Thái tử điện hạ có gì đó bất ổn

Đây là rượu gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
 
Thẩm Mạn đứng cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không dám đáp lại.
 
Nàng trăm suy vạn tính cũng không thể ngờ được, người ra tay với mình trước không phải Hạng Thừa Quân hỉ nộ vô thường mà lại là Hoàng hậu chưa nói được mấy câu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạng Thừa Quân đặt chén rượu trên tay xuống bàn, chậm rãi nói: “Nếu nàng ấy không uống thì sao?”
 
Tống ma ma thôi cười, chân thành nói: “Vậy xin đừng trách lão nô đắc tội.”
 
“Nàng ấy không uống, ngươi định sẽ ép, đổ vào miệng ư?”
 
Tống ma ma đáp lại: “Nương nương nói đây là rượu Nữ Nhi Hồng đã chôn rất nhiều năm, nhất định không được lãng phí một giọt nào.”
 
“Thì ra là vậy.” Hạng Thừa Quân cúi đầu, chậm rãi nói: “Vậy thì… để Thái tử phi uống đi.”
 
Đáy lòng Thẩm Mạn lạnh ngắt.
 
Tống ma ma đăm chiêu nhìn Hạng Thừa Quân, sau đó ra hiệu cho cung nữ phía sau đặt bầu rượu lên bàn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ta tự bước tới rót một chén rượu, đưa tới trước mặt Thẩm Mạn.
 
Thẩm Mạn nhận chén rượu kia, khóe mắt thoáng liếc qua phía cửa, trong lòng âm thầm tính toán xem khả năng mình chạy trốn giữ mạng được mấy phần.
 
Tống ma ma nhìn Hạng Thừa Quân, thấy hắn chỉ im lặng cúi đầu thì lập tức thúc giục Thẩm Mạn: “Thái tử phi, mời dùng.”
 
Khóe môi Thẩm Mạn giật giật, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Hạng Thừa Quân nói nhỏ: “Tống ma ma gấp gì chứ. Sao có thể uống rượu giao bôi một mình được.”
 
Nói xong, hắn từ từ nhấc bầu rượu Hoàng hậu ban lên, tự rót cho mình một ly rồi nghiêng đầu nhẹ nhàng nhìn Thẩm Mạn.
 
Lúc nãy Hạng Thừa Quân vẫn luôn cúi đầu nên Thẩm Mạn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt đối phương, lúc này nàng mới phát hiện hắn thật sự đã hơi say.
 
Trong mắt hắn không còn vẻ sắc bén hay cố chấp như bình thường, ngược lại giống như mặt hồ trong vắt, lúc nhìn vào người khác có thể thấy vô vàn gợn sóng nổi lên.
 
Không hiểu sao Thẩm Mạn bỗng lại thấy yên tâm, trấn tĩnh hẳn.
 
Giờ phút này, nàng cảm thấy ít ra Hạng Thừa Quân vẫn có vẻ an toàn hơn.
 
Tống ma ma đứng bên cạnh nhíu mày: “Điện hạ, rượu này phải…”
 
“Rượu này ban cho Thái tử phi của Cô, muốn nàng phải uống ngay trong đêm nay.” Hạng Thừa Quân thản nhiên nói, hắn nhìn về phía Tống ma ma: “Cho nên Cô uống cùng Thái tử phi, có gì không ổn hả?”
 
“Nhưng đây là nương nương ban cho Thái tử phi.”
 
Hạng Thừa Quân quay đầu, trưng cầu ý kiến của Thẩm Mạn: “Mạn Mạn, vi phu muốn uống một chén rượu của nàng, nàng có đồng ý không?”
 
Thẩm Mạn bị cách xưng hô của đối phương làm cho cả người bứt rứt khó chịu. Thế nhưng ở trước mặt Tống ma ma nàng vẫn phải gật đầu, nhìn qua có vẻ cực kỳ khôn khéo hợp lòng người: “Phu thê vốn cùng là một thể, mọi thứ của thần thiếp đều thuộc về Điện hạ.”
 
Hạng Thừa Quân không ngờ Thẩm Mạn sẽ trả lời như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào đối phương một lát, sau đó mới quay đầu lại nói: “Tống ma ma nghe rõ rồi chứ? Thái tử phi không ngại chia sẻ rượu ngon với Cô.”
 
Sắc mặt Tống ma ma trầm xuống, nói: “Sao Điện hạ phải khổ sở như vậy, nương nương đang giúp Điện hạ mà.”
 
Nét mặt Hạng Thừa Quân cũng trở nên cực kỳ lạnh lẽo: “Cô đã từng nói không ai được phép nhúng tay vào chuyện của Thái tử phi.”
 
Tống ma ma cau mày, hình như còn muốn nói thêm điều gì đó.
 
Hạng Thừa Quân không thèm nhìn bà ta, đặt chén rượu đang cầm trên tay xuống: “Nếu như không còn chuyện gì khác, ma ma mau về đi. Cô muốn uống rượu giao bôi cùng Thái tử phi.”
 
Sắc mặt Tống ma ma rất khó coi, hành lễ xong lập tức muốn xoay người rời khỏi đây.
 
“Khoan đã.”
 
Hạng Thừa Quân chỉ vào bầu rượu trên bàn, hờ hững nói: “Mang bầu rượu này về đi. Nói với Hoàng hậu rằng tâm ý chúng ta xin nhận, rượu ngon thế này đừng lãng phí.”
 
Tống ma ma ra hiệu cho cung nữ phía sau cầm bầu rượu lên, cả đoàn người đi không ngoảnh đầu lại.
 
Hình như chân của cung nữ phía bên phải đã từng bị thương, lúc đi đường có hơi khập khiễng.
 
Thẩm Mạn không kìm được nhìn lâu thêm một chút. Không biết có phải là do ảo giác hay không, Thẩm Mạn luôn cảm thấy bóng lưng người này khá quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
 
Đến khi lấy lại tinh thần, Thẩm Mạn mới phát hiện Hạng Thừa Quân đang nhìn mình, lòng thầm giật thót.
 
“Ngài…” Lời còn chưa nói xong đã thấy cơ thể Hạng Thừa Quân bất ngờ ngã về phía trước.
 
Thẩm Mạn bị dọa đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài: “Điện hạ!”
 
Rượu kia cũng có uống đâu, sao tự nhiên lại té xỉu thế này?
 
Thẩm Mạn không kịp đỡ đối phương, đành trơ mắt nhìn hắn ngã xuống.
 
Cùng lúc đó, bên hông nàng bỗng truyền đến một sức lực rất lớn. Thẩm Mạn còn chưa kịp định thần lại thì đã bị Hạng Thừa Quân ôm chặt lấy eo, kéo nàng ngã chung với hắn.
 
May mà lúc tiếp đất, Hạng Thừa Quân còn có tí lương tâm cản bớt nên nàng mới tránh được tình cảnh ngã lăn xuống đất. Thẩm Mạn nghệt mặt, “bịch!” đụng phải lồng ngực Hạng Thừa Quân khiến nàng đau đến mức nhíu chặt lông mày.
 
Thẩm Mạn: “…”
 
… Đúng là tai bay vạ gió mà!
 
Bất chấp buồn bực trong lòng, Thẩm Mạn chống tay rời khỏi cơ thể Hạng Thừa Quân, hơi sốt ruột cúi đầu nhìn đối phương: “Điện…”
 
Trên mặt đất, Hạng Thừa Quân đang mở to mắt, lặng lẽ nhìn nàng.
 
Thẩm Mạn: “…Nếu tỉnh rồi thì mau đứng lên đi.”
 
Hạng Thừa Quân nghe thấy vậy, bàn tay vốn đã thả lỏng lại lập tức siết chặt lại, kéo Thẩm Mạn vào lòng mình.
 
Khoảng cách vốn được kéo giãn giữa hai người chớp mắt đã tan biến, lại một tiếng “bịch!” nữa vang lên. Thẩm Mạn đập vào lồng ngực Hạng Thừa Quân, cái mũi nhỏ xinh đau muốn chết, ứa cả nước mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Mạn: “…”
 
Nàng tức đến độ thở hổn hển: “Ngài…”
 
Hơi thở phập phồng bất ổn khiến giọng nói trở nên hơi nghẹn ngào, lọt vào trong tai chẳng còn tí hung dữ nào.
 
Thế nhưng cánh tay đang siết quanh eo nàng lại buông lỏng.
 
Thẩm Mạn nắm lấy cơ hội, chống tay xuống ngực Hạng Thừa Quân mượn sức ngồi thẳng dậy. Nàng trợn mắt nhìn tên đầu sỏ đang nằm bên dưới.
 
Chẳng qua lúc này chóp mũi Thẩm Mạn đỏ ửng, trong mắt còn vương những giọt nước long lanh chưa chịu rơi xuống. Nhìn qua chẳng những không hề khí thế chút nào mà ngược lại, còn có chút đáng thương tội nghiệp.
 
Hạng Thừa Quân nhìn nàng, mở miệng nói nhưng tốc độ cực kỳ chậm: “Nàng khóc.”
 
“Ai khóc chứ? Ta bị đụng đau thôi.” Thẩm Mạn xoa xoa khóe mắt ửng đỏ, nhỏ giọng làu bàu.
 
Hạng Thừa Quân vẫn còn đang nhìn nàng, không hề có ý định đứng lên.
 
Thẩm Mạn bị đụng đau nên hơi tức giận, không muốn nói chuyện với đối phương cho lắm, chỉ muốn tự mình đứng lên.
 
Lúc này phản ứng của Hạng Thừa Quân lại không hề chậm. Vừa thấy Thẩm Mạn nhúc nhích, hắn đã đặt tay lên đùi ấn nàng ngồi xuống: “Không cho phép!”
 
Thẩm Mạn: “…”
 
Đang phát điên cái gì vậy trời?
 
Lúc này Thẩm Mạn đang dạng chân, ngồi trên hông Hạng Thừa Quân, hai đầu gối cong lại áp xuống mặt đất… tư thế cực kỳ khó chịu.
 
Nàng hơi khó chịu giật giật chân, cứ cảm thấy tư thế này hơi quái dị: “Buông ra, ta muốn…”
 
Hạng Thừa Quân lại đè tay xuống một lần nữa, nét mặt cực kỳ nghiêm túc: “Không thể buông tay ra được, vừa buông ra là nàng sẽ chạy mất.”
 
Thẩm Mạn hơi kinh ngạc, nghi ngờ nhìn đối phương.
 
Là ảo giác của nàng ư? Sao cứ thấy Hạng Thừa Quân có gì đó là lạ.
 
Tư thế ngồi gập chân khá khó chịu nên Thẩm Mạn cố thuyết phục người kia buông tay: “Chúng ta một nằm một ngồi thế này thì làm sao mà uống rượu giao bôi được.”
 
Hạng Thừa Quân vừa nghe thấy câu này thì lập tức nghiêng đầu, một lúc sau mới hỏi: “Nàng đồng ý uống rượu giao bôi với ta?”
 
Nét mặt Thẩm Mạn hơi khựng lại, trong lòng không khỏi cười giễu: Không đồng ý thì cũng bị ép phải bái thiên địa rồi còn gì? Lúc này còn làm bộ hỏi ý kiến mình nữa chứ, dối trá!
 
Thẩm Mạn nghĩ đến việc lúc này mình đang ngồi trên người đối phương, chân cũng bị hắn nắm chặt, thật sự là toàn thân đều bị khống chế. Nàng cân nhắc nói: “Nếu như Điện hạ không muốn uống…”
 
“Muốn uống.” Hạng Thừa Quân thả lỏng tay.
 
Thẩm Mạn sợ hắn đổi ý nên gần như bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng di chuyển khỏi tầm với của đối phương rồi rất tự giác ngồi xuống.
 
Hạng Thừa Quân ngồi trước bàn, sau khi khựng lại một lát thì đứng lên kéo ghế của mình lại gần Thẩm Mạn. Xong xuôi hết hắn mới ngồi xuống, bưng chén rượu trên bàn lên.
 
Thấy Thẩm Mạn còn đang nhìn mình, Hạng Thừa Quân nhíu mày nâng một chén rượu khác lên, cương quyết nhét vào trong tay nàng.
 
Thẩm Mạn vừa cầm chắc chén rượu, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy Hạng Thừa Quân nghiêng người sát lại gần mình.
 
Lúc vạt áo hai người chạm vào nhau, Hạng Thừa Quân bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn Thẩm Mạn.
 
Trên người hắn đầy mùi rượu, Thẩm Mạn muốn tránh nhưng không thể tránh thoát. Nàng hít một hơi thật sâu, nâng chén rượu đặt giữa hai người.
 
Thấy đối phương không chịu tiến lên, Hạng Thừa Quân bất mãn xích lại gần hơn, mím môi nâng cánh tay Thẩm Mạn lên.
 
Thẩm Mạn đón nhận ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
 
Không biết Hạng Thừa Quân uống nhầm thuốc gì, từ lúc bắt đầu nàng đã thấy rất khác lạ. Tuy hành vi và cử chỉ của hắn không điên cuồng nhưng thật ra lại khiến người ta không cách nào nhìn thấu được.
 
Thẩm Mạn bị hắn nhìn chăm chú, khuôn mặt nhỏ cũng hơi nóng lên. Nàng cố trấn định, ngửa đầu uống cho xong chén rượu trong vắt kia.
 
Mùi vị cay nồng xộc xuống bụng, một luồng hơi nóng thuận theo dạ dày xông thẳng lên trên.
 
Thẩm Mạn thầm nghĩ: Không ổn rồi!
 
Hình như rượu này hơi bị nặng.
 
Ít nhất thì đối với người không uống được như nàng, nó cũng được xem là rượu mạnh.
 
Chuyện lần trước uống say vẫn còn sờ sờ trước mắt, Thẩm Mạn vội vàng đặt chén rượu xuống.
 
Hạng Thừa Quân nhìn nàng, đôi mắt hơi cụp xuống. Sau đó hắn nâng bầu rượu lên, rót cho mỗi người thêm một chén.
 
Thẩm Mạn hơi giật mình: “Điện hạ, mới uống rồi mà…”
 
Hạng Thừa Quân ‘ừ’ khẽ, tự mình nâng chén rượu lên rồi giương mắt nhìn Thẩm Mạn.
 
Đây là muốn nàng cùng hắn uống rượu à?
 
Nhưng nàng đâu biết uống, tìm nàng còn không bằng tự rót tự uống!
 
Rõ ràng là Hạng Thừa Quân không hề nghĩ đến việc này, hắn chỉ không thèm nhúc nhích rồi nhìn đối phương chăm chăm, dáng vẻ kiểu: Nếu nàng không uống, hắn sẽ nhìn chằm chằm như vậy cả đêm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Mạn tranh đấu một lúc lâu, sau đó đành nâng chén rượu lên, ngửa đầu uống sạch.
 
Chén thứ hai vào trong bụng, Thẩm Mạn bị cay đến hai mắt cũng nheo hết lại.
 
Hơi nóng trong dạ dày càng lúc càng mạnh. Thẩm Mạn nhìn về phía Hạng Thừa Quân, lúc này mới phát hiện hắn vẫn duy trì tư thế nâng chén, hơi cau mày nhìn mình. Hình như trong ánh mắt còn có chút bất mãn.
 
Thẩm Mạn lúng túng nâng cái chén không lên, cầm cũng không được mà đặt xuống cũng không xong.
 
… Rốt cuộc thì có để cho nàng uống không hả?
 
Thẩm Mạn kiên trì, hỏi: “Điện hạ không uống ư?”
 
Hạng Thừa Quân nâng chén rượu lên, mím môi rót thêm cho Thẩm Mạn một chén rồi kéo tay nàng lên cao.
 
Thẩm Mạn: “…”
 
Cho nên không phải là Hạng Thừa Quân muốn nàng uống rượu cùng, mà là muốn cùng hắn nâng chén chơi chơi vậy à?
 
… Đây là sở thích kỳ quái gì vậy trời?
 
Cân nhắc đến tình cảnh trước mắt, Thẩm Mạn hít sâu một hơi rồi học theo tư thế của đối phương, nâng chén rượu đến vị trí giữa hai người.
 
Sau khi làm xong mọi thứ, dường như sắc mặt Hạng Thừa Quân cũng tốt hơn nhiều.
 
Thẩm Mạn cạn lời nhìn hắn, cảm thấy tâm tư người này khó đoán muốn chết.
 
Trong lúc Thẩm Mạn còn mải nghĩ xem tư thế này có ý nghĩa sâu xa gì thì lại thấy Hạng Thừa Quân chậm rãi xích lại gần, cánh tay vòng qua khuỷu tay mình.
 
Là tư thế uống rượu giao bôi!
 
Hạng Thừa Quân giữ nguyên tư thế này, ngửa đầu uống hết rượu trong chén.
 
Thẩm Mạn do dự một lát, cảm thấy chén đang cầm nóng bỏng cả tay.
 
Nàng nên uống chén rượu này hay không đây?
 
Hạng Thừa Quân nhìn chén rượu trong tay Thẩm Mạn, thấy nàng không định uống thì khóe miệng lập tức mím chặt.
 
Lúc này khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, thậm chí Thẩm Mạn còn ngửi được cả mùi rượu trong hơi thở của đối phương. Nàng hơi hoảng hốt nghĩ: Xem ra hôm nay đúng là hắn đã uống rất nhiều.
 
Hạng Thừa Quân giống như đang thúc giục, xích lại gần hơn, trầm giọng nói: “Sao nàng không uống đi?”
 
Âm cuối kéo dài khiến Thẩm Mạn nghe mà đáy lòng run rẩy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Mạn: “…”
 
Đúng là gặp quỷ rồi! Sao tự nhiên nàng lại thấy Hạng Thừa Quân lúc này có chút đáng yêu nhỉ?
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui