Vương gia, nô tì đã mang người tới rồi đây, tối nay là đêm động phòng hoa trúc của hai người, nô bì xin cáo lui…” Tiều thúy lạy Lẫm một cái rồi quay người toan bỏ đi, mặc cho Duyệt đang vô cùng phẫn nộ.
“Tiểu thúy ngươi đứng lại! ta nào có làm gì có lỗi với ngươi? Sao ngươi lại giúp hắn?” Duyệt dù thế nào cũng không thể hiểu sao tiểu Thúy lại là người của Lẫm.
“Thái tử phi, tiểu thúy biết không thể tự định đoạt số mệnh, và cũng biết chủ nhân có thể hi sinh nô tì chúng tôi bất cứ lúc nào, còn nhớ lần trước người rời khỏi phủ thái tử, thái từ gia đã dùng nô tì đề dụ người ra mặt, nô tì muốn hỏi thái tử phi, người lúc ấy có thật không biết rằng sinh mạng của tôi đang nằm trong tay người?” Tiểu thúy càng nói càng kích động nhìn gương mặt kinh ngạc của Duyệt.
“Tiểu thúy, chuyện đó không như ngươi nghĩ đâu, ta lúc đo…”
Duyệt biết Tiểu thúy đang hiểu nhầm mình, cô lúc ấy không phải không quan tâm đến sinh mạng của tiểu thúy, mà cô biết Hàn nhìn thấy dòng chữ đỏ cô để lại trên tờ cáo thị chàng nhất định sẽ tha cho tiểu thúy, hoàn toàn không ngờ tiểu thúy vì thế mà mang lòng hận cô.
“là thế nào? Lúc ấy thái tử phi đã không xuất hiện, nếu như tam vương gia không kịp thời cầu xin cho nô tì, nô tì sớm đã bị giết chết trong tay thái tử bệ hạ rồi, nên nô tì nợ tam vương gia một mạng, hiện giờ, là lúc nô tì báo đáp ngài!” tiểu thúy nói.
“Nên 1 tháng trước, chính tại đại điện, ngươi đã châm thuốc nổ đúng không? Hóa ra là người lấy trộm thủy tinh châu ta chế ra?”
Duyệt bỗng nhiên ngộ ra, cô để đề phòng lúc cần thiết, nên đã lén lút tự chế ra một viên thủy tinh châu, vốn cho rằng mình đã để quên ở đâu, hóa ra đã bị nô tì luôn bên cạnh trộm mất, cô càng không ngờ thứ thuốc nổ ấy đã hại Hàn mù mắt.
“Phải! tất cả là do nô tì, nhưng không cần biết thế nào, qua đêm nay, người sẽ là người của tam vương gia, nô tì đã giúp hai người chuẩn bị xong xe ngựa.
” Tiểu thúy nói, tiếp đó chuyển hướng qua Lẫm.
“Vương gia, sáng mai xe ngựa sẽ đợi hai người ở bên ngoài, nô tì sẽ chuẩn bị cả thực phẩm và những vật dụng cần thiết, nô tì đem đứa trẻ này đi trước đã.
”
“Tiểu thúy, cảm ơn cô! Cô lui đi!” Lẫm hươ hươ tay, tiểu thúy lãnh đạm nhìn Duyệt, quay người bước ra khỏi căn phòng, không muốn làm phiền đến hai người nữa.
“Lẫm, đồ khốn nạn, người đừng hòng động vào ta…” Duyệt phẫn nộ chửi rủa, nhưng Lẫm không quan tâm, hắn bế thốc cô lên gường.
Lẫm dịu dàng đặt Duyệt lên giường, tiếp đó bàn tay hắn nhẹ nhàng điểm lên huyệt khiến cơ thể đang vùng vẫy của cô bất động.
“Lẫm, người là đồ súc sinh, đồ tiểu nhân đê tiện, ngươi biết điều thì mau thả ta ra, nếu không Hàn sẽ không tha cho người!” Duyệt cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, giận dữ nhìn hắn.
“Duyệt Duyệt, vì sao nàng cứ không đón nhận ta, đợi đêm nay, chúng ta động phòng xong, nàng sẽ là của ta, chúng ta sáng mai sẽ mau chóng rời khỏi đây, con nàng ta cũng mang theo rồi, ta sẽ coi nó như con đẻ, Duyệt Duyệt, nàng hãy chấp nhận ta đi có được không…” giọng Lẫm chan chứa tình cảm, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt run rẩy của Duyệt.
“Lẫm, người bình tĩnh lại đi, con ta đang mang trong mình độc dược, nó không thể sống rời thuốc được, cầu xin người, thả ta và con ta ra, ta tin Hàn sẽ tha thứ cho người, tất cả mọi người sẽ tha thứ cho ngươi, thả ta về…” Duyệt nhìn hắn, muốn cựa quậy nhưng không được.
“Không thể được, Duyệt Duyệt, ta không thể buông em đươc… Duyệt DUyệt…” Lẫm nhẹ nhàng gục đầu toan hôn Duyệt.
“Lẫm, đừng để ta hận người!”.