Edit: Miêu Ngư
Việc ta có tin vui rất nhanh được truyền vào nội cung.
Hoàng đế ban thánh chỉ, Lý công công lập tức mang thánh chỉ cùng một đống quà mừng đến tìm ta.
Ta nhìn một đống hộp lớn hộp nhỏ đằng kia, cảm thấy đau đầu.
Cho ta một đống này không bằng đuổi tên thị vệ giữ cửa kia đi sớm một chút.
Suốt nửa tháng bị cấm túc, ta sợ mình đổ bệnh mà chết mất.
Đáng tiếc hoàng đế không có ý định đó, ngược lại còn tăng thêm không ít thủ vệ, cẩn thận canh chừng phủ Thái tử.
Lý công công giải thích với ta, "Thái tử phi nên dưỡng thai thật tốt, đứa này là thai đầu nên vạn phần phải cẩn thận.
Thái tử gia hiện nay không có bên cạnh, hoàng thượng cũng chỉ là muốn chăm sóc người thay ngài ấy."
Ta buồn bực, thế này mà là chăm sóc ta cái gì? Phải là sợ ta lén chạy đi mới đúng! Mặc dù lòng nghĩ vậy đó, nhưng làm sao có thể nói ra.
Chỉ có thể gật đầu liên tục, cười nói.
"Nhi thần đa tạ phụ hoàng ưu ái."
Lý công công đi rồi, ta đem đống quà mừng chất thành núi kia vào phòng.
Dắt theo Triệu Cảnh Dục tới tìm đồ chơi.
Quả nhiên, có một cái rương bên trong chất đầy đồ chơi, Triệu Cảnh Dục nhìn thấy hai mắt phát sáng, cả người nhào tới.
Ta bị chọc cười, kéo cổ áo cậu lui ra sau, trêu ghẹo.
"Nương thấy con nhìn thấy đồ chơi còn vui hơn lúc nhìn thấy Thư Lan tỷ tỷ nha ~"
Triệu Cảnh Dục có vẻ như chẳng thèm để ý ta nói gì, tránh khỏi tay ta, tay thò vào trong rương lần mò, hỏi ta.
"Nương làm sao có nhiều đồ chơi như vậy? Những thứ này đều để cho Tiểu Dục sao ạ?"
Ta nghe thấy trong lời nói của cậu có chút buồn bã, lòng chợt ray rứt.
Nếu là trước kia, cậu chỉ cần nhìn thấy những thứ này, đã sớm cầm lấy đi chơi rồi, sao phải hỏi như vậy.
Ta mới cúi người xuống, kéo cậu đến trước mặt nói.
"Nương nói cho con thì sẽ là của con, sao lại hỏi như vậy?"
Đôi mắt cậu trừng lớn, vẻ mặt mờ mịt nói với ta.
"Nhiều người đều nói, sẽ không bao lâu nữa Tiểu Dục sẽ có đệ đệ, muội muội..."
Cậu nói đến đây liền dừng lại, mắt nhìn chăm chú vào đồ chơi trên tay, khi ngẩng lên hai mắt đã long lanh ánh nước.
"Có lẽ nào sau này nương không cần con nữa?"
Ta nghe thấy những lời này bỗng chốc kinh ngạc.
Ta từ trước đến nay đều thương yêu cậu, cũng chưa bao giờ nghĩ tới tương lai một khi có con rồi sẽ đối xử với cậu ra sao.
Nhưng nội tâm cậu bé lại mẫn cảm, tình thương đó sao dễ dàng phân cho một ai khác.
Chính là đang sợ hãi, sợ đứa con trong bụng ta sẽ cướp đi người từng chỉ thuộc về một mình cậu.
Triệu Cảnh Dục từ khi sinh ra đã không có cha nương.
Ta cảm thấy đau lòng thay cho nó, dù cho không có quan hệ huyết thống đi chăng nữa, ta vẫn sẽ coi cậu như người thân mà thương yêu, che chở.
Nhưng giờ đây, ta lại cảm thấy lo lắng, ta sợ tình thương của ra không thể chia đều cho cả hai.
Đưa tay lau nhẹ khoé mắt, nâng mặt cậu lên, thật lòng nói.
"Nương sẽ không bao giờ không cần con..." ngoại trừ một lời này, ta không biết phải hứa hẹn điều gì nữa.
Triệu Cảnh Dục nghe thấy lời này, khuôn mặt ủ rũ cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, kéo bàn tay ta muốn ngoắc tay làm chứng.
Ta làm theo, có thể với cậu, làm thế sẽ có được cảm giác an toàn hơn.
Làm xong hết thảy, ta nhìn cậu cười đến con mắt biến thành một đường kẻ, trong lòng không biết sao lại cảm thấy khó chịu.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Cung nhân hô lớn, âm điệu thô cạch dọc theo hành lang gấp khúc truyền đến tai ta.
Ta đứng dậy, sai người chăm sóc tốt cho Triệu Cảnh Dục, bước nhanh đến phía nhà chính.
Việc hoàng hậu đến tìm cũng không phải bất ngờ đối với ta, chẳng qua là không nghĩ tới Lý công công chân trước vừa đi, chân sau bà đã tới.
Bụng ta giờ có hoàng tự, trở thành bánh trái thơm ngon.
Nếu không phải đang bị cấm túc, có lẽ giờ cả sảnh đều là người.
Lúc ta đến, hoàng hậu đang ngồi trong nội đường, tay vân vê hạt châu, một đám người hầu bận rộn chuyển hết hộp lớn hộp nhỏ đi ra đi vào.
Nhìn thôi cũng thấy bực bội, chỉ mới mang thai mà đã như đại trận.
Không biết đến lúc sinh ra lại khoa trương cỡ nào nữa.
"Nhi thần đến muộn, mong mẫu hậu chớ trách!" Ta hơi cúi người hành lễ.
Có lẽ bởi thân thể bây giờ có không tiện, hoàng hậu thấy thế liền bước đến đỡ ta lên, dắt ta ngồi vào ghế, ôn nhu nói.
"Mẫu hậu làm sao có thể trách con, thân mình nay không tiện, con cần phải cẩn thận mới tốt."
Ta gật đầu, cười đáp.
"Tạ mẫu hậu thông cảm."
Qua một thời gian không thấy, khí sắc hoàng hậu chuyển biến tốt hơn nhiều.
Cũng do sức khoẻ hoàng đế đã tốt hơn trước, bà cũng không cần phải chăm lo quá nhiều.
Khuôn mặt tiều tuỵ nay đã trở lại thần thái ban đầu, ta cười nhạt nói.
"Nhi thần thấy mẫu hậu càng lúc càng có phong thái hơn ạ."
Hoàng hậu che miệng khẽ cười vài tiếng, đôi mắt cong cong khẽ đảo, đánh giá ta vài vòng.
Tựa hồ như muốn nhìn thấy điều gì trên mặt ta.
Ánh mắt bà cứ quét, môi son lại không hé ra nửa chữ.
Ta biết để khen ta có lẽ sẽ khiến bà khó xử.
Dù sao trong một khoảng thời gian ngắn, ăn nhiều đến nỗi bản thân trở thành một cái bánh ú.
Trong cung sợ là không có người thứ hai, những phi tần ở hậu cung suốt ngày chỉ lo ganh đua sắc đẹp, eo thon mềm mại chính là điều hiển nhiên.
Như ta đây, có lẽ lần đầu bà nhìn thấy đi.
Ta vội vàng lảng sang chuyện khác, gượng cười mấy tiếng, chỉ vào mấy cái hộp gấm kia hỏi.
"Mẫu hậu đưa tới nhiều đồ vật như vậy, nhi thần phải dùng thế nào đây?"
Hoàng hậu lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn theo phương hướng ta chỉ, quan tâm nói.
"Mẫu hậu sợ con ăn ngủ không ngon, cố ý tìm đến cho con một vài món ăn ngon, khi bị thai nghén cũng đỡ chịu khổ."
Kỳ thực ta rất muốn nói cho bà biết, ta không có phải chịu khổ vấn đề đó, ngược lại càng ăn ngon ngủ tốt, nếu không thì cái thân mình ú na thế này ở đâu mà ra.
Nghĩ thôi chứ không dám nói, nói ra không phải là đánh vào mặt hoàng hậu sao?
"Vậy nhi thần tạ ơn mẫu hậu trước vậy!"
"Mẫu hậu là người từng trải, có nhiều chuyện so với thái y hiểu biết hơn nhiều!"
Hoàng hậu đưa tay gọi người hầu bưng đến một cái bình nhỏ, bà tiếp nhận cái bình mở ra.
Từ bên trong lấy ra cho ta một ít quả mơ chua, cười nói.
"Đều nói nữ nhân thích ăn chua, mẫu hậu trước kia cũng thích ăn ô mai, sau đó liền sinh được Trường..."
Lời nói đến đây thì dừng, ta biết rõ bà đang nói tới ai, cái tên đó vốn là cái ghim trong lòng.
Hiện tại đột nhiên lại thốt ra, có lẽ chính bà cũng không nghĩ đến.
Trường An, Triệu Trường An - người sống không qua được năm thứ mười sáu.
Ta tiếp nhận bình trong tay bà, đặt lên bàn trà.
Những lời an ủi như kẹt lại ở cổ họng, không biết nên mở miệng thế nào.
Chuyện của Trường An, ta biết rất ít, chỉ biết huynh ấy chết trẻ, cùng với Lý Tư Tư giống nhau, ngâm mình trong dòng nước lạnh ở hồ mà chết.
"Mẫu hậu..." ta nhẹ nhàng gọi nàng.
Đáp lại ta là những tiếng vang thanh thuý của hạt châu, đáp xuống đất phát ra từng tiếng bén nhọn.
Ta quay đầu nhìn, rơi xuống chính là những hạt châu trên tay hoàng hậu.
Chuỗi phật châu phù hộ thân thể khoẻ mạnh nay dọc theo khe đá, lăn đến dưới chân ta.
Ta cúi người, muốn nhặt nó lên.
Chuỗi hạt này hoàng hậu đã đeo được nhiều năm, ta không biết ý nghĩa sâu xa của nó là gì, nhưng chắc chắn không hề tầm thường.
Hôm nay lại đứt, tựa như cố ý cắt đứt một thứ gì đó.
Ta nhìn đến miệng đắng lưỡi khô.
Ta khẽ cong eo, ánh mắt nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của hoàng hậu, năm ngón tay nắm chặt, móng tay như bấu lên da thịt, không có lấy một tia huyết sắc
Sau đó, giọng nói của bà cũng như những hạt châu dưới đất kia, chia năm sẻ bảy, như được phủ thêm một lớp lụa mỏng, hàm xúc sâu xa.
"Phật châu đứt...!coi như chấm hết."
Giọng nói hoàng hậu lạnh băng, như vừa mới từ hầm băng đi ra, toàn thân đầy hàn khí.
Lời nói không mang chút độ ấm, mà cũng đúng, câu nói kia tựa như băng nhọn đâm thẳng vào tai ta.
— ???? —
NhyAn: Chương này dài quá nên tối nay mình up 1 chương thôi nhé mn.
Sắp kết thúc rồi.
5-6 chương nữa thôi.
Cố lên tôi ơi ????????