Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Tháng Ba mùa xuân, hoa rực rỡ đua sắc, lá xanh biêng biếc đung đưa, lại có đôi làn gió ấm ve
vuốt, những cánh bướm sặc sỡ bay lượn giữa vườn hoa, thật là một cảnh
tượng vô cùng tươi đẹp.

Tôi ngồi dưới Đôi Tú sơn trong ngự hoa
viên, thần trí sớm đã theo làn gió bay ra khỏi bức tường cao ngất ngoài
cung. Thời tiết này vô cùng thích hợp để ra ngoài dạo mát, thưởng thức
cảnh non xanh nước biếc, còn có thể lên thuyền ngắm các thiếu nữ yêu
kiều nữa. Núi cao sông dài, người đến kẻ đi, thuyền qua thuyền lại, tất
cả những gì đang ở trước mắt đều như một bức tranh phong cảnh đẹp đến
không tì vết…

Quận chúa Vĩnh Khang phe phẩy quạt, dịu dàng nói:
"Theo ý cháu thì tướng quân Hữu Linh Vệ Tiết Dương là tốt nhất, oai
phong lẫm liệt, phong thái hiên ngang, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn
thiếu niên anh hùng! Cô cô thấy có đúng không?".

Tôi gật đầu qua loa: "Ừ, không tồi, không tồi".

Công chúa Hưng Bình nghe thế thì bĩu môi: "Chẳng qua chỉ là một tên vũ phu
mà thôi, cháu vẫn thấy Hàn Lâm viện học sĩ Liễu Văn Nguyên tốt hơn, mi
thanh mục tú, nói năng tao nhã, thế mới là long phượng chốn trần gian,
nam nhân xuất sắc, cô cô thấy có đúng không?".

Tôi lại gật đầu: "Ừ, nói cũng có lý, có lý".

Quận chúa Tĩnh Lạc cũng không chịu thua kém, kéo kéo tay áo tôi: "Dì ơi, dì
đừng nghe lời hai tỷ ấy, toàn là những người trọng ngoại hình. Cha cháu
nói, nam nhân thực thụ phải là người có tinh thần bất khuất, ý chí kiên
định, lời nói đi đôi với việc làm. Theo tiêu chuẩn đó thì người tên Phạm Như Thị ở Lại bộ mới chính là một nam tử hán đại trượng phu đích
thực!".

Tôi nghĩ cô nàng nói cũng có lý, liền gật đầu: "Ừ, thế cũng đúng, cũng đúng!".

Ai ngờ hậu quả của việc không muốn mất lòng ai chính là mất lòng tất cả
mọi người. Cả ba người vây lấy tôi, người thì "cô cô", người thì "dì ơi" loạn cả lên rồi bắt đầu chỉ trích tôi không có lập trường gì cả. Công
chúa Hưng Bình tức giận nói: "Cô cô, đây là tuyển phò mã cho chính cô cô đấy, bản thân cô cô cũng không có chủ kiến, thấy ai nói gì cũng khen
tốt thì sao còn bảo chúng cháu đến giúp làm gì?".

Quận chúa Vĩnh
Khang còn bất kể nhịp điệu có khớp không, nhảy vào phụ họa: "Cô cô, làm
người không được chân trong chân ngoài, ngồi núi này trông núi nọ như
thế!".

Quận chúa Tĩnh Lạc vội gật đầu: "Đúng thế, đúng thế!"

Vừa rồi không ai chịu nhường ai, giờ đã sắp hàng đứng thành một chiến tuyến quyết đấu với tôi luôn rồi. Mẫu thân nói quả không sai, lập trường của
nữ nhân quả là thứ không ổn định nhất.

Mắt trợn tròn, mồm há hốc, tôi nhìn mấy công chúa, quận chúa tuổi đời chẳng thua mình là bao nhưng vai vế tính ra lại kém hẳn một bậc, cái đầu vốn đã bị ánh mặt trời
chiếu có phần váng vất, giờ lại càng nặng nề hơn. Thấy Tỏa Hương đứng
bên cạnh liên tục ra hiệu, tôi liền đưa tay ấn huyệt thái dương, dùng
giọng yếu ớt vô lực nói: "Ui da, đau đầu quá!".

Lời còn chưa dứt
thì Tỏa Hương đã rất thuần thục đứng vào vị trí, thế là tôi liền thõng
tay xuống, chớp mắt liền "ngất" thẳng vào lòng nàng. Tỏa Hương lập tức
cất cao giọng, lo lắng kêu to: "Công chúa, công chúa, người làm sao thế? Người đâu, mau lại đây, trưởng công chúa ngất xỉu rồi, mau đưa trưởng
công chúa đến chỗ râm mát nghỉ ngơi đi!".

Sau một phen hỗn loạn,
tôi được người đưa vào Vọng Mai hiên, đặt trên chiếc giường mềm. Nằm
trong phòng vẫn nghe rõ tiếng Tỏa Hương an ủi mấy vị công chúa, quận
chúa bên ngoài: "Xin các vị công chúa, quận chúa yên tâm, trưởng công
chúa nhà nô tì là bệnh cũ tái phát thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi yên tĩnh một
lúc là khỏi, không có vấn đề gì lớn đâu". Tôi lại tiếp tục giả vờ ngất,
thấy rất hài lòng, thầm cảm thán nha đầu Tỏa Hương này quả là nhân tài
hiếm gặp.

Mấy người Vĩnh Khang, Tĩnh Lạc dường như đều bị bộ dạng vừa rồi của tôi dọa mất vía, lại thấp giọng hỏi han Tỏa Hương vài câu
rồi mới nhẹ chân rời đi.

Tôi lén mở mắt, thấy Tỏa Hương đã đóng
cửa rồi mới thở phào một hơi, nhảy từ trên giường xuống, sai: "Mau rót
cho ta cốc nước, khát chết mất!".

Tỏa Hương vội vàng rót cho tôi
một tách trà, thấy tôi một hơi uống cạn cả tách, nhịn không được mà mím
môi cười trộm, nói: "Công chúa mãi vẫn không nhớ phải sửa đổi gì cả, nếu để Vĩ Nguyên trưởng công chúa nhìn thấy người uống trà như thế, nhất
định sẽ mắng cho người một trận đây".

Nghe thế tôi lập tức rùng
mình, tay run run, suýt nữa thì đánh rơi cả cốc trà, lập tức quay sang
trách Tỏa Hương: "Trẻ con không được nói bừa, mau ngậm miệng lại!".

Vĩ Nguyên trưởng công chúa là đại tỷ của tôi, theo cách nói của mẫu thân
thì tỷ ấy lúc nhỏ là một đứa bé rất đáng yêu, ai nhìn cũng thích, nhưng
kể từ khi gả đi rồi tính cách liền thay đổi hẳn, chỉ một mực muốn trở
thành hình mẫu của một công chúa hoàn hảo, hành vi vô cùng nguyên tắc,
đi đến đâu cũng bày ra dáng vẻ công chúa, thật khiến người khác không
thể chịu nổi.

Vĩ Nguyên trưởng công chúa mỗi lần thấy tôi, câu
đầu tiên là: "Từ nhỏ muội đã không ở trong cung, bị mẫu hậu và phụ hoàng dạy hư mất rồi, đâu ra công chúa của đất nước nào lại có bộ dạng như
thế này…", sau đó cứ ba câu thì có hai câu rưỡi là chỉ trích những lỗi
lầm mà tôi mắc phải. Chuyện này bất cứ ai gặp phải cũng đều không chịu
nổi hết cả thôi!

Vì thế tôi vẫn luôn rất sợ Vĩ Nguyên trưởng công chúa. Ai ngờ, cổ nhân nói quả không sai, sợ điều gì điều ấy đến, Tỏa
Hương im lặng chưa được bao lâu thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng nội
thị bẩm báo: "Vĩ Nguyên trưởng công chúa đến!".

Tôi nhịn không
được rên lên một tiếng, vừa nhảy bổ lên giường nhắm mắt lại giả chết thì Vĩ Nguyên trưởng công chúa đã vào trong phòng, hốt hoảng kêu lên: "Thế
này là thế nào? Đang yên đang lành như thế sao tự nhiên lại ngất xỉu?
Các ngươi hầu hạ như thế nào vậy? Toàn bộ lôi ra ngoài đánh cho ta!".

Không nỡ để bọn Tỏa Hương phải chịu tội oan, tôi đành làm ra một bộ dạng vô
cùng yếu ớt, giọng nhẹ như tơ: "Đại tỷ, không liên quan đến bọn họ, là
tại muội ngồi dưới nắng lâu quá thôi".

Lúc này vẻ mặt Vĩ Nguyên
trưởng công chúa mới hòa nhã trở lại, ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nắm
tay tôi, quan tâm hỏi han: "Ba nhi, muội cảm thấy thế nào rồi? Có cần
gọi thái y đến không?".

Khuê danh của tôi chỉ có một chữ: Ba.

Ba, là hoa đấy, là vẻ đẹp hoa lệ, sáng chói, rực rỡ, tươi tốt, suy rộng ra
thì chính là lộng lẫy. Họ của hoàng tộc Đại Hạ là "Tề", mà tôi lại là
con gái út của Thánh Vũ hoàng đế tiền triều.

Vì thế, tên đầy đủ của tôi là Tề Ba[1].

[1] Tề Ba có phát âm gần giống với kỳ ba. Kỳ ba vốn mang nghĩa là kì lạ,
đặc biệt, trong tiếng Hán hiện đại đây trở thành từ để chỉ những con
người kì quặc, những hiện tượng, hành vi quái dị, mang ý châm biếm, mỉa
mai.

Bản thân tôi thì thấy tên này cũng tốt, chỉ là mẫu thân vô cùng ghét nó, chưa bao giờ gọi tôi bằng cái tên này.

Lúc mẫu thân sinh tôi cũng đã ba mươi chín tuổi, mặc dù quá trình sinh nở
cũng xem như thuận lợi nhưng dù sao thì tuổi tác đã cao, sinh tôi xong
vì quá mệt mỏi mà ngất đi. Đợi đến khi bà tỉnh lại, phụ thân đã ôm lấy
tôi đứng bên giường, cười vui vẻ bảo: "Bồng Bồng, đây là Ba nhi, con gái chúng ta, 'kỳ ba dật lệ, thục chất diễm quang[2]', nàng xem con nó có
dễ thương không này!".

[2] Kỳ ba dật lệ, thục chất diễm quang: ý
chỉ một bông hoa tuyệt sắc, không chỉ có vẻ ngoài mà còn cả tư chất
thanh cao bên trong.

Trước tôi còn có hai tỷ tỷ, một người tên Tề Uy, một người tên Tề Thiên, đều mang nghĩa xanh tốt, um tùm, rậm rạp,
đến lượt tôi, cuối cùng phụ thân cũng nhận ra là chỉ có mỗi cỏ cây xanh
tốt thôi thì không được, phải có mấy bông hoa lộng lẫy điểm xuyết vào.

Nghe nói lúc đó mẫu thân chỉ thấp giọng đọc tên tôi hai lần, sau đó trợn tròn mắt… lại ngất lần nữa.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này mẫu thân đều thấy có lỗi với tôi, lần nào cũng
nói bằng giọng ân hận: "Con gái à, đều tại mẫu thân, lúc đó lẽ ra ta
phải cố gắng thêm chút nữa, đợi đến khi đặt tên cho con xong thì mới
được ngủ. Ai ngờ ngủ một giấc dậy thì tên con đã được đưa vào Ngọc
điệp[3]. Phụ thân con vì ta mà hy sinh quá nhiều rồi, ta thật không đành lòng làm trái ý ông ấy, vì thế mới làm khổ con".

[3] Ngọc điệp: gia phả hoàng tộc các triều đại của Trung Quốc thời xưa.

Thật ra đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mẫu thân lại ghét cái tên này đến thế, có điều tôi lại hiểu rất rõ cái mẫu thân gọi là "hy sinh".

Phụ thân tôi, Thánh Vũ hoàng đế quả là một kỳ nhân.

Tên phụ thân chỉ có độc một chữ "Thịnh", thuở nhỏ mồ côi mẹ, tuổi còn bé đã trở thành thái tử, mặc dù không được phụ hoàng yêu quý nhưng vẫn thuận
lợi đăng cơ. Sau đó chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã bình Vân Tây, định
Bạc Mạc, sau cùng thống nhất thiên hạ. Phụ thân là một vị hoàng đế có ý
chí kiên định, quyết đoán, đồng thời cũng là một người chồng si tình.
Người độc sủng mẫu thân, vì mẫu thân mà giải tán hậu cung, sau đó lại vì một câu nói của mẫu thân mà giả chết thoái vị.

Mẫu thân nói: Chỉ cần một ngày chàng còn là hoàng đế, thiếp là hoàng hậu thì chúng ta
không bao giờ thực sự bình đẳng. Thiếp không dám, cũng không cho phép
bản thân toàn tâm toàn ý yêu một vị hoàng đế.

Chỉ vì một câu như
vậy, vào năm bốn mươi tuổi, phụ thân liền giả chết thoái vị, đem ngôi
hoàng đế truyền lại cho đại hoàng huynh, sau đó đổi một thân phận khác
đến ở bên mẫu thân lúc này đã là thái hậu. Người vốn định cho mẫu thân
niềm vui bất ngờ, lại không dự liệu được mẫu thân tặng người một "niềm
vui bất ngờ" còn to hơn.

Niềm vui bất ngờ đó chính là tôi.

Mẫu thân hoài thai tôi khi còn là hoàng hậu, đến khi sinh tôi ra thì đã là
thái hậu. Phụ thân vì mẫu thân mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế, từ bỏ giang
sơn vạn dặm mà người đã khổ công thống nhất, cam tâm tình nguyện không
danh không phận ở bên mẫu thân, đem toàn bộ tính mạng gia đình và bản
thân trao vào tay mẫu thân. Phải nói thế nào đây?

Những người si tình trong thiên hạ, có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi!

Tình yêu của hai người cuối cùng đã viên mãn, nhưng lại đem đến cho đại hoàng huynh tôi vô số vấn đề.

Thân là Thái hậu lại thường xuyên sống ở hành cung Phụ Bình cũng thôi đi,
thỉnh thoảng lại trốn ra ngoài du sơn ngoạn thủy cũng có thể mắt nhắm
mắt mở cho qua, cùng phụ thân thắm thiết keo sơn, đi đâu cũng có đôi có
cặp có thể hiểu, có điều... hai người có thể giữ ý một chút được không?

Phải biết là Thánh Vũ hoàng đế đã "chết", bài vị cũng được đưa vào Thái miếu rồi! Bên người vị Thái hậu nhẽ ra phải sống như quả phụ giờ đây lúc nào cũng có một vị nam nhân trung niên, hai người bảo văn võ bá quan và
người dân trăm họ phải nghĩ thế nào?

Vài năm trước còn có một vị
quan văn dâng sớ ám chỉ Thái hậu không giữ đạo làm vợ, ảnh hưởng đến
hình tượng của hoàng tộc. Hoàng huynh đọc xong, đầy một bụng tức giận
không có chỗ trút, chỉ có thể phê vào tám chữ: "Hiếu thuận, hiếu thuận,
đặt hiếu lên đầu".

Từ đó, gần như toàn bộ thiên hạ đều biết việc
Thái hậu đương triều nuôi nam sủng, thậm chí còn có tin đồn tôi không
phải là con của Thánh Vũ hoàng đế mà là con của mẫu thân và tên nam sủng kia.

Vì chuyện này, phụ thân cảm thấy vô cùng có lỗi với tôi,
lúc nào cũng giữ tôi bên cạnh để dạy dỗ, đem tôi tới hành cung Phụ Bình, đưa tôi đi du sơn ngoạn thủy, dạo chơi khắp nơi... Mãi cho đến gần đây, khi tôi đã đủ mười sáu tuổi, không thể không cân nhắc đến việc thành
gia lập thất thì người mới bất đắc dĩ đưa tôi và mẫu thân trở về kinh
đô, quyết tâm tìm cho tôi một phò mã vừa ý nhất.

Phụ thân trước
nay vẫn là người nói được làm được, người đã nói sẽ tìm cho tôi một phò
mã vừa ý nhất thì tuyệt đối phải tìm ra người "vừa ý" nhất mới dừng lại.

Đáng tiếc, phụ thân lại không nói rõ người sẽ chọn người tôi thấy "vừa ý" nhất hay người mà phụ thân thấy "vừa ý" nhất.

Thế là cho đến tận ngày hôm nay, việc tuyển phò mã đã tiến hành gần ba
tháng, trước mắt đã trở thành "cuộc trưng bày thanh niên anh tuấn tài
hoa toàn quốc" rồi mà phụ thân vẫn chưa tìm ra ai "vừa ý" cả.

Tóm lại một câu: người tôi thích thì người không thích, người tôi không thích thì người lại càng không thích.

Nghe nói đại hoàng huynh đã lo nghĩ đến nỗi tóc đã bạc đi vài sợi. Nếu không phải vì mấy đứa cháu tôi vẫn còn nhỏ thì đại hoàng huynh cũng học theo
phụ thân mà giả chết thoái vị, không thèm làm hoàng đế nữa rồi ấy chứ.

Thần trí tôi bay hơi xa quá, biểu hiện bên ngoài đương nhiên cũng có phần lơ là.

Vĩ Nguyên trưởng công chúa vẫn đang ân cần hỏi thăm, thấy tôi có vẻ không
tập trung liền lập tức đổi sang thuyết giảng về đạo làm công chúa. Tôi
thấy tình hình không ổn, lập tức chặn trước: "Thôi chết, đại tỷ, muội
suýt nữa thì quên mất, hôm qua muội đã hứa trưa nay sẽ dùng ngọ thiện
với mẫu hậu. Sắp muộn mất rồi, muội phải nhanh chóng qua đó đây!".

Tôi vừa nói vừa xuống giường, đến nhìn cũng không dám nhìn Vĩ Nguyên trưởng công chúa lấy một cái, đem theo Tỏa Hương gấp gáp đi ra ngoài.

Vĩ Nguyên trưởng công chúa đi theo sau, còn nói với theo: "Đi chậm thôi, chú ý phong thái của công chúa!".

Tôi làm như không nghe thấy, vừa đi vừa chạy đến cung của mẫu hậu.

Vĩ Nguyên trưởng công chúa đuổi ngay sát phía sau, nhưng tỷ ấy vốn luôn
chú trọng đến vấn đề đi đứng sao cho váy cũng không lay động, đương
nhiên chẳng thể đuổi kịp tôi. Thế là chỉ chớp mắt, tôi đã bỏ rơi tỷ ấy
tít đằng sau.

Cung mẫu hậu vẫn chưa dùng ngọ thiện, Triệu vương phi đang mũi sụt sịt, tay chấm chấm mắt, ngồi kể tội Triệu vương với mẫu thân.

Thấy tôi tiến vào, Triệu vương phi lập tức dừng khóc, nở nụ cười rạng rỡ
chăm chú nhìn tôi rồi nói với mẫu thân: "Nương nương, vẫn là tiểu công
chúa có dung mạo và tính cách giống người nhất. Theo thần thiếp thì phải giống nương nương khi còn trẻ đến chín phần ấy!".

Mẫu thân chỉ cười cười, bảo tôi ngồi xuống mà nghỉ ngơi, sau đó gọi người dâng cho tôi ít nước ấm.

Triệu vương phi lại quay sang mẫu thân, điều chỉnh nét mặt một chút, thoáng
cái đã thấy nước mắt lã chã, sau đó lại tiếp tục nội dung vừa bị đứt
quãng lúc nãy: "Cái lão già đó, thần thiếp chẳng qua chỉ không cho lão
ấy vào cửa có một đêm, ấy thế mà lão ấy đã tìm ngay một con hồ ly tinh
đến chọc tức thần thiếp, còn nói là muốn lập con hồ ly tinh ấy lên làm
trắc phi nữa!".

Mẫu thân khuyên nàng: "Ngươi và Triệu vương làm
vợ chồng đã bao nhiêu năm, con cháu cũng có cả đàn rồi. Lúc trẻ Triệu
vương đã không nạp thiếp, giờ già rồi còn nạp làm gì nữa. Chẳng qua chỉ
là chọc tức ngươi thôi!".

Triệu vương phi dùng khăn chấm chấm
khóe mắt, tức giận nói: "Thần thiếp thấy lão ta định làm thần thiếp tức
chết để có cớ cưới người mới vào nhà! Hừ, thần thiếp tuyệt đối không cho lão già ấy toại nguyện. Nương nương, việc này người nhất định phải làm
chủ cho thần thiếp!".

Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của mẫu thân, lại
thấy người len lén nháy mắt ra hiệu với mình, tôi vội hỏi: "Mẫu hậu, ngọ thiện đã chuẩn bị xong chưa? Phụ thân nói lát nữa người sẽ đến dùng
thiện cùng với chúng ta đây".

Triệu vương phi ngày trước là thị
nữ thân tín của mẫu thân, không hiểu thế nào lại đắc tội với phụ thân.
Nghe nói năm đó phụ thân còn hạ chỉ ban cái chết cho Triệu vương phi,
may mà được mẫu thân giúp đỡ nên mới cứu được cái mạng nhỏ. Có điều từ
đó về sau Triệu vương phi vô cùng sợ phụ thân.

Quả nhiên, vừa
nghe nhắc đến phụ thân, Triệu vương phi lập tức lau sạch nước mắt đứng
lên, nói: "Thần thiếp vừa nhớ ra ở nhà còn chút chuyện, xin cáo từ
trước. Mấy hôm nữa thần thiếp lại đến vấn an nương nương".

Vừa nói xong đã chạy như ma đuổi.

Tôi thấy rất hiếu kỳ, không nhịn được mới hỏi mẫu thân: "Triệu vương phi
làm thế nào mà nói khóc là khóc, nói cười là cười, đến cả việc chuyển
tiếp giữa hai loại trạng thái đó cũng thuần thục, tự nhiên được như thế
ạ?".

Mẫu thân thở dài một hơi, cảm thán từ tận đáy lòng: "Đó là
khả năng bẩm sinh của nàng ấy. Cho đến giờ đã luyện đến mức xuất quỷ
nhập thần rồi".

Tôi và mẫu thân không hẹn mà cùng lau mồ hôi trên trán, cả hai bật cười. Mẫu thân lại hỏi: "Đã tìm thấy người vừa ý chưa?".

Tôi lắc đầu: "Đủ tuấn mỹ thì không đủ oai hùng, đủ oai hùng thì lại không
đủ nho nhã, đủ nho nhã thì lại thiếu vẻ giản dị, mộc mạc. Haizz, chọn
thế nào cũng không lọt được vào mắt phụ thân!".

Trương thái hậu chép miệng mấy cái, hỏi tôi: "Kén cá chọn canh bao lâu nay, cuối cùng phụ thân con định chọn người thế nào?".

Nói thật, tôi cũng không biết vị thiếu niên anh tuấn, tài năng nào có thể lọt được vào mắt phụ thân.

Tôi vô cùng lo lắng hỏi mẫu thân: "Mẫu thân, có phải con sẽ không gả đi được không?".

Mẫu thân nghĩ một lúc, đáp: "Không đâu, con vẫn còn nhỏ, dù sao cũng chẳng gấp gáp gì, cứ từ từ mà chọn thôi".

Đang nói đến đó thì có cung nữ tiến vào bẩm báo Vĩ Nguyên trưởng công chúa
đến. Tôi sợ đến mức lập tức im bặt, tìm đại một cái cớ rồi chuồn ra khỏi điện, không ngờ đến lúc đi qua cửa, vì quá căng thẳng nên bất cẩn dẫm
lên vạt váy, ngã nhào xuống đất. Sau đó chỉ thấy trước mặt một màn tối
đen, tôi mất ý thức.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi mơ hồ nhìn
thấy xung quanh vô cùng hỗn loạn, rất nhiều cung nữ thị vệ chạy ra chạy
vào, lại nhìn thấy một vị nam tử cao to đến gần giường, nói với tôi:
"Nàng có một đoạn tình duyên tại đây nên bản vương mới đưa linh hồn nàng đến chỗ này. Đến khi nào gặp được bốn vị hòa thượng đang đi về hướng
tây thì chính là lúc duyên phận hết thúc, phần nàng xem như đã hoàn
thành nhiệm vụ này".

Nam tử đó nói xong liền lập tức biến thành một con ác lang, xông thẳng đến người tôi.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui