◎“Cố Trường Tấn, ta giết người rồi.”◎
Y Lan Trúc.
Một ngọn đèn dầu lay động.
Trang giấy trượt khỏi đầu ngón tay, Dung Thư chậm rãi chạm vào chiếc vòng bạc trên tay trái, ngón tay cái run rẩy, đang muốn ấn chiếc khóa nhỏ bên trong.
Trương ma ma khẽ thở dài một hơi, đè lại tay Dung Thư, chậm rãi tháo xuống vòng tay trên cổ tay nàng, nhẹ giọng nói: “Cô nương không cần phí công, cái này vô dụng đối với ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mi Dung Thư khẽ run: “Sao lại vô dụng?”
Thật là một cô nương ngốc.
Trương ma ma trìu mến nhìn nàng.
Dương kim hoa cùng xuân phong tán phối hợp là phương thuốc độc môn của lão thái y, sao bà ấy có thể không biết?
Lúc trước bà ấy còn tự tay điều chế dược này đút cho quận chúa uống, để nàng ảo giác có thể gặp Thái tử Khải Nguyên lần cuối.
Từ nhỏ bà ấy đã đi theo An ma ma học cách dùng độc, đọc thuộc làu làu quyển sách liên quan đến độc dược, loại dược này làm sao bà ấy có thể không hiểu?
“Cô nương từ nhỏ đã không thể che giấu cảm xúc của mình, khi khẩn trương thì muốn niết đồ vật, khi nói dối thì đỏ vành tai. Sau khi người từ tổ phòng trở về bắt đầu đề phòng ta, có phải thế không? Mới vừa rồi người để ta ăn canh thu lê kia, vì để moi lời nói của ta.” Trương ma ma đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Dung Thư, dịu dàng nói: “Người là một tay ma ma nuôi lớn, so với bất luận kẻ nào thì ma ma là người hiểu người nhất.”
Cảm giác tê dại quanh thân Dung Thư càng lúc càng mãnh liệt, toàn thân tựa hồ mất đi toàn bộ khí lực, mềm nhũn.
“Ma ma vì sao phải, hại ta?”
“Ma ma không có ý hại người. Ma ma làm vậy là tốt cho người, chỉ có cái gì cũng không biết thì người mới có thể sống lâu một ít. Nghe lời, cô nương ngoan chút mới không khó chịu.”
Trương ma ma nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, đứng dậy đi tới bên bàn trà, lấy từ bên hông nàng ra một mật hoàn, nghiền nát vào trong trà, sau đó bóp quai hàm Dung Thư, từng ngụm từng ngụm đút vào trong miệng nàng.
Dung Thư bị buộc phải nuốt xuống, chỉ cảm thấy nước trà trong miệng có hương vị rất quen thuộc, có một chút xạ hương cùng hạnh nhân đắng vị ngọt.
Trong cơn hoảng hốt, nàng nhớ tới lúc mới đến Tứ Thời Uyển từng bị bệnh một đoạn thời gian, rõ ràng không phải bệnh cực kỳ nặng, nhưng nàng cả ngày đều mơ mơ hồ hồ, không biết đêm nay là đêm nào.
Loại thuốc mà nàng uống vào lúc đó chính là có mùi vị độc đáo như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, “căn bệnh” của nàng khi đó rõ ràng là do loại thuốc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại sao lúc đó Trương ma ma lại khiến nàng bị bệnh?
Trương ma ma rót trà xong, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Dung Thư, nói: “Đừng sợ, thuốc này chỉ làm cho cô nương buồn ngủ mà thôi.”
Hốc mắt Dung Thư đỏ lên, đầu ngón tay hơi run rẩy.
“Ma ma muốn cho ta ngủ bao lâu?”
Trương ma ma không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ cúi đầu nhìn nàng, hiền từ nói: “Người mới sinh ra yếu ớt như một con mèo, nhưng lại rất ngoan, không quấy khóc cũng không quậy phá gì cả, mặc kệ đi đâu cũng chỉ đều muốn ta. Chỉ là người càng lớn càng không nghe lời, nếu cái gì cô nương cũng không hiểu thì thật là tốt. Việc của cữu cữu người là bùa đòi mạng, người biết được càng nhiều thì càng nguy hiểm. Ngủ đi, cô nương, ma ma hát ru cho người, người an tâm mà ngủ.”
Trương ma ma nói xong thì ngâm nga một khúc ca nhỏ.
Khúc ca Dung Thư đã nghe từ khi còn nhỏ khiến nàng cảm thấy an tâm, nhưng bây giờ vang lên bên tai lại khiến nàng cảm thấy sởn tóc gáy.
Dược hiệu dần dần bắt đầu có tác dụng, đầu óc Dung Thư tê dại, cảm giác này quá quen thuộc, khi đó nàng ở Tứ Thời Uyển đã hôn mê như vậy hơn nửa tháng.
Chỉ là nàng còn có rất nhiều lời muốn hỏi, không thể ngủ.
Nghĩ đến đây, nàng dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, máu phun ra, cơn đau dữ dội khiến tinh thần nàng chấn động.
Nàng chậm rãi nắm lấy tay Trương ma ma, gằn từng chữ: “Các ngươi sẽ hại nương sao? Nương đối xử tốt với ngươi và cữu cữu như vậy, các ngươi sẽ hại bà ấy sao?”
Trong đôi mắt tiểu cô nương tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
Trong lòng Trương ma ma mềm nhũn, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Cữu cữu người thương nương người, sẽ không để bà ấy xảy ra chuyện. Nương người nhiều nhất chịu thiệt một chút, sẽ không chết, thậm chí sau này còn có vinh hoa phú quý đang chờ bà ấy.”
“Hầu phủ thì sao? Phụ thân còn có tổ mẫu, có phải bọn họ là người của các ngươi không?” Dung Thư lại hỏi.
Trương ma ma xuy một tiếng.
Với những người không có đầu óc như Dung Tuần và Dung lão phu nhân, quận chúa dùng bọn họ làm quân cờ cũng sẽ cảm thấy ngại tay, mệt mỏi, sao có thể để Thẩm Trị hợp tác cùng người như vậy?
“Người tam phòng kia xứng sao?” Bà ấy nhàn nhạt nói, đem khăn tay đặt trên bàn nhỏ, dùng bàn tay to nhẹ vỗ về trán của Dung Thư, nói: “Cô nương chớ có lừa ta nói ra nữa. Ngày mai ta sẽ mang người lên núi ở, miễn cho người ở trước mặt cữu cữu người nói lung tung, ngược lại hại chính mình. Cô nương chỉ có làm bộ cái gì cũng không hiểu mới có thể sống lâu được một chút.”
Con ngươi của Dung Thư bắt đầu tan rã.
A nương sẽ chịu khổ một chút, nghĩa là chỉ lưu đày đến Túc Châu sao?
Còn nữa, người tam phòng không xứng thì ai xứng đây? Đại phòng, hay là nhị phòng?
Trong đầu Dung Thư mơ hồ nắm bắt được cái gì đó, nàng run rẩy, dùng răng nanh xé rách vết thương trên đầu lưỡi, muốn hỏi thêm một câu.
Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn lúc nàng ở Tứ Thời Uyển.
Mí mắt trĩu nặng xuống, giãy giụa mấy lần cuối cùng cũng không cam lòng mà nhắm mắt lại.
Thấy nàng rốt cuộc cũng ngủ say, Trương ma ma mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, dùng sức xoa xoa mi tâm.
Chén canh thu lê hôm nay dù sao cũng có chút ảnh hưởng đối với bà ấy.
Quả thực trong một lát mắt bà ấy đã xuất hiện ảo giác.
Đó là tháng tư năm Gia Hữu thứ hai, một mảnh rừng thông trên núi Đại Từ Ân được mưa tưới xanh tươi ướt át trong tiết Thanh minh.
Mưa cuối xuân cứ rả rích, vào đêm ngày mùng sáu tháng tư, sấm sét ầm ầm làm rung chuyển những viên ngói lưu ly của cung điện Đại Từ Ân Tự.
Trương ma ma nhặt tờ giấy màu vàng trên mặt đất có dòng chữ “Gia Hữu năm thứ hai, ngày mùng sáu tháng tư”, mặt mày hơi rũ xuống bị ánh nến hồng làm mờ nhạt.
Trong khi đang suy nghĩ xem nên bỏ thứ gì vào chiếc hộp gỗ đó, bà ấy đã vô thức đặt mảnh giấy màu vàng này vào.
Giờ nghĩ lại, bà ấy thật bốc đồng.
Không nên nhắc lại ngày này.
“Xoẹt” một tiếng.
Trương ma ma chậm rãi xé tờ giấy màu vàng trong tay, ném vào lư hương bên cạnh. Ngọn lửa quét qua, trong nháy mắt tất cả vụn giấy đều bị đốt thành tro bụi.
Tiếng trống canh từ phố hẻm xa xôi truyền đến, người cầm canh gõ mõ du dương một tiếng “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa” bị gió đêm thổi tan.
Trên chân đèn hoa sen trên chiếc bàn cạnh trường kỷ, nến từng giọt chảy xuống.
Lạc Yên mở mắt ra, dựng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tất cả nến và hương hoàn trong căn phòng này đều được Dung Thư thay đổi, hôm nay hộp đồ ăn mà nàng mang đến vẫn còn cất giấu những ngọn nến cùng mùi hương giống như hương hoàn.
“Đêm đầu tiên Lạc Yên tỷ ở Y Lan Trúc, so với bình thường ngủ sớm hơn, ngày hôm sau tỉnh lại còn có chút choáng váng?”
Lạc Yên đã quen với việc cẩu thả nên đêm đó nàng ấy ngủ rất ngon, ngày thứ hai tỉnh dậy quả thật có chút choáng váng đầu, nàng ấy còn cho rằng là do trôi dạt trên biển quá lâu nên không thích nghi với khí hậu.
Dung Thư thay nến và hương hoàn xong rồi lại cất vào trong hộp thức ăn, tiếp tục nói: “Đương nhiên, cũng có thể ta suy nghĩ nhiều, nhưng tóm lại cẩn thận mới giữ được thuyền vạn năm.”
Không thể không nói, thay đổi ngọn nến và hương hoàn, nàng ấy dường như không dễ dàng đi vào giấc ngủ như vậy.
Không biết hôm nay có phải do tâm thần khẩn trương không nữa.
Tuy nhiên, mặc dù tâm thần hoảng loạn, nhưng nàng ấy vẫn làm theo lời Dung Thư, nằm im lặng cho đến tờ mờ sáng, sau đó giả vờ một bộ dáng hữu khí vô lực đứng dậy.
Một bà tử tiến vào hầu hạ nàng ấy rửa mặt, thấy nàng một bộ tinh thần thiếu sức sống, muốn ăn cũng ăn không vô, vẻ mặt ân cần khuyên nàng ấy ngủ nhiều, sau đó lại xem xét ngọn nến cháy dở, mang theo bữa sáng gần như chưa động đến ra ngoài cửa.
Trương ma ma vừa mới từ phòng bếp nhỏ đi tới, sau khi nghe bà tử bẩm báo, gật đầu nói: “Nhìn chằm chằm một chút.”
Nói xong đẩy cửa ra vào phòng ngủ.
Dung Thư mơ màng sắp tỉnh dậy, dường như trên người đã khôi phục được một chút sức lực.
Trương ma ma trang điểm cho nàng, đút cho nàng một bát cháo bích ngạnh mềm dẻo, sau đó cũng làm như vậy, đút cho nàng một bát thuốc.
Làm xong những việc này, bà ấy vừa định rời đi, tay áo lại bị Dung Thư nhẹ nhàng nắm chặt.
Trương ma ma quay đầu lại nhìn nàng.
Khuôn mặt của tiểu cô nương trắng bệch như bị bệnh, đôi mắt hoa đào thường ngày trong veo sáng ngời dường như đã bị mưa bụi che phủ, mang theo một chút u sầu cùng một chút bất lực.
Dù sao cũng là bà ấy một tay nuôi nấng đại cô nương, khi trời lạnh nàng sẽ trốn trong lồng ngực của bà ấy, nấu được món gì ngon cũng sẽ sốt sắng đưa cho bà ấy ăn, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt còn sẽ làm nũng kêu đau muốn bà ấy xoa bụng cho.
Trương ma ma vốn có rất nhiều việc phải giải quyết, Giang quản sự cùng không ít người hầu hạ đều là lão bộc của Thẩm gia, muốn đưa Dung Thư tới trong núi, bà ấy còn phải nghĩ cách lừa những người này đi.
Chỉ là thấy Dung Thư nhìn bà ấy như vậy, trong lòng mềm nhũn, ngồi xuống bên giường thở dài: “Cô nương lại muốn nói cái gì?”
Dung Thư vẫn nắm chặt tay áo bà ấy.
“Ma ma, ta sẽ chết sao? Ngươi nói ta chỉ có cái gì cũng không biết mới có thể sống lâu, có đúng hay không, ta sớm muộn gì cũng sẽ chết?”
Là người đều sẽ chết, Dung Thư tự hỏi liệu nàng có bị hại chết hay không.
Trương ma ma trong lòng thở dài, tiểu cô nương này bị bà ấy hạ dược, thần trí vốn nên hồ đồ, nhưng vẫn có thể từ trong lời nói của bà ấy tìm ra chút manh mối.
Đối với câu hỏi của Dung Thư, lần đầu tiên Trương ma ma do dự, không biết nên trả lời như thế nào.
Lấy cách làm người của quận chúa, chắc chắn sẽ không để nàng sống.
Chỉ là bà ấy từ nhỏ cùng quận chúa lớn lên, có lẽ quận chúa có thể xem ở việc bà ấy có thể bỏ xuống thân cốt nhục của mình, nhiều năm khổ lao, nguyện ý lưu cho cô nương nửa cái mạng.
“Lão nô sẽ thay cô nương cầu tình, tận lực bảo vệ cô nương.” Trương ma ma lộ ra vẻ từ bi.
“Cầu tình? Ma ma đi cầu tình ai?” Thanh âm Dung Thư suy yếu, nhưng tay nắm tay áo của Trương ma ma càng ngày càng dùng sức: “Ai muốn giết ta?”
Những lời này vừa nói ra, khuôn mặt từ bi của Trương ma ma lập tức biến mất, biết được bà ấy không thể nói thêm lời nào nữa.
Mặc dù cô nương không thể trốn thoát khỏi đây, nhưng có một số việc mà Trương ma ma vẫn không muốn nàng biết được.
Nếu như cô nương cái gì cũng không hiểu được thì tốt, như thế có thể vui vui vẻ vẻ mà sống đến khi chết, không sầu không lo.
Trương ma ma nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sương mù của Dung Thư, nhẹ giọng nói: “Cô nương nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ vào bồi cô nương.”
Ngay khi cánh cửa đóng lại, cảm giác chóng mặt và không trọng lượng quen thuộc lại ập đến.
Dung Thư cắn đầu lưỡi, không để cho mình chìm vào giấc ngủ.
Nàng hỗn loạn suy nghĩ, ly rượu độc kiếp trước là Thích hoàng hậu đưa tới, có lẽ là bởi vì Cố Trường Tấn, Thích hoàng hậu mới giết nàng.
Nhưng bây giờ nàng đã hòa ly với Cố Trường Tấn, tại sao Trương ma ma vẫn nói rằng sẽ có người giết nàng?
Vừa nghĩ, hai tay Dung Thư nhích từng chút một, lấy ra một chiếc trâm bạc giấu trong gối gỗ, nắm chặt trong tay.
Thời gian ước định với Lạc Yên tỷ, nàng không thể ngủ được.
Sau khi rời Y Lan Trúc, Trương ma ma đi tìm Giang quản sự nói việc Dung Thư sẽ lên núi để thư giãn một thời gian.
Từ khi còn nhỏ cô nương nhà mình đã thích ở bên ngoài du sơn ngoạn thuỷ, Giang quản sự tất nhiên là đồng ý.
Trương ma ma yên lòng, trở về Y Lan Trúc phân phó vú già bà tử đi chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi.
Thu xếp xong xuôi mọi chuyện cũng đã quá trưa.
Dù là giữa trưa nhưng sắc trời lại tối.
Những đám mây đen tụ lại trên mái vòm, đè nặng lên mái hiên, rõ ràng là một cơn mưa lớn sắp ập đến.
Trương ma ma bưng cơm trưa đi vào nhà, thấy Dung Thư mở mắt ra, có chút kinh ngạc. Vội vàng đóng cửa lại, lấy mấy viên thuốc bên hông ra, chuẩn bị rót cho nàng một bát thuốc khác.
Đúng lúc này, một trận kình phong đột nhiên thổi qua phía sau lưng.
Trước khi Trương ma ma kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ đau xót, người đã ngất đi.
Lạc Yên đỡ Dung Thư, trầm giọng nói: “Cô nương, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”
Lòng bàn tay của Dung Thư đã bị chiếc trâm cài tóc mảnh đâm ra máu, nàng cố nén đau, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trói Trương ma ma lại, chúng ta đi phố Bình Nam tìm Chuy Vân.”
Lạc Yên nhanh chóng tìm thấy hai chiếc đai lưng từ trong hòm, đi về phía Trương ma ma. Một đao vừa rồi nàng ấy dùng mười phần lực, ngay cả binh lính Thác Đát hung tàn vũ dũng cũng bị đánh đến choáng váng.
Lạc Yên ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy cổ tay Trương ma ma, tay kia rút ra một chiếc đai lưng, đang chuẩn bị trói lại, không ngờ vào lúc này, người lẽ ra phải ngất đi lại nắm lấy tay nàng ấy, hung hăng dùng sức cào.
Trên mu bàn tay Lạc Yên lập tức xuất hiện bốn đạo vết máu, nháy mắt tiếp theo, nửa người cảm thấy nóng rát tê dần.
Trương ma ma nhân cơ hội tóm lấy cổ Lạc Yên.
Động tác của bà ấy cực kỳ nhanh và hung ác, không chút do dự.
Lạc Yên theo bản năng giơ tay phải lên đỡ, nhưng cơn đau như mong đợi không đến, chỉ nghe “phốc” một tiếng, thân mình phụ nhân sắc mặt vững vàng trước mặt cứng đờ, “bịch” một tiếng ngã xuống đất.
Dung Thư rút chiếc trâm bạc đâm vào cổ của Trương ma ma ra, máu tươi phun trào chảy ra.
Hai tay nàng nhuốm máu đỏ tươi, ngơ ngác nhìn Trương ma ma, chậm rãi đỏ hốc mắt.
“Ma ma, ta coi ngươi như người nhà.”
“Nhưng xin lỗi, ta không thể để ngươi hại người được.”
Sau khi bị Lạc Yên trộm đánh một cái thủ đao, Trương ma ma vốn đã là nỏ mạnh hết đà. Mới vừa rồi chỉ là cố chống đỡ phản kích, hiện tại cổ bị đâm, máu chảy không ngừng, hơi thở đã tiêu tán từ lâu.
Một cảm giác bất lực lạnh lẽo khổng lồ đánh úp lại.
“Ta chết, cô nương cũng sẽ chết.” Bà ấy nhìn Dung Thư, trong mắt có chút ướt át, thanh âm giống như là thở dài lại tựa như thương tiếc: “Cô nương …”
Bà ấy há miệng thở dốc, tựa hồ còn muốn nói gì đó với Dung Thư.
Nhưng môi mấp máy vài lần, cuối cùng nuốt xuống lời muốn nói, trong mắt hiện lên vẻ từ bi.
“Đừng sợ, ma ma bồi người.”
Nước mắt trong mắt Dung Thư “lộp bộp” rơi xuống.
Nhớ khi còn bé a nương rời đi Dương Châu, nàng đã đứng chân trần trong tuyết dày kêu muốn a nương quay trở về. Khi đó, Trương ma đã đến ôm lấy nàng và nói:
“Đừng sợ, ma ma sẽ ở với người.”
“Loảng xoảng”——
Dung Thư ném chiếc trâm bạc trong tay xuống, vội vàng ấn vào vết máu trên cổ Trương ma ma, nói với Lạc Yên: “Đưa đai lưng cho ta.”
Đúng lúc này, cửa kêu “kẽo kẹt” một tiếng, có người đẩy cửa vội vàng đi đến.
Bên ngoài phòng gió to mưa lớn, người tới xiêm y trên người đã bị ướt sũng, thái dương một mảnh ướt át.
Dung Thư nghe tiếng nhìn lại, sửng sốt một lát, sau đó rưng rưng nước mắt nói với nam nhân: “Cố Trường Tấn, ta giết người rồi.”