Chương 2
Quang Hữu đế lên ngôi được vài năm,được thần dân ủng hộ,bốn phương thái bình,binh biến cũng không thường xuyên xảy ra,triều chính yên ổn,thứ dân an cư lạc nghiệp,vì thế Quang Hữu đế liền hạ chiếu tuyển tú nữ,họ đều là do văn võ bá quan thân thích lựa chọn tiến cung.
Phi tần được tuyển có mấy phần là hoàng tộc danh viện hoặc quan cổ thiên kim,ngày thường được nuông chiều thành quen,sau khi tiến cung ai cũng muốn làm cho cuộc sống của mình thoải mái,và khi đó Di Vân cung do tiên đế tự mình thiết kế đã thành mục tiêu của các nàng.
Tuy rằng Di Vân Cung so với các cung điện khác không lớn bằng nhưng lại có vị trí lại tuyệt hảo,cỏ xanh liễu rủ,đình trắng sóng xanh,cảnh sắc đẹp không sao tả xiết,vì vậy các nàng liền mua chuộc thái dám,lén ép Nguyệt Trà li khai Di Vân cung.
Hôm nay,Di Vân cung luôn lãnh lãnh thanh thanh lại xuất hiện nhiều thái giám hơn thường ngày.
“Không có tiền cho dù là công chúa thì sao, chúng ta tiến cung cũng không phải là đến không công hầu hạ ngươi!” Một tay thái dám mang ngữ điệu giễu cợt nói,mà những người khác cũng đi theo gây rối.
“Đúng vậy,nuôi không nổi chúng ta nhiều người như vậy thì mau đi đi.”
Đám người kia vốn là người hầu trước kia của Vân mỹ nhân,nhưng sau khi Vân mỹ nhân qua đời,bọn chúng nếu không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm thì cũng là chạy sang các cung viện khác làm việc lĩnh tiền của các tần phi khác.Nhưng là đến mỗi đầu tháng,phủ nội vụ đem tiền công chăm sóc Nguyệt Trà phát bổng thì bọn chúng đều sôi nổi chạy tới ghi danh lĩnh tiền,.
“Các ngươi nói lý cái gì? Tiền Không phải cho các ngươi mang đi rồi sao!”
“Chuma ma,ngươi lớn tuổi,cũng chớ nói lung tung,nếu không buổi tối đi đường không cẩn thận vấp ngã thì sẽ thật nghiêm trọng.” Một gã thái dám bày ra bộ mặt đầy đe dọa.
Đây là uy hiếp a! Nếu như thật không đi,chỉ sợ cũng sẽ như lời bọn hắn nói.
“Chuma ma đừng tranh cãi,chúng ta dọn đi.” Nhuyệt Trà thực sự lo lắngChuma ma vì chuyện này sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Nghe được Nguyệt Trà nói như vậy bọn thái giám đều lộ ra ý cười.
“Nhưng mà công chúa,bọn chúng là muốn đem chúng ta đến Bắc Uyển sống,với thân phận của ngươi như thế nào lại đến đó ở được?”
Chuma ma tức giận khó khăn nén xuống.
Nghe nói như vậy,Nguyệt trà chỉ than thở lắc đầu.
Thân phận của nàng? Phượng hoàng sa sút còn không bằng gà a!
“Chuma ma,thôi đi,đi thì đi,nơi này chúng ta cũng chỉ có hai người, dọn dẹp cũng hết sức mệt mỏi.”
Nguyệt Trà thấy bọn thái dám vẻ mặt , hung ác liền hiểu được tình thế bắt buộc,nàng dù không cam lòng cũng phải nhận,
Huống hồ,mỗi lần nhìn Chu ma ma mọt mình quét tước, trong lòng của nàng liền không yên tâm,nàng muốn giúp đỡ nhưng Chu ma ma như thế nào cũng không chịu để nàng hạ thấp thân phận công chúa.
Kỳ thật nàng sớm minh bạch, thân phận công chúa này bất quá chỉ là một cái danh phận mà thôi,không có phụ hoàng cùng mẫu thân che chở,nàng cùng cô nhi không chỗ nương tựa cũng không có gì bất đồng.
“Công chú,bọn hắn thật sự khi dễ ngươi! Di Vân cung này dẫu sao cũng là do tiên đế vì mâu thân ngươi xây nên, bọn hắn không có quyền mang chúng ta đi…….” Nói xong hốc mắtChuma ma cũng không khỏi đỏ lên.
“Chuma ma . Đừng như vậy “Nguyệt Trà an ủiChuma ma.
“Chúng ta không đi không được a!” Nguyệt Trà nước mắt cũng tràn đầy hốc mắt.
Nàng cũng luyến tiếc,nhưng nếu không dọn đi,đắc tội bọn thái dám,cuộc sống sau này của nàng cũng kiền khó qua,bởi vì nhu yếu phâm trong cuộc sống toàn bộ dựa vào bạn họ cung cấp.
Vạn bất đắc dĩ,Chuma ma mới bằng lòng thu dọn đồ đạc,cùng Nguyệt Trà dời khỏi Di Vân cung.
Nàng bị buộc phải dời đến vườn ngự uyển hảo lánh nhất -Bắc Uyển,nơi đó là nơi toàn bộ mọi người trong hoàng đều không muốn đến nhất,bởi vì đó chính là một tòa ni am lãnh cung cũ kĩ,mà Nguyệt Trà phải sống trong một sân ở trong lãnh cung này.
Ở phía sau ni am có một hoa viên lớn,nó không tinh xảo như Di Vân cung nhưng mầu sắc vô cùng ực rỡ,có một loại vẻ đẹp tự nhiên khác,đại thụ ở đây bởi vì không được chăm sóc,cành lá có vẻ rậm rạp,bên dưới tàng cây lại là một nới hóng mát thật tốt.
Nguyệt Trà đến phía gần sau gốc đại thụ,liền hấy một bàn đu dây.
“Thiên a! Có một cái đu dây !”
Nguyệt Trà hưng phấn chạy đến bên cái đu dây,lấy tay lay lay dây thừng,thử xem có thể dùng hay không,lại đem bàn đu dây lay một cái,thấy không có vấn đề gì kiền hưng phấn ngồi lên.
Tái ông mất ngựa không biết là có hay không phúc đây?
Bình thường,cái đu dây ở ngự hoa viên luôn bị Tâm Lan hoàng tỷ cùng hoàng muội chiếm lấy, căn bản không tới phiên nàng, hiện tại ở chỗ này nàng có một chiếc đu dây,hỏi sao lại không kích động? Cao hứng liền phủi sạch tâm tình buồn bực không được sống ở nơi của mẫu thân.
Sau đó,tháng bổng cho bọn thái giám đã giảm đi phân nửa,còn dư ra không nhiều lắm,nhưng nàng lại biết Chu ma ma có một người cháu lớn ,tuổi đến trường chi tiêu cũng nhiều,cho nên nàng ăn mặc cũng phải tiết kiệm,hi vọng có thể có chút tiền cấp Chu ma ma.
Trùng hợp ngụ ở trong sân của nàng lại có hơn mười cây hạnh lớn,nàng cùng Chu ma ma liền đem hạnh hoa phơi khô,chế thành bánh hạnh hoa cùng hạnh hoa lộ,hạnh quả còn lại liền mài thành bột lấy làm thức ăn,tiết kiệm được phí tổn trong bữa ăn hàng ngày.
Sau khi ăn hai tháng,nàng bỗng phát hiện mình nguyên bản da thịt vàng như sáp nến không còn như vậy nữa,vậy nên liền trường kỳ ăn.
Nguyệt Trà ngụ tại lãnh cung,nơi đó có tường cao bao quanh đem lãnh cung ngăn cách với bên ngoài,đại môn còn có lão thái dám trông coi. Những người bị đày vào lãnh cung đều là những cung phi sai phạm nhưng tội không đáng chết,lại không có chiếu hạ sử lý,liền bị đem vào lãnh cung,tự sinh tự diệt,không ai đoái hoài.
Có lẽ tự mình vận mệnh sai lầm,Nguyệt Trà cũng không trách than ông trời.
Nàng nghĩ kỳ thật chính là mình cùng mọi người ở đây (lãnh cung) không có gì bất đồng, cũng phải ở nới này sống quãng đời còn lại ở nơi đây, thương tiếc cho số phận bị lạnh nhạt của các nữ nhân,vì vậy nàng chủ động đến gần các nàng.
Một ngày nọ,nàng cầm một ít bánh Hạnh hoa mới làm đem đến lãnh cung, muốn chia ọi người nếm thử.
Mọi người trước mặt tranh nhau lấy,nàng bỗng thoáng nhìn thấy một nữ tử đang càm sách đọc.
Nữ tử trước mắt, mặc dù quần áo mộc mạc nhưng vẫn nhìn ra được nàng đã từng là một nữ tử tuyệt thế.
Nguyệt Trà cầm một miếng bánh,đi tới: “Ngươi không ăn sao?”
Nữ tử liếc mắt nhìn Nguyệt Trà, không rõ nàng tại sao lại xuất hiện ở cái chỗ này.
“Ăn rất ngon đó!” Nguyệt Trà mỉm cười gạt bỏ cảnh giác của đối phương.
Nữ tủ ngửi được mùi thơm từ bánh Hạnh hoa,không khách khí tiếp nhận bánh từ tay Nuyệt Trà,cắn một miếng.
“Taynghề của ngươi quả không tệ!” Nữ tử tán thưởng.
“Ân,Chuma ma dạy ta làm đó!”
“Ngươi vì cái gì mà phải tới lãnh cung?”
Không muốn người trước mặt thương cảm,Nguyệt Trà tùy ý tìm một lý do khác mà nói: “Ta ở ngay bên cạnh a!” Đây là lời nói thật.
“Nga!” Nữ tử tưởng rằng nàng bị bán vào cung làm thị nữ.
“Ngươi tên là gì?”
“Nguyệt Trà.Còn ngươi?”
“Phương Băng Viện!”
Quả Nhiên người cũng như tên,nàng thật sự lạnh lùng như băng.
“Ta kêu ngươi Phương di (có lẽ là dì ) được chứ?” Nguyệt Trà nghĩ thầm nữ tử kia tốt xấu gì cũng từng phụng dưỡng cha của mình,nàng gọi như vậy có lẽ hợp lý.
“Tùy ngươi.” Nói xong,nữ tử cũng đã ăn hết chiếc bánh,mãn nguyện liếm liếm ngón tay,lại cúi đầu chăm chú nhìn quyển sách trên tay.
Đối với sự lãnh đạm của nàng,Nguyệt Trà cũng không để tâm,”Phương di cũng thích đọc sách a!”
“Sách ta xem là y thư!” Phương Băng Viện ngẩng đầu nói.
“Y thư?”
“Ân,nhà của ta nhiều thế hệ đều làm thầy thuốc.”
Nguyên lại nàng còn là thầy thuốc.Nguyệt Trà không khỏi trong lòng dâng lên sự kính yêu.
“Ta có thể xem cuốn sách ngươi xem không?”
“Ngươi muốn sao?”
Người bình thường chắc là sẽ không muốn nhìn loại sách khó hiểu này,nếu không phải trong lãnh cung một ngày qua đi quá khó khắn,nàng cũng sẽ không mang cuốn sách gia truyền ra xem.
Phương Băng Viện đã lưu lại lãnh cung hơn mười năm,vô cùng tịch mịch, hiếm thấy có người như Nguyệt Trà xuất hiện,mặc dù chỉ là một thị nữ nhưng trong lòng cũng không khỏi vui mứng khi có người bầu bạn,liền gật đầu nói: “Ta có nhiều y thư,ngươi cứ việc xem.”
Nguyệt Trà được đồng ý,liền vui mứng nhảy nhót.
Bởi lẽ Phương Băng Viện chịu đem sách cho nàng xem, không tỏ vẻ chê nàng xấu xí mà tiếp nhận nàng,sau này nàng cũng có thể có người nói chuyện,có thể học y thuật ,lại không hề chê người như nàng,nàng như thế nào có thể mất hứng chứ?
Sau khi nàng xem qua y thư,nàng mới biết được nguyên lai những cây cỏ dại mọc ở ni am hậu viện đều rất quý,có một ít có thể làm thuốc,một ít có thể làm thức ăn,đối với thân thể có ích lợi rất lớn.
.
.
.
Thời gian trôi nhanh,thoáng chốc đã qua ba năm,Nguyệt trà giờ đã mười tám.Tâm Lan,Ngọc Trân,Huyền Kỳ,Huyền Trinh cũng từ Đại Đường trở về Đại Lý hoàng thành.
“Ngươi rốt cuộc có hay không nghe ta nói chuyện? ” Tâm Lan thô lỗ rút công văn trong tay Đoạn Huyền Trinh,giận giữ hét lên.
Đoạn Huyền Trinh không chút để ý quay lại nói một tiến : “Có a!”
Từ khi nàng bước vào thư phòng của hắn,cái miệng xem ra không ngừng nhất trương nhất hợp,lải nhải giảng giải sự đời,phiền toái muốn chết,
Hắn như thế nào không thể thoát khỏi nàng đây?
Bảy năm trước, phụ hoàng hi vọng hắn đi Đại Đường, hắn lập tức đáp ứng, lại không ngờ nàng có thể cầu thái hậu đồng ý, cũng theo đi, và kết quả là cái người không ly khi nàng – Đoạn Huyền Kỳ cũng đi theo,và tất nhiên Ngọc Trân bên cạnh cũng cùng đi.
Ngay tại lúc hắn phiền muốn chết,vị cứu tinh của hắn đã xuất hiện!
“Hoàng huynh ” Đó là Đoạn Huyền kỳ ôn nhu tao nhã.
“Ngươi đã đến rồi, có chuyện gì sao ” Hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, bởi vì mục đích Huyền kỳ tới đây hắn cũng sớm đoán được.
“Không có việc gì! Ta đến thăn hoàng huynh thôi.” Huyền kỳ rõ ràng đến để có cơ hội gặp gỡ tâm Lan.
“Ngọc Trân ở đâu vậy ?” Tâm Lan hỏi.
“Nàng ấy thân thể không tốt.” Huyền kỳ đáp lời.
Tâm Lan thầm nghĩ , Ngọc Trân hẳn là trang điểm không được đẹp,liền không muốn cho Huyền Kỳ chứng kiến đi! Bất quá vậy thì cũng tốt,thỉnh cầu Huyền Trinh lâu như vậy hắn đều không làm,muốn hắn cùng nàng xuất cung,chỉ sợ là không được.Nhưng mà hiện tại nàng vẫn còn chưa hết hi vọng hỏi một lần nữa.
“Huyền Trinh,ngươi rốt cuộc chịu hay không?”
Đoạn Huyền Trinh bất đắc dĩ đáplaij nàng:”Ta bề bộn nhiều việc, thật sự không có biện pháp!”
Hừ!Ngươi không đi thì không đi,ta ít người đi cùng lắm sao?
Tâm Lan chợt xoay người hướng Huyền Kỳ, giọng nũng nịu hỏi Huyền Kỳ, ngươi cùng ta xuất cung mua đồ có được không?”
“Đương nhiên rồi” Huyền Kỳ cự kỳ cao hứng.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Tâm Lan muốn Đoạn Huyền Trinh ghen,liền làm bộ thay đổi,thân mật kéo Đoạn Huyền Kỳ ra ngoài.
“Haz!” Tâm Lan thật sự làm cho người khác chịu không nổi,Đoạn Huyền Trinh lắc đầu,phiền nhiễu vừa đi mất,tâm trạng của hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Thoát khỏi Tâm Lan rắc rối,Đoạn Huyền Trinh liền có khoảng trời riêng,hắn nhớ tới nãi ngương (Bà vú) của mình bởi vì bệnh mà gửi thân trong ni am.
Ni am nằm trong lãnh cung,nữ nhân vào cung nếu đã được sủng ái qua mà không sinh hạ con nối dõi,cuối cùng đều phải đến nới này.
Cửa chính cua ni am sâu hút,có thể thấy được bình thường nới này cũng không có ai tới.
Tùy thị thái dám tiến tới gõ cửa,chốc lát,một lão bà mở của,Đoạn Huyền Trinh Liền cùng người này bước vào trong am.
Một lát sau,Đoạn Huyền Trinh từ cửa am đi ra,hắn biết nãi nương không có việc gì,tâm tình vì thế liền có chút thoải mái.Hắn ngăn tùy thị thái giám đi theo, một mình tùy hứng tiêu sái.
Trân trời xanh thẳm mà trong vắt,đám mây trắng tựa như bông phiêu phiêu giữa tời,mặt trời chiếu rọi những tia nắng lên người làm cho người ta có một loại cảm giác muốn làm biếng,cơn gió nhẹ nhàng thổi qua,trong không khí liền tràn ngập hương hoa.
“Một ngày xuân thật đẹp! May mắn là Tâm Lan không đi theo ta,bằng không nàng sẽ phá hư tâm trạng tốt này mất!” Đoạn huyền Trinh nhàn nhã tự nói.
Đột nhiên hắn nghe thấy cách đó không xa lúc ẩn lúc hiện thah âm thơ ca, âm điệu trầm bổng,tựa như hoàng anh xuất cốc,lại như ngọc thạch va chạm,trong trẻo dễ nghe,vô cùng êm tai;Đoạn huyền Trinh không tự chủ theo hướng thanh âm mà tiến tới.
Hắn đi qua một cách cửa lớn,trước mắt liền xuất hiện một thạch đạo (đường đi bằng đá),thạnh đạo này do nhiều phiến đá lớn tạo thành đường quanh co,hắn liền hướng tới thạch đạo.
Nguyên lai,phái sau ni am còn có một một cõi riêng biệt.Nới ấy có rất nhiều cây xanh,một thảm trăm hoa,nhưng kì quoái ở chỗ chim,sóc lại không hề sợ người.
Thật ra bởi vì Nguyệt Trà tâm địa nhân từ, phàm là nhìn thấy tiểu điểu hay sóc con,các loại động vật nhỏ khác…nàng đều dùng một chút ngô để nuôi dưỡng chúng,lâu dài,nơi này liền biến thành thế giới của tiểu điểu nhi cùng tiểu thú,chúng cũng không sợ người nữa.
Trong hoa viên rực rữ sắc hoa,hồ điệp tung bay,giữa nơi ấy,Nguyệt Trà đi đến bên bàn đu dây,chầm chậm theo gió mát,nàng lại hoàn toàn quên đi bàn đu dây này lâu năm không tu sửa,giờ đây dây thường đã mài mòn hết.
Đột nhiên,”Ba!” một tiếng ,dây thứng đứt gãy,Nguyệt Trà theo bàn đu dây rớt xuống!
Nàng nghĩ rằng bản thân sẽ té đất,nhưng là ,một lát sau cũng không có cảm giác đâu đớn,nguyên lai đã có một người ra tay đỡ lấy nàng.
Mặc dù có điểm choáng váng, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên nhìn xem ai đúng lúc cứu nàng….
Thiên a! Là Trinh hoàng huynh!
Khuôn mặt anh tuấn này,nàng đã nhớ mong suốt bảy năm qua.
Nhiều năm không gặp,vừa chạm mặt liền lâm vào tình huống xấu hổ này,nàng liền đỏ mặt cúi xuống.
Trong nháy mắt nhìn thấy Nguyệt Trà,Đoạn Huyền Trinh liền ngẩn người,sau đó,hoàn toàn xuất phát từ bản năng,hắn dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm Nguyệt Trà lên,chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt này.
Đó là khuôn mặt tinh xảo nhân gian không ai sánh bằng.
Bởi vì bị hắn nâng cằm lên,Nguyệt Trà lắp bắp kinh hãi,nâng hàng my dài, cặp mắt trong trẻo như nước,sáng ngời tựa sao lên,cùng hắn nhìn nhau.
Khuôn mặt trái xoan của nàng thập phần thanh tú,lông mày dài nhỏ,đôi môi anh đào không điểm mà hồng, nữ tử này thực sự kinh diễm hơn người.
Nguyệt Trà phát giác Đoạn Huyền Trinh vẫn là ngẩn ngơ nhìn nàng, khuôn mặt không khỏi đỏ lên,lén nhìn người kia rồi khẽ nói:
“Trinh hoàng huynh! Ngươi nên thả ta xuống đi.”
Đoạn Huyền Trinh vẫn đang suy nghĩ đến xuất thần, hiển nhiên vẫn chưa nghe vào lời của nàng.
Sau một lúc lâu,hắn vẫn khong đáp lại Nguyệt Trà khó hiểu hỏi tiếp: “Trinh hoàng huynh, ta đang cùng ngươi nói chuyện, ngươi không nghe thấy sao? “
Nghe được thanh âm trong trẻo bên trong lại mang nét mềm mại cuối cùng Đoạn Huyền Trinh trong lòng chấn động, ngưng thần lại,tự biết mình thất lễ,liền đỏ mặt mà nói:
“Ách,thực xin lỗi,ngươi vừa nói cái gì dó?”
Thực xin lỗi? Ngươi? Trinh hoàng huynh thái độ như thế nào lại lạ vậy?
Phản ứng của hắn nói cho nàng biết, hắn tựa hồ là không nhớ ra nàng!
Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Trà liền phủ một tầng bi thương.
“Xin thả ta xuống!”
Đoạn Huyền Trinh theo lời nguyệt Trà,thả nàng xuống.
“Ngươi không sao chứ?”
Hắn thật sự đem nàng quên đi không còn một mảnh,bằng không sao ngay cả khi nàng gọi hắn “Trinh hoàng huynh” hắn cũng không thèm đáp lại.
“Ta không sao. “
Nguyệt Trà nén giận nhìn Đoạn Huyền trinh liếc mắt một cái,lần này tức giận,thực sự như là từ khi lọt lòng mẹ,đây là lần đầu tiên nàng tùy hứng vô lễ tới vậy,xoay người bước đi.
Đoạn Huyền Trinh sau một hồi lâu sửng sốt mới kịp phản ứng,hắn phát giác không thể để nàng cứ như vậy mà đi được,hắn phải biết nàng là ai!
Đoạn Huyền Trinh đi nhanh đuổi theo,miệng la lớn:”Chờ chút! Ngươi chờ một chút!”
Nhưng vì hoa cỏ tươi tốt nên chỉ trong chớp mắt,Nguyệt Trà đã đi khỏi không thấy tăm hơi,chỉ còn lại Đoạn Huyền Trinh một mình ảo não.
“Ta thế nhưng đã quên hỏi nàng là người trong cung viện nào,cũng không biết tên của nàng,thật sự là là quá đỗi hồ đồ” Đoạn Huyền Trinh Vẫn còn đứng nguyên một chỗ đợi một lúc lâu rồi mới buồn bã quay về Đông uyển.
.
.
.
Ngày xuân trời trong nắng ấm,đến trạng vạng nổi lên một cơn mưa phùn miên miên mật mật,không khí vì vậy mà ẩm ướt,ngọn gió thổi qua người liền mang một chút lạnh lẽo.
Nguyệt Trà chỉ khoác một một xuân sam mỏng (áo mặc vào mùa xuân), rầu rĩ ngồi trước cửa sổ nhìn ngắm cây sơn trà phía xa, giọt nước mưa theo phiến lá lăn xuống, một giọt lại một giọt, đơn điệu mà liên tục rơi trên mặt đất.
Không có tiếng động xôn xao náo nhiệt nơi hoàng cung,nơi này chỉ là một mảng yên tĩnh.
Đoạn Huyền Trinh ngày càng anh tuấn,ngày càng tài hoa bỗng xuất hiện trong đầu Nguyệt Trà.
“Trinh hoàng huynh không nhớ ra ta…” Nguyệt Trà thất vọng nói nhỏ,hắn ở trong lòng nàng bao tháng năm qua,như sợi tơ tằm tầng tầng lớp lớp quấn lấy tâm tư của nàng, giờ đây tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng (hi vọng hão huyền).
Bảy năm,nàng luôn luôn nhớ đến Trinh hoàng huynh,vừa nghĩ tới lúc gặp mặt,Trinh hoàng huynh thấy nàng mập lên hẳn là sẽ cao hứng lắm, nhưng là, hoàng huynh đã đã quên nàng mất rồi.
Là nàng mong muốn xa vời!
Nàng thật là một ngốc tử,cũng là chính mình bất quá chỉ là một xú nha đầu,trong lòng hoàng huynh ,nàng sẽ chiếm bao nhiêu phân lượng đây?
Qua nhiều năm như vậy, hắn không nhớ rõ nàng, cũng là thực bình thường!!
Mặc dù nghĩ vậy,nhưng trong lòng Nguyệt trà vẫn không làm sao hết đi buồn bực.
Có điều,bộ dạng hiện tại của Nguyệt Trà,đích xác là làm cho người ta nhận không ra.Nguyên do là vì thời giang nàng ăn quả hạnh cùng một số dược thảo dưỡng nhan,làm cho thể chất của nàng ngày một tốt lên,da thịt ngày càng đầy đặn trắng hồng,mà việc hái lượm hoa quả hằng ngày lại khiến nàng không đến mức mập mạp mà trở nên vừa độ, yểu điệu lay động lòng người.
Đáng tiếc rằng Nguyệt Trà vốn rất tự ti, trước kia sau một vài lần soi gương , nàng đã không còn tiếp tục nhìn vào chúng nữa,cho nên dung mạo của nàng biến thành dạng gì,nàng cũng không rõ ràng.
.
.
.
Đoạn Huyền Trinh trở lại lại tẩm cung, tâm tư vô pháp yên tĩnh trở lại, xem ra khuôn mặt tuyệt mỹ ấy vẫn cứ xoay tròn trong đầu hắn.
Nàng là ai?
Đêm nay,hắn lần đầu tiên trong đời mất ngủ,trằn trọc không yên giấc nổi, trước mắt hắn tất cả đều là hình bóng thanh nhã rung động lòng người kia mà thôi.
Trời đã sáng, tia nắng ban mai chiếu sáng hai ngón tay,Đoạn Huyền Trinh bấy giờ mới phờ phạc rời khỏi giường, trong đầu vẫn là tràn ngập hình bóng của nữ tử kia,thần thái rụt rè sợ hãi kia,tựa như trăng non thanh sáng, như đóa hoa trong tuyết, tú lệ mà thoát tục.
Đoạn Huyền Trinh lần nữa chạy đến phía sau ni am,thầm mong có thể gặp lại nữ nhân kia.
Hắn tự nhủ với mình,lần này nếu tái kiến,hắn nhất định phải hỏi tính danh của nàng mới được.Nào đâu hắn chờ mãi chờ mãi đến chạng vạng,vẫn là không thấy nàng đâu.Hắn uể oải nghĩ: Cả ngày nay nàng không hề xuất hiện, không biết nàng ngày mai sẽ hay không xuất hiện đây?
Nghĩ vậy,Đoạn Huyền Trinh không khỏi hướng bàn đu dây hôm qua,trước mắt lại hiện lên bóng hình xinh đẹp ấy.
Một lát sau,hắn lại nghĩ tiếp: nếu nàng hôm nay không xuất hiện,tất nhiên ngày mai xuất hiện,hắn ngày mai đến đây đợi tiếp cũng tốt.
Nhưng hắn lại không bỏ đi được.
Nói không chừng nàng lại xuất hiện,nếu hắn bỏ về bây giờ,liền không gặp được nàng,như vậy chẳng phải không xong sao?
Đoạn Huyền Trinh hãy còn do dự.
Sắc trời cũng đã tối dần,hắn lập tức leo lên tảng đá ngồi đợi,trông mong có thể tái kiến nữ nhân kia,nhưng là nàng vẫn là không xuất hiện.
Hắn thở dài một hơi.
Không biết nàng là người trong cung viện nào?
Đẹp như vậy liệu có phải là tần phi của phụ hoàng không?
Thiên phù hộ nàng không phải mới tốt a!
Hắn cũng không muốn nữ nhân xinh đẹp đến vậy làm mẫu thân….
Mà nói đến mẫu thân xinh đẹp,hắn liền nghĩ tới Nguyệt Trà,không biết nàng vì sao lại ra khỏi Di Vân Cung, đó chẳng phải là tiên đế xây dựng ẫu thân nàng? Nàng như thế nào lại nhường cho người khác sống ở đây?
Cũng không biết được nàng đã dọn đi nới nào? Bảy năm không gặp, không biết nàng có mập lên chút nào không? Lá gan cũng có lớn lên chút nào không?
Hắn còn nhớ rõ nàng thực thẹn thùng,luôn luôn dùng một loại ngữ điệu gọi hắn Tinh hoàng huynh….
A! Nữ nhân kia cũng gọi hắn giống như vậy một tiếng : ” Trinh hoàng huynh”.
Đoạn Huyền rinh rốt cục thanh tỉnh,bộ dang của Nguyệt Trà trong nháy mắt xuất hiện trong đầu hắn.
Là Nguyệt Trà sao? Có thể sao?
Hoàng muội của hắn đều gọi hắn Trinh hoàng huynh,nếu gọi hắn như vậy,trừ bỏ Nguyệt Trà thì không có người khác.
Nghĩ vậy,hắn liền tự gõ vô đầu mình một cái.
Hắn đã sớm nghĩ Nghệt Trà là một khối ngọc thô, không một ai biết về vẻ đẹp đó nếu chỉ thoáng nhìn,hắn còn nhớ rõ đôi mắt sáng trong cùng núm đồng tiền đó,đều đã từng làm hắn cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi rõ ràng,Đoạn Huyền Trinh không khỏi hồn siêu phách lạc.
Đoạn Huyền Trinh cứ thế ở ni am đợi trong ba ngày,rốt cục hắn cũng chờ đến lúc gặp được Nguyệt Trà.
Nguyệt Trà mặc trên người một kiện quần áo trắng thuần như tuyết,tay áo phiêu động như Dao Trì tiên nữ hạ phàm.Y phục của nàng tất cả đều là một mầu trằng, bởi lẽ phi tần trong cung đều thích mang những bộ y phục xuân sắc tươi đẹp,hoa lệ cao quý,vì thế y phục lụa trắng mộc mạc như thế này liền không ai muốn,liền cấp cho những người không hề có địa vị như Nguyệt Trà.
Nhưng Nguyệt Trà lại dùng tay nghề tinh xảo của mình thêu lên đó đa dạng hình thù, xiêm y trắng thêu hoa mặc trên người nàng,trái lại càng làm nền cho nét thanh lệ của nàng.
Nguyệt Trà đi đến hành lang dài bên hoa viên liền thấy Đoạn Huyền Trinh dựa vào lan can đứng lặng, nàng kiếc nhìn hắn một cái,sau đó liền tự nhủ với mình là không thấy hắn,cũng không thương tâm hắn.
Nàng còn đang muốn vòng đường khác mà đi,Đoạn Huyền Trinh lại nghênh đón.
“Nguyệt Trà!”
Nghe được thanh âm lớn đó,Nguyệt Trà kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Đó thật sự là Nguyệt Trà,thật sự là nữ nhân nay đã mười tám,nàng lại trở nên xinh đẹp đến như vậy!
Đoạn Huyền Trinh mang theo nụ cười tươi tắn hướng Nguyệt Trà bước tới.
“Ngươi không phải là không hề nhận ra ta sao?” Nguyệt Trà kinh ngạc hỏi.
Đoạn Hyền Trinh vẫn cười , “Đó là vì ngươi lần này ngươi quá đẹp!”. Tiếp theo,hắn lại thành thật nói “Ta cũng là chưa từng quên ngươi!”.
Lời nói mà hắn nói chính là lời nói thật lòng, từ Đại Đường trở về,hắn liền tìm nàng,nhưng chính là không một ai biết nàng đã dọn đi đâu,hậu cung thâm viện cũng không phải chỗ hắn tới xông loạn được.
“Thực sự?” Nguyệt Trà tim đập không sao chậm đi được,
“Thật sự,ngươi xem đây là cái gì?” Đoạn Huyền Trinh lấy ra một cuốn sách.
“Đúng là kinh thư!” Nguyệt Trà vừa mừng vừa sợ.
“Ta còn nhớ rõ đây là món quà ngươi cần,đúng vậy đi”
Nàng còn cho rằng hắn đã đem nàng quên đi,nhưng hắn không hề quên,nhất thời cảm động,đôi mắt liền tràn lệ,nàng không muốn Huyền Trinh nhìn thấy,chỉ cúi đầu nhận lấy cuốn kinh hư: “Cám ơn ngươ! Trinh hoàng huynh.”
Hắn nhẹ nhàng vén lên sợi tóc che trước gò má của nàng, tất thảy cảm xúc đều khiến hắn cảm thấy được hắn cần tặng nàng không phải vì cuốn sách kia,mà là trâm ngọc,trang sức,chúng có thể đem mái tóc của àng búi lên.
Chậm rãi,Nguyệt Trà ngẩng đầu rụt rè nhìn hắn,nàng quả thực kinh diễm hơn người,làm Đoạn huyền Trinh tâm can một lần nữa lay động.
Hắn thực may mắn khi gặp được Nguyệt Trà,bằng khống hắn đã bỏ qua giai nhân mà cả đời ước mơ tha thiết.!
“Trinh hoàng huynh,ngươi vì cái gì cứ nhìn ta?”
Ánh mắt của hắn nhìn Nguyệt Trà có điểm kì quái,nàng có điểm hoài nghi nàng liệu có phải có điểm không mập nên thành khó coi,còn Trinh hoàng huynh sợ nói ra sẽ xúc phạm nàng ( nên thôi ^^).
“Có muốn hay không xuất cung?” Hắn căn bản không hay biết vấn đề trong đầu nàng.
“Ta có thể đi ra ngoài sao? “
“Đương nhiên, ngươi cũng không phải phi tần của phụ hoàng ta mà.”
“Nhưng là…” Nguyệt Trà sợ sẽ gặp người khác,sợ họ giễu cợt,chế nhạo nàng.
“Ngoài cung thực có nhiều điều thích thú,Tâm Lan cũng rất thích ra ngoài cung ngoạn, ta mang ngươi đến đó nhìn một lần,ngươi nhất định sẽ thích!”
Hắn nói thực thành khẩn nên Nguyệt Trà không thể từ chối,đành hơi hơi gật đầu.