Vũ Văn Thượng ôm Trầm Lạc ngồi hồi lâu trên đồng cỏ mênh mông, khi Vũ Văn Thượng thấy tiểu nhân nhi trong ngực ngáp liên tục mấy cái liền, biết được nàng hôm nay rất là mệt mỏi. Như vây chỉ có thể cảm thán thời gian tốt đẹp qua thật nhanh qua vừa ôm thật chặt tiểu nhân nhi trong lòng.
Tay trái đỡ cổ Trầm Lạc tay phải ôm hông Vũ Văn Thượng mang nàng lên ngựa. Cuối cùng chỉ đành phải khom lưng nhặt cái bao giấy vàng trên mặt cỏ nhét vào trong tay Trầm Lạc , Trầm Lạc mới vừa nhân lấy cái yếm phía sau liền có một lồng ngực ấm áp dán vào.
Thong thả dựa vào trong ngực Vũ Văn Thượng nghe thanh âm tiếng ngựa hí, Trầm Lạc híp mắt lại, giống như mèo con vậy dán lại càng ngày càng gần Vũ Văn Thượng.
Cộc cộc tiếng vó ngựa vang lên, tài nghệ cữa ngựa của Vũ Văn Thượng rất cao siêu, vừa có thể để cho ngựa chạy băng băng trên đường lại vừa có thể khống chế tốt được dây cương, khiến cho độ rung lắc của lưng ngựa không nhiều lắm.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu sáng xuống mặt đất, chiếu lên mái nhà, lên cửa sổ.
Đứng trên tường thành nơi cửa cùng Lỗ thị vệ nghe được tiếng vó ngựa tròng mắt đang uể oải nháy mắt đã trợn to, gấp gáp chạy nhanh xuống tường thành cửa cung, vội vàng mở cửa cung cho điện hạ.
Khom người thi lễ một cái, Lỗ thị vệ cung kính nói:” Nô tài tham kiến điện hạ.”
Vũ Văn Thượng mang Trầm Lạc xuống ngựa, đỡ cho thân thể Trầm Lạc ổn định , vung áo choàng màu đen trên người lên khoác lên người Trầm Lạc.
Lỗ thị vệ biết được trong ngực điện hạ là một cô nương, điện hậ hết sức săn sóc cô nương này, như vậy cô nương này sau này chắc chắn sẽ trở thành Thái Tử phi. Vì vậy Lỗ thị vệ càng thêm cẩn thận thân thể vẫn thẳng tắp cúi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Vũ Văn Thượng gật đầu một cái hướng về chỗ Lỗ thị vệ vung tay:” Canh chừng cho kĩ cửa cung.”
Đầu Lỗ thị vệ cúi càng thấp, đôi tay nắm thành quyền nói:” Nô tài cẩn tuân ý chỉ của Điện hạ.”
“Vũ Văn Thượng có đi hay không thế?”
Thanh âm êm ái của cô nương từ trong áo choàng màu đen của Vũ Văn Thượng truyền ra, khuôn mặt Vũ Văn Thượng trở nên nhu hòa nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng:” Ngoan, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Nghe thanh âm dịu dàng như thế của Điện hạ Lỗ thị vệ bị dọa cho giật mình, đợi đến khi Điện hạ đi xa, Hàn thống lĩnh đi tới Lỗ thị vễ vẫn chưa từ trong cơn kinh hoàng thoát ra.
“ Điện hạ ban thưởng, cầm lấy và nhớ đóng chặt miệng của mình.” Hàn Dịch lạnh mặt ném cho Lỗ thị vệ một thỏi bạc. Lỗ thị vệ cười nghiêm mặt tay nhận lấy:” Vì Điện hạ mà làm việc đó là bổn phận của nô tài. Hàn thống lĩnh hãy yên tâm. Miệng nô tài rất chặt.”
Hàn Dịch ừ một tiếng, sau đó dắt ngựa của Điện hạ đi vào của cung, hướng chuồng ngựa phía sau của Đông cung điện.
Mới đầu Vũ Văn Thượng phải vòng quanh hông Trầm Lạc đi ở trên đường, khi đi đến con đường ở lãnh cung kia thì đôi tay dùng sức bế Trầm Lạc lên.
“ Lạc nhi, khoác áo choàng của ta ban đêm lạnh lắm.” Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng sờ đầu Trầm Lạc, sau đó đưa cái áo choàng cho Trầm Lạc để cho nàng khoác vào, hai tay nhỏ bé của Trầm Lạc chia ra giữ áo choàng của Vũ Văn Thượng, cái miệng nhỏ nhắn lười biếng nhếc lên nói:” Vũ Văn Thượng, ta buồn ngủ lắm. Nếu mà duyệt chọn sáng mai làm buổi tối thì tốt rồi, thế nhưng mà cố tình làm vào buổi sáng. Chỉ mỗi mặc y phục thôi đã mất một canh giờ rồi, mai chắc chắn phải dậy từ sáng sớm tinh mơ rồi.
Trầm Lạc thật sự không biết trong lúc vô tình đã làm thay đổi giờ tuyển chọn tú nữ buổi sáng đổi thành buổi tối. Lạc càng không biết rằng canh giờ buổi tuyển chọn tư nữ thay đổi đã gây nên sóng to gió lớn ở trong các sường phòng.
Đi tới trước cửa phòng Trầm Lạc ở Huệ Minh cung, Vũ Văn Thượng để Trầm Lạc xuống,
Hai chân Trầm Lạc vừa chạm đất buông áo choàng của Trầm Lạc ra, xoay người đi vào trong phòng,
Thân thể còn chưa có đi đã bị Vũ Văn Thượng kéo lại, ngay sau đó vành tai Trầm Lạc có cảm giác ươn ướt mềm mềm, hai tay Trầm Lạc đẩy Vũ Văn Thượng cúi đầu kêu:” Đừng, ở đây là Huệ Minh cung chứ không phải đồng cỏ. Ngộ nhỡ bị cô nương nào ra ngoài ngắm trăng nhìn thấy không tốt?”
Môi lưỡi Vũ Văn Thượng buông vành tai Trầm Lạc ra, cúi đầu chăm chú nhìn mắt Trầm Lạc. Sau đó ngón tay nhẹ nhàng vuốt vê qua lại gò má Trầm Lạc:” Lạc nhi, kết thúc buổi tuyển chọn ngày mai, có thể nàng phải rời khỏi Huệ Minh cung tiến vào khu sương phòng rồi.” Trong mắt Trầm Lạc hiện lên tia nghi ngờ, lắc lắc đầu nói:” Làm sao thế? Làm sao chỗ ở của tú nữ có thể dễ dàng thay đổi như thế? Không phải phải chờ cho đến có ý chỉ mới được thay đổi hay sao?”
“ Lạc nhi, những tú nữ ở sương phòng không phải ai cũng có thể thuận lợi thông qua buổi tuyển chọn đúng không? Đem nàng an bài ở Huệ Minh cung chỉ là tạm thời mà thôi. Lạc nhi khi đến sường phòng nếu nhớ ta hãy đi thông qua cái mất đại kia đi đến Đông cung. Cửa sau của tẩm điện Đông cùng không có khóa, Lạc nhi nàng có thể lúc nào tới cũng được.” Sau khi Vũ Văn Thượng dứt lời nhẹ nhàng cười. Bộ dạng kia như là đang nhìn con mồi rơi vào trong vuốt sói vậy.
Trầm Lạc đẩy Vũ Văn Thượng, không để cho cái tên kia ở trên mặt mình mà làm loạn:” Ta mới không có nhớ chàng đâu, không cần thông qua cái mật đạo kia gặp chàng đâu. Nếu chàng có bản lĩnh đem ta ta sớm nhập vào Đông cung, để cho ta quang minh chính lại đi vào.” Trầm Lạc sau khi nói xong trừng mắt với Vũ Văn Thượng, rồi sau đó xoay người đẩy cửa phòng đi vào, không chút nào để ý đến ánh mắt thâm trầm của Vũ Văn Thượng phía sau.
Bị giam ở ngoài cửa Vũ Văn Thượng thở dài. Tiểu nha đầu này lại nổi tính lên rồi, thế mà tôi hôm nay lại nhắc cho hắn nhớ. Quang minh chính đại tiến vào Đông cùng, Lạc nhi của hắn đúng là càng ngày càng thú vị rồi. Đợi đến khi Đông cung rồi hắn phải hảo hảo dày vò nàng một phen mới được.
Đi vào trong phòng Trầm Lạc không nghĩ tới những ý tưởng trong đầu Vũ Văn Thượng thật là vô sỉ mà, cởi bỏ quần áo tiến lên trên giường,
“ Lạc chủ tử ngài đã trở lại.” Trong bóng tối một thanh âm mềm mại truyền đến.