Thẩm Mạn cầm gói giấy trong tay, bước đi nhanh với vẻ mặt phấn khởi.
Tuyết phủ kín trời khiến bóng đêm phai mờ đi rất nhiều. Thẩm Mạn chỉ mãi lo suy nghĩ, vừa rẽ vào góc đã suýt đụng phải người ta.
Người đó lùi về sau một bước, thờ ơ nghe nàng la lên rồi đứng vững lại, hoàn toàn không có ý định dìu đỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai cái bánh nhỏ rơi ra từ gói giấy trong lúc va chạm, mảnh vụn nổi bật rơi trên lớp tuyết trắng tinh ở dưới đất.
Thẩm Mạn vội cầm chắc lại gói giấy trong tay, có chút đau lòng nhìn mấy cái bánh ngọt ở dưới đất, bấy giờ mới nhìn sang người bên cạnh, trên mặt hơi tỏ vẻ bực bội: "Ngươi..."
Sau khi thấy rõ người đó Thẩm Mạn lập tức hết giận, lúng túng nói: "Là Điện hạ à..."
Hạng Thừa Quân liếc nhìn: "Bánh hoa mai?"
Thẩm Mạn ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười: "Điện hạ cũng thích ăn à?"
Hạng Thừa Quân hờ hững nói: "Năm ngoái Cô có nghe nàng nhắc đến, nàng bảo nàng làm rất giỏi."
Thẩm Mạn cười ngại ngùng: "Điện hạ có muốn nếm thử không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô không thích ăn những thứ này."
Hắn cất bước đi qua nàng: "Lần sau đi."
Thẩm Mạn không để tâm lắm xoay người đi nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó nên vội ngoảnh lại: "Đúng rồi Điện hạ, hôm nay ta có thể đón giao thừa cùng với cha ta ở phủ Tướng quân không?"
Hạng Thừa Quân dừng bước, sau đó nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước: "Tùy nàng."
Khi Thẩm Mạn mở mắt ra, trong ánh mắt vẫn còn hơi mờ mịt.
Thanh Thì ngồi ở trước bếp canh lửa, thỉnh thoảng giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Thẩm Mạn nhớ ra bản thân đang ở đâu, lập tức đứng dậy: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Thanh Thì an ủi: "Không lâu ạ, bánh hoa mai vẫn còn chưa chín, tiểu thư có thể nghỉ thêm một lúc nữa."
Thẩm Mạn lắc đầu, ngồi ở phía trước nhìn khói trắng bay lượn lờ, trong mắt ánh lên cảm xúc phức tạp và đôi chút hoài niệm.
Nàng lại mơ thấy chuyện của kiếp trước, vẫn là chuyện có liên quan đến Hạng Thừa Quân.
Khi ấy mặc dù hai người đều ở Đông cung, nhưng số lần gặp mặt lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng trong những lần ít ỏi đó có hai lần đều vào đêm giao thừa.
Hai người sử dụng thân phận gần gũi để sống cuộc đời xa cách, nhưng lại gặp nhau trong ngày lễ tượng trưng cho sự sum họp giữa những người thân thương.
Sự trùng hợp của vận mệnh, có đôi lúc thật là trớ trêu.
Vào đêm giao thừa năm đầu tiên, nàng đưa cho hắn một viên kẹo, hắn nói nó không ngon.
Đêm giao thừa năm thứ hai, nàng muốn đưa bánh hoa mai cho hắn, hắn bảo lần sau đi.
Bất kể là lúc đó hay hiện giờ, nàng mãi mãi cũng không đoán được trong đầu óc người này đang nghĩ gì.
Khi ấy nàng có thể mặc kệ, nhưng hiện tại nàng không thể trơ mắt nhìn Thẩm gia giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Rốt cuộc Hạng Thừa Quân là người như thế nào, nàng phải tìm hiểu cho rõ trước hôn sự vào ngày kia.
Vừa rồi bị hoảng sợ nên nàng không thể hỏi được, bây giờ nàng phải nghĩ cách khác, hoặc nói bóng nói gió hay ngấm ngầm điều tra, nhất định phải biết được suy nghĩ thật sự của Hạng Thừa Quân.
"Tiểu thư, hình như gần chín rồi."
Thẩm Mạn hoàn hồn lại, nhìn khói trắng bay hơi phía trên xửng hấp, gật đầu: "Tắt lửa đi."
Mở lồng đậy và lấy xửng hấp ra cho vào đĩa, đợi nguội rồi rắc một lớp vụn cánh hoa mai lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn đặt đĩa bánh ngọt này vào trong cái khay Thanh Thì đang cầm, nàng ngẫm nghĩ rồi lại đặt mấy đóa hoa mai ở bên cạnh, bấy giờ mới nói: "Đi thôi."
Hai chủ tớ cầm khay đi qua một cánh cửa thùy hoa và đến trước một căn phòng.
Cửa phòng đóng kín, bên trong có tiếng người nói chuyện vang ra.
Thẩm Mạn giơ tay gõ cửa: "Điện hạ."
Bên trong lập tức yên tĩnh lại, một lúc sau cánh cửa được mở ra, Thường Dụ cung kính nói: "Thẩm tiểu thư, mời."
Thẩm Mạn nhận lấy cái khay từ trong tay Thanh Thì, ra hiệu nàng ấy đợi ở bên ngoài, tự mình cầm đĩa bánh hoa mai ấy đi vào.
Hạng Thừa Quân cười một cách rất dịu dàng: "Mạn Mạn, nàng đến rồi."
Thẩm Mạn đặt cái khay trong tay xuống: "Đây là bánh hoa mai mà Điện hạ cần."
Vừa nói dứt câu thì có một người hối hả đi tới cửa, nhìn thấy Thẩm Mạn đứng ở trong phòng bèn dừng bước.
Thường Dụ đi ra ngoài thì thầm với người đó mấy câu, sau đó nét mặt trở nên nghiêm túc, bước nhanh đi đến bên cạnh Hạng Thừa Quân: "Điện hạ."
Hạng Thừa Quân vẫn nở nụ cười nhẹ.
Thẩm Mạn thấy bầu không khí không ổn bèn lên tiếng: "Ta để bánh hoa mai ở đây nhé, ta về trước..."
"Không được." Hạng Thừa Quân nói, lạnh lùng nhìn người ở cửa: "Lui xuống."
Thường Dụ khựng lại, tỏ vẻ muốn nói lại thôi nhìn sang Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn cụp mắt nhìn xuống như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Khi ngước mắt lên, trên mặt nàng để lộ ra một nụ cười: "Xem ra là chuyện gấp, Điện hạ không định đi xử lý một chút sao?"
Sắc mặt Hạng Thừa Quân dửng dưng: "Không gấp."
"Điện hạ đi xử lý đi, không cần lo lắng cho ta." Thẩm Mạn nhìn Hạng Thừa Quân, giọng điệu cực kỳ chân thành: "Ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở đây đợi Điện hạ."
Hạng Thừa Quân khựng lại: "Thật ư?"
"Vâng." Thẩm Mạn híp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng như đang làm nũng: "Ta sẽ chỉ ở trong này ngoan ngoãn đợi Điện hạ trở lại."
Hạng Thừa Quân ngẩn ngơ, khóe miệng khẽ mấp máy như muốn cười, lại như đang khẩn thiết: "Được, ta sẽ nhanh chóng quay lại, nàng..."
"Ta sẽ ngoan." Giọng điệu Thẩm Mạn lại dịu hơn: "Điện hạ mau đi lo việc đi."
Thường Dụ như cảm kích nhìn sang Thẩm Mạn, theo sau Hạng Thừa Quân vội vàng đi ra ngoài.
Thẩm Mạn mỉm cười nhìn hắn rời đi, sau đó nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
"Thanh Thì." Thẩm Mạn vội dặn dò: "Ta đi một lát, em ở đây canh giúp ta, nếu Điện hạ trở lại mà không thấy ta thì nói ta làm rơi khăn ở phòng bếp nên phải quay về tìm."
Thanh Thì hơi hoảng sợ: "Tiểu thư muốn đi đâu? Nô tỳ..."
"Nhớ chưa?" Thẩm Mạn trầm giọng.
Thanh Thì cắn môi: "Nô tỳ nhớ rồi."
Thẩm Mạn hít một hơi thật sâu, đi về một hướng nào đó theo tuyến đường trong trí nhớ.
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, nếu khi đối diện với Hạng Thừa Quân mà không hỏi nên lời, cho dù hỏi ra cũng chưa chắc nghe được câu trả lời thật lòng, vậy thì dứt khoát đi tìm người khác hỏi thăm.
Tìm người biết được một mặt khác của Hạng Thừa Quân.
Tốt nhất là người sẽ không bao che cho hắn.
Trong tòa tư dinh này có rất ít hạ nhân, Thẩm Mạn lén lút đi suốt một đường mà chẳng tốn quá nhiều công sức đã tránh được những gia nô ít ỏi kia. Không lâu sau, một căn nhà gỗ nhỏ hẹp xuất hiện trước mắt Thẩm Mạn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy nó, sự phức tạp và đấu tranh trong lòng Thẩm Mạn dần biến mất, thay vào đó là sự kiên quyết lạ thường.
Thẩm Mạn bình tĩnh lại, sau khi xác định xung quanh không có người bèn cất bước đi về phía căn nhà nhỏ kỳ lạ đó.
Càng lại gần chỗ đó, trong lòng nàng ngày càng bình tĩnh.
Giờ đây nàng lại nhớ rõ ràng những lời mà Thẩm Thanh Phong đã nói trước đây, từng câu từng chữ đang vang vọng trong đầu nàng.
"Ta từng đấu với sói, thứ nhốt trong căn nhà đó không thể nào là sói được."
"Thân sói và người khác nhau, cho dù có giãy giụa đến thế nào cũng không thể phát ra tiếng va đập lớn tới vậy."
"Tiếng động nặng nề đó, nếu ta đoán không nhầm thì ta càng nghiêng về có người đang va đập cầu cứu hơn..."
Như thể xác nhận suy nghĩ của Thẩm Mạn, đúng vào lúc này bỗng nhiên có một tiếng động nặng nề phát ra từ trong căn nhà gỗ đó.
Thẩm Mạn khựng lại rồi lập tức trở nên căng thẳng.
"Ầm..."
Lại một tiếng động nặng nề nữa vang lên.
Không biết là vì lần này nàng ở gần hay là vì quá căng thẳng nên có ảo giác, dường như Thẩm Mạn loáng thoáng nghe thấy bên trong có tiếng nức nở.
Sắc trời đột nhiên tối đi, một đám mây đen khổng lồ bao trùm và che khuất ánh sáng giữa trời và đất.
Thẩm Mạn sợ hãi dừng bước, ngước mắt nhìn về phía bầu trời.
Sắp mưa rồi.
Sắc trời âm u càng khiến Thẩm Mạn hoảng hốt hơn, nàng dừng bước và nhìn căn nhà gỗ quái dị nọ, nhất thời không dám đi về phía đó.
Một lát sau, nàng nghiến răng cất bước.
Càng đến gần tiếng thở phì phò trong căn nhà gỗ càng rõ hơn, chỉ còn cách vài bước nhưng lòng bàn tay Thẩm Mạn đã đổ đầy mồ hôi.
Đúng vào lúc này, ngoài viện bỗng có tiếng nói vang lên.
Tiếng nói đó ngày càng lớn, những tiếng bước chân cũng từ xa tới gần, hiển nhiên là sắp tiến vào trong viện.
Thẩm Mạn giật thót tim, vội vàng quay đầu chạy về một hướng khác, đẩy mở cánh cửa gần mình nhất rồi bước vào mà không ngoảnh lại.
Cùng với lúc nàng hoảng hốt đóng cửa lại, hai bóng người một trước một sau đi vào từ cửa viện.
Chính là Hạng Thừa Quân và Thường Dụ.
Khi hai người đi đến gần căn nhà nhỏ đó, trong lòng Thẩm Mạn vô cùng căng thẳng, siết chặt nắm tay, bất động nhìn bóng dáng dưới làn sương mù ấy.
Nếu như có thể nhìn thấy hắn đi vào, nếu như có thể nghe thấy vài câu nói...
Tuy nhiên trái với dự đoán của Thẩm Mạn là Hạng Thừa Quân không hề có ý định đi vào đó. Lúc hắn đến gần căn nhà gỗ đó thậm chí còn không giảm tốc độ, đi ngang qua mà chẳng hề ngó nghiêng.
Thẩm Mạn hơi nghi ngờ nhíu mày, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã thấy Hạng Thừa Quân đi thẳng về phía căn phòng mình đang ở.
Thẩm Mạn lập tức hoảng hốt, nhìn quanh bốn phía tìm nơi có thể trốn.
Trong lúc cuống quýt nàng nhìn thấy cái tủ bên cửa sổ, nàng chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả đã hối hả chạy sang mở cửa tủ rồi nấp vào trong.
Trái tim đập dữ dội khiến lồng ngực nhức nhối, dường như muốn nhảy ra khỏi cơ thể ngay tức khắc.
"Cót két..."
Cánh cửa bị người ta mở ra.
Cộp, cộp, cộp.
Đế giày bước đi trên sàn nhà phát ra chút âm thanh.
Sau đó là tiếng nói trầm thấp nghiêm nghị của Thường Dụ: "Thuộc hạ sẽ dẫn nàng ta vào."
Tiếng bước chân tới lui, lần này rõ ràng có nhiều âm thanh hơn.
Tiếng bước chân lộn xộn ngừng lại, có vật nặng bị quăng xuống đất, sau đó là âm thanh khẽ rên của nữ tử.
Thẩm Mạn cố gắng dán mắt vào cửa tủ, đáng tiếc khe hở quá nhỏ nên chỉ giới hạn ở khoảng trống trước mặt, không nhìn thấy được chỗ khác. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn không hề tuyệt vọng, nàng quan sát cách trang trí trong đây, khi nhìn thấy xung quanh tủ có những hoa văn hở thì lập tức nảy ra ý tưởng.
Tiếng khóc nức nở của nữ tử trong phòng càng lớn hơn, Thẩm Mạn nhân cơ hội đó cẩn thận di chuyển cơ thể, nhích sát lại hoa văn chạm khắc gần Hạng Thừa Quân và nhìn ra ngoài...
Trước mặt Hạng Thừa Quân có ba người.
Hai thị vệ với vẻ mặt nghiêm túc và một nữ tử đẫm máu đang quỳ rạp.
Nữ tử đó tóc tai bù xù, những sợi tóc dính máu trên người bết lại với nhau, trên người không có chỗ nào lành lặn.
Hạng Thừa Quân ngồi ở đó, một tay chống cằm, tay còn lại đặt trên tay vịn của ghế đẩu: "Thế nào, muốn mở miệng chưa?"
Trên mặt hắn là một nụ cười tàn nhẫn mà Thẩm Mạn chưa bao giờ nhìn thấy, thờ ơ nhìn nữ tử đó như thể đang nhìn một xác chết.
Đôi mắt tàn nhẫn và lãnh đạm đó gần như khiến Thẩm Mạn nhớ ngay đến vẻ mặt của người này ở kiếp trước.
Nàng nhớ đến cách người nọ hành hạ người khác, nhớ đến bộ dạng run lẩy bẩy của đám hạ nhân, nhớ tới những xác chết hãi hùng liên tiếp được người khiêng ra từ Đông cung trong mấy tháng cuối cùng nọ...
Cùng với sự quả quyết và lạnh nhạt khi tên thuộc hạ đâm kiếm vào ngực nàng.
Ngực lại thoáng nhói đau.
Môi Thẩm Mạn tái nhợt, thừ người ra, móng tay bấu chặt vào thành tủ tạo nên một vết hằn sâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng đã hoàn toàn biến mất vào lúc này.