“Càng không phải nói đến Thừa An Hầu Phủ, khi tin tức Dương Châu gặp nạn truyền đến Thượng Kinh, chỉ có đại ca và nhị muội muội của con phái người đến Minh Lộc Viện hỏi thăm.” Thẩm Nhất Chân nhẹ giọng nói: “Phụ thân và tổ mẫu con thậm chí còn không biết con ở Dương Châu. Khi ta xuất phát đi Dương Châu, chưa nhận được thư báo bình an của Thập Nghĩa thúc nhờ người chuyển tới, dọc đường ta đều đang suy nghĩ, nếu con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta phải làm như thế nào?”
Hốc mắt Dung Thư ướt át.
“Nếu Chiêu Chiêu không thích Thừa An Hầu Phủ, không thích Thượng Kinh, thì chúng ta sẽ rời đi, dù sao ta ở Thượng Kinh cũng chán rồi.” Thẩm Nhất Trân cười nói: “Nha đầu Nghê Tinh đã đặt mua xong trại nuôi ngựa, chất nhi của Trần thúc cũng đã mang người đi chọn mua ngựa giống, không chừng đầu xuân năm sau chúng ta có thể đi Đại Đồng.”
Dung Thư đồng ý, cười trong nước mắt: “Lúc ấy cỏ dồi dào, ngựa béo tốt, không biết vui biết bao.”
Gió thu xào xạc, nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, tiếng nói chuyện trong cửa sổ cũng dần dần bé đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày mười sáu tháng chín, một chiếc thuyền khách có khắc biểu tượng của Thẩm gia lặng lẽ đậu ở bến đò.
Gió sông thổi vù vù, khiến đôi mắt Dung Thư đỏ bừng.
Thấy nàng như vậy, Thẩm Nhất Trân cười nhạo nàng, nói: “Nhiều nhất ba tháng ta sẽ về Thượng Kinh, con mau đi vào đi, đừng để những người khác đợi lâu.”
“Những người khác” trong miệng Thẩm Nhất Trân là nhắc đến ba người Cố Trường Tấn, Thường Cát và Hoành Bình.
Bọn họ cải trang thành tiểu nhị làm việc vặt trên thuyền khách, trở về theo thuyền khách của Dung Thư.
Về việc bỏ qua thuyền quan mà lựa chọn thuyền khách, Dung Thư mới nghe Thẩm Nhất Trân nhắc tới hôm qua.
Liễu Nguyên công công, Phan nương tử và Phan Học Lượng khi trở về Thượng Kinh phục mệnh gặp một đám người mặc áo đen phục kích, tất cả đều bị thương nhẹ hoặc nặng. Nếu không phải trên thuyền quan có thân vệ Dũng Sĩ Doanh liều chết bảo vệ, chuyến đi lần ấy sợ rằng đã có người mất mạng.
Những tên mặc áo đen đó đều là tử sĩ, sau khi bị bắt đã cắn độc dược trong kẽ răng tự sát.
Vì thế, việc Cố Trường Tấn ngồi thuyền quan trở về Thượng Kinh sẽ rất nguy hiểm, chẳng bằng ẩn nấp trên thuyền khách trở về kinh thành giống như khi đến đây.
Dung Thư cũng biết không thể lãng phí thời gian, vì vậy nàng nhấc váy, lòng lưu luyến đi vào trong khoang thuyền.
Trên sàn tàu có một người đang đứng, người này mặc bộ quần áo làm từ vải thô màu xanh lá, đầu đội mũ rơm. Vành mũ rơm rất lớn, bóng đổ xuống che khuất mặt mày, khiến người ngoài nhìn không rõ mặt.
Phải nói rằng tiểu nhị ở thuyền chạy trên sông đều là bá tánh xuất thân nghèo khổ, quanh năm phiêu bạt gió mưa, hầu hết đều có nước da ngăm đen, cũng quen việc cong lưng cúi đầu.
Nhưng người trước mặt có làn da trắng nõn, dáng người cao lớn khỏe mạnh, khí chất như tùng như trúc, quần áo thô kệch đến đâu cũng không giấu được khí chất gió mát trăng thanh trên người chàng.
Dung Thư lần đầu tiên nhìn thấy Cố Trường Tấn ăn mặc như vậy, không nhịn được nhìn nhiều chút, muốn nói lại thôi.
Dường như nhận ra ánh mắt của nàng, Cố Trường Tấn nhấc mũ rơm lên, đôi mắt sâu như hồ nước lạnh lộ ra dưới vành mũ, hỏi: “Sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thư suy nghĩ một chút, nói: “Đại… Đại nhân nên đến phục vụ trong khoang thuyền.” Nàng nói xong xoay người bước lên bậc thang gỗ, đi vào khoang thuyền.
Cố Trường Tấn nhìn một góc váy phấn trắng của nàng biến mất trên thang gỗ, nhấc chân đuổi kịp.
Sau khi vào khoang thuyền, Dung Thư nói: “Đại nhân tốt nhất đừng ra bên ngoài.”
Thuyền khách này là thuyền khách tốt nhất Thẩm gia, chỉ riêng khoang thuyền đã có hơn chục gian phòng, ở giữa còn có một gian phòng ăn rộng rãi, ở bên trong đặt ba chiếc bàn dài làm từ gỗ hoa lê, hai bên bàn có vài chiếc ghế mũ quan (5), có thể chứa hàng chục người cùng ăn cơm.
(5) Ghế mũ quan: nó có hình dáng giống như chiếc mũ của một vị quan thời xưa, là đồ nội thất thường thấy thời nhà Minh.
Gian nhà ăn to như vậy chỉ có hai người, Cố Trường Tấn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Dung Thư, nói: “Ta cải trang không giống?”
Dung Thư gật đầu, thành thật nói: “Ta thấy không giống lắm.”
Cửa sổ thuyền phía sau nàng đang mở, gió sông từ bên ngoài thổi vào, nhẹ nhàng vén lên tóc mái đen nhánh của nàng.
Cố Trường Tấn ngừng lại khi thấy đôi mắt đỏ bừng của nàng, nói: “Nghe nói hôm nay Hầu phu nhân đi đến nhà tổ Thẩm gia?”
“Đúng vậy, nương đi hỏi thăm vài vị lão tổ tông một ít chuyện.” Dung Thư phe phẩy chiếc quạt tròn nền trắng thêu hoa mục túc, cười nói: “Muốn đoạt lại Thẩm gia trong tay cữu cữu không phải chuyện dễ, nương còn cần thời gian để tính kế. May mắn thay rất nhiều quản sự, chưởng quầy Thẩm gia đều là người của ngoại tổ phụ, còn có Thập nghĩa thúc, Quách di và Chuy Vân, nương không phải chiến đấu một mình.”
Cố Trường Tấn nhìn đôi mắt hơi bừng sáng của nàng, gật đầu nói: “Ta để lại một bức thư cho Chuy Vân, lúc cần hắn sẽ mang thư của ta đi tìm Lương tướng quân xin giúp đỡ.”
Tay phe phẩy quạt của Dung Thư hơi dừng lại, nhìn chàng, lập tức chân thành nói: “Đa tạ đại nhân.”
Vừa nói xong, thân thuyền nhẹ nhàng đong đưa.
Thuyền đã ra khơi.
Có một loạt tiếng bước chân và tiếng nói náo nhiệt truyền đến từ ngoài hành lang thuyền.
Lạc Yên ôm rất nhiều sơn thù du (6) bước vào, sau nàng ấy còn có Thường Cát đang cầm theo hai hộp trúc.
(6) sơn thù du: Chi Giác mộc hay còn gọi chi sơn thù du là một chi thực vật gồm khoảng 30–60 loài cây thân gỗ trong họ Cornaceae. Tên gọi giác mộc được giải thích là gỗ của chúng cứng như sừng, thường có thể dùng làm dao găm hoặc mũi tên sát thương.
“Cô nương, Quan lão trượng bảo ta mang những thứ này lên khoang thuyền, nói rằng tháng chín ra khơi, cần phải treo sơn thù du lên mỗi gian khoang thuyền để đảm bảo bình an.”
Thường Cát cười mỉm nói tiếp: “Không những phải treo sơn thù du, hôm nay chúng ta còn phải ăn bánh Trùng Dương để phòng ngừa thủy quái.”
Những người ra khơi có rất nhiều thứ phải để ý, Dung Thư đương nhiên cũng nhập gia tùy tục, nàng lấy sơn thù du trong tay Lạc Yên rồi treo lên trên khoang thuyền của bản thân.
Sơn thù du này vừa được hái từ trên núi xuống trong hôm nay, những chùm quả hình bầu dục màu đỏ tươi vẫn còn đọng lại giọt nước. Dung Thư nhìn trái cây màu đỏ tươi đang rủ trên tay, không khỏi nhớ đến tết Trùng Dương (5) bảy ngày trước.
Tết Trùng Cửu là một ngày lễ lớn trong năm ở Đại Dận, đêm qua mẫu thân còn hỏi nàng đã từng trải qua tết Trùng Dương chưa.
Dung Thư đương nhiên đáp lại là có, cũng thật sự có.
Nàng đã trải qua tết Trùng Dương năm nay với Cố Trường Tấn trên phố Bình Nam.
Tất nhiên không chỉ có Cố Trường Tấn, Lạc Yên, Chuy Vân, Thường Cát và Hoành Bình đều ở đó.
Bởi vì chuyện Trương ma ma, Dung Thư vốn không có tâm trạng ăn tết. Nhưng Thường Cát và Chuy Vân trước giờ đã quen với việc này, vì vậy bọn họ đã chuẩn bị xong rượu hoa cúc, bánh Trùng Dương và túi thù du từ hai ngày trước đó.
Bá tánh Đại Dận ăn tết Trùng Dương, đương nhiên phải đăng cao từ thanh, sau đó không thể thiếu việc treo thù du, uống rượu hoa cúc, ăn bánh Trùng Dương. (7)
(7) Tết Trùng Dương: hay còn gọi là tết Trùng Cửu diễn ra vào ngày mùng chín tháng chín âm lịch hàng năm.
Dung Thư dư độc còn chưa hết, đương nhiên không có tinh thần gì đi đăng cao từ thanh. Vào ngày mùng chín tháng chín, nàng vốn định cáo từ Cố Trường Tấn, trở về Thẩm Viên.
Không ngờ sáng sớm vừa mở cửa, ngoài cửa đã có một cái ghế gỗ cao ngang cẳng chân.
Cố Trường Tấn đứng ngoài cổ, nói với nàng: “Nàng dẫm lên đi.”
Nàng ngây ngốc nhìn chàng, trong phút chốc không biết lời đó có ý gì.
Có lẽ vẻ mặt khó hiểu của nàng hơi buồn cười, nam nhân rũ mắt, cong môi cười nói: “Ở nhà cũng có thể đăng cao, nàng dẫm lên cái ghế gỗ này, năm nay sẽ vô tai vô nạn.”
“Hôm nay...mọi người đều phải đăng cao sao?” Nàng buồn bực hỏi.
“Ừ.” Cố Trường Tấn nói: “Hoành Bình và Lạc Yên cô nương hôm nay leo cây, còn Chuy Vân và Thường Cát dẫm lên trên mái nhà.”
Cây và trên mái nhà...
Dung Thư chọn dẫm ghế gỗ.
Tiểu nương tử ngoan ngoãn nhấc tà váy lên, cẩn thận dẫm lên ghế nhỏ Cố Trường Tấn đặt ngoài cửa, hỏi: “Phải “đăng” chỗ “cao” bao lâu?"
“Nửa chén trà.”
Dung Thư không muốn nàng và Cố Trường Tấn nhìn nhau ở đây suốt nửa chén trà, đang định bảo chàng đi làm chuyện khác đi, lại nghe thấy chàng nói: “Chuy Vân và Thường Cát đã chuẩn bị rượu hoa cúc và bánh Trùng Dương, không bằng ngày mai nàng và Lạc Yên cô nương hãy trở về Thẩm Viên?”
Ánh mắt Dung Thư dừng lại, sao chàng đoán được hôm nay nàng muốn trở về Thẩm Viên?
Như đoán được nàng muốn nói điều gì, Cố Trường Tấn thản nhiên bổ sung: “Dư độc trên người Lạc Yên vừa mới giải trừ, tốt nhất ở lại thêm một ngày, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Dung Thư trầm ngâm một lát, nói, chỉ có thể nói: “Vậy ta và Lạc Yên tỷ sẽ ở lại quấy rầy thêm một ngày nữa, làm phiền đại nhân rồi.”
Ngữ khí của nàng vô cùng khách sáo, Cố Trường Tấn cũng không để ý, chỉ ngước mắt nhìn nàng.
Tiểu nương tử dẫm lên ghế gỗ còn cao hơn chàng một ít, nhấc váy đứng trên ghế nhỏ rất ngoan ngoãn, một nửa mái tóc đen được búi hơi cao, nửa còn lại xõa trên vai, nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Một nửa chén trà trôi qua, Cố Trường Tấn tiến lên một bước, chậm rãi cài một chùm quả thù du còn dính sương sớm trong tay lên búi tóc của nàng. Quả thù du màu đỏ tươi nhẹ nhàng rũ bên mái tóc nàng, giống như hồng mã não tốt nhất.
Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề (9).
Ánh mặt trời từ ngoài hành lang rọi vào, bụi nhỏ lơ lửng trong ánh sáng.
Cố Trường Tấn nhìn nàng, trầm giọng nói với nàng: “Dung Thư, cài sơn thù du, từ năm nay về sau, nàng đều sẽ vô tai vô nạn.”
(8) Phong tục trong tết Trùng Cửu, tham khảo “Đế kinh tuế thời kỉ thắng”
(9) Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề: Một câu thơ trích trong “Quốc phong – Trịnh Phong – Dã Hữu Mạn Thảo”