Edit: Miêu Ngư
Tiến cung một chuyến cũng làm ta vơi đi cơn giận với Triệu Tử Khâm.
Nên khi hắn mang theo một giỏ đồ ăn vặt tới tìm ta thì cũng không đuổi hắn ra ngoài, ngược lại nhiệt tình nghênh đón hắn, tự nhiên mười phần mà tiếp nhận cái giỏ quà xin lỗi kia.
"Ai nha, cũng đã là phu thê già rồi, còn khách khí cái gì."
Triệu Tử Khâm một vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không thể tin được sự biến hoá thái độ của ta, ngón tay thon gầy trực tiếp chỉ lên trán ta, nghi ngờ mà hỏi.
"Không có bị gì chứ?" Ta vuốt cái móng heo của hắn một chút, đối tốt với hắn một chút đã cảm thấy ta có bệnh.
"Ngươi nói đã ba năm rồi, cũng không có nạp thiếp, phụ hoàng mẫu hậu cũng sốt ruột ôm tôn..."
Lời nói được một nửa, ta cảm thấy không nên nói thêm gì nữa.
Cặp mắt Triệu Tử Khâm nhìn ta chằm chằm, cũng làm người ta sợ hãi.
Hắn dời hai bước, ánh mắt nhìn chằm ta, lạnh lùng nói.
"Nạp thiếp?"
"Ừ...!đúng vậy!"
Không biết tại sao khi hắn dựa gần, ta có chút không thở nổi, vội vàng lui vài bước, ai ngờ hắn lại bước tiếp đến gần hơn.
Ta bực mình, buổi chiều không nóng à? Có cần phải nói chuyện sát nhau vậy không? Vậy nên ta đẩy hắn ra.
"Nói thì nói đi, dán gần lại như vậy là muốn hun chết người à?"
"Ta hỏi ngươi, chủ ý nạp thiếp là của ngươi hay của mẫu hậu?"
Triệu Tử Khâm nghiêm túc mà nói, từng câu từng chữ.
"Nếu là mẫu hậu bắt ngươi nói, ta không nạp."
"Đừng nha!!"
Ta sốt ruột, hoàng hậu cũng chỉ thuận tiện nói ra miệng, nhưng ta cảm thấy nạp thiếp cũng không tệ, đến lúc đó một đám nữ nhân vây quanh hắn, tự nhiên hắn cũng không có rảnh để tìm ta nữa.
"Ý của ta, nạp thiếp là ý của ta, nhiều người càng náo nhiệt không phải sao?"
Hắn dừng bước, con ngươi như chìm vào sương đêm liếc ta dò xét, đến khi nhìn thấy ánh mắt thẳng tắp chống lại của ta, tựa tiếu phi tiếu mà nói.
"Tốt lắm!"
Triệu Tử Khâm so với ta cao hơn rất nhiều, lúc hắn nói câu đó hơi hơi cúi người, đôi mắt lại dán gần vào ta hơn một bước.
Ta không dám chống lại tầm mắt của hắn, quay đầu đi, lại nghe thấy tiếng hắn lạnh lùng.
"Vậy làm phiền Thái tử phi!"
Lời này nghe hình như không tốt cho lắm, nhưng ta vẫn miễn cưỡng cười cười.
"Không cần khách khí."