Cả ngày bầu trời âm u, đến khi trời sắp tối, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua.
Trời sắp mưa.
Những người bán hàng đã đóng cửa hàng từ sớm, người đi bộ cũng không còn lang thang, đường phố vô cùng vắng vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên bầu trời một tầng mây đen bao phủ, một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi phủ Tướng quân, dừng ở cửa sau phủ Tả tướng.
Một bên xe ngựa vội vàng thu dọn hành lý, bên kia Thanh Thì vén góc rèm cửa sổ lên, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Thẩm Mạn nhỏ giọng nói: “Em cầm lệnh bài của ta đi tìm A Lam, không cần nói thêm gì với nàng ấy, sau khi nhận được lệnh thì mau chóng rời khỏi thành. Nếu nàng ấy hỏi, em chỉ cần nói rằng ta có việc gấp phải về nhà đại ca một chuyến, không cần phải nói nhiều.”
Bởi vì khoa khảo, gần đây thành Xương Đô kiểm tra rất nghiêm ngặt, không có lệnh rời khỏi thành, thậm chí nàng còn không thể ra khỏi cổng thành.
Bây giờ nàng đang bỏ trốn, muốn che giấu tung tích của mình nên nàng không thể sử dụng lệnh bài của Thẩm gia để rời khỏi thành, vì vậy nàng chỉ có thể nhờ Tiêu Vân Lam giúp đỡ.
Thanh Thì biết lợi hại trong đó, gật đầu bước xuống xe với vẻ mặt lo lắng .
Rất nhanh, đã có người gõ vào vách xe ngựa, Thanh Thì khẽ khàng nói: “Tiểu thư, gia đinh nói Lam cô nương không có trong phủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Thẩm Mạn chùng xuống: “Có nói nàng ấy đi đâu không?”
“Nói là đi ám thất mới xây, tiểu thư còn chưa đến đó.”
Thẩm Mạn nhíu mày, vén rèm bước xuống xe.
Gã gia đinh nhìn rất lạ, hắn ta không phải là người mà nàng và Tiêu Vân Lam thường truyền tin.
Có lẽ hắn ta chưa từng gặp Thẩm Mạn nên thái độ của gã gia đinh không mấy nhiệt tình: “Tiểu nhân thỉnh an Thẩm tiểu thư. Tiểu thư của nhà nô tài thật sự không có trong phủ, mời người trở về trước.”
Thẩm Mạn nói: “A Lam từng nói nếu ta có việc gấp, có thể bỏ qua quy tắc của ám thất mà trực tiếp đến gặp nàng ấy, không biết bây giờ những lời này còn tính không?”
“Quả thật tiểu thư có dặn dò nô tài như vậy, nhưng nơi tiểu thư tới hôm nay là ám thất mới, e rằng…” Gã gia đinh chần chừ.
“Ta biết rõ quy tắc của ám thất, những gì không nên nói tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, hay điều không nên nhìn cũng sẽ không nhìn. Tiêu Vân Lam nguyện ý tin tưởng ta, ta sẽ không phụ lòng tin của nàng ấy.” Thẩm Mạn nói xong, đưa ra một tấm lệnh bài bằng đá ra.
Cái này là sau khi Thẩm Mạn bị mất thạch bài, Tiêu Vân Lam đã làm cái mới cho nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi không phải người của ám thất nên không nhận ra tấm thạch bài này, nhưng ngươi biết tấm thạch bài này đại biểu cho cái gì. Tiểu thư nhà ngươi đưa cái này cho ta, chính là thể hiện thái độ của nàng ấy.”
Gã gia đinh liếc nhìn, do dự một lúc, cuối cùng nghiến răng nói: “... Nếu tiểu thư đã nói như vậy thì nô tài sẽ đưa tiểu thư đến đó, nhưng nếu… Tiêu Thừa tướng biết chuyện này muốn trách phạt nô tài, xin Thẩm tiểu thư thay nô tài nói vài câu được không?”
Thẩm Mạn thở phào nhẹ nhõm: “Không thành vấn đề, khi nào gặp A Lam, ta sẽ nói nàng ấy tìm cách giấu Tiêu Thừa tướng. Cảm ơn ngươi.”
Gã gia đinh liên tục xua tay: “Người đừng làm vậy, nô tài dẫn đường, đây đều chức trách của nô tài, Thẩm tiểu thư không cần cảm ơn. Người lên xe ngựa trước đi, nô tài sẽ dẫn người đến đó ngay.”
Đoàn người leo lên xe, gã gia đinh sợ phu xe không biết đường nên chủ động cầm roi ngựa.
Sợ Thẩm Mạn lo lắng, hắn ta cũng không lơ là, vung roi trong tay vun vút, con ngựa đeo dây cương giương vó phi nước đại, tốc độ trước nay chưa từng có.
Cũng may trên đường không có người qua lại, chiếc xe ngựa ngang nhiên lao vun vút cũng may không gây ra tai nạn gì.
Thẩm Mạn bị lắc trái lắc phải, đầu có chút choáng váng, lúc chân giẫm lên mặt đất vẫn còn chưa hoàn hồn. Vẻ mặt gã gia đinh hơi ngượng ngùng nhưng vẫn không dám chậm trễ, nói thẳng: “Kế tiếp, chúng ta cần phải đi đường tắt vào hẻm nhỏ, xe ngựa không dễ đi vào, làm phiền Thẩm tiểu thư đi bộ theo sự chỉ dẫn của nô tài.” Hắn ta liếc nhìn Thanh Thì, gãi gãi đầu nói: “Nhưng mà e rằng tỳ nữ cùng phu xe phải chờ ở chỗ này. Nơi này là ám thất mới, nô tài không dám tự ý đưa người khác vào.”
Thẩm Mạn hiểu ý nói: “Không sao, bọn họ ở lại đây trông hành lý, ngươi đưa ta đi.”
Gã gia đinh nở nụ cười cảm kích: “Cảm ơn Thẩm cô nương thông cảm. Người đi theo nô tài.”
Hẻm nhỏ ngoằn ngoèo phức tạp, cũng may gã gia đinh trí nhớ tốt, dẫn Thẩm Mạn rẽ trái rẽ phải chưa từng đi vào ngõ cụt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn đã hơi hoa mắt, hai người đi xuyên qua con hẻm nhỏ hẻo lánh không một ánh đèn, sau khi rẽ mấy khúc cua đã hoàn toàn không nhớ rõ đường.
Trời tối hẳn.
Gã gia đinh đi ra khỏi ngõ nhỏ, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Cánh cửa cách đầu hẻm không xa treo một chiếc đèn lồng, tỏa ra ánh sáng ấm áp mờ ảo khiến cho người ta cảm thấy an tâm hơn.
Thẩm Mạn cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ngươi.”
Gã gia đinh khoát khoát tay: “Đây là cửa sau nên phải đi vòng, người không trách tội nô tài là tốt rồi.”
Hắn ta vừa nói vừa dẫn Thẩm Mạn vào trong: “Người đi trước đi, trời sắp tối rồi, sợ lắm.”
Bên trong cửa vẫn là không gian yên tĩnh, chỉ treo hai ba ngọn đèn, đi thẳng đến cánh cửa một căn phòng.
Một nơi yên tĩnh như vậy bỗng dưng khiến lòng người ta hơi bất an.
Dường như gã gia đinh cũng bị ảnh hưởng, có chút căng thẳng: “Chúng ta đến đó trước đi.”
Sau khi đưa Thẩm Mạn đến trước cửa, gã gia đinh nói: “Thẩm tiểu thư vào trong ngồi đợi, nô tài sẽ đi tìm tiểu thư.”
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Thẩm Mạn gọi hắn ta lại, trên mặt do dự nói: “Không phải ngươi nói A Lam ở trong ám thất sao? Ở đây chỉ có một ám thất, nàng ấy không ở đây thì ở đâu?”
Gã gia đinh bất ngờ, gãi đầu cười nói: “Nô tài chưa từng vào đây, cho nên… người đi trước đi, không chừng có người chờ bên trong.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn đành phải nói: “Được rồi.”
Nàng đẩy cửa ra, bên trong tối đen như mực, không có đèn đuốc thắp sáng.
Thẩm Mạn tỏ vẻ hơi nghi ngờ.
Ám thất nhìn bên ngoài tối đen như mực, nhưng bên trong thường sẽ thắp sáng đèn, tại sao ám thất này lại không thắp đèn?
Thẩm Mạn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “A Lam, ngươi có ở đó không?”
Không nhận được phản hồi làm Thẩm Mạn hơi thất vọng.
Nàng mò mẫm đến trước bàn ngồi xuống, định tìm cái gì đó thắp sáng nhưng nơi này quá xa lạ với nàng, trước mặt chỉ toàn là bóng tối nên không tìm được gì cả.
Đang lúc nàng do dự có nên mở cửa mượn ánh trăng hay không thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một luồng sáng ấm áp dần dần tiến vào.
Thẩm Mạn vui mừng khôn xiết, khi ánh đèn đến gần cửa, nàng bước tới mở cửa: “A Lam, ngươi đến…”
Người vừa bước tới, dừng bước ngước nhìn Thẩm Mạn.
Ngọn đèn trong tay hắn từ từ di chuyển tới giữa hai người, chiếu sáng khuôn mặt của cả hai.
Ngoài cửa vang lên tiếng sấm ầm ầm, nụ cười của Thẩm Mạn trở nên cứng ngắc, những lời chưa nói ra cũng bị chặn lại.
Người nọ mỉm cười: “Mạn Mạn, nàng tới rồi à?”
Thẩm Mạn lùi về phía sau một bước, trong mắt tràn ngập kinh ngạc: “Hạng Thừa… Ngài, sao ngài… sao ngài…”
“Muốn hỏi tại sao ta ở chỗ này phải không?” Hạng Thừa Quân không chút nôn nóng tiến lên một bước, nụ cười của hắn giống như bóng đêm quỷ mị: “Đây là tư gia của ta, sao ta không thể ở đây?”
Vừa dứt lời, tiếng cửa vang lên, ánh trăng hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mạn Mạn, trễ thế này, nàng còn muốn đi đâu?”