Thái Tử Phi Có Bệnh


Tuy rằng Chu thị là phụ nữ nơi thâm trạch nhưng xuất thân vẫn là trâm anh thế gia, độ mẫn cảm về những chuyện như thế này khá cao, nhìn thấy tình thế có vẻ không đúng thì lập tức lùi vào trong xe ngựa.
Thẩm Tân Di không để lại dấu vết bảo vệ hai mẹ con, mang mấy phần ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Cơ Trường Trú sau lưng Văn Xương Đế, đồng thời giằng co với Văn Xương Đế: “Phụ hoàng nói như vậy, nhi thần nghe không hiểu? Con đối với Hoàng Thượng lòng dạ son sắt, Thái Tử cũng tình cảm quấn quýt ngài, vì sao ngài phải cư xử với chàng như vậy?”
Cơ Trường Trú vẫn luôn gục đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Văn Xương Đế hoàn toàn không để người con dâu này vào mắt, cũng không ngại nói sự thật với nàng.

Ông ta cười như không cười: “Thái Tử Phi không chỉ xinh đẹp vô song mà bản lĩnh ăn nói bịa chuyện cũng thật hơn người, Thái Tử làm sao để người làm phụ hoàng như trẫm vào mắt chứ?”
Thẩm Tu Viễn dù sao cũng có lòng riêng, dù là nghe theo ý của ông ta, uống hết chỗ độc dược ấy thì ông ta vẫn không yên tâm.

Thái Tử bây giờ đang coi trọng Thái Tử Phi, nếu ông ta có thể nắm chặt Thái Tử Phi trong tay thì mới thật sự yên tâm.
Thẩm Tân Di sau lưng lặng lẽ ra dấu tay, vừa dùng giọng điệu Long Ngạo Thiên đối đáp với Hoàng Thượng cho có lệ, vừa hy vọng kéo dài thêm thời gian.
Văn Xương Đế đã chuẩn bị tâm lý, cũng lười nghe nàng nói bóng nói gió, ra lệnh: “Động thủ!”
Ông ta chuẩn bị chu toàn nên sau khi hạ lệnh, từ tường viện và cả lối đi nhỏ lập tức tràn ra rất nhiều người.
Sắc mặt Thẩm Tân Di biến đổi, đang cân nhắc sẽ thoát thân như thế nà thì ở bên kia Cơ Trường Trú dùng ngón tay vẽ ra mấy ký hiệu kỳ quái, một con cổ trùng màu xanh lá bay ra từ trong tay áo y, nhẹ nhàng dừng ở trên người Văn Xương Đế.
Lúc này sắc trời tối đen, cổ trùng lại có màu tối nên không ai nhìn thấy được.
Văn Xương Đế thấy Thẩm Tân Di không có đường lui, gương mặt lộ vẻ đắc thắng, lại bắt đầu lên tiếng dụ dỗ: “Thái Tử Phi đừng giãy giụa vô ích nữa, trẫm bảo đảm, chỉ cần Thái Tử nghe lời, trẫm sẽ không động đến ngươi.”
Ông ta đã xé rách mặt, Thẩm Tân Di cũng không giả vờ thêm nữa: “… Ta mà tin ông cái quỷ, ông già họm hẹm xấu xa!”
Văn Xương Đế có thể nghe ra đang mắng ông ta, ông ta thân là đế vương nhiều năm, sau lưng người khác đánh giá như thế nào tạm thời không nói, chứ chưa ai dám mắng ở trước mặt ông ta, sắc mặt ông ta thoáng âm u: “Động thủ!”
Ai ngờ vừa dứt lời, ông ta đột nhiên kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.

Tôn Thanh hoảng sợ, lập tức ngồi xổm xuống dìu ông ta: “Bệ hạ, ngài sao vậy?!”
Văn Xương Đế mờ mịt, bỗng nhiên lại kêu đau, bắt đầu điên cuồng gãi khắp người, điên cuồng đến cực điểm.
Chuyện xảy ra trong chớp mắt, thu hút ánh nhìn của mọi người, nhất thời không ai lo lắng đến Thẩm Tân Di.
Thẩm Tân Di lập tức đoán được là ai làm, cảm kích nhìn Cơ Trường Trú, không nhiều lời, trực tiếp nhảy lên xe ngựa rồi cao giọng quát: “Đi!”

Chu thị và Thẩm Tân Di mang theo không ít hộ vệ nhưng không thể so với số người Văn Xương Đế mang đến.

Nhưng lúc này lao ra khỏi vòng vây vẫn dư dả, bọn họ rút đao ra, một đường chém lung tung mở đường.
Bên này mới chạy ra chưa được vài bước, người Văn Xương Đế mang đến đột nhiên phản ứng lại, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.
Thẩm Tân Di hô to: “Đến Thủy quân doanh, đi tìm cha và Thái Tử!”
Hộ vệ nhà họ Thẩm biết đường, lập tức lao lên phía trước dẫn đường.
Thẩm Tân Di một tay đỡ lấy Chu thị, nghe tiếng vó ngựa đằng sau càng ngày càng gần thì trong lòng khẩn trương, vén mành lên nhìn, cuối hàng đã đánh nhau với người Văn Xương Đế mang tới.

Số người của bọn họ đã chống đỡ hết nổi, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.
Lòng Thẩm Tân Di nóng như lửa đốt, chợt nghe đằng trước có một tiếng quát chói tai: “Làm sao vậy?!”
Nàng nghe thấy tiếng của Lục Diễn, vội theo tiếng nhìn sang.
Lục Diễn cũng nhận ra xe ngựa của nàng nên lập tức dẫn người đuổi đến đây.

Thẩm Tân Di nhảy xuống xe ngựa ôm chặt lấy hắn: “Lục Diễn.”
Lục Diễn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng thì trong lòng giận dữ: “Ai phái người truy đuổi nàng?”
Thẩm Tân Di cắn răng dăm ba câu kể lại chuyện bên tai hắn.
Trong lòng Lục Diễn nghĩ mà sợ hãi, thấy nàng không sao mới bình tĩnh, đáy mắt là một vùng lạnh thấu xương: “Nếu phụ hoàng muốn chơi, vậy chơi đến cùng với ông ta thôi.”
Hắn liên tiếp hạ mệnh lệnh, chờ Tề Sất Ngụy Nghị đến đông đủ rồi lĩnh mệnh cùng nhau xuất phát.
Thẩm Tân Di nắm chặt lấy tay hắn: “Chàng đừng chống đối Hoàng Thượng nữa, ông ta là quân chàng là thần.

Ông ta là cha còn chàng là con, dù cho lần này chàng có đánh thắng ông ta thì về sau vạn dân thóa mạ, chàng cũng không có khả năng bước lên đế vị!”
Chu thị đi theo xuống xe ngựa cũng khuyên nhủ: “Đạo lý này hoàn toàn có lý, nếu có tội danh giết cha trên lưng thì điện hạ cả đời này sẽ bị người đời xem thường thóa mạ.”
Lục Diễn từ trước đến nay ngoài Thẩm Tân Di thì sắc mặt không chút thay đổi với người nhà họ Thẩm, lúc này lại thay đổi thành một người khác, nhã nhặn nở một nụ cười: “Mẹ vợ nói có lý.”

Thẩm Tân Di và Chu thị mở to mắt.
Lục Diễn nói tiếp: “Nhưng ta cũng không hề vô lễ với phụ hoàng, chẳng qua muốn dạy dỗ một chút kẻ dám quấy nhiễu Thái Tử Phi thôi.”
Thẩm Tân Di còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, Thái Sử Tiệp ở bên cạnh giải thích: “Hoàng Thượng lần này tới đây là lặng lẽ giấu diếm tất cả mọi người lẻn vào, ông ta muốn gây bất lợi cho Thái Tử Phi, chuyện này vốn dĩ đã không hợp lý chả trách ông ta bị người khác đuổi giết như một kẻ bắt cóc.

Cho dù Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì thì Thái Tử chỉ cần nói là vì cứu Thái Tử Phi, đã nhầm phụ hoàng thành người bắt cóc, phụ hoàng vì sao phải xuống tay với Thái Tử Phi chứ? Hoàng Thượng không thể giải thích được, Hoàng Thượng tuy có nhiều thủ đoạn nhưng lại không thể nói trước mặt mọi người.”
Thẩm Tân Di nghe câu được câu không, chuyển sang Lục Diễn: “Chàng và cha ta…”
Nàng muốn nói lại thôi rồi nhìn về phía Lục Diễn…
Lục Diễn mím môi cười, giải thích hiểu lầm năm đó qua dăm ba câu: “Năm đó Hoàng Thượng vì mưu hại cha nàng, lấy danh nghĩa cha nàng lén lút đưa độc dược cho Thẩm Quý Phi lại lấy danh nghĩa cha nàng trợ giúp cho nên ông mới bị oan ức nhiều năm qua.”
Thẩm Tân Di càng nghe thì đôi mắt càng mở lớn, rối rắm một lúc lâu, mãi về sau mới dám hỏi: “Chàng… Tin không?”
Kỳ thật nàng hỏi không đúng lắm, hẳn phải nên hỏi chàng lựa chọn tin ai? Vốn dĩ chuyện này không có chứng cứ xác thực, Lục Diễn tin ai thì hoàn toàn là do hắn.
Lục Diễn dùng ngón tay xoa lên cằm nàng: “Ta tin cha nàng.” Giọng hắn càng thêm trầm thấp: “Ta càng tin nàng nhiều hơn.”
Hốc mắt Thẩm Tân Di nóng lên, đột nhiên có cảm giác muốn khóc vì xúc động, không biết là vì hắn hay là vì bản thân nàng.
Ngón tay hắn khẽ lau đi khóe mắt đầy nước mắt của nàng.
Đám người Chu thị Thái Sử Tiệp thấy hai người như thế đều chủ động tránh đi.
Hai người nói chuyện gần một canh giờ, Tề Sất mới mang theo người trở về.

Trên người y đầy thương tích, còn có dấu vết do bị bỏng lửa, y cao giọng: “Điện hạ, tên bắt cóc kia trốn thoát, thấy chúng ta đuổi theo thì trực tiếp phóng hỏa, may mắn chúng ta đã bắt được thủ lĩnh đạo tặc.”
Y hạ giọng, đến bên cạnh Lục Diễn: “Hoàng Thượng không biết vì sao, từ lúc chúng ta nói ngài ấy là kẻ bắt cóc, ngài ấy cũng không đứng ra làm sáng tỏ thân phận.

Khi ngài ấy định rút lui, vô ý ngã gãy chân, hơn nữa không biết Hoàng Thượng trúng cái gì, trên người trên mặt cào rách từng mảng da lớn, cả gương mặt đều bị huỷ hoại, hiện tại chắc ngài ấy đã ngất xỉu.”
Lục Diễn cười trào phúng: “Chính bản thân ông ta dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó với phụ nữ trẻ em, tất nhiên không có mặt mũi thừa nhận, đường đường là một vị hoàng đế lại đuổi giết Thái Tử Phi, nói không sợ thanh danh ông ta bị người đời chê cười sao?”
Thái Tử thoáng cười lạnh: “Càng không để ông ta được như ý, ngươi truyền tin tức ra ngoài nói Hoàng Thượng vì muốn uy hiếp Thái Tử, có ý đồ bất chính với Thái Tử Phi, che giấu tung tích gây trở ngại đối với Thái Tử Thái Tử Phi rồi sau đó bị Thái Tử xem như cường đạo đả thương.”

Tề Sất tuân lệnh, Thẩm Tân Di không nhịn được cười: “Chàng đúng là ranh mãnh.” Nếu nàng là Văn Xương Đế, sau khi tỉnh lại biết được chuyện này phỏng chừng sẽ xấu hổ và giận dữ đến mức tự sát.
Nàng hỏi Tề Sất: “Cậu có nhìn thấy Cơ tiên sư không? Chính là người tóc bạc trẻ tuổi, đừng ngộ thương huynh ấy nhé.” Mới vừa rồi nàng chỉ lo kích động, thiếu chút nữa đã quên Cơ Trường Trú, lúc nãy nàng có thể thuận lợi chạy ra ít nhiều là nhờ Cơ Trường Trú.
Tề Sất mê mụi gãi đầu: “Chưa thấy được.”
Cơ Trường Trú thủ đoạn quỷ quyệt, tự bảo vệ mình không khó, Thẩm Tân Di thả lỏng sắc mặt mà gật đầu.
Sau khi nàng hỏi xong mới phát giác bản thân đã kiệt sức, mệt mỏi dựa vào người Lục Diễn: “Chàng xử lý xong thì mang ta hồi kinh đi, ta không muốn ở chỗ này thêm một chút nào nữa.”
Lục Diễn âu yếm hôn lên giữa mày nàng, gật đầu đồng ý.
……
Thời gian trôi qua như nước, đảo mắt đã hơn một tháng.
Lục Diễn mang theo Tố Tố trở về kinh thành, thuận đường mang cả Văn Xương Đế cùng nhau trở về.
Văn Xương Đế kỳ thật bị thương không nặng, chỉ mấy ngày đã tốt lên không ít, nhưng khi ông ta tiếp tục tại vị ngày nào, trong lòng Lục Diễn lại không thoải mái ngày đó, dứt khoát tuyên bố với bên ngoài Văn Xương Đế vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cưỡng ép đưa ông ta đến Hoàng Trang để ‘ điều dưỡng ’.
Văn Xương Đế tự mua dây buộc mình, lần này xuôi nam mục tiêu chính là Thái Tử Phi.

Vì che giấu tung tích không để cho người khác phát giác, ông ta không mang theo nhiều nhân thủ, không thể đối đầu với Lục Diễn, chỉ có thể tùy ý hắn sắp xếp.
Lục Diễn truyền ra tin Văn Xương Đế mưu hại hắn, sau đó là tin ông ta trước đây mưu hại tiên Hoàng Hậu và huynh trưởng của Thái Tử.

Chờ lời đồn đãi lên men, thanh danh Văn Xương Đế đã không còn gì, ai cũng thóa mạ, bởi vậy bá tánh đối với Văn Xương Đế bị đưa đi không hề quan tâm, ngược lại trong lòng ngóng trông ông ta chết sớm để Thái Tử hiện tại có thể lên ngôi.
Dân gian bá tánh còn như thế, quan viên trong triều càng thêm gió chiều nào theo chiều ấy.
Lục Diễn vốn đã sắp xếp xong xuôi, gần như không cần phí sức lực đã tiếp quản triều chính.

Ngoại trừ không có cái danh hiệu Hoàng Thượng thì chẳng khác gì Hoàng Thượng.

Hơn nữa Văn Xương Đế bị hắn đặt trong lòng bàn tay, hắn muốn xưng đế khi nào thì chỉ là một câu nói.
Điều duy nhất không hoàn hảo chính là Thái Sử Tiệp xem bệnh cho Thẩm Tu Viễn, tiếc nuối tuyên bố đời này ông không bao giờ có thể giơ đao múa kiếm.

Đối với một tướng lãnh mà nói, chuyện này gần như tương đương nói cho ông kiếp sống đã kết thúc.
Thẩm Tân Di rất khổ sở nhưng Thẩm Tu Viễn xem ra lại nhìn thoáng vô cùng vui vẻ, sau này có thể cùng vợ du sơn ngoạn thủy.
Tâm trạng ông thoải mái, độc trên người cũng nhanh chóng được đào thải, hơn nữa có Thái Sử Tiệp dốc lòng điều dưỡng, ông có thể nhanh chóng đi đứng bình thường.

Sau khi Thẩm Tân Di về kinh vẫn luôn ở Đông Cung, nghe được tin tức cha đã lành bệnh nên vô cùng vui vẻ, lập tức muốn xuất cung để nói cho Thẩm Quế Kỳ.
Trương ma ma thấy nàng muốn xuất cung thì vội vàng nói: “Chờ một lát, nô tỳ xuống chuẩn bị nghi trượng cho nương nương.”
Thẩm Tân Di xua tay: “Không cần, ta chỉ muốn ra ngoài báo tin mừng, không cần tốn sức gì đâu, chúng ta đi từ cửa hông là được rồi.”
Trương ma ma không lay chuyển được nàng đành phải theo ý nàng.
Thẩm Tân Di thay một bộ quần áo tầm thường ra khỏi Đông Cung, phía sau còn theo không ít người hầu.

Nàng ra khỏi hoàng cung bằng cửa hông, thấy một chiếc xe ngựa cao bằng một người đang từ từ đi qua, trên xe ngựa được phủ vải đen, bên trong mơ hồ có thể nghe thấy tiếng xiềng xích va chạm, xung quanh xe ngựa còn có Vũ Lâm quân đứng trông coi.
Hai đội Vũ Lâm quân đang muốn hành đại lễ với nàng, đã bị nàng xua tay ngừng lại, nàng chỉ vào xe ngựa: “Đây là…”
Vũ Lâm quân hành lễ: “Trong xe giam giữ Bát hoàng tử… Tội nhân Lục Trạch, Thái Tử đã căn dặn lưu đày y đến bắc địa, ra lệnh cho chúng thần áp giải y rời đi.”
Thẩm Tân Di thở dài.
Cũng là do Lục Trạch tìm đường chết, sau khi Lục Diễn hồi kinh, hắn ta đã mang theo nhân thủ mai phục ám sát, Lục Diễn hoàn toàn không để chút tài mọn này vào mắt, trực tiếp bắt lấy.
Trong xe Lục Trạch tựa như nghe thấy giọng nói của Thẩm Tân Di, mơ hồ không rõ kêu vài tiếng ‘ Tố Tố…’
Thẩm Tân Di không nói, tránh sang một bên để xe chở tù rời đi trước.
Nàng đột nhiên không có tâm tình xuất cung nữa, tùy tiện sai người báo tin vui cho Thẩm Quế Kỳ, còn bản thân thì quay về Đông Cung ngây ngẩn.
Lục Diễn vừa xử lý xong chuyện trong tay, vừa trở về đã thấy nàng hồn vía lên mây, hắn nổi lên tâm tư chơi xấu, để bàn tay lạnh lẽo mới rửa xong áp lên sau cổ nàng.
Thẩm Tân Di bị lạnh nên giật mình la lên, sau khi lấy lại tinh thần thì căm giận đấm hắn: “Sao chàng càng ngày càng đáng ghét vậy, chàng mấy tuổi rồi!”
Lục Diễn trên triều cho dù thành thục lão luyện như thế nào, bên cạnh nàng thì càng ngày càng ấu trĩ không đứng đắn.

Có đôi khi cố ý bắt sâu hù dọa nàng, có đôi khi nhân lúc nàng đang ngủ lấy lông chim cọ vào lòng bàn chân nàng, khỏi nói khó chịu như thế nào!
Lục Diễn còn nhìn nàng trào phúng không cho là đúng, ngược lại còn lấy biểu cảm căm giận của nàng làm niềm vui, đắc ý: “Có tính trẻ con chỗ nào không tốt chứ? Còn nàng, xấu tính như vậy, cẩn thận nhanh già.”
Thẩm Tân Di trong cơn giận dữ đấm hắn liên hồi.
Lục Diễn thuận thế ôm nàng vào ngực, ngửi hương thơm trên má nàng: “Hôm nay triều thần lại lặp lại với ta một việc, Tố Tố, chúng ta sinh một tiểu công chúa hay là một tiểu thái tôn đi.”
Hắn nói đến chuyện này thì sắc mặt Thẩm Tân Di ửng đỏ, ghé vào bên tai hắn nói: “Hôm qua ta dùng thiện có nôn khan vài lần,…” Nàng càng đỏ mặt, mỉm cười chờ hắn tự lĩnh ngộ.
Lục Diễn là trai thẳng, thì cho dù như thế nào vẫn là trai thẳng mới cưới lần đầu, mấy vấn đề sinh nở gì đó thực sự không để ý đến cho nên vẫn không nghĩ đến chuyện nàng mang thai, khờ dại hỏi: “Nàng nôn khan là do tham ăn hỏng cả dạ dày rồi phải không?”
Thẩm Tân Di: “… Biến đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận