Tần Nhĩ Dương một chút tắm rửa qua cho tiểu nương tử trong ngực mình, vật lớn vẫn ở bên trong mà ôm ngang eo nàng đi vào phòng.Thượng Quan Tiểu Nguyệt dần tỉnh lại, thấy cả người đau ê ẩm.
Nàng mở mắt, hồi tưởng lại cảnh xuân kia mà bàng hoàng.
Cơ thể kiều nộn không một mảnh vải chi chít dấu vết đỏ hồng khiến nàng cảm thấy ủy khuất."Dậy rồi sao?" Một giọng nói lười biếng vang lên bên tai nàng."A...!Thái...!Thái tử..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt mấp máy môi, đem chiếc chăn trên người gói chặt bản thân.
"Thần thiếp...""Sáng nay nàng muốn ăn gì?" Tần Nhĩ Dương một thân phục trắng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của một thái tử.
"Đây không phải phủ thái tử ở kinh thành, nên nàng có thể gọi ta là Nhĩ Dương, ta thích cách nàng gọi như hôm qua hơn đấy." Môi mỏng nhấp một chút trà, hắn vô vô lại lại nhắc đến chuyện hôm qua."Ta muốn ra ngoài chơi." Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhỏ giọng đáp.
"Nghe nói ở thành Hà Châu có Tây Hồ nở hoa sen đẹp lắm.""Được." Tần Nhĩ Dương không hổ danh là người luyện võ, nàng nói nhỏ thế vẫn nghe được.
"Vậy nàng chuẩn bị đi, ta ra ngoài dặn dò gia nhân."Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngồi trên giường, nhìn bóng lưng nam nhân đi ra ngoài mà lòng bỗng thổn thức khôn nguôi.Thượng Quan Tiểu Nguyệt một thân y phục trắng, tóc dài vấn lên đơn giản, cùng Tần Nhĩ Dương bước ra ngoài như hai kẻ lữ hành.
Lần đầu nàng đến thành Hà Châu nhiều cái bỡ ngỡ.
Thành Hà Châu không sung túc như thành Phượng Tiên của nàng, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự sung túc và nhộn nhịp."Nàng chờ ta ở đây, ta vào bên kia giải quyết một số chuyện." Tần Nhĩ Dương đưa nàng đi khắp nơi, đến quán trà trước công đường liền dừng lại.
"Là về chuyện lũ cướp ngày hôm qua, ta sẽ quay lại ngay.""Vâng." Thượng Quan Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, ngồi trên tầng của trà quán nhìn ngắm phố phường tấp nập cũng không phải đùa.
Thượng Quan nhị ca là thương nhân buôn vải, thất cô nương cũng thường đi theo Thượng Quan nhị ca đó đây, chỉ duy nàng ở phủ quán xuyến mọi việc, chưa có dịp ra ngoài như thế này."Cô nương, người muốn dùng gì?" Tiểu Nhị chạy đến chân Thượng Quan Tiểu Nguyệt."Có rượu không?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt bỗng chốc muốn thử một chút rượu.
Nàng là lần đầu tiên uống đấy."Ở đây có nước mơ được bà chủ chúng tôi ủ riêng." Tiểu nhị gật đầu vui vẻ.
"Hai bình nhé?""Được." Thượng Quan Tiểu Nguyệt gật đầu.
Từ nhỏ nàng đã được lão má dạy dỗ theo đúng khuôn phép để trở thành một bậc mẫu nghi thiên hạ, khác với những cô nương khác trong Thượng Quan phủ.
Nàng có đôi lúc cũng muốn thử uống rượu một lần, nhưng phủ Thượng Quan, phủ thái tử, tất cả đặt lên đôi vai nàng, khiến nàng như bị trói chặt trong một sợi dây.
Vì thế nên hôm nay nàng muốn thử một chút rượu, thử xem vì sao nó có thể khiến người ta yêu thích đến vậy.Đến khi Tần Nhĩ Dương quay lại đã thấy cô nương nhỏ một tay ôm bình rượu lớn, đầu gục xuống bàn.
Thật may là nàng đã chọn ở trong phòng riêng, nếu không thì có khi bị bắt cóc rồi mà không biết cũng nên.
Tần Nhĩ Dương tiến lại gần, kéo bình rượu trong lòng tiểu nương tử ra, không nghĩ nàng lại nhìn hắn với một ánh mắt thật đáng yêu."Nhĩ Dương, ngươi hứa dẫn ta đi Tây Hồ, sao lại bỏ ta một mình ở đây?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt dẩu cánh môi, buông lời oán hận.
"Ngươi hai năm để ta một mình trong phủ thái tử, vừa mới chạm mặt một lần mà ngươi lại bỏ rơi ta mà chạy mất rồi, xú tiểu tử!""Sao lại thành ta bỏ ngươi rồi?" Tần Nhĩ Dương ôm lấy cơ thể nhỏ gầy hướng đến phía giường.
"Ta ở đây cơ mà! Cơ mà cái gì "xú tiểu tử"?""Ngươi, không phải ngươi." Thượng Quan Tiểu Nguyệt đã say, ánh mắt mơ hồ cười khúc khích.
Ngón tay nàng chạm lên gương mặt nam nhân, quét một đường đi xuống chỉ vào hạ bộ hắn.
"Ngươi mới là xú tiểu tử, hắc hắc."Động tác lớn mật của nữ nhân trước mặt vô tình khiêu khích dục vọng của Tần Nhĩ Dương.
Hắn ôm lấy nữ nhân trong lòng cúi đầu hôn.
Lưỡi đinh lăng mút lấy cánh môi mềm mại, hút hết hương vị ngọt ngào của rượu mơ.
Đai áo được mở ra, mùi hương linh lan dịu ngọt quyện với mùi thơm nồng nàn của rượu mơ rơi vào mũi chàng."Nhĩ Dương...!Ta nóng..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt bị đốt lên một ngọn lửa trong người, nàng cựa quậy, ôm lấy cơ thể cứng cáp của Tần Nhĩ Dương."Nóng thì...!Phải cởi..." Giọng nói Tần Nhĩ Dương như một liều thuốc độc đánh vào tai Thượng Quan Tiểu Nguyệt, kéo nàng vào cõi trầm mê.Tà áo trắng trong ngoài được cởi ra, trên người nàng chỉ còn một mảnh yếm đỏ cùng váy trắng lụa mềm."Nhĩ Dương..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngây dại bò lên người Tần Nhĩ Dương, hướng lấy cánh môi chàng mà hôn.
Động tác của nàng vụng về nhưng kiều mị, đốt lên một cỗ nóng rẫy nơi da thịt va chạm.
"Sờ ta...""Sờ hửm?" Tần Nhĩ Dương cười khẽ, cởi bỏ y phục trên người mình.
Thê tử của chàng lúc này hệt như một đóa hồ ly trắng, khiến chàng tình nguyện rơi vào sự dụ hoặc trầm luân này.
"Nàng muốn ta sờ ở đâu?""Sờ...!Sờ ngực..." Gương mặt phiếm hồng vì rượu hoặc vì tình của Thượng Quan Tiểu Nguyệt trông như quả anh đào chín mọng.
"A..."Bàn tay to lớn của Tần Nhĩ Dương cách một lớp yếm đỏ mà xoa nắn bầu ngực sữa thơm mềm, hình ảnh đôi phượng thêu chỉ vàng đập vào mắt Tần Nhĩ Dương.
Bức tranh thêu này đẹp thật."Này là nàng thêu sao?" Tần Nhĩ Dương ngón tay di hai đỉnh đào mật, chạm lên hình ảnh đôi phụng quấn quýt, cách một lớp vải mỏng cảm nhận được đôi tuyết nhũ dần căng trướng."Ân...!Nga..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt cảm thấy cơ thể mình dường như đang bốc cháy, nàng mở rộng hai đùi non mềm kẹp chặt lấy hông nam nhân kia.
"Đúng a..."Yếm cùng váy cũng bị cởi bỏ, trên dưới nàng không còn một chút vải thừa nào, xinh đẹp như một pho tượng trắng.Nụ hôn Tần Chỉ Dương đặt lên bầu ngực sữa thơm mịn, hàm răng khẽ day lấy quả anh đào căng trướng lên.
Bên còn lại cũng bị hắn bắt lấy, cảm tưởng như bánh bao mà nhồi thật chặt."Ân..." Từng cỗ lại từng cỗ xa lạ xoắn xuýt nơi bụng dưới nàng, phun ra từng dòng dâm thủy nóng rẫy, dính lên thân mình của nam nhân.
Nàng nửa ngồi nửa quỳ trên bụng hắn, cảm thấy vật lớn kia chạm vào mông mình.
Ngực sữa đầy đặn bị hắn mân mê đến nghiện, hết bên phải lại bên trái.
Nàng cong người, ngực trướng nâng lên cao để mặc cho hắn dày vò, eo nhỏ nóng lực lắc lư trên bụng hắn, tưới ra từng tầng nước ấm áp.
"Thích...!Thật sướng...""Vậy..." Tần Nhĩ Dương ngừng động, nở một nụ cười trầm thấp.
"Ta làm thế này nàng có thích không?"Tần Nhĩ Dương ôm eo nàng đặt xuống giường.
Đùi hoa mở rộng thuận thế cho hắn chen vào.
Hắn đặt nàng ngồi thẳng, nắm chân cong lên đặt lên vai hắn, nơi phấn nộn kiều mị mở ra hoàn toàn trước đôi ngươi màu đen."Ân..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhắm mắt, cả người nàng cơ hồ run rẩy.
Cảm xúc ngày hôm qua bên trong bồn tắm lớn kia còn chưa tiêu tan hết, bây giờ lại như ẩn như hiện bên trong người nàng.
Đùi non chộn rộn hấp thụ hơi thở trầm đục của nam nhân mà trở nên mẫn cảm.
Âm huyệt cơ hồ như muốn nở tung ra dưới ánh mắt như thiêu như đốt kia.
"A...!Đừng...!Đừng nhìn..."Thật xấu hổ.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt nàng từ nhỏ đã được lão má má dạy dỗ, cơ hồ chưa bao giờ kiểm nghiệm qua chuyện này.
Bây giờ nam nhân kia lại khi dễ nàng như thế, khiến cho cơ thể nàng như đang bị bóc từng mảnh từng mảnh.
Nam nhân kia như sói, còn nàng là con mồi cho hắn cơ hồ thưởng thức.Mùi hương linh lan thơm dịu hòa với mùi nồng nàn của rượu mơ, lại thoang thoảng một hương thơm kích tình ấm nóng rơi vào trong mũi Tần Nhĩ Dương khuấy động khứu giác của hắn, hệt như một món mỹ thực lên men khiến cho hắn không uống nhưng cũng phải say.
Là say rượu, hay say tình?Hai mươi bảy năm qua cơ hồ chưa có nữ nhân nào ở bên hắn, hậu cung bao nhiêu mỹ nhân hắn chẳng màng, mười bảy tuổi đã lên đường cùng sư phụ và các huynh đệ ra sa trường.
Mười năm ấy hắn tưởng như mình đã quên cái cảm giác này rồi.
Nhưng không ngờ nữ nhân lạ mặt này hắn chỉ mới gặp đã có thể chìm trong cơn mê đắm đến vậy.
Đến tột cùng, nàng là đóa anh túc của hắn sao?.