28
Từ đó về sau, anh như nắm được điểm yếu của tôi.
Chỉ cần tôi dám không trả lời tin nhắn, không đến tìm anh, anh sẽ cho chiếc vòng tay kia hét lên.
Chúng tôi giống như kiểu vợ chồng già sống với nhau bao nhiêu năm, chỉ mong đối phương c.h.ế.t quách đi cho xong chuyện, nhưng lại không thể không ở bên nhau.
Anh biết tôi đang ôn thi TOEFL, liền bảo tôi trả lại 500 vạn mà mẹ anh cho tôi cho anh.
Hôm đó, chúng tôi lại cãi nhau một trận long trời lở đất.
Tôi nói: "Không phải anh và mẹ anh nói những thứ nhà họ Thẩm các người cho đi rồi sẽ không lấy lại sao? Anh có biết xấu hổ không hả, em đã bỏ ra nhiều như vậy, được chút lợi ích là chuyện đương nhiên!"
Anh nói: "Em có chút tiền là bắt đầu lên mặt rồi, bây giờ em là bạn gái của anh, em tự nhìn lại những gì em đã làm xem, chỗ nào có chút giác ngộ của một người bạn gái, dựa vào đâu mà em được đi du học? Nếu em không cầm tiền rời khỏi anh, đừng nói là 500 vạn, 5000 vạn anh cũng cho em!"
"Phì! Ai thèm tiền bẩn của anh chứ!"
Nói thật, câu nói này nhất định là do tôi nói lúc đang tức giận mà thôi.
Bởi vì sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh đã nạp rất nhiều tiền vào thẻ cơm của tôi, còn đưa tôi một tấm thẻ khác, bảo tôi đi tiêu tiền.
Tuy tôi không có gì cần phải tiêu, nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi cất tấm thẻ đi.
Tôi cầm thẻ của anh, mỗi tuần đều dẫn bạn cùng phòng đi ăn mấy món ăn đắt cắt cổ, mở mang tầm mắt.
Tôi là người rất thực tế.
Đây là phí tổn thất tinh thần của tôi.
29
"Không thèm thì trả lại đây.
Không được phép cầm tiền của nhà anh đi du học."
"Thẩm Tại Châu, em… em thật sự coi thường anh! Tháo chiếc vòng tay này ra cho em, em muốn chia tay với anh!"
"Chia tay? Chia cái rắm! Trừ khi anh c.h.ế.t!"
Giây phút đó, tôi cảm thấy chúng tôi tuy chưa kết hôn, nhưng lại giống như đã kết hôn vậy.
Thật đáng sợ!!!
Thế nhưng, chúng tôi dù sao cũng là sinh viên đại học.
Buổi trưa, chúng tôi lại cãi nhau một trận long trời lở đất vì chuyện ăn gì, lấn át cả trận cãi nhau trước đó.
Anh nói muốn ăn gà xào ớt ở nhà ăn số 1.
Tôi nói tôi muốn đến nhà ăn số 4 ăn mì ba loại topping.
Anh nói nhà ăn số 4 xa như vậy, lười đi.
Tôi nói vậy thì tôi tự mình đi.
Bây giờ, anh đã từ trạng thái "bán thân bất toại" lúc ban đầu chuyển sang ngày nào cũng cùng tôi đến nhà ăn.
Thời gian của tôi rất quý giá, đương nhiên thời gian này là chỉ sau khi tôi có được tiền, xác định có thể đi du học rồi.
Bình thường, lúc đi đến nhà ăn, tôi sẽ nghe bài nghe tiếng Anh, lúc ăn cơm, tôi sẽ vừa xem phim Mỹ vừa ăn.
Ăn xong, tôi sẽ đi dạo ven hồ một lát, vẫn tiếp tục nghe tiếng Anh, sau đó về ký túc xá ngủ.
Thế nhưng, nếu đi cùng Thẩm Tại Châu.
Anh sẽ không cho phép tôi xem điện thoại, đeo tai nghe.
Cho dù chúng tôi không nói chuyện, anh cũng không cho phép.
Anh nói như vậy là bất lịch sự với anh.
Mà anh, là một Thái tử gia, không cho phép người khác bất lịch sự với mình.
Tôi hỏi anh có bị bệnh không.
Anh liền dùng việc ấn vào chiếc vòng tay để uy h.i.ế.p tôi.
30
Vì chuyện ăn uống, tôi nói: "Vậy chúng ta mỗi người tự ăn của người nấy, cũng không cần phải nhường nhịn ai cả."
"Nghĩ hay thật đấy."
Cuối cùng, anh kéo tôi đi mua một suất gà xào ớt, sau đó đưa đến nhà ăn số 4 ăn mì.
Kiến nghị của tôi gửi cho nhà trường rất nhanh đã được tiếp nhận.
Ký túc xá nam nghiêm cấm nữ sinh ra vào.
Sau khi thông báo này được ban hành, Thẩm Tại Châu nói với tôi: "Chúng ta dọn ra ngoài sống chung đi."
Tôi nhìn anh với ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần, nói: "Em phản đối việc quan hệ tìn.h dụ.c trước hôn nhân."
Anh cười lạnh một tiếng.
Thế nhưng, anh không hề để ý đến ý kiến của tôi.
Sau đó, ép tôi phải làm thủ tục rời khỏi ký túc xá.
Vì chuyện này, tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất với thầy quản lý ký túc xá, cho rằng quy định làm thủ tục rời khỏi ký túc xá của trường có lỗ hổng nghiêm trọng, ai cũng có thể tùy tiện làm thủ tục rời khỏi ký túc xá cho người khác.
31
Thế nhưng, ở biệt thự của Thẩm Tại Châu cũng có một cái lợi, đó chính là có phòng vệ sinh riêng, không cần phải đến nhà tắm công cộng tắm rửa, tương đối tiện lợi.
Tôi hỏi Thẩm Tại Châu: "Lúc trước anh ở trường, cũng đến nhà tắm công cộng tắm à?"
"Đúng vậy." Anh nhướng mày hỏi tôi: "Em muốn đến nhà tắm công cộng tắm à? Vậy em có thể đến phòng anh, chúng ta cùng nhau tắm, tạo không khí như ở nhà tắm công cộng."
"Thần kinh."
Trước kỳ nghỉ đông năm ba đại học, anh nói mọi người rủ nhau đi chơi.
"Mọi người" mà anh nói là chỉ bạn cùng phòng của anh, còn có mấy người bạn khác.
Hơn nữa, ai cũng dẫn theo bạn gái của mình.
Tôi không muốn đi.
Thế nhưng, anh không cho phép tôi từ chối.
Hơn nữa, tôi càng từ chối, anh lại càng muốn đối nghịch với tôi.
Thời gian cãi nhau với anh thật sự là lãng phí cuộc đời tôi..