Cứ cách hai ngày Tiểu Tâm sẽ đến cung của Tinh Húc để học pháp thuật một lần., mỗi lần hai canh giờ.
Còn lại chủ yếu là để cho thằng bé tự luyện tập.
Tinh Húc nói pháp thuật có thành thạo, có uy lực ra sao đa phần là tự bản thân tự tìm hiểu và tự rèn luyện.
Ngày nhỏ sư phụ của hắn cũng dạy hắn theo phương pháp như thế.
Sau khi hắn mất hắn sẽ nhờ cậy sư phụ thay hắn dạy cho Tiểu Tâm đến khi nào nó đủ sức tự mình hành động.
Từ giờ cho đến lúc đó hoàng thượng là người duy nhất biết đến sự tồn tại của một thuật sĩ như Trần Vĩnh Tâm.
Sau sự việc của thái tử, hoàng thượng đã trân trọng thuật sĩ hơn, quyết không tạo áp lực lên bất kì một thuật sĩ nào nữa.
Tử Lâm thường xuyên đến thăm Tinh Húc, có đôi lúc ở lại ba bốn hôm.
Cậu lúc nào cũng ngồi trò chuyện rất vui vẻ với Sử Hồng.
Tinh Húc luôn tự hỏi không biết hai người này có chuyện gì mà nói với nhau hoài không biết chán.
Hắn không cản, chỉ sợ Sử Hồng mệt thôi.
Hoàng hậu vẫn không biết chút gì về tình trạng sức khoẻ hiện tại của Tinh Húc, nhưng bản năng của một người mẹ mách bảo bà rằng đứa con trai này có lẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Bà thường xuyên đến thăm con trai, mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.
Ban đầu bà rất ngạc nhiên, thậm chí tức giận khi thấy Sử Hồng cũng ở đó nhưng thấy thái độ quan tâm của Tinh Húc dành cho Sử Hồng bà cũng không ý kiến gì, ngược lại đối xử rất tốt với Sử Hồng như với người nhà vậy.
Ban đêm, Tinh Húc thường đợi đến lúc Sử Hồng ngủ say thì lén vào phòng rồi nhẹ nhàng leo lên giường ngủ chung với người ta.
Đợi đến lúc trời gần sáng lại rời đi.
Ban đầu hắn còn lo lắng, sợ Sử Hồng thức dậy giữa chừng nhìn thấy hắn sẽ nổi giận rồi đuổi đi.
Nhưng đã mấy đêm liền Sử Hồng đều ngủ rất ngon, cũng không dậy giữa chừng hắn yên tâm cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy.
Có một lần Tinh Húc ngủ quên mất, đến cuối giờ Dần mới bừng tỉnh.
Nhìn qua thấy Sử Hồng còn chưa dậy hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đang nhẹ nhàng xuống giường rời đi thì đột nhiên tay bị giữ lại.
Tinh Húc hoảng hồn khi thấy Sử Hồng mở mắt nhìn mình.
"Ngươi… ngươi dậy rồi à?" Tinh Húc lúng túng không biết nên giải thích sao về tình huống hiện tại.
"Ngươi đã lỡ ngủ đến giờ này rồi thì ngủ tiếp đi.
Trời sáng hẳn rồi dậy."
Tinh Húc kinh ngạc.
"Ngươi… ngươi cho ta ngủ lại? Ngươi không ngạc nhiên khi thấy ta ở đây sao?"
"Ngươi lén lút vào phòng ta lâu như vậy ngươi tưởng ta không biết sao? Ta cũng học võ mà."
Tinh Húc ngớ người.
Thế ra hắn đã bị lộ từ lâu rồi nhưng Sử Hồng vẫn không đuổi hắn đi, vẫn để hắn đến và ngủ cùng y đếm này qua đêm khác.
Tinh Húc vui như mở cờ trong bụng, hắn nằm lại xuống giường quay qua đối diện với Sử Hồng, dò hỏi:
"Ngươi đồng ý cho ta ngủ cùng ngươi, có phải… ngươi cũng đã…"
"Ta buồn ngủ.
Lười đuổi."
"Ê, ngươi nói vậy là sao?"
Tinh Húc hỏi nhưng không thấy Sử Hồng trả lời.
Nhìn lại thì thấy người đã ngủ mất rồi.
Hắn đơ người mất một lúc, không biết nên phản ứng thế nào.
Cái người này vừa thắp lên cho hắn hi vọng cũng triệt để dập tắt luôn.
Nhưng mà… hắn vẫn thích.
Cuộc sống cứ trôi qua bình lặng như vậy.
Có thể nói đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Tinh Húc.
Hắn chỉ mong những ngày tháng này kéo dài hơn một chút.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Sau hơn nửa tháng ở cùng nhau, bệnh tình của Sử Hồng đột nhiên trở nặng.
Từ sau khi bị trúng độc, cơ thể của Sử Hồng yếu ớt hẳn.
Hắn vẫn có thể sinh hoạt như người bình thường nhưng không thể làm việc gì quá nặng nhọc hay đánh võ cường độ cao.
Thời gian qua Tinh Húc vẫn luôn bồi bổ cho Sử Hồng rất nhiều thức ăn và đồ uống bổ dưỡng.
Khúc Phong đang phụ Thanh Ngôn đi tìm nguyên liệu ở bên ngoài cũng thường xuyên gửi thuốc về.
Tinh Húc cứ tưởng là sức khoẻ của y đã ổn, có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa nhưng không ngờ vào một buổi tối, khi vừa ăn xong điểm tâm thì Sử Hồng đột nhiên ói toàn bộ, sau đó đổ gục xuống sàn.
Tinh Húc vội vàng đỡ Sử Hồng lên giường rồi cho gọi thái y đến.
Lúc đó hắn mới biết chất độc của hạt đỉnh hồng đã đi sâu vào nội tạng, dù có ăn bao nhiêu đồ bổ dưỡng cũng chẳng thể vực được bao nhiêu sức khỏe đang dần yếu đi của Sử Hồng.
Lâu nay sức khoẻ của Sử Hồng vẫn yếu đi từng ngày nhưng y vẫn luôn gắng gượng, đến bây giờ đã không thể chịu được nữa.
"Tại sao ngươi thấy mệt lại không nói với ta? Ngươi làm thế này ta sợ lắm biết không?"
"Ta cũng cứ nghĩ là ta gắng được.
Ngươi đang vui vẻ như vậy ta không muốn… Ha ha, vẫn là ta quá tự tin vào bản thân rồi."
"Ngươi đúng là đồ ngốc.
Ai cần ngươi lo cho ta chứ? Ngươi lo cho bản thân ngươi đi.
Tình trạng cơ thể ngươi còn tệ hơn ta."
"Ta và ngươi không giống nhau."
Bọn họ không giống.
Sử Hồng sẽ trở về thế giới của mình, còn Tinh Húc sẽ chết, sẽ ra đi mãi mãi.
Tinh Húc ôm chầm lấy Sử Hồng, thổn thức nói:
"Có gì khác nhau sao? Cũng là rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn không thể gặp lại.
Không phải sao?"
Sử Hồng hơi sững lại.
Tinh Húc nói đúng lắm.
Hắn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Chẳng phải đều là ra đi không trở lại hay sao.
...***...
Sau ngày hôm đó Tinh Húc đã gửi tin báo cho sư phụ của mình nhanh chóng trở về.
Hai ngày sau, không chỉ Thanh Ngôn mà Phượng Cẩn và Khúc Phong cũng đến.
Thanh Ngôn khám qua cho Sử Hồng rồi nói:
"Tình trạng cơ thể của Sử Hồng chuyển biến tệ hơn ta nghĩ nhưng vẫn còn kịp.
Nhưng để đề phòng trường hợp chuyển biến xấu hơn hai ngày sau chúng ta tiến hành nghi thức luôn.
Hai đứa không vấn đề gì chứ?"
Tinh Húc giật mình nhìn qua Sử Hồng.
Hai ngày nữa.
Hắn đã biết trước chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy đến nhưng khi nó đến hắn vẫn không khỏi cảm thấy sốc.
Hắn chỉ còn có thể nhìn thấy Sử Hồng hai ngày nữa.
Sử Hồng cũng có vẻ khá sốc.
Chuyện này đến nhanh hơn hắn tưởng.
Hắn còn mong mình có thể ở lại thêm một tháng nữa.
Nhưng đây là chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt.
"Không có vấn đề gì ạ.
Tiền bối cứ tiến hành đi."
"Vâng.
Sư phụ cứ làm đi."
Nhìn vẻ mặt của hai người họ Thanh Ngôn biết cả hai đều buồn bã, luyến tiếc và cả không cam tâm nhưng tình trạng của Sử Hồng đã không thể trì hoãn được nữa.
Phép thuật về dịch chuyển thời không thuộc về phép thuật cổ, rất khó thực hiện và cũng rất ít thuật sĩ biết về nó, một phần vì nó tốn rất nhiều pháp lực, vừa phức tạp và cũng rất hiếm khi phải dùng đến.
Thật may vì Thanh Ngôn lại nằm trong số rất ít những thuật sĩ biết sử dụng phép thuật này.
Để sử dụng phép dịch chuyển thời không cần vẽ một pháp trận đồng thời chuẩn bị một số nguyên vật liệu thuộc loại hiếm có, khó tìm.
Ngay sau khi chia tay Sử Hồng ở đại bản doanh của Nhật Nguyệt Lâu ngày đó Thanh Ngôn và Phượng Cẩn đã bắt đầu cho người đi tìm kiếm những nguyên liệu kia.
Sau khi biết Sử Hồng gặp chuyện, quá trình tìm kiếm được đẩy nhanh hơn.
Thêm sự giúp đỡ nhiệt tình của Khúc Phong, bọn họ mới hoàn thành quá trình tìm kiếm vật liệu thì nhận được tin báo về của Tinh Húc.
Để tiến hành thuận lợi phép thuật này ngoại trừ việc chuẩn bị đầy đủ các nguyên vật liệu và pháp trận, điều kiện tiên quyết là sức khoẻ của người được thi pháp phải ổn định.
Nếu sức khoẻ quá yếu thì sẽ không thể chịu nổi trong quá trình dịch chuyển.
Bây giờ sức khoẻ của Sử Hồng đã chuyển biến xấu nhưng vẫn còn có thể phục hồi tạm thời được.
Cho nên mới cần phải tranh thủ tiến hành đưa Sử Hồng đi càng sớm càng tốt.
Đêm hôm đó cả Sử Hồng và Tinh Húc đều không thể ngủ nổi.
Cứ nghĩ đến chuyện sắp rời xa nhau là chẳng ai có thể chợp được mắt.
Bọn họ chỉ nắm tay nhau, im lặng.
Một lúc khá lâu, Tinh Húc mới cất tiếng:
"Kể ra ta chưa từng hỏi ngươi thế giới ngươi từng sống trông như thế nào."
Sử Hồng mỉm cười nhìn sang: "Muốn biết sao?"
"Muốn."
Sử Hồng suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Thực sự rất khó để diễn tả cho ngươi hiểu.
Ở thế giới của ta không tồn tại những người được gọi là thuật sĩ.
Nhưng ngược lại mọi thứ ở đó đều rất hiện đại.
Bọn ta có đèn điện có thể phát sáng mà không cần đến nến, có xe có thể chạy nhanh như ngựa mà không biết mệt, có máy bay có thể bay lượn như chim trên trời, còn có thứ gọi là điện thoại dù cách nhau cả mấy trăm mấy ngàn dặm vẫn có thể nói chuyện và nhìn thấy nhau.
Nói chung, rất hiện đại."
Tinh Húc nghe mà hai mắt trợn tròn.
Hắn ngồi bật dậy giọng run run hỏi:
"Vậy chẳng phải thế giới của ngươi toàn là phép thuật sao?"
"À, nếu trong mắt của ngươi thì trông chúng giống như thế nhưng thực tế thì những thứ này đều là do bàn tay con người phát minh ra.
Thế giới này của ngươi có lẽ mấy trăm năm sau cũng sẽ có hiện trạng giống như thế.
Vấn đề là nằm ở tương lai thôi."
"...!Ngươi nói vậy ta càng không hiểu được."
"Thì ta đã nói rất khó để diễn đạt cho ngươi hiểu mà." Sử Hồng phì cười.
"Thôi, quên chuyện này.
Nằm xuống ngủ nào."
Tinh Húc đầu óc mông lung lại nằm xuống giường.
Hắn đúng là không tưởng tượng nổi những thứ mà Sử Hồng đã nói.
Nếu vậy thì thế giới mà Sử Hồng sống thật sự rất tuyệt.
Thảo nào mà y vẫn luôn mong muốn trở về.
Hắn… cũng muốn đến đó.
"A Hồng, ta gọi ngươi như vậy được không?"
Sử Hồng hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi mỉm cười đáp lại:
"Giờ phút này rồi còn câu nệ cái gì.
Ngươi muốn gọi thế nào cũng được."
"A Hồng, kiếp này là ta có lỗi với ngươi.
Nếu kiếp sau có thể gặp lại, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi, sẽ không bao giờ khiến ngươi phải chịu tổn thương nữa."
Sử Hồng nhìn Tinh Húc một lúc rồi quay mặt đi làm Tinh Húc không đoán được Sử Hồng đang suy nghĩ điều gì.
"Còn ta hi vọng kiếp sau sẽ không bao giờ gặp lại ngươi.
Mọi ân oán của chúng ta kiếp này kết thúc ở đây là được rồi."
T/g: ở đời không phải con muốn là được vậy đâu..