“Hận? Duyệt Duyệt, nàng từ nhỏ ngoài hoàng huynh ra, ta là người thân nhất với nàng, nàng nỡ hận ta ư? Hận đi! Rốt cuộc thì ta cũng sẽ khiến nàng trở thành người con gái của ta!” Lẫm cười phá lên, nói xong hắn ngay lập tức hôn lên đôi môi đang mím chặt của Duyệt.
“Duyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, quyết không mở miêng.
ĐỘt nhiên, bàn tay của Lẫm rờ vội xuống dưới, trong nháy mắt quần áo của Duyệt bị tháo tung.
“Á! Ưm…” Duyệt kinh hoàng kêu lên, ngay lập tức bị chiếc lưỡi nóng bỏng của Lẫm len vào, dữ dội cuộn chặt lấy lưỡi cô.
Duyệt phẫn nộ cắn chặt lấy hắn, Lẫm đau đớn mới buông tha miệng cô.
“Lẫm, ngươi là đồ cầm thú, mau thả ta ra!” Duyệt căm phẫn gào lên.
Cảm giác đáng ghét lúc ấy khiến Duyệt bắt đầu hoảng loạn thật sự “Lẫm mau thả ta ra! Đồ tiểu nhân nhà ngươi, đồ cầm thú, cút đi đừng chạm vào ta!”
Lại một tiếng cười chế nhạo, quần áo của Duyệt lại bị giật ra, Lẫm sốt sắng thọc tay vào trong lớp quần áo của cô, đê mê chạm vào thứ da thịt mềm mại ấy.
“Cút ra! Lẫm ngươi cút… đừng có chạm vào ta!” Duyệt hoảng hốt thét lên, cảm giác nhục nhã đáng ghét khiến nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.
“Duyệt, đừng khóc! Ta thật sự rất yêu nàng, ta rất yêu nàng!” giọng Lẫm khan khan, ánh mắt chứa đầy dục vọng vẫn nhìn Duyệt không rời.
Hắn không muốn dUyệt kháng cự, không muốn cô tức giận, càng không muốn nhìn thấy nước mắt của cô.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô, dùng môi mình lau đi những giọt nước mắt ấy, hắn tiếp tục lần xuống eo, chiếc lưỡi nóng bỏng cũng sốt sắng mà hôn dần xuống.
“Đừng mà! Cút ra!” Duyệt gào lên, trong lòng giờ không chỉ có hốt hoảng mà còn có cả sự tuyệt vọng.
Đột nhiên, rầm một tiếng, cánh của gỗ bị bật ra, vỡ tan thành mấy mảnh, Lẫm còn chưa kịp quay đầu ra thì cả người đã bị văng lên!
“Duyệt không sao rồi! Đừng sợ, xin lỗi, ta đến muộn! may là nàng chưa bị sao…”
Ngạo hổ thẹn ôm chặt lấy Duyệt, nhìn thấy thân thể lõa lồ của cô, nộ khí càng phát ra, chàng vội vàng lấy áo ngoài của mình che cho Duyệt, rồi giải huyệt cho cô.
“Ngạo, may là ngươi đến,…” Duyệt òa lên khóc, cứ nghĩ đến cảnh cô bị tên Lẫm chết tiệt ấy hôn lên người là cô chỉ muốn ngay lập tức rửa sạch những dấu vết ấy.
Lẫm lồm cồm bò dây, nhìn thấy Duyệt vừa căm phẫn vừa đau lòng như vậy.
trong lòng hắn cũng bỗng chốc thắt lại.
Sao hắn lại có thể đối xử với cô như vậy, sao có thể vì thỏa mãn bản thân, mà làm tổn thương cô.
Lẫm đứng dậy, lảo đảo đi về phía giường.
“Duyệt Duyệt…”
“Đừng có lại đây… Ngươi đừng có lại đây! Ngạo chúng ta mau rời khỏi đây thôi, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa!!” Duyệt túm chặt lấy Ngạo, toàn thân run rẩy gọn trong lòng chàng.
Ngạo đau lòng an ủi Duyệt, chàng giận dữ đứng phắt dậy, giáng cho Lẫm một chưởng.
.