mật cho chàng, chàng nghiêng người chống tay lên đầu, cong môi, dù bận vẫn ung dung mà nói: “Bí mật gì?”
“Ta không thích hẻm Ngô Đồng. Không đúng,” Cô nương kia nháy mắt một cái nói: “Ta thích hẻm Ngô Đồng, nhưng mà ta không thích nơi này.”
Nàng rút bàn tay từ trong gối mặt trăng ra, chỉ chỉ bên ngoài: “Cả cái Cố phủ này, ta đều không thích.”
Cố Trường Tấn nhìn nàng, phụ họa nói: “Ta cũng không thích.”
Dung Thư buông tay, đánh giá chàng rồi hỏi: “Chàng cũng không thích nơi này sao?”
Cố Trường Tấn “Ừm” một tiếng, học dáng vẻ vừa rồi của nàng, không chút kiêng dè ghé vào bên tai nàng nói: “Dung Chiêu Chiêu, ta cũng nói cho nàng một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Ta là Cố Trường Tấn, từ trước đến nay đều chỉ là Cố Trường Tấn.”
“Chàng không phải.” Cô nương kia sửa đúng lại cho chàng, chỉ chỉ đầu mình, nhéo lỗ tai chàng nói: “Chàng là Cố Duẫn Trực, là Cố Duẫn Trực được nơi này của ta sáng tạo ra, chàng không phải Cố Trường Tấn.”
Chàng cười hừ một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm thon thon của nàng, nói: “Sai rồi, Dung Chiêu Chiêu. Sau này nàng sẽ biết, Cố Duẫn Trực là Cố Trường Tấn, Cố Trường Tấn cũng là Cố Duẫn Trực.”
“Cố Duẫn Trực là Cố Trường Tấn.”
“Cố Trường Tấn cũng là Cố Duẫn Trực.”
Nam nhân trên giường lặp đi lặp lại hai câu này, Dung Thư hơi nhíu mày, sau khi đưa chén thuốc trong tay cho Lạc Yên, nàng nhẹ giọng nói: “Cố đại nhân đã không còn sốt cao nữa, ta đi mời đại phu lại đây xem thử, cũng phải đổi phương thuốc khác nữa.”
Nàng nói xong rồi đứng lên.
Không ngờ bỗng nhiên Lạc Yên giữ nàng lại, ánh mắt chuyển lên người đang nằm trên giường, nói: “Dung cô nương, Cố đại nhân tỉnh rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thư nhìn qua.
Nam nhân trên giường quả thật đã mở mắt, ánh mắt mơ mơ màng màng, thêm chút mê man không rõ đêm nay là đêm nào.
Chỉ trong chốc lát, sự mê man trong đôi con ngươi đen của chàng dần tan đi, khôi phục lại sự lạnh lẽo trước sau như một.
Ánh mắt khẽ chuyển, chàng nhìn nàng một lát, sau đó mới dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Ta nằm bao nhiêu ngày rồi?”
“Ba ngày. Đại nhân cảm thấy tốt hơn chút nào không?” Dung Thư hỏi: “Đại phu nói là vết thương trên vai khiến ngài bị mất quá nhiều máu, vậy nên mới bị hôn mê.”
Vai trái của chàng vì bị súng bắn bị thương, dù đã lấy bi thép ra nhưng miệng vết thương vẫn chưa khép miệng. Sau đó chàng lại phải vội vàng chạy vào trong thành giết địch, miệng vết thương nứt toạc ra còn nặng hơn lúc đầu, máu từ miệng vết thương vẫn chảy ra không ngừng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói đến ý chí lực của vị đại nhân này, chàng là người kiên định nhất mà Dung Thư từng gặp qua.
Nghe Thập Nghĩa thúc nói, lúc Mâu đại phu xé xiêm y để xử lý miệng vết thương cho chàng cũng không nhịn được mà kinh ngạc nói: “Người bình thường bị súng bắn trúng, không nằm mười ngày nửa tháng thì không thể xuống giường được. Vị này quá lợi hại rồi, không chỉ không nằm mà còn có thể vung đao chặt đầu của hơn mười người, xác định trong thành đã yên ổn rồi mới ngất đi. Ý chí như thế, khó trách tuổi còn trẻ đã lên được chức quan Tứ phẩm.”
Dung Thư nghe thế mới biết, lúc chàng đi tửu quán tìm nàng đã chịu đau đớn như thế nào rồi.
Gắng gượng chống đỡ nghe nàng nói xong lời nói kia, chờ sau khi nàng rời đi mới ngã xuống, có lẽ là chàng muốn lưu lại cho hai người họ một chút thể diện,  cũng có lẽ là… không muốn nàng cảm thấy áy náy.
Cố Trường Tấn thản nhiên nói “Ừm” một tiếng, ánh mắt đảo qua chén thuốc trong tay Lạc Yên, vẻ mặt hơi khựng lại một chút, chợt chống thân thể ngồi dậy, chậm rãi nói: “Làm phiền Dung cô nương thay ta gọi Thường Cát và Chuy Vân vào đây.”
Dung Thư chú ý tới xưng hô của chàng đối với nàng lại bị đổi thành “Dung cô nương”, thế nhưng nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Nơi chàng đang ở là trong một góc của một tiểu thiên điện bị vứt đi.
Mâu đại phu nói trong đại điện người đến người đi quá nhiều, không phù hợp để chàng dưỡng thương, vậy nên đặc biệt bảo người chừa ra một con phòng nhỏ như thế. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thư ra ngoài gọi Chuy Vân và Thường Cát đi vào.
Hai người bọn họ vẫn luôn trông coi trong tiểu điện, đến khi Dung Thư vào trong đút thuốc thì mới rời đi. Nên lúc Dung Thư lên tiếng gọi thì hai người lập tức đi vào.
“Chủ tử!”
Cố Trường Tấn “Ừ” một tiếng, nói: “Bên phía Lương tướng quân thế nào rồi?”
Chuy Vân nói: “Lương tướng quân đã bắn hạ khoảng hơn hai mươi thuyền chiến của tàu biển đảo Tứ Phương, cũng chết ít nhất năm sáu ngàn tên cướp biển. Nếu xét ngày thường, bị tổn thất nặng nề như thế thì đám người này đã lui về đảo Tứ Phương từ lâu rồi, thế nhưng không biết vì sao đến bây giờ chúng vẫn chưa chịu lui binh.”
Lương tướng quân liên thủ với Liêu tổng đốc, cùng nhau bố trí lực lượng phòng thủ, dùng tàu biển ở gần biển của Đại Dận thiết lập một tuyến phòng thủ, đảo Tứ Phương muốn phá tan tuyến phòng thủ này là chuyện không hề dễ dàng. Nhất là khi chúng đã phiêu bạt trên biển hơn nửa tháng, lương thực mang đi cũng đã sắp tiêu sạch, nếu không quay về đảo Tứ Phương thì rất nhanh sau đó sẽ phải gặp tình cảnh hết gạo sạch đạn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Trường Tấn suy tư một chút rồi nói: “Hai tên đệ đệ của Ô Nhật Đạt muốn báo thù cho gã.”
Ô Nhật Đạt có hai đệ đệ, một người tên là Ô Nhật Minh, người còn lại tên là Ô Nhật Huy, Ô Nhật Đạt có thể hoành hành ngang ngược ở đảo Tứ Phương nhiều năm như thế không thể không kể đến công lao của hai tên đệ đệ này.
Thường Cát hiếu kỳ nói: “Làm sao bọn họ biết được Ô Nhật Đạt đã chết?”
Chuy Vân liếc nhìn cậu ta, trả lời: “Ô Nhật Đạt không thể nội ứng ngoại hợp với bọn họ, chúng ta lại chậm chạp không mang Ô Nhật Đạt ra làm con tin, ngoại trừ gã đã chết ra thì không còn khả năng nào khác nữa.”
“Cướp biển đảo Tứ Phương đã sắp kiên trì không nổi, đám cướp biển kia cải trang thành ngư dân gặp nạn chạy vào trong thành có khả năng là vì muốn cướp lương thực.” Cố Trường Tấn nhíu mày nói: “Hôm nay ta sẽ trở về đại doanh ngay, còn có một việc phải tra nữa. Phong nương tử từng nói cho ta, trong Đại Dận ngoại từ Liêu Nhiễu ra thì vẫn còn một người cấu kết với Thủy Long Vương. Trước khi bị giết, Thủy Long Vương đang thay người nọ mua súng ống. Người nọ vô vùng cẩn thận, cho tới bây giờ Giao Phượng vẫn chưa đụng được tới thân phận của người nọ.”
Nghĩ đến vết thương bị súng bắn trúng trên vai, sắc mặt Cố Trường Tấn dần lạnh xuống.
“Lần này đảo Tứ Phương dùng súng ống, cho dù là súng chim (1) hay hồng di đại pháo (2) đều vô cùng hoàn mỹ, so với súng ống Thần Cơ Doanh nghiên cứu ra còn tiên tiến hơn, những súng ống người nọ muốn Thủy Long Vương mua hẳn cũng giống như thế.”
(1) Súng chim (hay súng bắn chim): là tên gọi của súng hỏa mai thời Minh-Thanh. 
Súng hỏa mai là một loại súng kíp nạp đạn ở đầu nòng, bắn nhờ vào sự điểm hỏa của ngòi lửa, là một loại vũ khí hạng nhẹ cổ xưa. Súng ngòi lửa ra đời tại châu Âu vào đầu thế kỷ 15. Thoạt đầu loại súng này sử dụng đạn đá, sau đó sử dụng đạn chì hình tròn. Thuốc phóng được châm cháy bằng tay qua lỗ dẫn lửa vào trong nòng súng, nhưng đến thế kỷ 15 nó được châm nhờ ngòi lửa.
(2) Hồng di đại pháo (có nghĩa đen là: Pháo của mọi rợ tóc đỏ): sở dĩ gọi là "Hồng di pháo" vì thứ vũ khí này được cho là có xuất xứ từ Hà Lan, mà ở phía Nam Trung Quốc thì người Hà Lan thường được gọi là "rợ tóc đỏ". Tuy nhiên, Hồng di pháo ban đầu chủ yếu được sản xuất bởi người Bồ Đào Nha tại Ma Cao, ngoại trừ hai khẩu thu được từ một con tàu Hà Lan vào năm 1621. Trên thực tế, con tàu Hà Lan này khả năng là một con tàu Anh và các khẩu đại bác thì mang phù hiệu áo giáp từ Anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui