Chương 7
Tại sao phải chờ biểu ca làm tốt chuyện cống phẩm mới cho phép Nguyệt Trà thành thân với hắn?
Vậy phải kéo dài tới khi nào?
Sự tức giânh nhanh chóng lộ ra trên mặt Tâm Lan, mấy thị nữ phía sau vì thế mà tim run cầm cập theo đuôi.
“Nguyệt Trà chết tiệt, tiện nha đầu, trở nên xinh đẹp rồi liền muốn đoạt nam nhân của ta!” Tâm Lan tức giận mà gào lên.
Huyền Trinh không thể bị Nguyệt trà cướp đi, nàng cùng Huyền Trinh vốn dĩ được công nhận là một đôi, nàng không thể để mình mất mặt được!
Đột nhiên, khuôn mặt của tâm lan hiện lên một ý cười thâm trầm, nàng có một ý kiến hay rồi.
Hoàng hậu nhất định cũng cho rằng nàng cùng Đoạn Huyền Trinh có quan hệ, cho nên, nàng sẽ mượn tay hoàng hậu để hành dộng.
.
.
.
Đức Tuệ cung.
Tôn hoàng hậu ngày trước nghe Củng thái hậu nhắc tới, muốn cố ý thúc đẩy hôn sự của Tâm Lan cùng Huyền Trinh, nàng ngẫm lại thì hôn sự này cũng đẽ đến lúc nên làm rồi.
Vì vậy, nàng tìm tới Đoạn Huyền Trinh.
“Trinh nhi, mẫu hậu muốn nói chuyện với ngươi, ngươi bây giờ đã hai mươi tuổi rồi, cũng nên thành thân.”
“Mẫu hậu, ta cũng có ý tứ này.”
“Hài tử ngoan. Tâm Lan xinh đẹp như vậy, lại vừa là công chúa tiền triều, rất xứng đôi vừa lứa với ngươi.”
“Tâm Lan? Ai nói ta muốn thành thân với Tâm Lan!” Đoạn Huyền Trinh cực kỳ kinh ngạc.
“Ngươi không muốn thành thân với Tâm Lan, vậy thì muốn với người nào?” Đoạn Huyền Trinh phủ nhận như vậy khiến cho tôn hoàng hậu không hiểu gì hết.
“Ta muốn thành thân với Nguyệt Trà!” Đoạn Huyền Trinh kiên định mà nói.
“Nguyệt Trà?” Tôn hoàng hậu yên lặng một chút, đột nhiên nhớ ra Nguyệt Trà là ai.
“Ngươi muốn kết hôn với tiểu công chúa?”
“Ân.”
“Ta nghe nói tướng mạo của nàng so với Tâm Lan thì không thể sánh bằng.”
Nghe nói mẫu thân của Nguyệt Trà là Vân mỹ nhân vốn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng bởi vì sinh hạ một nữ nhi xấu xí , thẹn đến mức uất ức mà chết.
“Vốn dĩ không thể so sánh, vì nàng xinh đẹp hơn nhiều.”
“Xinh đẹp? Như thế nào? Ta nghe nói vốn dĩ nàng sinh ra xấu xí cho nên ngay cả thái giám, các thị nữ cũng đều xem thường nàng.”
“Đó là khi nàng còn bé, bây giờ nàng đã không còn giống trước kia nữa rồi.”
“Không giống?”
“Đúng vậy! Nàng đã trở nên xinh đẹp rồi, có thể nói chính là ‘tuyệt thế giai nhân’ “.
Đứa con này của nàng luôn luôn có cái nhìn tốt, nghe được hắn khen ngợi như vậy, hoàng hậu liền nghĩ có lẽ thực sự sau mười tám năm nữ nhân kia sẽ khác, nàng đang tò mò rồi đây.
“Ngươi đã nói như vậy, vậy hãy đem nàng đến gập mẫu hậu một lần.”
.
.
.
Lan Phương Quán.
Ngọc Trân nhìn Tâm Lan, biểu hiện một bộ dạng đại sự không ổn.
“Tâm Lan, có một người trước kia từng hầu hạ ta, bây giờ đến Đức Tuệ cung làm cung nữ đã nói với ta, hoàng hậu muốn gặp mặt Nguyệt Trà.”
“Thật sao?” Tâm Lan lấy làm kinh hãi.
Mẫu hậu nàng vừa mới từ chỗ của Tôn hoàng hậu về nói ra một tin tức rằng Đoạn Huyền Tinh không chịu đáp ứng hôn sự, sao hoàng hậu nương nương lại muốn gặp mặt Nguyệt trà chứ, không lẽ….
Tâm Lan hoảng hốt nói. “Chẳng lẽ hoàng hậu muốn cho Huyền Trinh thành thân với Nguyệt Trà?”
“Cái gì? Muốn cho Huyền Trinh thành thân với Nguyệt Trà!? Vậy ngươi phải làm sao bậy giờ?” Ngọc Trân cũng hoảng hốt mà nói.
Hỏng bét cả rồi! Toàn bộ đều rối tung lên! Đoạn Huyền Trinh không thành thân với Tâm Lan? Vậy ai sẽ thành thânh với Tâm Lan?
Huyền Kỳ?
Nếu như hắn thừa dịp này để theo đuổi Tâm Lan, vậy thì nàng phải làm sao đây?
“Ta không biết!”
Kế sách của nàng cũng đã dùng hết rồi, Tâm Lan bất lực mà khóc òa lên.
Nếu hoàng hậu phát hiện Nguyệt Trà xinh đẹp rồi, khẳng định là sẽ thương yêu nàng, rồi sẽ đồng ý cho nàng cùng Huyền Trinh thành hôn.”
“Nguyệt Trà thực ghê tởm!” Tâm Lan đau lòng.
“Đoạn Huyền Trinh càng đáng hận! Ngươi đã theo hắn bảy năm, hắn nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ.”
Tâm Lan vừa nghe xong, tiếng khóc lại càng lớn hơn.
“Làm sao bây giờ? Hắn muốn kết hôn kết hôn với Nguyệt Trà, nhưng ta không thể mất hắn!”
“Sớm biết vậy thì nên hủy dung nhan của nàng, vậy thì nàng sẽ không còn cách nào câu dẫn Huyền Trinh nữa.”
Hủy dung?!
Trong đầu tâm Lan đột nhiên nảy lên một khả năng.
“Phải đi hủy khuôn mặt kia của nàng ta! Để ta xem Huyền Trinh có còn hay không ý định muốn kết hôn với nàng.”
Ngọc Trân lại càng hoảng sợ, nàng bất quá cũng chỉ là tùy tiện nói ra câu này thôi.
“Tâm Lan, ngươi có thật hay không muốn hủy đi dung nhan của Nguyệt Trà?”
“Đương nhiên là thật, chủ ý là do ngươi nghĩ ra, ngươi lại không có dùng khí theo ta đi làm sao?”
“Tốt xấu gì nàng ấy cũng là muội muội của ngươi, hơn nữa ta lo lắng rằng….”
“Lo lắng!? Nếu như Huyền Trinh thành thân với Nguyệt Trà, vậy ngươi còn lo lắng không! Trừ Huyền Trinh ra, trong hoàng thành người có điều kiện tốt nhất là Huyền Kỳ a!” Mặc dù nàng không hề thích Huyền Kỳ, nhưng vì uy hiếp Ngọc Trân, nàng không cách nào khác là phải nói như vậy.
“Tâm Lan, ngươi cần gì phải uy hiếp ta? Ta vừa rồi cũng chưa nói là không giúp ngươi.”
“Như vậy thì mau thương lượng là nên làm thế nào a!”
Ngọc Trân bất đắc dĩ đưa đầu tới gần Tâm Lan, nghe kế sách của nàng.
Ngọc Trân nghe xong thì bắt đầu trầm tư, tiếp theo Tâm Lan lại nói nhỏ bên tai…..
Tâm Lan âm trầm mà cười nói: “Chờ coi! Nguyệt Trà, Ngươi sẽ chẳng kịp trở tay!”
.
.
.
“Hoàng Huynh, ngươi hãy chờ một chút!” Huyền Kỳ đang chuẩn bị xuất môn cùng Đoạn Huyền Trinh.
“Chuyện gì?” Đoạn Huyền Trinh dừng bước.
“Ngươi như thế nào có thể không thành hôn với Tâm Lan, mà lại muốn thành thân với Nguyệt trà?”
Khuôn mặt tuấn tú của Huyền Kỳ lộ ra một vẻ tức giân hiếm thấy.
Đoạn Huyền Trinh nhìn đệ đệ như vậy, liến bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Ta không thành thân với nàng thì ngươi phải càng cao hứng mới đúng chứ! Ngươi tức giận cái gì?”
“Ta tức giận ngươi bội tình bạc nghĩa!”
Người này còn nói hắn bội tình bạc nghĩa!? Thực làm hắn tức muốn chết a!
“Huyền Kỳ người nói xem, ta đối với Tâm Lan rốt cục có quan hệ bất chính gì? Tại Đại Đường, mỗi lần gặp mặt Tâm Lan đều có ngươi cùng Ngọc Trân, ba người các ngươi, ta đi đâu các ngươi cũng theo đó, ngươi khi nào nhìn thấy ta chiếm tiện nghi của nàng?
Các ngươi chúng quy nói nàng theo ta đến Đại Đường bảy năm, ta đối với nàng không có trách nhiệm, nếu chỉ ở chung trong bảy năm mà phải có trách nhiệm, vậy thì ngươi cũng có phần.”
Huyền Kỳ thua lý lẽ, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa hơn: “Nàng thích ngươi”
“Nhưng ngươi cũng thích nàng, cho nên ca ca ta không đoạt người của ngươi, (nếu nàng lấy ta) nàng sẽ để lại cho ngươi một vết thương lòng lớn đó!” Nói xong, Đoạn Huyền Trinh liền đi thẳng, không để ý đến Đoạn Huyền Kỳ đang kêu to.
.
.
.
Ngọc Trân cẩn thận mà cầm một chiếc bình sứ nhỏ.
“Đây là một loại độc phấn, chỉ cần dính vào sẽ ngứa ngáy vô cùng, nàng ta sẽ phải liên tục gãi đến khi cả da lở loét.”
Tâm Lan nghe vậy liền khẩn trương tránh sang một bên.
“Cầm xa xa ra! Đừng để gần ta!”
Ngọc Trân sắc mặt khó coi nhìn lên, thầm nghĩ, ngươi sợ thứ này, vậy còn ta thì không sợ sao?
“Bây giờ phải làm sao đây?”
“Đem đi rắc lên trên mặt của Nguyệt Trà a!” Tâm Lan nói như phân phó hạ nhân.
“Tại sao lại là ta đi? Người muốn hủy dung nhan của nàng là người kia mà!” Tâm Lan này quả thực là quá ích kỷ!
Tâm Lam có điểm mất hứng, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, đáng thương mà thì thào nói.
“Đừng so đo như vậy mà! Đương nhiên là ta sẽ cùng đi a! Ta khá là vụng về, sợ sẽ tự vẩy vào chính mình, còn ngươi luôn cẩn thận, ngươi ra tay có được hay không?”
Ngọc Trân có thể nói cái gì nữa đây, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu.
Các nàng trước tiên gọi Nguyệt Trà đến ngự hoa viên, sau đó leo lên trên cây chờ đợi, đến khi Nguyệt Trà xuất hiện trước mắt, Ngọc Trân liền mở bình sứ ra, vảy bột phấn.
Trên mặt Nguyệt Trà dính bột phấn, nàng liền sợ hãi mà kêu lên: “A! Là vật gì? Hảo ngứa a!”
Nguyệt Trà chạy thật nhanh, nàng muốn dùng nước rửa sạch khuôn mặt của nàng, nó hảo ngứa a!
“Chu ma ma, chu ma ma!”
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? “Chu ma ma vừa nghe thấy tiếng gọi, vội vàng bỏ xuống công việc trong tay.
“Mặt của ta không biết dính phải vật gì, rửa sạch mặt cũng không có hết, hảo ngứa hảo ngứa a!” Nguyệt Trà không gãi nhưng kỳ thực nó rất ngứa cùng khó chịu, đảo mắt một lúc nàng đã đem mặt chà xát đến mức đỏ ửng.
“Ta đi tìm ngự y đến xem.”
“Chu ma ma ngươi phải nhanh một chút, ta kông nhịn được nữa rồi!” Nguyệt trà mặc dù đã dùng khăn ướt phủ trên mặt nhưng trên mặt ngược lại vẫn phi thường nóng rực cùng cực kỳ khó chịu.
Tâm Lan cùng Ngọc Trân cả đoạn dường theo đuôi Nguyệt trà, tất cả mọi việc đều bị hai người thu vào tầm mắt.Tâm Lan khi đi ra khỏi tiểu viện của Nguyệt Trà thì hát ngâm nga một bài ca, cả cơ thể không biết có bao nhiêu là vui vẻ.
“Ngọc Trân chúng ta cùng đi mua đồ đi.”
Trong nháy mắt, Ngọc Trân cảm giác Tâm Lan quả thực rất đáng sợ.
“Ngươi không cảm thấy lo sợ sao?”
“Lo sợ cái gì?”
“Ngươi không sợ hoàng thượng sẽ truy cứu chuyện này sao?”
“Nếu hoàng bá phụ có truy cứu, vậy thì cũng không phải do ta làm ra.”
Ngọc Trân nghe xong như vậy thì tức giận cực kỳ.
“Ta giúp ngươi đối phó với Nguyệt Trà, còn ngươi thì lại chốn tránh trách nhiện!”
“Nói giỡn thôi mà, ngươi cần gì phải căng thẳng vậy!”
Tâm Lan biết rằng vào lúc này không thể đắc tội Ngọc Trân được, nếu không nàng mà đem chuyện này khai ra, vậy thì nguy rồi!
“Gan của ta nhỏ, sau nàng đừng có nói giỡn với ta!” Ngọc Trân nổi giận đùng đùng mà đi.
“Ngọc Trân sợ có sự cố, xem ra không giống ta rồi.”
Trên tay nàng đeo chính là chiếc vòng vàng, nguyên bản đó là thứ đồ vật của Tôn hoàng hậu, nhưng nàng thích nó nên liền trộm về.
Chỉ cần nàng đã thích một thứ gì đó, nàng chính là muốn đoạt lấy, dù sao Tôn hoàng hậu cũng có nhiều vòng tay như vậy, sẽ không nhớ kỹ một cái đi.
.
.
.
Ngự y nhìn gương mặt sưng đỏ của Nguyệt Trà liền mang một lọ cao dược giúp nàng đỡ ngứa, nhưng cũng không mấy tác dụng, hắn cũng không thể xác định nổi, chỉ nói rằng đây chính là bị dính phải một loại độc phấn, hắn dò tra y thư, phải xem loại độc này chính xác là ở đâu mới có thể đều chế độc dược được.
Nói xong, ngự y liền đứng dậy rời đi.
Nguyệt Trà nghe ngự y nói như vậy, phỏng đoán rằng hắn không có cách nào điều trị, vì vậy nàng liền nghĩ đến Phương Băng Viện nơi lãnh cung.
“Chu ma ma, mặt của ta rất ngứa, dược cao của ngự y hình như vô ích.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu ma ma vội vàng muốn chết.
“Chu ma ma, ngươi mau đỡ ta đến lãnh cung.”
“Đi lãnh cung?”
Nơi lãnh cung này, thân phận của Nguyệt Trà thì vốn không nên tới, nhưng Nguyệt Trà sau mỗi lần từ nơi này trở về tâm tình rất vui vẻ, nàng chỉ biết rằng Nguyệt Trà hình như ở bên trong đó có quen một vị Băng mỹ nhân am hiểu y thuật .
“Đúng vậy! Đi tìm Phương di, chỉ có nàng mới có thể cứu được ta.”
Thừa dịp dược cao ngự y cho tạm thời ngừng ngứa, Nguyệt trà liền nhờ ma ma dìu tới lãnh cung.
Phương Băng Viện tinh mắt nhìn thấy y phục của Nguyệt Trà dính một chút bột lân quang mầu đỏ, chân mày không khỏi nhíu lại.
Nàn nói với Chu ma ma: “Cẩm thận một chút, đừng đụng vào bột phấn màu đỏ!”
Tiếp theo nhìn đến Nguyệt Trà hình như không có việc gì, thầm nghĩ, nha đầu này khi lâm nguy phản ứng cũng không tệ, biết dùng khăn ướt cách ly đụng chạm. người bình thường mà gặp phải cái này, nhất định là sẽ lấy tay chạm vào mặt, nếu mà làm như vậy thì liền gặp nạn rồi.
Chu ma ma cần thận mà đỡ Nguyệt Trà nằm ở trên giường, Phương Băng viện thì lập tức dùng các loại dược thảo mình trồng, rất nhanh chóng ngắt xuống vài loại lá dược thảo, đem nghiền nát, làm thành thuốc để đắp.
Nguyệt Trà vốn dĩ cảm giác được cả khuôn mặt vừa ngứa vừa nóng, nhưng thoáng chốc ngứa ngáy cùng nhiệt trên mặt đã hạ xuống.
“Ta thế nào rồi?”
“Phải đến bốn, năm ngày mới có thể khỏi, cho nên mấy ngày nay chắc sẽ rất ngứa, ta sẽ trâm cứu giúp ngươi ngủ phòng khi ngươi ngứa quá không chịu nổi rồi gãi loạn.” Vừa nói, ngân châm trong tay lập tức đâm xuống, Nguyệt Trà trong khoảnh khắc liền mất đi tri giác.
“Tiểu công chúa không có việc gì chứ?”
“May là Nguyệt trà hiểu được một chút y thuật, biết dùng nước lập tức tẩy rửa, nếu không phấn ăn mòn tiến dần vào da thì sẽ càng ngứa, mặt có thể sẽ bị lở rồi.”
Chu ma ma lo lắng hỏi: “Xin hỏi tiểu công chúa vì sao lại bị như vậy?”
“Kỳ quái a! Xích Nga sao lại có trong hoàng cung?”
“Cái gì Xích Nga?”
“Đó là một loại phấn của bươm bướm độc mà nơi thâm sơn cùng cốc mới có.”
“Vậy thì tại sao nó lại có ở trong cung?”
“Ta cũng nghĩ thật kỳ quái.”
“Việc này cần bẩm báo với đại hoảng tử hay không?”
Chu ma ma bết rõ đại hoàng tử Đoạn Huyền Trinh thật tâm thương yêu Nguyệt Trà, cho nên trực giác liền nghĩ ngay đến hắn.
“Muốn cho Nguyệt trà trưởng thành được thì không thể để tiếp tục bị người ta khi dễ, hơn nữa lúc này đây đối phương dụng tâm thật sự ác độc, người đó chủ tâm muốn hủy đi dung mạo của Nguyệt Trà.”
Ở chung đã ba năm, bởi vì Nguyệt trà cùng nàng ngày càng hiểu nhau, cho nên khi chủ động nói ra thân phận với Nguyệt Trà, nàng có chút áy náy bởi vì năm đó chính phụ thân của nàng được gọi là ‘Hoa đà tái thế’, nhưng người cũng không thể cứu nổi mẫu thân Vân mỹ nhân của nàng.
“Thiên a! Người nào lại có lòng dạ xấu xa, muốn hủy đi dung mạo của tiểu công chúa chứ?”
“Ta sẽ điều tra.”
“Băng mỹ nhân, may mà có ngươi ở đây, nếu không tiểu công chúa sẽ bi thảm rồi.”
Khó có được người nào bằng lòng chiếu cố tiểu công chúa, Chu ma ma vô cùng cảm kích.
“Nguyệt Trà cùng ta là hữu duyên.”
Khi đó nàng đã thỉnh cầu tiên đế một việc, hiện giờ chính là lúc nàng nên báo đáp lại rồi.