Edit: Miêu Ngư
Ta thích ăn vịt Bát Bảo của Túy Tiên lâu, mỗi ngày đều sai người ra ngoài mua.
Một ngày một con cũng không phải nói chơi.
Hôm nay lại khác, cục thịt nhỏ kia bị Triệu Tử Khâm ném cho ta, cho nên đồ ăn vặt hàng ngày của ta đều phải chuẩn bị nhiều hơn một phần.
Tuy là Thái tử phi, nhưng túi tiền cũng không nhiều lắm, điều này làm cho hầu bao của ta càng ngày càng co quắp.
Những cái khác không nói, quả cầu này đúng là từ thịt mà lớn lên.
Vịt Bát Bảo ta mới ăn hết một nửa, phần dư lại bị tiểu tử kia chén không còn một mảnh.
Ta ăn còn chưa đủ ghiền, còn đang định sai người đi mua, kết quả là tiểu tử trực tiếp nói lên.
"Nương ăn ít một chút, phụ thân không thích người mập mạp."
Ta liền bị chọc cho tức, không phải vì vế phía sau, Triệu Tử Khâm yêu thích dạng người thế nào ta đều mặc kệ, nhưng cái từ nương kia của vế đầu lại làm cho ta đập bàn nhảy dựng lên.
"Ngươi kêu ai là nương? Ngươi cũng không phải là do ta sinh."
Có thể do ta nói chuyện quá lớn tiếng, có chút nóng nảy, hù dọa tiểu gia hoả đến độ cặp mắt kia phủ một tầng sương mù.
Bỗng nhiên ta thấy ta sai rồi, nhanh chóng ngồi xuống, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, cố gắng mềm nhẹ.
"Đừng khóc, đừng khóc, nương sai rồi, sau này sẽ mua cho ngươi thật nhiều thức ăn ngon nha!"
Hắc hắc, chiêu này quả nhiên có tác dụng, tiểu tử lập tức vui vẻ ra mặt, con mắt trong veo như nước cười thành trăng lưỡi liềm.
Còn nắm lấy tay của ta móc ngoéo làm chứng.
"Nương nói phải giữ lời."
"..."
"Con tên là gì?"
"Con tên là Triệu Cảnh Dục, là phụ thân đặt cho con."
"Triệu Cảnh Dục, con cũng không được gọi ta là nương."
"Vì cái gì?"
"Ta hỏi con, tại sao con lại gọi ta là nương?"
"Phụ thân bảo con gọi, người không vui hay sao?"
Nói đến vấn đề này, ta cũng không có cách nào đáp lời hắn, bởi vì tiểu tử này lại bắt đầu giả bộ đáng thương, miệng cong lên như kiểu muốn khóc nhưng không dám khóc.
Lòng ta thoáng cái liền mềm nhũn.
"Tiểu gia hoả, ta không phải nương của con, bây giờ con gọi ta như vậy, một ngày nào đó nương con trở về thì con không được gọi ta như vậy nữa, biết không?"
Ta cũng không biết lời này có vấn đề gì, rõ ràng ta đã tận lực ôn nhu.
Vậy nhưng Triệu Cảnh Dục liền khóc thút thít đứng lên, nước mắt thoáng cái đã rơi quanh hốc mắt.
"Con khóc cái gì?"
"Con không có nương."
Triệu Cảnh Dục dùng giọng nói non nớt hô lên bốn chữ, lại ngừng lại, đôi mắt đỏ nhìn ta chăm chú.
"Cha nói nương chính là mẫu thân của con, nương chính là mẫu thân của con."
Thôi được rồi, chỉ có thể tuỳ ý nó vậy, ta cũng không thể làm khó một tiểu hài tử nha.