Điện thoại đột nhiên vang lên.
Tôi mở ra xem, là tin tức của Chu Kinh Trì.
“Uyển Uyển, hôm nay hóa trị anh mệt mỏi quá nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai em lại đến thăm anh được không?”
Lúc này tôi mới nhớ tới, hôm nay là ngày đi thăm anh ta.
Có lẽ là bởi vì lông mày bị thương, Chu Kinh Trì sợ tôi nghi ngờ nên mới gửi tin nhắn giải thích.
Vừa vặn, tôi cũng không muốn gặp anh ta.
Bỏ điện thoại sang một bên, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nếu không thể trêu vào, vậy thì trốn cũng không tệ nhỉ?
Thật ra, tôi cũng không có gì để mang theo, chỉ đơn giản là thu dọn vài bộ quần áo.
Ánh mắt tôi bỗng nhiên bị chiếc nhẫn trên tay hấp dẫn.
Nên quên nó đi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, hốc mắt nhịn không được lại đỏ lên.
Đây là quà Chu Kinh Trì vất vả tích góp tiền mua cho tôi sau khi ở bên nhau.
Lúc ấy anh ta vừa tốt nghiệp đại học, trên người không có tiền, nhưng vì kỷ niệm tròn một năm của chúng tôi nên đã lén lút chạy đến công trường chuyển gạch, mỗi ngày đi sớm về khuya.
Tôi không biết gì về chuyện này, tâm tình cũng dần dần trở nên bất an, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cảm thấy có phải anh ta chán ghét tôi hay không.
Tôi giống như một người điên mất khống chế, khóc lóc chất vấn anh ta, biết rõ tôi có bệnh, vì sao còn muốn trêu chọc tôi.
Nếu tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng, tôi đã có thể quen với sự cô đơn.
Chu Kinh Trì ý thức được việc anh ta đã bỏ rơi tôi nên ra sức cam đoan rằng sẽ không có lần thứ hai.
Nhưng anh ta vẫn không chịu nói cho tôi biết đã làm gì sau lưng tôi.
Tôi tức giận, đập cửa bỏ đi.
Cho đến ngày kỷ niệm, khi anh ta cầm một chiếc bánh sinh nhật và chiếc nhẫn tinh xảo xuất hiện, tôi mới chợt nhận ra rồi khó sướt mướt.
“Chu Kinh Trì, đồ khốn nạn, vì sao anh không nói cho em biết! Tại sao chứ?”
Kể từ khi bị bệnh, tâm trạng của tôi luôn không ổn định.
Tôi cho rằng anh ta sẽ tức giận ném bánh ngọt lên bàn, sau đó mắng tôi không biết tốt xấu, lòng lang dạ sói.
Nhưng không ngờ anh ta lại chủ động xin lỗi tôi, dịu dàng dỗ dành: “Uyển Uyển, anh sai rồi, sau này sẽ không bao giờ gạt em nữa.
”
Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh ta bị chảy m.
á.
u cùng lở loét.
Tôi nửa uy h.
i.
ế.
p nửa đau lòng nói với anh ta, về sau không được gạt tôi đi làm những chuyện nguy hiểm này.
Chu Kinh Trì cười hì hì nói với tôi: “Vâng, cam đoan nghe lời vợ.
”
Bây giờ cho dù biết đó đều là giả nhưng tôi vẫn không hận anh ta, chỉ muốn biến mất mãi mãi trong cuộc đời anh ta.
.