Thái Tử Phi Rắc Rối

- Chào sư huynh! Chiêu Văn cô nương đã lâu không gặp, nghe nói nàng vì trốn tránh các cuộc tỷ thí trong “đại hội cầu thân” mà trốn mất tăm hơi!

Tiêu Nguyện Ưu không khách khí nhảy thẳng vào chủ đề, câu nói buộc tội của nàng khiến những người trong phạm vi nghe được tái mặt kinh động. Chuyện này tổn hại đến danh dự rất lớn chẳng thể nói bừa được đâu, nữ tử tham gia cuộc thi đại diện cho quốc gia chứ không phải chỉ tình cảm nam nữ đơn thuần. Cho dù Chiêu Văn cô nương mất tích khiến đại hội cầu thân bị hủy bỏ, nhiều người cũng cho rằng việc này có ẩn tình nhưng chỉ giữ suy luận của mình trong lòng, vị công chúa này công khai nói toạc ra xúc phạm người khác như vậy… thật lớn chuyện rồi!

- Tiêu công chúa thỉnh cẩn trọng lời nói!

- Sư huynh!

Bạch Trường lạnh nhạt nói chen vào khiến Nguyện Ưu trố mắt sững sờ nhìn hắn sau phút hoàn hồn mắt nàng đỏ hoe đong đầy lệ. Sư huynh chưa bao giờ gọi nàng xa cách thiếu tình cảm như thế. Cái gì mà “Tiêu công chúa” chứ, cách gọi này dành cho huynh ấy gọi nàng sao?

- Tiêu công chúa, nàng không sao chứ?

- Ngươi…!!!

Như Ý nhập vai yểu điệu thục nữ mềm yếu nép vào bên người Bạch Trường tránh “bão”, nhìn vào thì rõ ràng là nàng có nhã ý muốn hỏi thăm Nguyện Ưu nhưng nàng ấy phũ phàng từ chối. Nàng ta còn chỉ tay thẳng mặt Như Ý nữa chứ hành động này coi như bất nhã không sao chấp nhận là lịch sự được.

- Ngươi sợ thua nên mới trốn mất phải không? Ngươi đừng tưởng dùng cách này có thể giữ lại Trường ca ca, ta nói cho ngươi biết ta vẫn chưa rút lui khỏi danh sách đâu, hôm này ta thách đấu với ngươi!

- Ta biết công chúa đang xúc động nàng nói năng có chút khẩn trương, ta tin tưởng nàng không có ác ý!

Vai hiền diễn chán thật đúng là tính cách này “khó nuốt” đối với mình, nhớ năm xưa nhõng nhẽo với Trường ca ca suốt ngày khóc ròng sưng vù hết mắt chả thấy đồng cắc tiền thù lao nào.

- Ngươi đừng giả mèo khóc chuột, ta thách đấu ngươi đấy ngươi dám nhận không?

- Nếu công chúa cương quyết ta sẽ phụng bồi! Nhưng có điều ta hôm nay nói rõ với công chúa và tất cả mọi người, đại hội cầu thân bị hủy bỏ ta cũng rất tiếc. Tham gia đại hội là một vinh hạnh nếu không phải có kẻ xấu ám hại ta sẽ chẳng mất tích lâu như thế. May mắn ta phúc lớn mạng lớn gặp đại nạn mà vẫn sống sót, ta nghĩ là người muốn lấy mạng ta lúc này vô cùng thất vọng đi!


Nàng nhìn thẳng vào mắt Nguyện Ưu khi nói câu cuối cùng ý bảo ngươi đừng tưởng làm việc xấu thì quỷ thần đều chẳng hay biết. Bổn cô nương không dùng đến phép tiên cũng điều tra được đến ngươi bất quá chuyện tổn hại mặt mũi thế này công khai đi ra ngoài đối với ta và ngươi đều bất lợi. Họ Tiêu hãy đợi đấy, người có thù với Chiêu Văn Như Ý từ xưa đến nay chưa kẻ nào đủ khả năng phủi tay tiêu sái bỏ đi bao giờ. Vạch rõ tội trạng là chín nhưng bồi thường sẽ là mười, thưa công chúa!

- Coi như ngươi cũng có chút dũng khí, ta nói trước nếu ngươi thua thì Trường ca ca sẽ là của ta!

- Tiêu công chúa xem huynh ấy là món hàng đổi trác ư? Ta nói với công chúa Chiêu Văn Như Ý ta yêu chàng, hạnh phúc của chàng đối với ta là quan trọng nhất vì thế chàng có lựa chọn nàng không… ừm chọn hay không chọn đó là một vấn đề nha!

Như Ý kéo dài mấy từ cuối cùng còn “tốt bụng” hào phóng nháy mắt khiêu khích với Nguyện Ưu khiến nàng tái mặt.

- Như Ý cô nương quên mất quy luật của đại hội cầu thân sao, kẻ thắng mới là người nói điều kiện!

Nguyện Ưu khoanh tay trước ngực kiêu hãnh nhanh chóng lấy lại khí thế nhìn Như Ý, ngươi cũng dám nhận lời thách đấu, hôm nay ta khiến ngươi mất mặt mãi không bao giờ ngẩng đầu lên được.

- Nghe nói Như Ý nàng là kinh thành tài nữ, Tiêu Nguyện Ưu ta học nghệ tầm thường nhưng cũng muốn lĩnh giáo tài năng của cô nương một chút. Nàng chọn môn nào cứ nói ta đều đáp ứng!

- Ta nghe nói Tiêu công chúa văn võ song toàn, hôm nay Như Ý mong được nàng chỉ giáo cho vài điểm võ công!

- Võ công?

Một câu nói khiến toàn hoa viên xôn xao ầm ĩ cả lên Chiêu Văn tiểu thư biết võ công ư? Người ta biết nàng xuất thân con nhà võ tướng nhưng trước giờ chỉ nghe dân tình ca ngợi nhan sắc với văn tài của nàng. Võ công thuộc một phạm trù khắc nhiệt khác nha, tiểu thư nhà quyền quý cầm kỳ thi họa giỏi giang là chuyện bình thường nhưng văn hay võ giỏi là một đẳng cấp cao cường hơn nhiều.

Nếu nàng dám đề nghị thi võ, mười phần chắc chín trình độ cũng chẳng phải tay mơ. Nữ tử xuất sắc như vậy chả trách người khắp tứ phương nhào đến đòi cầu hôn rước về nhà.

- Cô nương chắc chắn?


- Đương nhiên! Trường ca ca, chàng đừng nhìn ta như vậy ta đảm bảo hoa viên trong phủ của chàng sẽ không bị tổn hại một chiếc lá!

- Bảo bối thực ra nàng có đập nát nó ta cũng không có ý kiến!

Lúc này mà còn chàng chàng thiếp thiếp được hai người này đúng là mặt dày hơn người thường mà, đấu đá gì thì làm lẹ lẹ lên đi, có biết bao người đang háo hức hí hửng tư thế sẵn sàng hóng hớt kịch vui miễn phí không hả? Khán giả coi ké bất mãn một thì Nguyện Ưu bực tức mười, sư huynh thật thiên vị! Huynh chờ xem muội sẽ đánh cho cô ta thở không nổi để xem cô ta kiêu ngạo được bao nhiêu lâu.

- Mời công chúa!

Hoa viên của thái tử đương nhiên có đài cao dùng để diễn tấu múa hát giải trí góp vui, năm xưa tỳ thiếp của họ Vương thường đứng trên này thi triển tài năng để quyến rũ hắn bất quá lâu rồi nó không dùng tới chẳng có mấy tác dụng. Như Ý nhún mình một cái đã đứng thong dong trên đó khiến dân tình lé mắt sửng sốt. Nàng đứng đó lãnh ngạo nhìn xuống dưới, gió nhẹ thổi tà áo phiêu phiêu, tóc dài nhẹ bay bay, thần thái tự tin cuốn hút quả là có khí chất nữ hiệp.

- Coi như nàng có chút tài, bổn công chúa bây giờ mới biết!

- Chút tài cũng đủ sức hạ gục công chúa, nàng tin chăng?

- Thử rồi sẽ rõ ràng ngay thôi!

Nguyện Ưu thoáng ngạc nhiên trước công phu của đối thủ nhưng với bản tính kiêu ngạo nàng cũng không chịu thua khí thế cấp tốc bay lên sàn đấu nhẹ như cánh chim. Cả hai chào sân bằng vài lời vô nghĩa lý rồi lao vào nhau với tốc độ sấm sét, Nguyện Ưu dùng võ độc tà môn, chiêu thức của Như Ý là đánh úp khó ngờ.

Nguyện Ưu trong đầu chỉ nghĩ đạp đối thủ xuống sàn nhanh nhất có thể, sau vài chiêu thử tốc độ kiếm sắc lạnh vung lên nàng nhắm hướng cổ họng Như Ý mà đánh tới. Dưới đài người người giật thót ồ lên lo lắng thế kiếm quá hung hãn liệu mỹ nhân có tránh kịp không? Có kịp không?

Nguyện Ưu khẽ nhếch khóe môi thầm cao hứng phen này ngươi chỉ có cách rước nhục vào thân, nàng không dự đoán tới Như Ý bất động chẳng né tránh. Nàng còn đinh ninh nữ nhân đó quá mức sợ hãi không thể nhúc nhích tránh đòn nữa cơ nhưng thế công đang lên như vũ bão nàng đột ngột bị hai luồng ngoại lực đánh vào trước ngực và tay phải. Kiếm rớt xuống chân toàn thân bất động chẳng nghi ngờ gì nữa nàng bị điểm huyệt bởi ám khí. Chuyện này sao có thể? Ai giúp nàng ta là kẻ nào?


Tình hình thực tế rằng chẳng có ma nào tương trợ Như Ý cả, điểm huyệt đối phương mà tay không động đến vạt áo của người đó thì truyền nhân của Độc Xà Vương phát huy công lực thật triệt để.

- Nàng thua!

Khuyến mãi thêm một chiêu giải huyệt cho nàng ta, Như Ý mỉm cưởi thắng lợi tuyên bố.

- Ngươi dùng ám khí hại ta!

- Có sao? Ám khí đâu?

Bổn cô nương thách bốn đời tổ tông nhà ngươi cũng đừng hòng mò ra cái thứ quái quỷ gì buộc tội ta. Điểm huyệt bằng hòn sỏi là chuyện xưa rồi Như Ý bây giờ thăng cấp lên tầm cao mới dùng hạt đậu tấn công. Sư phụ mà biết đệ tử của ngài phát huy bí quyết võ công chân truyền sáng lạn như ta hẳn sẽ cười đến mức rụng răng vì khoái trá mất. Hòn sỏi dùng xong phải thu lại mất thời giờ, dùng hạt đậu truyền nội lực vào công năng chẳng kém mà khi đụng vào cơ thể đối phương liền bị tan thành bụi, hành động đánh lén sạch sẽ không vết tích. Nguyện Ưu công chúa nói nhảm nói xàm thua mà không chịu nhận, ngươi càng gân cổ buộc tội ta thì càng bị mất mặt hơn thôi.

- Nếu không phải ngươi thì là do đồng bọn của ngươi giúp đỡ, ngươi hạ lưu không quân tử.

- Các vị đồng đạo chẳng hay khi nãy có ai tương trợ Như Ý chăng? Tiêu công chúa không phục kết quả cuộc đấu.

Dưới đài dân tình ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta … có điên cũng không giúp bất kỳ ai trong hai mỹ nhân trên kia, đợi mãi mới có cơ hội coi đánh võ miễn phí đánh hay, đánh ác chiến họ càng thích ai thèm xía mũi vào làm gì? Nhưng đánh xong rồi vẫn cứng đầu chưa tâm phục khẩu phục thì phải làm sao…????

- Đánh tiếp đi!

- Đúng, đánh hiệp hai đi.

- Chính xác, mời hai nàng tiếp tục.



Đám lang sói bên dưới đúng là mặt mũi gian tà, tâm hồn đen thui, ăn nói đáng ghét, hò hét như phát khùng… Như Ý hậm hực tức muốn quạt cho bọn họ mỗi người một liều thuốc độc gãi ngứa cho vui.


- Tiếp hiệp nữa ngươi dám nhận không?

- Tùy ỳ nàng!

Nguyện Ưu nghiến răng nghiến lợi quyết rửa thù này, nữ nhân này thật xảo trá không có khí phách. Nàng chẳng hay biết Như Ý đối với kẻ thua sát thủ lấy mạng mình đã xem chẳng vừa mắt từ lâu làm sao còn có ý nghĩ đấu đá quang minh chính đại với nàng được nữa. Lần này Nguyện Ưu vừa cúi xuống cầm kiếm lên, Như Ý đã xuất Thủy Băng kiếm dấu trong ống tay áo ra nghênh cự.

Khán giả lại có thêm cơ hội trợn mắt há mồm kinh hãi, vũ khí giấu trong tay áo mỹ nhân này chẳng phải tay vừa chút nào. Trong chớp mắt kiếm quang vung lên chói mắt, kiếm báu đi với người đẹp chiêu thức nhanh như chớp giật, thế đánh thần tốc thật là mỹ cảnh hiếm thấy. Tiêu công chúa quả nhiên chẳng phải là đối thủ của mỹ nhân vì nàng ấy hiệp này cũng chỉ đỡ được hai chiêu của đối phương liền bị đánh bay xuống sàn kiếm văng một nơi người một nẻo.

- Hay! Chiêu Văn cô nương võ công cao cường!

- Quả nhiên là kỳ nữ xuất chúng văn tài võ giỏi.

- ….

Như Ý bước xuống đài bước tới chỗ Nguyện Ưu ghé sát vào tai nàng ấy thì thầm.

- Công chúa nghĩ sao nếu ta đưa ra bằng chứng nàng thuê sát thủ ám sát ta nhỉ? Đại Nam Quốc và Vũ Quốc xưa nay giao hảo rất tốt hẳn sẽ không có gì xảy ra nhưng mà sư huynh Bạch Trường của nàng sẽ nghĩ thế nào về vị tiểu sư muội hiền lành đáng yêu từ nhỏ lớn lên cùng với mình chứ?

- Ngươi….

- Tên Nguyên An đó là một tên phế vật, nảng tin tưởng năng lực của hắn sao?

Nguyện Ưu mặt trắng xanh không còn chút máu, nàng ta biết đến tên của tên kia nói vậy… Nàng xém xụi lơ trên mặt đất một lần nữa may mà nữ nhân trước mặt gian tà kéo nàng đứng vững. Cô ta thật đáng sợ chẳng hề đơn giản một tý nào, nữ tử Trường ca ca chọn quả nhiên gian manh hơn người.

- Nàng hại ta tổn thất không nhỏ tốt nhất chuẩn bị bồi thường thỏa đáng cho ta nếu không…

Hù dọa cũng là một nghệ thuật, nói mấy lời khủng bố thế này chỉ nên lập lờ nước đôi. Như Ý khoái trá rời đi hướng về phía Bạch Trường đang đứng, tên kia chắc là nhìn ra mánh khóe nàng đã dùng… hừ hừ đừng nói là chàng muốn giáo huấn ta đấy, dám trọng sư muội khinh thê tử tương lai thì chàng chết với ta. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận