"Là ngươi đúng không?" Thái tử Tần Nhĩ Dương một thân trường bào xanh, dáng vẻ oai hùng mà uy nghiêm đối lập với Tần Hiền Vương Tần Nhĩ Thông trường bào xám.
Bông tuyết bay nhẹ rơi trên vai chàng.
"Thích khách ở núi Cư Lâm.""Sao ngươi có thể biết đó là ta?" Tần Nhĩ Thông nhếch môi.
Hắn biết rằng khi kế hoạch thất bại, sớm muộn gì tên nam nhân trước mặt cũng điều tra ra là hắn."Ngươi cũng thật khôn khéo khi mọi đầu mối của ta điều tra đều hướng về phía Công bộ Thượng thư.
Ngươi cũng đủ tàn nhẫn, nương tử đầu ấp tay gối với ngươi suốt ba năm qua, vì người mà gây tội như thế, nhưng ngươi lại muốn diệt sạch phủ nàng.
Thích khách lần đó không nhắm đến ta, mà nhắm đến thái tử phi, đúng chứ? Người biết nàng đi núi Cư Lâm đoàn tụ với muội muội nàng, nên đã lập ra kế hoạch nhằm bắt nàng đưa về trước khi ta và nàng thành thân, chỉ để ép buộc nàng trở thành người của ngươi.
Ngươi có lẽ đã bày ra kế anh hùng cứu mỹ nhân, vờ cho rằng nhà họ Chu bắt cóc nàng, còn ngươi đến cứu nàng, gạo nấu thành cơm, ngươi biết nếu ngươi thành khẩn xin phụ thân và Thượng Quan thừa tướng, thì để giữ vững danh dự cho nàng, chắc chắn phụ thân sẽ để nàng có thể danh chính ngôn thuận trở thành thiếp thất của ngươi, sau đó người phế bỏ Hiền Phi, rồi đưa nàng lên vị trí đó.""Nói hay lắm, nói tiếp đi.""Nhưng ngươi đã không tiên lượng được việc ta, một người đáng lý phải đang ở thành biên phía bắc, lại có mặt trong núi Cư Lâm ấy, phá được kế hoạch của ngươi.
Kế hoạch không thành, lại còn mất cả nắm gạo.
Ngươi không mang được người về, lại mất đi binh đoàn ngươi bí mật nuôi bấy lâu.
Đúng là ngươi không để lại sơ hở nào, nhưng mà thật tiếc cho ngươi.
Đại đệ tử Tàng Trúc Viện - Yên Minh Đại Sư Yên Phi Vũ, ngươi biết chứ? Ngài ấy đã vô tình nhặt được vật này ở phía sau Tàng Trúc Viện, nơi bọn người của ngươi nghỉ chân trước khi đột nhập vào trong đình viện.
Là một tấm lệnh bài.
Mới nghĩ ta không biết được lệnh bài này của ai, cho đến khi ta tìm thấy vât tương tự bên trong phủ phòng ngươi.
Bất ngờ lắm đúng không?""Quả đúng là đại ca của ta, khá khen cho ngươi đấy!" Tần Nhĩ Thông bật cười.
"Bây giờ ta có chối thì được gì nữa chứ? Đúng, đúng là ta.
Nhưng ngươi đánh giá sai một chuyện rồi.
Không phải là ta không giết ngươi đâu, chỉ là ta chưa tìm được cơ hội thôi.
Ngươi dựa vào cái gì để trở thành một thái tử cơ chứ? Ngươi có cái gì mà ta không có cơ chứ? Ngươi chẳng qua sinh sớm hơn ta vài năm thôi.
Ta đã nghĩ rằng mười năm kia ngươi có thể buông bỏ được danh phận, ngoan ngoãn ở thành phủ phía bắc, đúng như tâm nguyện của ngươi, để rồi ta có thể thay ngươi thành thái tử.
Nàng là thái tử phi, danh phân đã định ta và nàng không thể ở bên nhau, nhưng thì sao chứ, ta quan tâm à? Ta có thể phá vỡ số trời chỉ vì nàng, chỉ để được ở bên nàng.
Ngươi thì quen biết nàng được bao lâu chứ, mười năm ngươi ở bên ngoài, ta đã yêu nàng còn lâu hơn thế nữa cơ.
Ngay trong lần đầu tiên bước chân đến phủ Thượng Quan, khi ta mười hai tuổi, nàng chỉ hay còn là một đứa trẻ, ta đã rất thích, rất thích nàng rồi.
Ta là đồng môn với Thượng Quan viên ngoại lang, ca ca của nàng, nhiều lần đến gặp gỡ nàng ta đã từ thích thành yêu rồi.
Nhưng chỉ vì nàng là thái tử phi đã được định sẵn, còn ta chỉ là nhị hoàng tử, mà ta không thể cưới nàng sao? Nên là ta nếu không bắt nàng về làm Hiền Phi được, thì ta tình nguyện giết chết ngươi, tình nguyện làm trái ý trời, để các ngươi không thể ở bên nhau được nữa.
Ta sai hay đúng, ta cũng không quan tâm nữa, ta chỉ cần ở bên nàng là đủ, nên là...!chức thái tử của ngươi, ta cần!"Tần Nhĩ Thông vừa dứt lời, một mũi kiếm đã phóng ta, thẳng đến ngực trái của Tần Nhĩ Dương mà đâm.
Chàng xoay người, nhanh lẹ tránh được đòn hiểm ác đó, cùng hắn so một trận kiếm điên cuồng."Dừng lại!" Trận chiến vẫn bất phân thắng bại, tuyết bay mù mịt một khoảng trời, bỗng một giọng nói trong trẻo nhưng giận dữ cất lên khiến cả hai đột ngột dừng tay.
"Néu ngươi giết chàng ấy, ta sẽ tự sát dưới lưỡi kiếm của ngươi ngay tức khắc, ngươi tin không? Ta không yêu ngươi, hoàn toàn không yêu ngươi.
Ta là thái tử phi, ừ, nhưng ta yêu vị thái tử này, nên ta mới chấp nhận cái danh phận đó.
Trong lòng ta chỉ có mỗi chàng, dù sống hay chết, ta cũng sẽ mãi mãi ở bên chàng mà thôi.""Nàng...!Nàng có biết ta yêu nàng nhiều đến mức nào không hả?" Tần Nhĩ Thông như con thú hoang, gào lên."Yêu? Cái yêu của ngươi hay cái yêu của Hiền Phi đều chỉ là sự ích kỷ của các ngươi mà thôi." Thượng Quan Tiểu Nguyệt mím môi, áo choàng lông đỏ rực trên người nàng nổi bật giữa nền tuyết trắng.
"Nếu ngươi yêu ta thật lòng, thì ngươi nên chúc phúc cho ta mới phải, chứ không phải là muốn cướp đoạt ta bên mình.
Chính vì thế, ngươi giết chàng, thì ngươi cũng không bao giờ có được ta đâu.
Buông tay đi, Tần huynh..."Hai tiếng "Tần huynh" từ lâu đã là danh xưng quen thuộc của các tỷ muội Thượng Quan gọi hắn, nàng cũng đã từng luôn miệng gọi hắn như vậy.
Nhưng sau này, nàng không còn gọi hắn như vậy nữa, nàng chỉ còn gọi hắn là "Tần Hiền Vương" mà thôi, như muốn nhấn mạnh cho hắn biết, sự khác biệt thân phân giữa hắn và nàng.
"Tần huynh", danh xưng vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng sao lại đau lòng đến thế?Mùa đông năm đó, hoàng đế có chiếu chỉ, phế Hiền Phi Nương Nương, đày xuống làm thứ dân, đưa đến biên giới lao động.
Công bộ thượng thư Chu Trương Sơn vì nữ tử sát hại thái tử phi và hài tử, bị tước chức vụ, giáng cấp đến hàng Thư lại, tịch thu mười ngàn mẫu ruộng xung vào công quỹ, Chu phu nhân khi ấy khóc đến thương tâm, ngày ngày quỳ trước phủ Thượng Quan xin tha, cuối cùng thất thểu rời đi.
Tần Hiền Vương Tần Nhĩ Thông cũng vì âm mưu sát hại thái tử và thái tử phi, bị đày đến canh giữ biên giới phía bắc, mãi mãi không được quay về kinh thành.Đầu tháng hai năm sau, hoàng đế nhường ngôi lại cho Thái tử Tần Nhĩ Dương, trở thành Thái thượng hoàng.
Hoàng đế mới đưa ra thêm nhiều sắc lệnh mới khiến lòng dân vui vẻ, khắp nơi đều tung hô.
Tháng ba năm ấy, Hoàng hậu chuyển dạ, hạ sinh một đôi long phượng - công chúa Tần Sơ Nghiên và hoàng tử Tần Nhất Nguyên.
Lễ sắc phong được thực hiện ngay khi thái tử vừa tròn một tháng.
Ai nấy trong kinh thành đều biết hoàng đế từ chối lập hậu cung, chỉ yêu chiều một mình hoàng hậu.
Trong phủ vương còn có tin đồn, lúc hoàng hậu mang thai, bụng lớn gấp đôi, ngày ngày đều là hoàng đế xuống ngự phòng nấu ăn, còn đun nước bóp chân cho người.
Thượng Quan hoàng hậu sắc vóc nghiêng nước nghiêng thành, am hiểu lễ nghi, học vấn sâu rộng, tinh thông cầm kỳ thi họa cứ thế trở thành một giai thoại truyền miệng cho nhân gian."Hoàng hậu à, ta nhớ nàng." Tần Nhĩ Dương lên ngôi, nhiều việc khiến hắn về phủ ngày càng muộn hơn.
Nhưng hôm nào dù hắn có về khuya đến đâu trong phòng vẫn có một ngọn đèn chờ hắn.
Đó là nương tử mà hắn hết mực yêu thương.
Thế mà mấy hôm nay nhóc tì của hắn bị ốm, nàng phải ở bên cùng nhũ mẫu chăm sóc, đã ba đêm hắn không được ôm lấy thân ảnh mềm mại này rồi."Người bị sao vậy cơ chứ?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt bật cười, bắt lấy bàn tay đang chạy trên người nàng ra."Ta muốn nàng." Tần Nhĩ Dương đặt một nụ hôn lên môi nàng, bàn tay như mang theo ngọn lửa cách y phục của nàng mà vuốt ve.
Nàng vẫn thích mặc y phục màu xanh như lần đầu hắn gặp nàng đến thế.
"Tiểu Nguyệt, ta yêu nàng.""Nhĩ Dương, thiếp cũng yêu chàng." Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngả người vào trong lòng hắn, cảm nhận sự vuôt ve yêu chiều giành riêng cho mình nàng.
"Được gả cho chàng là niềm hạnh phúc nhất của thiếp."Một nụ hôn nồng nhiệt như minh chứng cho tình yêu của họ.
Đêm nay, còn dài lắm....