Thái Tử Nam Sủng Của Ngài Không Muốn Làm Vương Hậu

Trước sự “quan tâm săn sóc” của Mai Thu Phương vốn đầy giả tạo thế kia, Lý Thập Tam chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu:

- Ta thật sự rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi, nếu tiểu thư muốn nói chuyện giết thời gian thì có thể đi tìm người khác tán gẫu.

Lý Thập Tam thẳng thừng đuổi người. Nhưng có lẽ bị Lý Thập Tam đuổi một lần, Mai Thu Phương lúc này cũng đã chai lỳ cảm xúc, hay bởi vì uy lực của ánh mắt và lời nói của Hoàng Phi Hạc ban nãy mà nàng ta không dám rời đi. Mai Thu Phương mượn lời yêu cầu của Hoàng Phi Hạc làm cái cớ trả lời Lý Thập Tam:

- Nhưng Hoàng Phi Hạc bảo ta chăm sóc ngươi, ta cũng không thể bỏ mặc ngươi mà đi chỗ khác. Ngươi nói cho ta biết đi, làm sao ngươi và Phi Hạc ca ca của ta quen biết nhau?

- ...


Lý Thập Tam lựa chọn im lặng không nói. Hy vọng nàng tiểu thư này có thể tự hiểu mà không hỏi tiếp nữa. Thế nhưng, ngay sau đó Lý Thập Tam biết mình đã xem thường khả năng tự biên tự diễn của Mai Thu Phương rồi. Trước sự im lặng của Lý Thập Tam, nàng “vị hôn thê” của Hoàng Phi Hạc vẫn không ngừng lải nhải một mình:

- Ngươi và Phi Hạc ca ca của ta có phải là bạn bè rất thân hay không? Chàng ấy đối với ngươi rất chu đáo. Thậm chí còn chu đáo hơn đối với ta đấy. Ít ra, Phi Hạc ca ca của ta chưa từng gửi gắm ta cho bất cứ kẻ nào khác chăm sóc. Chàng ấy thích tự chăm sóc cho ta hơn.

- ...

- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi, cùng tuổi với ta sao? Ta thấy hình như không đúng. Ngươi trông già hơn ta nhiều mà. À, ý ta là già dặn, chững chạc ấy. Ta thì cứ như trẻ con ấy. Nhưng biết làm sao được, Phi Hạc ca ca của ta thích sự đơn thuần, trong sáng của ta. Mỗi khi ta mà già dặn một chút là chàng ấy không vui, chàng ấy sẽ cảm thấy là bản thân chưa chăm sóc và bảo vệ ta được chu toàn, để ta phải lo nghĩ lung tung.

- ...

- Hai người có phải là bạn bè thật không vậy? Bởi vì, nếu ngươi là bạn của Phi Hạc ca ca, không lý do gì ta lại không biết ngươi. Phi Hạc ca ca đều giới thiệu bạn bè của chàng ấy cho ta biết. Chàng ấy lúc nào cũng

chủ động giới thiệu với ta. Chàng ấy bảo là không muốn ta hiểu lầm rồi suy đoàn linh tinh. Nhưng Phi Hạc ca ca của ta không biết, ta hoàn toàn tuyệt đối tin tưởng chàng ấy. Chàng ấy sẽ không phản bội ta, không lén lút sau lưng ta nuôi giấu nam sủng đâu, nhỉ?

Mai Thu Phương nói rồi lại nói, càng nói càng hăng. Lý Thập Tam nghe rồi nghe, càng nghe càng bực bội. Con nhóc này, mỗi lần nói đều có giấu kim, cố ý khoe ân ái giữa nàng ta với Hoàng Phi Hạc, đồng thời còn nhân tiện giẫm đạp vào lòng của Lý Thập Tam hết lần này đến lần khác. Lý Thập Tam nhịn rồi lại nhịn. Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa, ngồi bật dậy, gằn giọng:


- Tiểu thư có im đi không thì bảo? Nếu tiểu thư muốn ngồi đây làm nhảm, không muốn đi chỗ khác, thì ta đi. Ta! Đi! Là! Được! Rồi! Chứ! Gì?

Lý Thập Tam vừa hùng hổ nói xong, còn chưa kịp đứng dậy thì một âm thanh đáng xấu hổ đã vang lên khiến hắn đỏ mặt.

Rồn rột…

Mai Thu Phương cũng nghe được âm thanh đó. Ánh mắt nàng ta nhìn Lý Thập Tam, tỏ vẻ vừa quái dị vừa giễu cợt. Lý Thập Tam muốn ngó lơ Mai Thu Phương, nhưng âm thanh ấy vẫn cứ vang lên không ngừng từ cái bụng lép kẹp của hắn, tạo cơ hội cho Mai Thu Phương mở miệng chế nhạo:

- Này, ngươi có nghe tiếng gì không?

- ...


Lý Thập Tam giả vờ không nghe thấy. Mai Thu Phương cười khẩy, tiếp tục giả vờ ngây thơ, hỏi lớn:

- Ta nghe tiếng đó phát ra từ bụng của ngươi đấy. Là tiếng bụng sôi lên, đúng không? Ngươi đói bụng đến như thế à?

Lý Thập Tam có chút xấu hổ,nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại. Đã là con người, ai lại không có lúc đói bụng chứ. Đói bụng cũng không phải là chuyện xấu xa gì. Mai Thu Phương lại cố ý xem nhu cầu sống còn của con người ra để trêu cợt hắn, đúng là ấu trĩ và ngu ngốc. Lý Thập Tam thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy. Ta đói bụng. Lẽ nào tiểu thư không đói sao? Thật kỳ lạ! Là người thì sao lại có thể không đói bụng được nhỉ?

Nói chuyện có kim châm chứ gì, Lý Thập Tam cũng làm được. Mai Thu Phương bị Lý Thập Tam hỏi ngược lại, mặt nhất thời vừa đỏ vừa tái. Nàng ta không biết nên đáp lại Lý Thập Tam như thế nào. Nếu nàng ta trả lời rằng bản thân cũng đói bụng, thì trò giễu cợt ban nãy của nàng ta không chỉ không còn tác dụng mà còn như một cái tát tự vả vào mặt mình. Nhưng nếu nàng ta dám nói là mình không đói bụng, thì cả đám người đang ngồi ôm bụng vật vờ đằng kia nhất định sẽ nghi ngờ nàng ta. Trong thời điểm hiện tại, ai cũng đã đói đến hoa cả mắt, mềm cả người rồi. Nếu Mai Thu Phương dám khẳng định bản thân không đói, thì hắn ta quá khác người, quá đáng nghi. Thậm chí, trong tình hình đang rất căng thẳng lúc này, nếu nàng ta để cho những người xung quanh cảm thấy nàng ta “không giống con người” thì càng vô cùng nguy hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận