Chương 9
Đầu mùa đông, trên nhánh cây ngoài cửa sổ khoác lên trong suốt sạch sẽ tuyết phủ , dưới ánh mặt trời chiếu rọi ,phản xạ sáng lên thanh lệ quang mang ,cảnh này khiến cho thái dương trên bầu trời có vẻ ấm áp nhu hoà làm cho con người yêu thích .
Khác với mọi ngày ,tiểu viện Nguyệt Trà ở náo nhiệt phi thường,bởi vì hôm nay là ngày Nguyệt Trà muốn phụng chiếu chỉ vào Triều Dương cung yết kiến Quang Hữu Đế và Tôn Hoàng Hậu.
Son bột nước ,hoa cài đầu khảm ngọc trai đều được đưa vào từ sáng sớm bày đặt đầy cả tử đàn trang điểm , các cung nữ bị hoàng hậu sai khiến tới đang ở giúp nàng trang điểm mặc trang phục ,lúc này ,Ngọc Trân đi tới trong phòng nàng.
“Nguyệt Trà.” Ngọc Trân gọi khẽ .
Nguyệt Trà quay người lại , nhìn thấy Ngọc Trân nghiêm túc đứng cạnh cửa, dáng vẻ kiêu căng ,ngạo mạn lúc trước không còn tồn tại nữa .
“Ngọc Trân biểu tỷ?”
“Ta là tới xin lỗi .” Ngọc Trân có phần bối rối .
Hiểu biết mục đích Ngọc Trân đến , Nguyệt Trà biết đây là lúc nàng và Ngọc Trân hoá thù thành bạn .
“Các ngươi trước đi xuống dưới đi!” Nguyệt Trà đem cung nữ lui xuống.
“Biểu tỷ mời ngồi.”
Nguyệt Trà mời nàng đến bên cạnh ghế tròn , hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
“Nguyệt Trà, ta muốn cảm ơn ngươi đã không truy cứu, mấy ngày nay ta vẫn rất áy náy.”
Nàng giúp đỡ Tâm Lan ức hiếp Nguyệt Trà, làm ra những việc thiếu đạo đức như hủy dung mạo người ta, Tâm Lan muốn nàng nhận trừng phạt ,mà Nguyệt Trà cũng không tính toán hiềm khích trước đây tha thứ nàng , Ngọc Trân cuối cùng hiểu vì sao Huyền Trinh lại lựa chọn Nguyệt Trà .
Nghĩ đến sự kiện này ngay cả Huyền Kỳ đều đã biết ,Ngọc Trân hốc mắt hơi phiếm hồng.
“Việc ta làm thực sự hơi quá đáng. Đây đều là bởi vì ta luôn rất thích Huyền Kỳ, nhưng Huyền Kỳ thích Tâm Lan, sở dĩ khi ta biết người Tâm Lan thích là Huyền Trinh, thì ta cố hết sức thúc đẩy bọn họ,nghĩ đến lúc đó Huyền Kỳ sẽ chết tâm đến yêu ta, mà ngươi lại phá hủy kế hoạch này, ta mới có thể. . . Mới có thể ác ý đối với ngươi , xin hãy thứ lỗi cho ta.”
Nguyệt Trà vội vã lắc đầu.
“Ta không trách ngươi. Là ta không nên yêu Trinh hoàng huynh, phá hủy hoàng tỷ cùng Trinh hoàng huynh.”
“Nguyệt Trà, ngươi đừng nghĩ như vậy, Huyền Trinh căn bản không thích Tâm Lan.” Ngọc Trân nói ra sự thật rõ ràng .
“Thế nào lại vậy ? Hoàng tỷ ở cùng hắn bảy năm, lẽ nào hắn không bị cảm động?” Nguyệt Trà tin tưởng lâu ngày sẽ sinh tình.
“Huyền Trinh muốn thế nào cảm động? Việc này người khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng ta là người hiểu rõ nhất. Ngươi khả năng không biết, Huyền Trinh cùng Tâm Lan một khi gặp mặt, tuyệt đối cãi nhau . Nếu không phải Tâm Lan kiềm chế, Huyền Trinh nhường nhịn, đã sớm ầm ĩ . Bọn họ không hoà hợp!”
“Nhưng ta còn cảm thấy áy náy.” Nguyệt Trà khẽ cau mày.
Ngọc Trân nghĩ thầm, Nguyệt Trà chính là lòng dạ quá thiện lương, việc này ngược lại Tâm Lan và nàng, nếu đoạt được người trong lòng mình , hai nàng nhất định vì bản thân mình thắng lợi mà đắc chí. Dù sao, nữ nhân đều là ham hư vinh , ngoại trừ Nguyệt Trà, sẽ có ai áy náy sao ?
Ngọc Trân mỉm cười, “Đừng áy náy nữa, ngươi như vậy mày chau mặt ủ, thế nào đi gặp hoàng thượng? Để ta tới giúp ngươi trang điểm càng xinh đẹp hơn .” Nói đến trang điểm, nàng là chuyên gia, đương nhiên đây cũng là vì Huyền Kỳ.
Ngọc Trân cầm lược ngà voi , bắt đầu chải cả đầu tóc dài của Nguyệt Trà.
Trước ánh sáng xinh đẹp mờ ảo của gương đồng ,nàng chải tóc cho Nguyệt Trà,gương mặt không hề bị tóc che phủ dung nhan mềm mại , toàn bộ lộ ra .
Ngọc Trân chăm chú nhìn Nguyệt Trà trắng nõn khuôn mặt, mềm mại nước da, hai hàng lông mày thon dài như hoạ, tròng mắt chớp động tinh lượng ,dưới cái mũi nhỏ nhắn là duyên dáng khéo léo môi hồng , vẻ mặt mang theo chút ưu sầu, mặc cung trang váy lụa màu trắng, ngồi ở đàng kia, có vẻ đoan trang cao quý, dịu dàng tao nhã , thực sự là người cũng như tên giống một đóa bạch sắc sơn trà, hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm.
“Nguyệt Trà ngươi thực sự đẹp quá!” Ngọc Trân khen ngợi.
Tuy rằng nàng vốn biết Nguyệt Trà đã lột xác, thế nhưng trang điểm như thế, dung mạo của Nguyệt Trà quả thực xuất sắc bất ngờ, thảo nào Tâm Lan cũng phải ghen ghét với gương mặt đẹp này .
“Có đúng không ? Ta thực sự biến xinh đẹp ?” Nguyệt Trà nhìn chính mình trong gương, thời gian dài không soi gương , khiến nàng không xác định được dung mạo này có thật sự đẹp hay không.
“Ân, cực kỳ xinh đẹp.”
Nàng qua ánh sáng mờ ảo của gương đồng , càng cẩn thận nhìn bản thân mình .
“Công chúa, ngườii đã chuẩn bị xong chưa ? Tới giờ rồi!” Chu ma ma ở ngoài cửa hô.
Bên cạnh các thị nữ lui ra chu ma ma nhìn thấy Nguyệt Trà, mặt lộ ra một chút sợ hãi , sau lại cảm thấy mũi cay cay. Bà ta nghĩ thầm, nếu như Vân mỹ nhân có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
“Đi Triều Dương cung thôi, Hoàng Thượng cùng Tôn Hoàng Hậu đều chờ thấy người.” Chu ma ma nói với Nguyệt Trà.
Bước vào đại điện Triều Dương cung , Nguyệt Trà đích tim đập gia tốc, bởi vì mỗi người đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc khiến nàng khẩn trương vạn phần.
“Đúng là Vân mỹ nhân a!” Một vị lão thái giám có kinh nghiệm từng theo hầu tiên đế kinh hô ra .
Nghe vậy, Quang Hữu Đế cùng Tôn Hoàng Hậu đều gật đầu, trước mắt Nguyệt Trà , cực giống hồng nhan bạc mệnh Vân mỹ nhân .
“Đều đã quên nàng chính là con gái Vân mỹ nhân!” Quang Hữu Đế than thở nói .
Hắn từng tại hoàng tộc yến tiệc ngắm hoa gặp qua dựa vào bên người Tiên hoàng Vân mỹ nhân, hắn nguyên bản biết nàng xinh đẹp thướt tha hơn người , nhưng lúc này nhìn lên, hắn chính kinh hãi vì dung mạo nàng như tiên nữ hạ phàm , cũng có thể lý giải vì sao biểu đệ của hoàng đế sau lại bởi vì nàng mà chết.
Hắn nhìn về phía con trai trưởng của mình , trên nét mặt Huyền Trinh xuất hiện biểu tình sợ hãi , tình cảnh này thật quen thuộc nha , đây chẳng phải cảm giác lúc hắn năm đó mới gặp gỡ Vân mỹ nhân sao?
Mỹ nhân như vậy, người nam nhân nào không muốn cùng nàng cộng kết liên ý, cùng nhau đến đầu bạc răng long ?
Quang Hữu Đế không tự giác lộ ra ý cười, trong lòng đã có dự định.
“Nguyệt Trà bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu.” Nguyệt Trà cung kính thi lễ.
“Miễn lễ, gọi hoàng bá phụ, hoàng bá mẫu là được.”
“Vâng hoàng bá phụ.”
“Nguyệt Trà, Huyền Trinh nói với trẫm là muốn kết hôn với ngươi, nói hai ngươi tình đầu ý hợp, mà ngươi cũng đã đáp ứng rồi.”
Mặt Nguyệt Trà bỗng dưng đỏ lên.
“Trẫm vốn không có duyên với ngôi vị hoàng đế, chỉ vì tiên đế không có con nối dòng lại không có thân huynh đệ, mới nhượng trẫm ngồi trên ngôi vị này , do đó trẫm vẫn mong muốn công chúa của tiên đế có một người sau này trở thành hoàng hậu .
Nguyệt Trà a, Huyền Trinh tuy là con trưởng, nhưng vẫn chưa thể đảm đương việc lớn, ngôi vị thái tử trẫm không nhất định sẽ cho hắn, ngươi có muốn hay không lại chờ một chút, cân nhắc xem ?” Hắn cố ý nói vậy.
Huyền Trinh vừa nghe kinh hãi, thốt lên : “Phụ hoàng!”
Phụ hoàng là chuyện gì xảy ra, ông ý không chỉ không thúc đẩy, còn cố ý phá hoại việc này !
Quang Hữu Đế trong mắt hiện lên một ý cười giảo hoạt .
“Trẫm không thể quá bất công , Nguyệt Trà còn chưa thấy qua mấy hoàng đệ của ngươi”
Hắn cố tình lấy việc này trêu đùa con trai, bởi vì hắn quá may mắn, nghĩ chính mình chỉ có thể quý mến Vân mỹ nhân, mà nhi tử lại có thể lấy được con gái Vân mỹ nhân.
“Nguyệt Trà thấy cũng sẽ không thích .”
“Không gặp thế nào biết?”
“Nguyệt Trà sẽ chỉ gả cho nhi thần.”
“Kia cũng không nhất định đúng.”
Phụ tử hai người trên đại điện lẫn nhau tranh chấp qua lại.
“Mẫu hậu!” Huyền Trinh chuyển sang xin giúp đỡ.
Tôn hoàng hậu cũng nghĩ không ra chủ ý, “Hỏi một ý Nguyệt Trà đi!”
“Được rồi! Thì xem ý Nguyệt Trà ý .”
Nguyệt Trà mặt ửng đỏ ngẩng lên , liếc Đoạn Huyền Trinh một cái , nhìn thấy hắn vẻ mặt sốt ruột , chậm rãi nói ra ý nguyện của nàng: “Hoàng bá phụ, Nguyệt Trà kiếp này ngoại trừ Trinh hoàng huynh, sẽ không gả cho người khác .”
Tiểu tử này lại có mị lực lớn như vậy! Không hổ là đứa con hắn sủng ái nhất.
Quang Hữu Đế nở nụ cười, “Nếu như vậy, trẫm thành toàn hai ngươi !” Luận văn thao võ lược, Huyền Trinh là người ưu tú nhất trong các hoàng tử , đương nhiên ngôi vị thái tử cũng thuộc về hắn .
Quang Hữu Đế đáp ứng quá sảng khoái, hại mọi người nhất thời không kịp phản ứng .
“Còn không tạ ân!” Quang Hữu Đế kêu.
“Ách, tạ ơn phụ hoàng!”
Huyền Trinh đầy vui vẻ, bất chấp trên đại điện mọi người chăm chú nhìn, lập tức đi tới Nguyệt Trà trước mặt, dắt tay thâm tình cùng nàng nhìn nhau .
Quang Hữu Đế vì bận về việc chính vụ mà nhiều năm đem nàng lãng quên nên để bù đắp Nguyệt Trà , liền đem Di Vân Lâu ban cho nàng làm nơi ở, đồng thời hạ chiếu điều động thợ thủ công giỏi vào tu sửa cải tạo, khiến cho nơi này rực rỡ hẳn lên.
Bên trong lâu đại yến đón khách náo nhiệt vô cùng, đây là vì khiến cho các sứ giả đến Đại Lý , cũng có thể cùng vui vẻ ngày tết .
Tâm Lan muốn cho tên chính mình có thể truyền tiến trong tai các vị vua , cho nên nàng đi vào tầng lâu nghênh tiếp các sứ giả , nhưng nàng một chút cao hứng cũng không có.
Bởi vì, hôm nay người nổi bất nhất Nguyệt Trà cùng Huyền Trinh mới là nhân vật chính.
Nàng chẳng bao giờ giống như lúc này oán giận buồn bực như vậy, chờ đợi tình yêu của Huyền Trinh lâu năm như vậy nhưng cuối cùng vẫn tan vỡ, khiến nàng không có mặt mũi gặp người khác !
Lúc này, Củng Hoành cùng Triệu vương Đại Đường Lý Cẩm đã ở trong tiếp khách lâu uống rượu mua vui , bọn họ có thể trở thành bạn tốt, là bởi vì hai người đều tính tình phong hoa tuyết nguyệt.
Củng Hoành mặc dù lỡ mất cơ hội lấy Nguyệt Trà , nhưng với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt, bởi vì hắn không có khả năng sẽ vì một thân cây, mà buông tha cả rừng rậm, huống chi cái cây kia lại rất cao , hắn cũng trèo không qua, thà rằng trêu hoa ghẹo nguyệt xung quanh còn thú vị hơn .
Lý Cẩm đã có vài phần cảm giác say, đột nhiên, mắt hắn sáng lên, phảng phất giống như trong đại dương rộng lớn phát hiện một viên minh châu lộng lẫy vậy .
Đó là cách đó không xa đi tới một vị mỹ nhân, dáng vẻ duyên dáng, mê hoặc động lòng người .
“Nàng là ai?” Lý Cẩm hướng Củng Hoành hỏi thăm.
Củng Hoành giương đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn lại ──
“Ách, là biểu muội ta – công chúa Tâm Lan a ! Sao lại gặp phải nàng ở chỗ này ?”
Tâm Lan hẳn là phải ở Tử Tiêu Điện tham dự yến tiệc đoàn viên của hoàng thất mới đúng a ! Củng Hoành có nghi vấn, nhưng bên người hai người mỹ nhân lại vừa dâng rượu cùng món ngon lên, nên dù nghi vấn thế nào hắn cũng bỏ qua .
“Nguyên lai là công chúa Tâm Lan .”.Chẳng trách một thân khí chất cùng nô tỳ bên thân như vậy.
Tâm Lan cũng thật không ngờ, nàng lại ở chỗ này gặp Triệu vương của Đại Đường .
Diện mạo của hắn có chút kém Huyền Trinh, nhưng lại phong lưu hào phóng, quan trọng là …, hắn là biểu đệ của thiên tử Đại Đường .
Dù sao, nước chư hầu nho nhỏ như Đại Lý , thế nào so được với Đại Đường Đế Quốc. Lần này nàng nhất định phải nắm chặt cơ hội, để hắn mang nàng quay về Đại Đường, lấy nàng làm Vương phi, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Lý Cẩm hướng nàng gật đầu mỉm cười, trước mắt là nữ nhân hắn thấy xinh đẹp nhất ở Đại Lý này!
Tâm Lan cũng nở một nụ cười quyến rũ .
Lý Cẩm thấy nàng đôi mắt đẹp ẩn tình,mảnh mai thân hình khẽ lay động ,tựa như Phượng Hoàng yêu đương vung trộm Điêu Thuyền , làm hắn tinh thần nhộn nhạo, muốn tiến tới gần trêu đùa.
“Ta đi nói chuyện một chút với công chúa Tâm Lan .”
“Ân.” Củng Hoành gật đầu, hắn đã say khướt nằm trong lòng mỹ nhân.
“Đại Đường Lý Cẩm may mắn ở đây thấy được công chúa dung mạo cùng khí chất cao nhã ung dung đẹp đẽ quý giá ,xinh đẹp làm người ta phải kinh hãi a!”
Triệu Vương nịnh hót quả thực làm Tâm Lan tươi cười càng rạng rỡ.
“Triệu Vương thực làm cho người khác vui vẻ .” Đúng là loại cảm giác này, cảm giác được ca ngợi thật là không sai a !
Mục tiêu của nàng chính là hắn ! Tâm Lan ngả ngớn mà cười.
Lý Cẩm trên mặt cũng lộ ra nụ cười phong lưu , hai người cứ như vậy ăn nhịp với nhau, củi khô lửa bốc ngay đại sảnh điên loan đảo phượng với nhau.
“Công chúa, thân thể ngươi da dẻ thật tinh tế . . .” Lý Cẩm một bên tán thưởng, một bên không kiêng nể gì cả đối với Tâm Lan động tay đông chân.
“Không nên nữa! Vạn nhất làm cho người ta thấy, làm sao được?” Tâm Lan mềm mại không xương dựa vào trong ngực Lý Cẩm , nửa kháng cự nửa hoan nghênh, dịu dàng mà nói.
“Có sao nào?” Lý Cẩm vừa nói vừa cởi y phục của Tâm Lan.
“Người ta xấu hổ nha. .” Tâm Lan đỏ mặt, nũng nịu nỉ non nói.
“Loại sự tình này có cái gì xấu hổ?” Đối với người tình trải tình trường như Lý Cẩm, loại chuyện yêu đương vụng trộm này đã sớm tập mãi thành thói quen.
Hắn đem bàn tay to tham lam tiến vào vạt áo Tâm Lan , vuốt ve nơi mềm mại của nàng, đồng thời đầu ngón tay xấu xa trêu đùa điểm nhạy cảm trên bờ ngực cao vút .
“Ai nha! Thật hư hỏng! Ngươi đừng sờ loạn. . .” Tâm Lan gương mặt ửng hồng, một lòng kinh hoàng.
Tuy là nàng có ý định quyến rũ Triệu Vương, nhưng nàng cũng chưa từng trải qua cảm cảm giác hừng hực như bị thiêu đốt thế này nên có điểm ăn không tiêu.
Lý Cẩm cợt nhả nở nụ cười, “Ta đây sẽ cẩn thận giúp nàng tìm hiểu .” Nói xong liền duỗi tay kia xâm nhập vào tiết khố Tâm Lan .
“Không thể đụng vào nơi ấy !”
Tâm Lan muốn cự tuyệt, nhưng, nơi sâu kín một khi bị trêu chọc, ngay tức thời cảm thấy tê ngứa , khiến toàn thân phát run đứng lên, Tâm Lan mới nếm thử tình dục, lập tức trầm mê tại kỹ xảo khiêu khích thuần thục cao siêu của Triệu Vương , chỉ có thể thoả mãn mà rên rỉ.
“A ── a ── “
“Thoải mái sao?” Lý Cẩm xấu xa khẽ cắn vành tai Tâm Lan nói nhỏ, đồng thời tiết khố của nàng đã bị hắn cởi xuống, trượt tới mắt cá chân, lộ ra hai chân trắng nõn.
“Ân. . .” Bị kích thích quá … Tâm Lan hàm hồ mà trả lời . Nàng nhận ra hành vi trước kia truy đuổi Huyền Trinh thực sự ngu xuẩn, vui thích như thế này nàng nên sớm tìm nam nhân nếm thử.
“Thế nào thoải mái?”
“Không biết. . .” Tâm Lan vẻ mặt khó khăn.
“Không nói không tiếp tục a!” Lý Cẩm cố tình trêu cợt nàng, hắn thích nhất xem dáng vẻ hư hỏng của nữ nhân.
“Đáng ghét nữa ! Bảo người ta nói như thế nào a. . .” Tâm Lan mềm mại nũng nịu nói.
Lý Cẩm khóe miệng nổi lên nụ cười xấu xa, tăng thêm sức mạnh trên tay, dùng đầu ngón tay xoa nắn nụ hoa mẫn cảm của nàng .
“Vậy trực tiếp hô cho người đến!”
Lý Cẩm cầm hai chân Tâm Lan, ngón tay xen vào nơi sâu kín trong cơ thể Tâm Lan.
“Ai nha, ngươi nhẹ chút ! Ta đau.” Nàng sợ nhất là đau nhức .
“Ngươi sẽ đau nhức?” Chỗ tư mật của nàng đã lan tràn dịch , sao đau nhức được ? Chẳng lẽ nàng vẫn còn là xử nữ?
“Ân, đau lắm! Ngươi đừng đi vào bên trong, ở bên ngoài là tốt rồi.”
Nghe được Tâm Lan nói như vậy, Lý Cẩm nở nụ cười, “Thực nghĩ không ra ngươi dễ dàng như vậy ẩm ướt, hơn nữa lại rất lả lơi , mà vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ?”
Hắn đã sớm nghe danh , vị công chúa mỹ lệ này do tiên đế sinh ra , ái mộ đại hoàng tử Huyền Trinh, cùng hắn đi Đại Đường bảy năm.
Chỉ tiếc khi đó hắn không ở trong kinh thành, nếu không đã sớm vài năm lấy được đoá yêu kiều xinh đẹp này!
Lẽ nào đại hoàng tử này có bệnh tật , nếu không sao có công chúa xinh như hoa mà không biết thưởng thức?
“Sao nói như vậy nha? Người ta làm như vậy đều là bởi vì ái ngươi.”
Kỳ thực nàng cũng đã dùng nhiều thủ đoạn , chuyện nam nữ, nàng cũng là đã nghĩ tới, chỉ là Huyền Trinh đối nàng không có ý nghĩ yêu thương, hoàn toàn không có cử chỉ gây rối, nàng mới giữ thân trong sạch đến nay.
“Phải? Ta cũng yêu ngươi chết mất!”
Lý Cẩm cởi cẩm bào, nâng lên đôi mông mềm mại của nàng ,gắng gượng để ở nơi mềm mại của nàng.
Tâm Lan bất đắc sở dĩ , oán giận: “Như vậy làm sao cho vào được ta, rất khó chịu a!”
“Muốn càng thoải mái, phải đi vào bên trong ngươi mới được!” Lý Cẩm nói xong, liền cố sức thẳng tiến vào trong cơ thể Tâm Lan.
Tâm Lan một tiếng đau nhức hô ra, tức thì một người ra sức chạy nước rút, một người lắc đầu kêu đau , thẳng đến đau đớn tiêu tan , Tâm Lan mới được hưởng thụ niềm khoái cảm , nàng điên cuồng mà vặn vẹo , dường như muốn theo trên người Lý Cầm tìm thấy được niềm vui sướng do tình ái khi bị tổn thương , Đoạn Huyền Trinh ba chữ đã sớm quên không biết là người nào vậy.