Dần bước sang tháng mười hai, tiết trời cũng lạnh dần, có nhiều ngày tỉnh giấc Thượng Quan Tiểu Nguyệt đều bắt gặp tuyết rơi.
Bụng nàng đã lớn dần, vừa rồi cũng đã nhận được vài bộ y phục mới từ Thôi Giai Cầm gửi đến.
Nhị ca ca đến thăm nàng, mang bao nhiêu là thức ăn tẩm bổ.
Hằng ngày nàng đến vấn an hoàng hậu nương nương, lắm lúc cũng quay về phủ thừa tướng gặp gỡ Thượng Quan lão mẹ.
Bà từ ngày mắng nhiếc con gái hôm nào cũng khóc đến u sầu, nàng dỗ thế nào cũng không chịu tỉnh, một lòng cầu xin trời cao phù hộ cho nàng và hài tử.
Thái tử Tần Nhĩ Dương từ lúc quay về liền tiếp nhận vị trí của hoàng đế, chuẩn bị cho lễ lên ngôi vào mùa xuân năm sau.
Hắn hôm nào cũng đến gian phòng của nàng ngủ lại, dù khuya cách mấy hắn cũng đến.
Hắn thích nhất là cảm giác ôm nàng vào lòng, tay sờ lên bụng dần nhô lên của nàng cảm nhận hài tử ngày một lớn dần ở bên trong đó.
Có một vài cận thần dâng sớ tâu xin hắn lập thiếp, nhưng đều bị hắn bác bỏ.
Đối với hắn, một mình Thượng Quan Tiểu Nguyệt là đủ rồi.
Có vài trung thần ở phe đối nghịch e sợ sự lớn mạnh của Thượng Quan gia sau khi thế tôn ra đời, dường như đang âm thầm lập âm mưu nào đó.Thượng Quan Tiểu Nguyệt dường như nhận ra dạo này hắn về khuya hơn, có hôm nàng ngủ gật rồi hắn mới về.
Trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy lo lắng.
Kẻ ngày ấy đẩy nàng vào hồ sen bây giờ vẫn chưa tìm ra, hay kẻ đứng sau bọn thích khách ở núi Cư Lâm dạo nọ cũng chưa thể lần mò tung tích, nàng thật sự không yên lòng."Nương nương, người mau ăn chút gì đi." Tiểu Nhu đứng bên cạnh nàng trong lòng sốt ruột khôn nguôi.
Nương nương đang có mang nhưng tại sao lại ngày một ốm đi thế này?"Ta ăn không được.
Tiểu Nhu, em mang xuống đi." Thượng Quan Tiểu Nguyệt khẽ lắc đầu.
Nàng ôm bụng tròn mà thở dài.
Nàng đã cố ăn rồi nhưng thức ăn chỉ vào miệng là nàng đã muốn nôn.Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngồi bần thần trước cửa sổ hồi lâu, nàng không biết có một cơn sóng dữ nơi ngự phòng."Thái tử, người không thể vào đây.
Thái tử!" Ngự trù nhìn thấy Tần Nhĩ Dương đi vào liền trở nên hốt hoảng.
Hắn ba mươi năm làm bếp chưa bao giờ thấy cảnh nam nhân triều đình đi vào trong này, huống chi đó lại là thái tử."Tại sao ta lại không?" Tần Nhĩ Dương nhíu mày.
Mười năm chính chiến nơi sa trường, không kể đến tôi hay thần, ta đã từng đun bếp, nấu một bàn thức ăn cho quân lính của ta, vậy thì tại sao bây giờ ta không thể vào đây? Tránh ra!"Ngự trù run rẩy quỳ sụp xuống, miệng lẩm bẩm nhắc đến quy củ.
Tần Nhĩ Dương đem tất cả bỏ ngoài tai, chàng thành thục nấu một bát cháo thanh đạm cùng với một chút dưa chua, mong điều này sẽ cải thiện được vị giác của tiểu nương tử.
Mặc dù nàng ấy không muốn nói, nhưng hắn cũng nhận ra được nàng lo lắng cho an nguy của hài tử chưa chào đờn.
Hắn như thế lại càng tự trách mình, càng muốn tìm ra chứng cứ để vạch tội kẻ kia."Hiền Phi có lệnh, người muốn ăn gà tiềm hầm thuốc." Tì nữ bên cạnh Hiền Phi - chánh thất của Tần Hiền Vương bước vào, ra oai với nhóm ngự trù kia mà không thèm nhìn đến vị thái tử tôn quý đang đứng bếp.
"Trong hai canh giờ nữa phải có cho người.""Hừ, hỏi Hiền Phi gây nghiệp như thế mà đòi ăn gà hầm à? Ăn ba năm rồi cũng có mang thai được đâu, thà để gà đấy cho thái tử phi nương nương còn hơn.
Tì nữ của nương nương còn chưa dám lên mặt với chúng ta mà ngươi đã hất hàm lên như thế à?" Một ngữ trù trẻ tuổi không vừa ý với thái độ của tì nữ kia liền lên tiếng quở trách.
"Về bảo nương nương ngươi, đừng gây chuyện ác, đừng đẩy người xuống hồ sen nữa là sẽ có hài tử thôi.""Ngươi nói gì cơ?" Tần Nhĩ Dương nghe thấy thế liền giật mình quay lại.
Ngự trù kia đã nói...!Là Hiền Phi đẩy người xuống hồ sen?"Thái...!Thái tử..." Tì nữ kia nhìn thấy thái tử điện hạ liền cả kia, mặt tái nhợt, vội quỳ xuống hành lễ rồi chạy biến đi."Người, theo ta ra ngoài." Tần Nhĩ Dương mím môi, phân phó cho ngự trù hoàn thành nốt bát cháo kia, rồi cùng ngự trù trẻ tuổi đó đi ra ngoài.Tuyết bắt đầu rơi, Tần Nhĩ Dương trên người không một tấm áo choàng nào nhưng cũng không thấy lạnh."Ngươi nói đi." Tần Nhĩ Dương xoay người.
"Kể lại toàn bộ chuyện cho ta nghe.""Bẩm thái tử, hôm đó ta đang ở trong sân sau của phủ thừa tướng.
Người cũng biết đấy, mùa xoài cát khi ấy đến độ chín, ta trèo lên cây xoài trong sân phủ thừa tướng mang về vài trái để nấu ăn.
Lúc đó trăng sáng lắm, ta ở xa thấy có một bóng dáng nữ tử y phục xanh ngọc bước đến.
Ta không nhìn rõ mặt nàng, nhưng đó không phải là một người nào ta quen mặt trong cấm cung.
Nàng đang ngồi bên bờ hồ sen, thì ta thấy Hiền Phi nương nương tiến lại gần đẩy nữ tử kia từ phía sau.
Bởi lúc đó Hiền Phi có chạy ngang chỗ ta, nên ta nhìn thấy rõ nàng." Viên ngự trù nhớ lại ngày đó.
"Hôm sau ta rời thành sớm nhận lên của Đại tổng quản đi lấy lương thực về chuẩn bị cho tiệc hỷ của người nên cũng không rõ được đó là ai, nhưng sau khi về cung chỉ nghe chuyện thái tử phi mang thai, hoàn toàn không nhắc đến nữ tử nào bị rơi xuống hồ."Tần Nhĩ Dương nghe đến, mím môi tức giận.
Thật không thể ngờ được lại ngoài suy đoán của hắn.
Vậy đám thích khách kia của Tần Hiền vương, hay của Lại bộ Thượng thư?"Ta không biết, ta không làm!" Hiền Phi bị bắt đi giao đến trước mặt hoàng đế.
Nàng giương đôi mắt giận dữ nhìn vị thái tử một thân trường bào xanh kia.
"Không phải ta đẩy nàng ta.""Nhưng đã có một viên ngự trù tận mắt thấy ngươi đẩy thái tử phi xuống hồ, làm sao bây giờ?" Tần Nhĩ Dương nhếch môi cười giễu."Hoàng thượng tha mạng!" Công bộ Thượng thư - phụ thân Hiền phi tiến vào.
Hắn quỳ rạp xuống, thay hài tử xin tha mạng.
"Nữ nhi ngu dại, có mắt không thấy thái sơn, xin hoàng thượng tha mạng!""Chu Trương Sơn, cả nhà ngươi không để họ Thượng Quan ta vào mắt đúng không?" Thượng Quan lão gia tức giận hét lớn.
Dám đẩy con gái hắn xuống hồ sen.
Thật may mắn là cả hài nữ cùng bào thai trong bụng không có mệnh hệ gì, nếu không...!"Ngay cả thái tử phi thiên triều, đích nữ Thượng Quan gia mà ngươi cũng dám hãm hại.""Là nàng sao?" Cánh cửa bật mở át đi tiếng gào khóc của nữ nhân kia.
Lại một nam nhân bước vào, khí thế uy mãnh trên người hắn cùng sự giận dữ khiến hắn như một con thú hoang, nào đâu còn sự điềm tĩnh thường ngày."Không phải ta...!Không phải ta..." Hiền phi Chu Nhan đang quỳ trên mặt đất, thấy phu quân nàng ta đi vào liền bò đến bên chân hắn."Phụ thân, Thượng Quan thừa tướng, nàng ta là nữ nhân của ta, xin cho ta được làm rõ chuyện này." Tần Hiền Vương chắp tay hành lễ, con ngươi hiện lên một tia ác độc.
"Và thưa phụ vương, hài tử bất hiếu, xin người cho phép hài tử được cởi bỏ mối hôn sự này.""KHÔNG!" Chu Nhan nghe thế liền nước mắt tuôn như mưa, nàng ta ôm lấy chân hắn mà gào thét.
"Tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Tại sao trong tim ngươi chỉ có một mình ả ta? Ả ta là thái tử phi, ả ta đã thành thân với hoàng huynh của người, tại sao ngươi cứ mãi cố chấp vì ả ta mà bỏ rơi ta? Ta cứ nghĩ ả ta chết thì ngươi sẽ quay về với ta, nhưng ả ta không chết, ả ta còn hạnh phúc hơn ta.
Mà ngươi tại sao lại yêu ả ta cố chấp như vậy? Ba năm, ta thành thân với ngươi ba năm, nhưng chưa một lần ngươi đến tẩm cung ta.
Cho dù ta có tìm cách đưa canh đến cho ngươi, tìm cách ở lại bên ngươi thì ngươi cũng vẫn cự tuyệt ta.
Vì sao ta yêu ngươi mười năm như thế, ngươi lại dùng mười năm đó để nhìn mãi ả ta mà không một lần nhìn thấy ta đã yêu ngươi thế nào cơ chứ!"Chát! Một cái tát thanh thúy vang lên, vang khắp tẩm điện."Khốn nạn! Chu gia ta không có con gái như ngươi!" Chu Trương Sơn nhăn mặt, giáng một cú vào mặt nữ tử của hắn.
Gương mặt được trang điểm kỹ càng của Chu in hằn dấu bàn tay đỏ rực."Được, ta chấp thuận!" Hoàng đế thở dài, hướng về nhị hài tử đáp lời.
"Chu khanh, ta nghĩ khanh nên có lời giải thích cho thỏa đáng với ta và Thượng Quan thừa tướng.""Bệ hạ!" Tiếng kêu nức nở của Chu Trương Sơn khiến mọi người trong căn phòng trở nên im lặng..