Vào phòng ngủ, trên bàn đốt trầm hương, mùi thơm bay nhàn nhạt trong không khí.Diệp Lạc lặng yên ngồi trên ghế, hai tròng mắt vô thần nhìn về đám hương khói tỏa ra, phía sau theo ngoài cửa sổ chiếu vào ánh trăng, làm cả người nàng thoạt nhìn mờ ảo như sương khói.Cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Thanh nhi ôm lấy áo choàng chồn bạc trong lòng, thở hồng hộc chạy tiến vào, thấy Diệp Lạc im lặng ngồi ở trên ghế, không khỏi lo lắng kêu lên“Tiểu thư!”Diệp Lạc cũng không có quay lại, mà là nhìn thẳng lư hương một hồi lâu, mới chậm rãi nói“Thanh nhi, có chuyện gì sao?”Thanh nhi xoay người đóng cửa lại, sau đó đem áo choàng chồn bạc treo đi, thấy Diệp Lạc vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi dậm chân, lớn tiếng nói“Tiểu thư, đến lúc nào rồi, làm sao tiểu thư còn ngồi được?”Diệp Lạc nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, rốt cục ngẩng đầu, nhìn về phía Thanh nhi, thản nhiên nói“Chuyện gì xảy ra?”Thanh nhi cầm lấy chén trà đặt ở trên bàn, rót một chén trà nóng cho Diệp Lạc, do dự một hồi, mới chần chừ nói“Tiểu thư, nô tỳ vừa mới nghe nói, nhị tiểu thư có thai!”Thanh nhi nói xong, len lén ngắm Diệp Lạc một chút, sau đó nhanh chóng cúi đầu.Diệp Lạc biểu tình không hề thay đổi, nàng trầm mặc một hồi lâu, mới kinh ngạc nói“Nga? Thật không?”Thanh nhi thấy Diệp Lạc vẻ mặt vô thần, hiển nhiên căn bản cũng không có đang nghe lời của nàng, rốt cục vẫn phải nhịn không được, lớn tiếng kêu lên“Tiểu thư! Nhị tiểu thư mang thai! Thái tử gia đã phái người tiến đến bẩm báo hoàng thượng!”Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, căn bản cũng không có nghe rõ Thanh nhi đang nói cái gì, Tử Dạ ở trong vườn hoa kia đột nhiên hôn nàng, làm nàng mất đi bình tĩnh, thậm chí, mất đi năng lực vốn có.Nàng kinh ngạc lấy tay xoa đôi môi, trên môi giống như vẫn đang lưu lại hương vị của hắn, trong lòng nàng, có chua sót nồng đậm, người nam nhân kia không thương nàng, yêu muội muội của nàng, lại đối với nàng làm chuyện thân mật như thế, hắn rõ ràng căm hận nàng, chán ghét nàng, lại hôn nàng, hắn tại sao phải làm như vậy?Diệp Lạc nặng nề mà thở dài một hơi, mặc kệ Tử Dạ làm như vậy vì cái gì, nhục nhã nàng cũng thế, hận nàng cũng thế, hắn yêu cũng không phải nàng, nàng cùng hắn, nhất định không thể cùng một chỗ, hắn yêu là muội muội nàng, mà nàng, chẳng qua là một công cụ giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế thôi, nàng hiện tại sao lại chú ý người không có chút ý nghĩa nào hôn, mà rối loạn tinh thần của mình?Nghĩ đến đây, Diệp Lạc cảm thấy trong lòng dễ dàng rất nhiều, nàng lúc này mới phát hiện, Thanh nhi đang trừng lớn hai mắt nhìn nàng, biểu tình tràn đầy không thể tin.Diệp Lạc thấy Thanh nhi đang nhìn thẳng mặt của nàng, không khỏi có điểm ngạc đột nhiên vuốt ve mặt, hỏi“Thanh nhi? Ngươi làm sao vậy?”Thanh nhi có điểm là lạ nhìn Diệp Lạc, thanh âm có điểm buồn hỏi“Tiểu thư, người thành thật nói cho nô tỳ, người có phải hay không yêu thái tử gia rồi?”Diệp Lạc nghe xong lời mà Thanh nhi nói, không khỏi buồn cười, nói” Thanh nhi, ngươi đang nói chuyện vô lý gì vậy? Đúng rồi, ngươi vừa mới vội vã chạy vào, chuyện gì xảy ra sao?”Thanh nhi hai tay đặt tại ngực, nặng nề mà vù thở ra một hơi, nói” Không có là tốt rồi không có là tốt rồi”nói tới đây, Thanh nhi bỗng nhiên biến sắc, lại nhảy dựng lên, nói” tiểu thư! Ta vừa mới nói, nhị tiểu thư có thai!”Diệp Lạc hơi sửng sờ, tiếp theo trên mặt lộ ra một chút cười khổ, nguyên lai là Diệp Linh có thai, nàng cùng Tử Dạ sớm đã như vợ chồng thực, mang bầu là chuyện sớm hay muộn, chính là, trong lòng của nàng, tại sao lại có chút nhói đau? Chẳng lẽ, nàng thật sự như lời Thanh nhi, yêu nam nhân hỉ nộ vô thường, tự đại bạo ngược kia sao?Nghĩ đến đây, Diệp Lạc khẽ lắc đầu, nàng làm sao có thể yêu nam nhân như vậy? Huống chi, nam nhân như vậy căn bản là không đáng để nàng yêu.Thanh nhi thấy Diệp Lạc trầm mặc không nói, không khỏi bồn chồn hỏi“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”Diệp Lạc nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, dứt bỏ tất cả tâm sự, mỉm cười, nói” Không có việc gì! Đây là một việc vui mà, Thanh nhi, ngươi đi đem nhân sâm ngàn năm hoàng thượng ban cho ta mang tới, lát nữa đưa đi đem cho nàng”