Thái Tử Phi Rắc Rối

Bạch Trường quyết tìm ra cho bằng được kẻ ngu ngốc nào muốn hại Như Ý. Chàng sợ kinh hãi đến nàng nên len lén mà làm. Lưu Bạch đại công tử ở cái chốn này cũng không phải hữu danh vô thực, nói là khách không đúng mà nói là chủ nhân thì sai. Lưu công tử là khách bởi vì chàng không có trụ lại ở đây, lâu lâu mới xuất hiện thăm sư phụ có một lần. Nhưng có vị khách nào khiến gia nhân nhà chủ răm rắp nghe lệnh, hó hé một câu cũng phải nhìn sắc mặt người kia vui buồn ra sao đã. Đại công tử mà, ngài một câu ra lệnh là mạng của kẻ dưới không cần xét xử thêm gì nữa.

- Cô nương, mời nàng ăn điểm tâm sáng.

- Đa tạ, vị cô nương này Như Ý lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

- Cô nương mới tới không gặp Cẩm Y cũng đúng, nô tì phục vụ bên cạnh giáo chủ.

- Thì ra là Cẩm Y cô nương.

- Nô tì là tỷ tỷ của Quyên Phổ.

Như Ý đang lơ đãng không muốn hỏi thêm, nàng uể oải lười nhác cầm bánh bỏ vào miệng thì nghe được thông tin này. Tỷ tỷ của nha đầu kia ư, ai da muội muội chịu xui xẻo thay cho ta không biết nàng có oán ta không nhỉ? Ngươi có muốn oán cũng không cho ngươi cơ hội.

- Cẩm Y cô nương,…. muội muội của nàng… hức hức… là do ta liên lụy… ta xin lỗi. Muội ấy thật sự là đứa trẻ rất dễ thương… là do ta…

1, 2, 3 action, he he… bánh đưa lên đến miệng thì lặng lẽ bỏ lại không thèm ăn nữa. Vì sự nghiệp lừa gạt người hoành tráng phía trước ta tạm thời gác tâm hồn ăn uống lại. Nước mắt dâng lên trong tích tắc, nức nở và nức nở… Chiêu Văn Như Ý ta cái gì cũng không xuất chúng chỉ có tài này là khá nhất. Diễn xuất khá đến mức năm xưa ta đã ghi tên thi vào trường Cao đẳng sân khấu điện ảnh với một tinh thần tự tin chắc mẩn thì thì phải đậu. Tiếc rằng ta rớt ngay trước cả vòng gửi xe vì cái tội ham ngủ đi thi trễ giám thị không cho vào. Xuất chiêu năn nỉ thì lọt qua được cái cổng bước vào phòng thi thì dân chúng họ về hết trơn rồi.

- Cô nương nàng đừng khóc, không phải là lỗi của nàng đâu, do muội muội không cẩn thận chút xíu nữa còn hại cô nương trúng độc.

Cẩm Y tức muốn sùi bọt mép với nữ nhân mít ướt này. Nàng ta… nàng ta không phải nữ nhân xấu xa, cư nhiên vì một nha đầu hầu hạ trong vài ngày có lòng như vậy thì không thể ác tâm được. Nhưng… Cẩm Y nàng trong lúc thần trí đố kỵ không kiểm soát được lỡ tay hạ thủ. Nàng không ngờ lại muội muội lại xui xẻo chịu thay cho cô ta. Nàng đã tính kỹ lắm rồi, Quyên Phổ không thích ăn đồ ngọt, muội ấy sẽ không đời nào dính nhầm “chưởng” được. Nhưng trời xui đất khiến thế nào con nhóc đó bỗng nhiên nổi hứng ăn chén chè có độc đó chứ. Nàng ghen ghét với Như Ý nhưng hạ thủ nhầm tiểu muội thì trong lòng hơi áy náy. Bất quá nhóc con đó bị trúng độc thì sự nghi ngờ về phía nàng bớt đi nhiều, giả sử Như Ý trúng độc thì Quyên Phổ sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Lúc này Quyên Phổ bị hạ độc thì nàng cũng không nằm trong danh sách bị tình nghi hàng đầu vì họ sẽ suy luận nàng chẳng khờ dại làm cái việc mờ ám sẽ liên lụy đến muội muội.

Tiếc rằng người tính không bằng trời tính Bạch Trường lại không nghĩ thế. Chàng từng thề với lòng sẽ chăm sóc, bảo vệ cho Như Ý thế mà nàng ở trong tay chàng chưa được mấy ngày đã chịu bao nhiêu tai nạn. Nàng bất hạnh bị chàng vô tình hại trọng thương đủ khiến chàng hổ thẹn, hiện nay lại chui ở đâu ra một kẻ ngu xuẩn ám hại Như Ý sau lưng chàng. Hành động này như một đòn trí mạng khiêu khích châm chọc vào năng lực bảo hộ có hạn của chàng với bảo bối. Chàng cứ mường tượng ra cái kẻ kia nhởn nhơ cười cợt chàng “chỉ biết nói không biết làm” thì muốn phát hỏa. Xưa nay chưa có kẻ nào dám “giỡn mặt” với chàng mà còn toàn mạng, dám đụng vào mỹ nhân yêu quý của chàng lại càng không.

- Chè định dâng lên cho tiểu thư là do kẻ nào nấu?

- Là… do chúng nô tì nấu.

Đám gia nhân tại phòng bếp bị giải lên quỳ dưới sàn không bỏ sót một người. Ai nấy mặt mũi tái xanh, run rẩy, phen này chết chắc rồi. Đại công tử sẽ hái đầu bọn họ xuống không có chuyện nương tay đâu. Vốn định lấy lòng nữ nhân của ngài vì cớ gì lại dẫn đến cái kết cục thảm như vậy. Ba nữ đầu bếp đích thân nấu món đó giờ quỳ trên sàn cũng sắp không nổi nữa, ngài ấy quát một câu nữa chắc té lăn ra mất.

- Các ngươi dám hạ độc Như Ý của ta? (của anh hồi nào ha, tức…)

- Không… không có…

Các nàng lúc này chỉ biết khóc ngất, muốn biện giải cho mình nhưng lưỡi líu hết cả nói cũng khó. Gan các nàng đâu có lớn bao nhiêu, nhìn bộ mặt đằng đằng sát khí kia thì hồn phách sợ hãi bay toán loạn rồi. Lưu công tử tuấn tú thật đấy, nhưng trai đẹp khi nổi giận cũng đáng sợ.

- Còn dám chối!

Này một tiếng rống những kẻ trong phạm vi nghe được len lén đưa tay lau mồ hôi. Tên điên nào làm ra cái loại sự kiện này có chết trăm lần cũng không đền hết tội, hắn khiến cả đám người liên lụy cơn thịch nộ của ác ma. Ba cô gái kia giờ này đã ngất xỉu nằm xụi lơ không nhúc nhích.

- Tạt nước lạnh cho tỉnh lại.

Cái đám tiện tì nhát gan ta còn chưa kịp làm gì đã thi nhau ngất. Các người tưởng ngất thì thoát tội sao, bất kể là có phải các ngươi hạ độc hay không nhưng khiến cho bảo bối của ta kinh động thất thần đều phải chịu trách nhiệm liên đới.

- Mang con bé bị hạ độc ra đây.

Quyên Phổ dù đã uống giải dược nhưng vẫn còn chưa lành hẳn bị kéo ra giữa sân. Nàng ngước cặp mắt nhìn đại công tử một cái rồi cúi gằm, tim đập thình thịch công tử dù nổi giận vẫn tuấn mỹ vô song a.

- Ngươi chăm sóc tiểu thư không tốt khiến nàng hoảng sợ ngươi biết tội chưa?

- Nô tì đã rõ.

Bạch Trường nhìn cô ta cười yêu mị. Quyên Phổ ngước mắt lên đúng lúc đón nhận toàn bộ ánh mắt chết người ấy thì gương mặt bỗng chốc đỏ lên. Nàng yêu thầm công tử đã lâu, lần này công tử trở lại nhưng mang theo một mỹ nhân khuynh thành khác khiến lòng nàng đau như bị cắn xé. Nàng biết mình không là gì trong mắt đại công tử, ngài ấy không phải bảy tháng thì cũng cả năm mới tới đây có một lần. Nàng muốn đi theo hầu hạ công tử cũng không tìm được một cơ hội nào. Kỳ thực công tử có nữ nhân khác cũng không sao, Quyên Phổ nàng chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy mặt ngài đã mãn nguyện rồi. Tỷ tỷ trong lúc ngáng đường nàng tán chuyện rồi bỏ độc vào chén chè đậu của tiểu thư nàng cũng biết. Khi nàng múc muỗng chè lên miệng đã đặt cược mọi thứ vào đó rồi. Hoặc là khiến cho vị tiểu thư kia động lòng sau này sẽ mang nàng theo hầu như vậy nàng sẽ được ở bên cạnh công tử hoặc là bị độc chết. Nàng căn bản khi đó không chắc chắn độc mà tỷ tỷ hạ có lấy mạng được mình không? Nhưng nàng vẫn nhắm mắt đánh cược vận mệnh của mình một phen, được thì tốt không được thì chỉ là chết thôi. Nàng cứu mỹ nhân của công tử một mạng, công tử sẽ nhớ nàng mãi (điên hết chỗ nói hix hix).

- Lôi ra đánh 100 hèo.

- Công tử…

Quyên Phổ thất thanh, công tử ngài… vẫn đánh nàng sao? Nàng lấy thân mình ra uống hết chỗ độc dược đó dùm cho tiểu thư, nàng ấy cảm động rơi nước mắt nhưng ngài… còn muốn đánh nàng.

- Lôi đi.

Người có lòng đôi lúc vẫn phải chịu uất ức. Nàng tính kế bày mưu như thế vẫn tránh không khỏi tội. Nước mắt Quyên Phổ trào ra lặng lẽ dù gậy chưa vung xuống một hèo nào. Như Ý cô nương kia có gì tốt, nàng ấy có gì hay, ta thua kém nàng ở điểm nào? Ta si tình ngài là có tội ư, ngài cứ phải đánh ta thì mới hài lòng thật sao?

- Tỉnh rồi sao? Tốt lắm! Dám hạ độc mỹ nhân của ta các ngươi sẽ không được chết tốt.

Người vừa tỉnh dậy đã muốn xỉu tiếp, bất quá đại công tử là một tên cáo già hắn vừa đấm vừa xoa rất giỏi. Chung quy là chàng không tin mấy nữ nhân này lại ngốc như thế, tự hạ độc vào món mình nấu không phải là gào lên “lạy ông tôi ở bụi này” sao? Chàng là muốn tìm ra kẻ giấu mặt kia cơ. Hắn còn tại thì bảo bối sẽ bị nguy hiểm… à nguy hiểm ư? Tiêu rồi… Như Ý nàng dậy chưa? Chàng quay qua Ảnh Long đang đứng bên cạnh ra hiệu, hắn hiểu ý bỏ đi ngay. Đi bảo vệ mỹ nữ cho chủ nhân chứ còn đi đâu, chán thật đang muốn coi ngài tra tấn mấy kẻ dưới kia. Chủ nhân ngài ra tay tàn nhẫn nhưng với người đẹp thường ra tay ngầm cơ, bây giờ ngài hình như chẳng thèm bảo vệ hình tượng phong lưu công tử nữa. Mấy nữ nhân đó nhìn có ai tệ đâu, ngài đứng giữa sân la hét như thế còn gì là hình ảnh hào hoa công tử biết thương hoa tiếc ngọc nữa.

- Ta không nghĩ các ngươi cố tình muốn hại nàng.

- Vâng, vâng… chúng nô tì nào dám.

- Hẳn là các ngươi vô tội rồi?

- Đại công tử xin minh xét dùm chúng nô tì.

Những nữ nhân kém cảnh giác, mới khi nãy bị hù dọa đến ngất đi lúc này vừa nghe vài câu đã quên mất chuyện đó rồi. Đại công tử trước giờ ra tay thưởng phạt không kẻ nào có thể phản bác. Sợ thì vẫn sợ đó bởi thủ đoạn của ngài khiến cho người khác đêm không nằm ác mộng thì đúng là có kỳ tích. Nhưng nam môn đồ phục tài của ngài giải quyết mọi chuyện nhanh gọn, quyết đoán, dứt khoát lại khó dò đoán. Nữ môn đồ thì ngài càng dễ gạt hơn vì các nàng đều là kẻ mê trai đẹp cả. Công tử cười vài cái, dụ dỗ vài câu, khen ngợi vài lời là bọn họ như bị trúng bùa, sốc lớn hóa ra chuyện nhỏ, sốc nhỏ hóa ra quên béng mất tiêu.

- Sao các ngươi lại muốn nấu món chè đó cho nàng?

- Nô tì nghĩ trời nóng tiều thư ăn chè đậu sẽ thanh nhiệt tốt cho sức khỏe.

- Tốt, các ngươi rất có lòng. Ta thay mặt Như Ý nhận ý tốt của các ngươi.

Các nàng như bị đông đá trước biểu hiện biết ơn của đại công tử. Ngài ấy… ngài ấy cũng biết cám ơn người khác sao? Đa tạ các nàng thật sao? Thật là một chuyện đáng kinh hỉ.

- Đại công tử, chúng nô tì nấu xong thì Quyên Phổ cô nương mang đi. Số chè còn lại cũng có người trong bếp ăn nhưng không bị sao cả.

Mấy nhân vậy đang quỳ trên sàn kia nãy giờ ngoại trừ cúi gằm mặt với run rẩy quyệt mồ hôi lạnh giờ cũng bị kéo vào câu chuyện. Mạng còn tại hay mất hồi sau sẽ rõ nhưng lúc này biết gì nói nấy thôi.

- Bẩm đại công tử, họ nói đúng. Chúng nô tài có ăn chè đó nhưng không bị sao.

- Vậy sao? Các ngươi nói thử xem nếu không bị hạ độc từ chỗ của các ngươi thì sẽ bắt đầu từ chỗ nào?

Câu này chỉ hỏi cho có vì cái đám này làm sao biết được. Họ chỉ nấu nướng rồi quẩn quanh trong bếp thức ăn đã bưng ra khỏi phạm vi đó bị thêm gia vị kiểu gì họ có sức đâu mà quản cho hết. Nhưng thỉnh thoảng “chó cũng ngáp phải ruồi” mà, Bạch Trường hỏi vu vơ thế mà cũng tìm ra đầu mối.

- Nô tì khi đó tình cờ đi ngang thấy Quyên Phổ cô nương dừng nói chuyện với tỷ tỷ của nàng ấy.

- Ngươi chắc chắn?

- Nô tì không dám nói bừa, nô tì lúc đó vừa đi chợ về đi ngang qua hoa viên có thấy hai tỷ muội họ hàn huyên mà.

Nữ nhân vừa mở miệng kia co rúm lại trước ánh mắt hăm dọa của đại công tử. Nàng nói là sự thật mà, nàng đời nào lại dối công tử chứ.

- Tốt lắm, thông tin của ngươi rất có ích. Các ngươi nếu oan ức ta sẽ không truy cứu nhưng nếu có tội một tên cũng không còn giữ được mạng.

Bạch Trường nói xong thì đứng lên đi tìm Quyên Phổ. Giỏi cho ngươi nữ nhân chết tiệt, dám lừa gạt ta sao? Ngươi chịu phạt cũng không phun ra chuyện có tiếp xúc với tỷ tỷ, là hai người các ngươi cấu kết với nhau trước hay ngươi dám làm dám chịu đây? Nếu quả thật là ngươi hạ độc thủ cho dù ngươi đã ngừng tay đổi ý kịp lúc ta cũng không tha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui