Thái Tử, Ta Không Thuận Theo


Chương 10
Huyền Kỳ luôn đối với Tâm Lan một mảnh thâm tình, ngày hôm nay hắn sẽ nói rõ cho nàng biết.
Đi vào trong Lan Phương quán , không biết vì sao, bên trong lại không có một người cung nữ hay thái giám hầu hạ .
Bỗng nhiên, hắn mơ hồ nghe được tiếng người, theo thanh âm, hắn nghe thấy ──
“A ── mau ! Nhanh lên một chút! Thật thoải mái a ── “
Nghe thấy thanh âm tục tĩu như vậy , Huyền Kỳ sắc mặt thoáng chốc trắng bạch .
Hắn không tự chủ được đi tiếp vào bên trong , lại nghe được càng thêm rõ ràng , nữ tử bừa bãi phóng đãng rên rỉ, nam tử thở hổn hển la lên, một cơn giận dữ nhanh chóng dâng lên đỉnh đầu, làm hắn toàn thân run rẩy , bước đi hướng cửa phòng ngủ của Tâm Lan .
Ban ngày làm chuyện xấu, vậy mà cửa cũng không đóng !?
Tiếp đó xuất hiện trước mắt là hình ảnh trần trụi của đôi nam nữ đang làm tình , Huyền Kỳ thấy Tâm Lan nếu không phải đang nằm ngửa tại trên giường , hai mắt khép hờ, trên mặt lộ ra phóng đãng xuân tình, thì cố gắng nâng thắt lưng, lắc lư cái mông.
Mà tên nam tử đưa lưng về phía hắn ,nắm bộ ngực mềm mại của nàng mà xoa bóp,giống như chơi đùa cợt nhả ,thắt lưng đồng thời phối hợp động tác của Tâm Lan , vừa thẳng tiến lên một chút .
Thoáng chốc, hắn đem cây quạt trên tay bẻ gãy thành hai nửa .
Âm thanh cây quạt gãy kinh động đến hai người đang vui thích trên giường , Tâm Lan chợt mở mắt , nhìn thấy Huyền Kỳ căm hận mà xoay người rời đi, Lý Cẩm dừng lại động tác, quay đầu ra cửa nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng một người nam tử .
Tâm Lan không sao cả lại đong đưa cái mông đến , “Tiếp tục, đừng dừng!” Hai tay nàng thân thiết bám lấy cổ của Lý Cẩm, vòng eo đưa lên , tự mình chuyển động từ trên xuống dưới lên.
“Không quan hệ sao?” Lý Cẩm hỏi.
“Không nhận ra được đâu !” Tâm Lan vẫn đang đong đưa người , “Không có gì đáng ngại. Động tác của ngươi nhanh một chút !” Tâm Lan nghĩ, không lâu sau nàng cùng Lý Cẩm quay về Đại Đường , còn sợ ai bàn tán về nàng .
Nghe nói như thế, Lý Cẩm mới an tâm, trong lòng dục vọng mãnh liệt lại được châm lên.
Kích tình mãnh liệt qua đi, Tâm Lan không muốn chuyện tốt lần sau lại bị người tới phá hư, nói rằng: “Lần sau đừng làm tại nơi ta ở.”
“Ân,về sau đến chỗ của ta .” Lý Cẩm trả lời.
Hai tháng sau.
Tâm Lan sắc mặt tái nhợt vội vàng đi vào Từ Trữ cung, mà Nguyệt Trà đúng lúc cũng ở đó .
Vừa nhìn thấy Nguyệt Trà ,Tâm Lan liền lộ ra thái độ chán ghét .
“Hoàng tỷ, ngươi khó chịu sao?” Nguyệt Trà quan tâm hỏi, vì sắc mặt của nàng rất khác thường.
Tâm Lan không để ý đến Nguyệt Trà, tự mình đi vào tẩm điện ,trong chốc lát nàng lại chạy ra vội vã hỏi: ” Mẫu hậu của ta đi đâu vậy?”

“Ta không rõ lắm nên cũng đang chờ.”
“Chờ cái gì mà chờ ? Mau mau giúp ta đi tìm!” Tâm Lan ngữ khí giống như sai khiến đầy tớ .
“Ngươi như thế vội vã tìm mẫu hậu, có chuyện gì sao ?” Nguyệt Trà có lòng tốt hỏi, muốn xem có thể giúp đỡ không .
Tâm Lan quay đầu liếc mắt trừng nàng , “Chuyện của ta đến lượt ngươi tới quản sao?”
Nguyệt Trà tự biết nhiều chuyện, ” Vậy ta giúp ngươi đi tìm mẫu hậu.”
Thấy Nguyệt Trà rời đi, Tâm Lan mệt mỏi xụi lơ nằm trên ghế .
Nửa canh giờ sau , Nguyệt Trà tìm được Củng Thái Hậu ,hoá ra Thái Hậu đang cùng Tôn Hoàng Hậu đi dạo tại ngự hoa viên.
Củng Thái Hậu vừa hồi cung liền tức giận hỏi Tâm Lan: “Ta đang cùng Tôn Hoàng Hậu tại ngự hoa viên ngắm hoa nói chuyện phiếm, ngươi có chuyện gì, không thể đợi được ta trở về rồi hãy nói sao ?”
Nhìn thấy Tâm Lan, Củng Thái Hậu lòng cực kỳ phiền muộn, đã đánh mất một Huyền Trinh, nhưng còn có Huyền Kỳ a! Nếu không vài cái thứ hoàng tử khác cũng chấp nhận được , vẫn như cũ luôn luôn được vinh hoa phú quý,nhưng nàng suốt ngày cũng không gặp bóng dáng, giống như không một chút lưu tâm.
Tâm Lan trực tiếp mở miệng: “Mẫu hậu, ta muốn thành thân.”Chuyện đã không thể trì hoãn rồi.
“Thành thân! ? Với ai?”
“Triệu vương Lý Cẩm.”
Nguyên lai nàng mỗi ngày ra cung, là bởi vì Triệu vương Lý Cẩm.
“Hắn không được! Ngươi không biết hắn thanh danh rất khó nghe , ỷ vào là Hoàng biểu đệ thiên tử Đại Đường, lại có bề ngoài không tệ, cả ngày trăng gió, theo đuổi những người xinh đẹp tươi mới, nữ nhân thay đổi liên tục ,nợ phong lưu đều tính toán không hết, ngươi không thể gả cho hắn.”
“Mẫu hậu,Đại Đường tập tục không gò bó , trong kinh thành hoàng thân quốc thích vương tôn quý tộc nào không có chuyện phong lưu ở ngoài ? Sắc đẹp của ta tuyệt đối hơn oanh oanh yến yến này nên nhất định có khả năng lưu lại tâm của hắn .”
“Hoàng tỷ, ngươi nghĩ kĩ lại chưa ?” Nguyệt Trà khuyên nhủ.
Có một lần nàng cùng Huyền Trinh ra cung, tại trên đường thấy một vị nữ nhân bị điên dung mạo rất đẹp đang bị trêu ghẹo, Huyền Trinh tiến lên giúp đỡ, mới biết nàng ấy vốn là tiểu thiếp của một vị quan viên, bởi vì cùng Lý Cẩm có quan hệ bất chính, nên bị đuổi ra, mà Lý Cẩm lại không thu lưu nàng nên mới phát điên .
“Nghĩ cái gì ? Ngươi là đố kị ta tìm được người tốt hơn Huyền Trinh sao ?”
“Tâm Lan, ngươi sao lại nói như vậy? Nguyệt Trà cũng là vì tốt cho ngươi.” Củng Thái Hậu hướng Nguyệt Trà nói.
Nguyệt Trà muốn người khác không chán ghét mình, liền cố lấy can đảm tới Từ Trữ cung thỉnh an, sau lại càng cách mấy ngày lại đến hỏi han ân cần, tấm lòng này cũng khiến Củng Thái Hậu cảm động, hơn nữa Củng Thái Hậu cũng đã lớn tuổi, ý nghĩ cũng có thay đổi về nàng.
Tâm Lan tuy là con gái của bà, nhưng có ai hiểu con gái bằng mẫu thân, Tâm Lan dường như không có khả năng để bà dựa vào. Trái lại Nguyệt Trà coi chính mình như mẹ đẻ, hơn nữ nhi này cũng hiếu thuận, cũng không có gì không tốt. Vì vậy bà tiếp nhận Nguyệt Trà, không hề coi Nguyệt Trà là cái đinh trong mắt nữa.
Tâm Lan khinh thường cười, “Ta không cần quan tâm của nàng. Mẫu hậu, lần này ta là không thể không gả , ngươi không đáp ứng, ta cũng muốn lấy!”
“Tâm Lan, ngươi hiện tại là làm sao vậy?Ăn nói không lớn không nhỏ. Hôn nhân việc vốn là phụ mẫu làm chủ, ngươi trong mắt còn có hay không ta tồn tại… Tức chết ta rồi ! Thực sự là uổng công thương ngươi .”

Nghe vậy, Tâm Lan tâm sinh ra sợ, nàng biết chính không thể để mẫu hậu không thương nữa, liền khóc lên.
“Mẫu hậu, ta có mang thai , không lấy chồng không được.”
“Ngươi mang thai ! ?” Củng Thái Hậu lấy làm kinh hãi.
Trong suy nghĩ của bà, Tâm Lan hẳn là giữ mình trong sạch , bằng không nàng thích Huyền Trinh như thế, ở chung với hắn bảy năm , tại sao không xảy ra chuyện gì?
“Ân, hai tháng .” Tâm Lan gật đầu, nho nhỏ trả lời.
Củng Thái Hậu nghe vậy, muốn tức giận cũng không được, bà lo lắng bộ mặt hoàng gia bởi vậy không còn sót lại chút gì.
“Ai…Vậy không hài lòng giờ cũng không được , đợi một thời gian nữa, người khác cũng nhìn ra được. Ngươi đi gặp Lý Cẩm nhắc tới hôn nhân, ta đi tìm hoàng thượng nói.”
Tâm Lan vẫn khóc, Củng Thái Hậu thấy bộ dáng này của nàng, tâm cũng mềm đi, dù sao nàng là bị chính mình làm hư , “Đừng khóc nữa, mẫu hậu sẽ giúp ngươi, ngươi cứ chờ gả đi!”
Tâm Lan ngừng khóc, ngẩng đầu lên, thừa dịp Củng Thái Hậu không thấy được, nàng nhìn liếc mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Trà,ánh mắt toát ra sự đắc ý “Người ta gả cho tốt hơn ngươi “.
Không ngờ, Tâm Lan tính toán sai, Triệu Vương không chỉ không đáp ứng lấy nàng, còn lấy lệ qua loa.
Vì vậy, Củng Thái Hậu đi vào tìm Triệu Vương, muốn hắn phụ trách , hắn đáp lại: “Nếu không có cách xác định đây là con của hắn, hắn dứt khoát không chịu trách nhiệm!”
Tâm Lan nghe câu trả lời đó, nổi giận đùng đùng mà chạy đến dịch quán.
“Ngươi lại còn nói hài tử không phải của ngươi! ?” Tâm Lan mở miệng thì mắng chửi, cũng không quan tâm lúc này ở đây có thị nữ.
“Có cái gì chứng cứ nói là của ta?” Lý Cẩm một bộ dáng điềm nhiên như không, bởi vì … chuyện như thế này với hắn mà nói, đã sớm tập mãi thành thói quen.
“Ngươi, ngươi…” Tâm Lan tức giận đến nói không ra lời, liền khóc lên, “Ta với ngươi cùng một chỗ vẫn còn là xử nữ, ngươi thế nào có thể không thừa nhận?”
“Ta thừa nhận đêm hôm đó ngươi là xử nữ, nhưng ngươi như vậy phong tao phóng đãng, ta thế nào biết kế tiếp này hai tháng, ngươi có cùng một tên nam nhân khác không?”
Kỳ thực, hắn cũng thật sự không xác định được hài tử này có phải của hắn không, hai tháng này hai người bọn họ thật đúng là cuồng loạn đến cực điểm, hàng đêm đêm xuân, thậm chí ban ngày cũng không buông tha.
Chỉ bất quá hắn có điểm chán ngán. Nguyên bản nàng nếu thuận theo một chút, hắn là sẽ vì trong bụng hài tử mang nàng về nước, nhưng ở chung một thời gian, hắn phát hiện nàng cá tính ngang ngược hay la lối khóc lóc , bắt hắn lấy nàng, hắn khả năng chịu không nổi.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn biểu ca hoàng đế biết đây là nợ phong lưu của hắn, sở dĩ không thể làm gì khác ngoài chết không tiếp thu !
“Ngươi!” Tâm Lan hét một tiếng, tặng hắn một cái tát.
Triệu Vương không ngờ nàng dám đánh hắn, không kịp tránh, liền đơ người tiếp nhận một cái tát .
“Ngươi dám đánh ta…” Nữ nhân này thực sự là quá hung hãn, hắn muốn buông tha nàng quả nhiên là đúng!

“Vì sao không dám ? Ngươi quá ghê tởm, rất đáng giận, ta còn muốn giết ngươi trút hận!”
“Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ở lại Đại Lý sao?”
Vừa nghe đến hắn nói đi, Tâm Lan nhất thời ngây người.
Không ! Không được ! Hắn đi nàng làm sao bây giờ?
“Không ! Ngươi không thể đi!”
“Ta không đi, lẽ nào ở lại cho ngươi tới giết ta?” Càng là người ham mê hưởng lạc , càng sợ chết, chỉ lo chết sẽ không hưởng thụ được thú vui trong cuộc sống.
“Ngươi đi, ta làm sao bây giờ? Hài tử trong bụng ta không thể không có cha a!”
“Là ngươi tự khiến nó như vậy ?”
“Ngươi ── ngươi ý định đùa bỡn ta!”
“Đúng thì thế nào?”
“Ta giết ngươi!” Tâm Lan cầm lấy trâm gài tóc trên đầu hướng Triệu Vương đâm tới.
“Người a! Bắt lấy nàng, Mau bắt nàng !” Triệu Vương kinh hoảng hô to.
“Lớn mật! Ta là công chúa Tâm Lan, các ngươi dám bắt ta! ?”
Trong dịch người hầu đều là tuỳ tùng của Triệu Vương , không ai nghe lệnh của Tâm Lan.
“Đuổi ra đi! Đem người đàn bà điên này đi ra !” Lúc này Tâm Lan hoàn toàn như một nữ nhân thần kinh , vẻ cao nhã thường ngày không còn tồn tại nữa .
“Không! Ta không đi ra! Chết cũng không đi ra ngoài!”
Một phen lôi kéo, Tâm Lan bị thị vệ lôi đi, đẩy ra ngoài, Tâm Lan không để ý mặt mũi, dám đứng trước cửa dịch quán gào khóc.
Lý Cẩm mắt điếc tai ngơ, vội vã chuẩn bị từ cửa sau rời đi, trước khi đi còn lưu lại chiếu thư bắt Đại Lý tăng thuế cống nạp, khiến Đại Lý ngay cả cơ hội đám phán cũng không có.
Thái hậu nghe nói xong bị bệnh.
Bởi vì gièm pha không thể truyền ra ngoài, vì vậy Thái hậu làm chủ phải xử lý hài tử của Tâm Lan , cũng đem nàng gả cho chính cháu trai Củng Hoành, dù sao, ngoại trừ người một nhà, Tâm Lan còn có thể gả cho ai?
Hôm nay, tại Tử Tiêu điện diễn ra đại hôn của hai cặp .
Một đôi là Nguyệt Trà cùng Đoạn Huyền Trinh, hai người bọn họ đúng là cao hứng vô cùng, người có tình sẽ thành thân thuộc.
Còn lại là Tâm Lan cùng Củng Hoành, hai người bọn họ thảm thương bị ghép thành đôi, hai người bọn họ oán hận chính là cùng một người, đó chính là Triệu Vương Lý Cẩm.
Sau khi đại hôn kết thúc , hai vị tân nương được đưa vào hỉ phòng.
Trong Nguyên cung tẩm điện bày một đôi nến đỏ long phượng toả sáng lay động ,cả phòng tràn ngập không khí vui mừng.
Chỉ thấy Nguyệt Trà đã bỏ mũ phượng và khăn quàng vai trên người xuống, thay một bộ hồng sắc tú bào vừa người, cúi đầu rũ mắt xuống , ánh nến long phượng chiếu rọi, xinh đẹp làm cho người ta loá mắt.
“Nguyệt Trà, nàng thật đẹp !”

Nguyệt Trà cười nhẹ, vội vàng đẩy bàn tay của hắn đang xâm nhập cơ thể nàng.
“Huyền Trinh, ta có chuyện hỏi chàng.”
“Chuyện gì?”
Đoạn Huyền Trinh không cam tâm tình nguyện thu hồi tay .
“Nếu như hồi đó ta thực sự bị hủy dung , chàng thực sự sẽ làm theo lời nói lúc đó, không vứt bỏ rời đi ta ?”
“A, nàng nghe thấy được? Nàng không phải bị điểm huyệt đạo mê man sao? A, nguyên lai là muốn kiểm tra ta nha!”
“Phương di giúp ta a! Hiện tại ta thay đổi trở nên xinh đẹp, nhưng mà tương lai nếu như ta già xấu đi thì nên làm sao bây giờ?”
“Nàng lo lắng cái gì? Ta lớn hơn nàng bảy tuổi, đến lúc đó cũng thành vừa già lại vừa xấu đi .” Hắn cố ý không trả lời, ai kêu nàng không tin hắn thực lòng.
“Chàng già rồi xấu , cũng không chứng tỏ không có khả năng phong lưu a!”
“Ai ── nàng lại để tâm vào chuyện vụn vặt , không bằng nghĩ cách sinh con cho ta …”
“A!” Nguyệt Trà thét một tiếng kinh hãi, cả người đã bị Đoạn Huyền Trinh áp tới dưới thân.
“Ta còn chưa nói xong đâu !” Khuôn mặt Nguyệt Trà bởi vì ngượng ngùng, đã đỏ bừng , mềm mại đáng yêu .
“Đêm động phòng hoa chúc nàng còn nói nhiều vậy!” Vừa nói, liền hôn lấy Nguyệt Trà, đầu lưỡi tiến vào dò xét tuỳ tiện cướp lấy ngọt lành trong miệng , khiến cho nàng không nói được gì.
Đoạn Huyền Trinh nhiệt tình hôn Nguyệt Trà, cũng đem quần áo trên người nàng trút bỏ .
Nguyệt Trà không mảnh vải che thân ,thân thể ôn nhu không có gì che giấu, hai điểm khéo léo hoa nhị trước ngực e thẹn tuỳ theo tim đập mà run rẩy , da thịt trắng như tuyết được kiều diễm sắc hồng tôn lên, xinh đẹp làm cho người ta mê hoặc .
Trong lúc nhất thời, hắn hầu như không có cách nào hô hấp, cái gì cũng suy nghĩ không được, kích động hôn mút lên người nàng .
Nguyệt Trà bị Đoạn Huyền Trinh kích thích, nàng ngữ khí hổn hển rên rỉ , vẻ mặt khó nhịn được nỉ non .
Đoạn Huyền Trinh cũng mềm lòng hôn nàng giúp ổn định lại tâm thần , nhanh chóng đem y phục trút bỏ, hai người gắn bó cùng nhau, tình nùng nan giải, đã không phải có khả năng ức chế được , Nguyệt Trà nằm ở trên giường, ngực phập phồng không ổn định, thở gấp, mềm mại nhìn Đoạn Huyền Trinh, chỉ chờ hắn cử động.
Đoạn Huyền Trinh chỉ là nhìn, đã nhiệt huyết như sôi mới vừa rồi một phen cầm giữ càng kích thích dục vọng như hoả của hắn.
“Ta muốn tiến vào.”
“Ân.”
Hai người lại một lần nữa thật sâu mà giao triền , Đoạn Huyền Trinh thắt lưng chậm rãi trầm xuống, tham nhập chỗ bí mật ướt át của nàng , mạnh mẽ mang tất cả khoái cảm cho Nguyệt Trà, đem nàng vui sướng vào chỗ giữa trời đất quay cuồng …
Kích tình mãnh liệt đi qua, Nguyệt Trà mềm mại mệt mỏi nằm trên giường, thơm mát như đoá hoa yêu kiều sau cơn mưa, tươi đẹp mất hồn,phong thái đoạt phách .
Đoạn Huyền Trinh nhẹ nhàng hôn một chút môi anh đào của nàng, ôn nhu nói: “Nguyệt Trà, ta yêu nàng.”
Nguyệt Trà mỉm cười, ôn nhu nói: “Ta cũng yêu chàng.”
_O___________________O_____________________O___________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận