Thân thể Trầm Lạc run lên Bích Diệp? Nàng như thế nào lại ở trong phòng của nàng? Trầm Lạc dừng lại động tác cởi tay áo, ngữ khí thẩm vấn mà mở miệng:” Bích Diệp ngươi không ở trong phòng mình nghỉ ngơi, không có lệnh đến phòng của ta làm gì?”
Bích Diệp vừa nghe như thế biết Lạc chủ tử hiểu lầm nàng, bị dọa cho sợ vội vàng quỳ xuống mặt đất, đầu nặng nề mà dập lên đất vừa run rẩy vừa nói:” Lạc chủ tử, không phải như người nghĩ đâu. Bích Diệp là nô tỳ của người, cho dù ngài muốn mạng của nô tỳ, nô tỳ cũng không hề oán giận. Lạc chủ tử nô tì biết người ra ngoài làm việc, nô tì sợ những tiểu chủ tử khác trong Huệ Minh cung đến thăm, nên mới tự tiện làm chủ không được mệnh lệnh của ngài mà tiến vào.”
Trầm Lạc cảm thấy nhức đầu vuốt vuốt trán, ngay sau đó ngồi xuống ghế:” Bích Diệp ngươi đứng dậy đi, sau khi ta đi, có tiểu chủ tử khác đến đây không?”
Được lệnh của chủ tử Bích Diệp mới dám đứng dậy. Cung kính đứng trước người Lạc chủ tử cẩn thận lên tiếng:” Lạc chủ tử, Thanh chủ tử có tới. Gõ cửa giống như có việc rất gấp, nô tì cảm thấy nếu như không thấy ngài thì rất có thể sẽ mở cửa, nô tì chỉ có thể cả gan giả mạo ngài….”
“ Thanh chủ tử? Là người phương nào?” Trầm Lạc nhíu nhíu chân mày, nàng không biết Thanh chủ tử kia, thì có việc gì gấp đến tìm nàng chứ? Trầm Lạc có chút hoài nghi, nhìn về phía Bích Diệp con ngươi thay đổi liên tục.
“ Lạc chủ tử là trưởng nữ của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, những lời này của nô tì tất cả đều là sự thật, không có nửa điểm nói láo.” Vừa nói lại lần nữa quỳ xuống, Trầm Lạc giơ tay đỡ Bích Diệp dậy:” Được rồi, ta đã biết rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện tối nay đừng nên để người khác biết. Nếu không Bích Diệp ngươi ở trong cung nhiều năm như thế, quen thuộc quy củ hoàng cung chứ?”
Sau đó Bích Diệp đứng lên hết sức đồng ý:” Lạc chủ tử, Bích Diệp đi bưng nước cho nàng rửa mặt. Trời đã không còn sớm, người phải sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn có buổi tuyển chọn.”
“ Không ngày mai rồi rửa mặt. Ngươi trễ như vậy còn đi lấy nước rửa mặt, không phải nói với thanh chủ tử bây giờ ta mới đi ngủ sao? Như vậy những lời lừa gạt trước đó của ngươi đã trở thành công dã tràng sao?”
Bích Diệp vỗ đầu một cái, phúc thân thi lễ một cái:” Chỉ có Lạc chủ tử là suy nghĩ chu đáo, là Bích Diệp sơ sót.” Trầm Lạc gật đầu một cái, phất phất tay ý bào Bích Diệp lui xuống. Nghe thấy âm thanh đóng cửa phòng vang lên thân thể đang bó chặt thì thả lỏng ra. Đầu nàng thật là đau, phiền não vỗ vỗ cái bàn, nàng không đi tìm người khác thì người khác đã đi tìm nàng, Vũ Văn Thượng và nàng gặp mặt đã cực kì bí mật rồi, chẳng lẽ đã cực kì bí mật mà gặp mặt như thế, những nữ nhân kia vẫn biết nàng cùng Vũ Văn Thượng có quan hệ sao?
Vũ Văn Thượng ở bên kia cũng không trực tiếp đi vào tẩm điện ở Đông cung nghỉ ngơi, mà là đi vào thư phòng ở Đông cung. Tiểu Phúc tử châm cây nến, yên lặng đứng ở bên nhìn Điện hạ phê duyệt tấu chương. Điện ha thật sự khổ cực, cùng Lạc chủ tử gặp mặt, còn phải trở lại phê duyệt những tấu chương này. Nhiều tấu chương như vậy, phỏng chừng tối nay nay Điện hạ không thể ngủ rồi? Nhưng mà Tiểu Phúc tử nhìn trộm về phía Điện hạ đang phê duyệt tấu chương không nhìn thấy nửa điểm mệt nhọc nào cả. Khóe miệng nhếch lên mặt chứa đầy ý cười. Điện hạ chẳng lẽ ngài cùng với Lạc chủ tử gió xuân cả đêm sao?
“ Điện hạ có đói bụng hay không, nô tỳ đi chuẩn bị chút bánh ngọt.” Thanh âm của Triệu Ninh vang lên ở ngoài phòng, Vũ Văn Thượng khẽ ừ, Triệu Ninh trên mặt vui mừng đẩy cửa thư phòng bước vào. Khi thấy ngoài Điện hạ còn có Triệu Phúc tử thì tâm Triệu Ninh thấy thất vọng. Mấy ngày nay Tiểu Phúc Tử đều một mực phục vụ bên trong thư phòng, hóa ra đây đều là bổn phận của Triệu Ninh nàng.
“ Triệu Ninh tối muộn như thế này rồi chuẩn bị bánh ngọt làm chi. Đặt ở cái bàn bên cạnh đó rồi nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Tối nay tâm tình của Vũ Văn Thượng đặc biệt tốt, bởi vì trong đầu hắn đã có một kế hoạch, kế hoạch này có thể đảm bảo khiến Lạc nhi tiến vào Đông cung. Vì vậy những lời nói ra bớt đi một phần nghiêm túc trở nên dịu dàng hơn.
Triệu Ninh không biết chuyện trong tâm còn vui mừng, chi là Điện hạ rốt cuộc đối với nàng để ý. Nhìn bánh ngọt trong tay đột nhiên hạ quyết tâm. Xem tấu chương chất như núi trên bàn cười nói:” Tiểu Phúc tử đêm đã muộn rồi, chắc ngươi cũng đã mệt rồi. Điện hạ để cho Tiểu Phúc tử xuống nghỉ ngơi đi, Triệu Ninh sẽ phục vụ ngài.” Sau khi dứt lời Triệu Trinh đem bánh ngọt đặt ở trên bàn cung kính đứng ở bên.
“ Hai người các ngươi tất cả đều lui xuống đi.” Sau khi dứt lời Vũ Văn Thượng ngẩng đầu liếc Tiểu Phúc Tử cùng Triệu Ninh, rồi sau đó lại cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Triệu Ninh dù thế nào cũng không có nghĩ tới Điện hạ đều cho nàng cùng Tiểu Phúc Tử lui ra, nhưng mà bánh ngọt nàng cũng đã mang tới rồi . Nàng không thể đi hai tay Triệu Ninh nắm lấy váy sau đó lại buông lỏng, trong lòng kiên quyết. Tối nay là thời khắc quyết đinh của nàng, nàng phải nhanh chóng trước buổi tuyển chọn tư nữ trở thành nữ nhân của điện hạ.
Tiểu Phúc Tử biết Điện ha nói một là một hai là hai, vì vậy lập tức khom người lui ra. Điện hạ ngàn vạn lần chú ý thân thể của mình. Sau khi nói xong lập tức cúi người lui ra khỏi phòng, trước khi đi ra khỏi phòng hướng về phía Triệu Ninh nháy mắt. Triệu Ninh hướng về phía Tiểu Phúc Tử gật đầu một cái, nhưng vẫn chịu không được sau khi Tiểu Phúc Tử đi ra khỏi phòng nàng vẫn còn đứng bên cạnh bàn.
Sau khi Vũ Văn Thượng phê duyệt tấu chương khá ổn dụi dụi con mắt. Ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Ninh nhướng mày. Triệu Ninh biết tội lập tức quỳ xuống mềm mại nói:” Điện hạ ngài tối nay đã qua mức mệt nhọc rồi. Nô tỳ rất lo lắng cho thân thể của Điện hạ, ăn một khối bánh rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương. Nô tỳ cả gan mong Điện hạ thứ tội.”
“ Nhìn bánh ngọt giống như là Hoa Quế cao.” Vũ Văn Thượng nhìn về phía những cái bánh ngọt được trưng bày trên bàn, trong đầu liền nghĩ đến một vị giai nhân miệng đầy Hoa Quế cao, không khỏi nâng lên nụ cười.
Triệu Ninh thấy Điện hạ nụ cười đầy mặt, trong lòng mừng như rỡ. Trong lòng điện hạ thực sự có nàng cũng chỉ là ngại vấn đề thân phận mà thôi. Điện hạ Triệu Ninh thích người, mãi mãi thích người. Một luồng sóng tình yêu đánh vào lòng Triệu Ninh.
“ Điện hạ đây là Hoa Quế cao nô tỳ vừa mới làm, vẫn còn nóng.” Triệu Ninh sau khi dứt lời không đợi lệnh mà thẳng bưng bánh ngọt bỏ lên bàn sách.
Trong lòng Vũ Văn Thượng tất cả đều là vẻ mặt Trầm Lạc ăn Hoa Quế cao, hắn từ nhỏ đã không thích ăn Hoa Quế Cao. Nhưng Lạc nhi thật sự sẽ trở thành nương tử của hắn, dánh chính ngôn thuật trở thành thái tử phi. Trong tim Vũ Văn Thượng thật sự rất vui mừng, hắn rốt cuộc cũng muốn ăn một lần. Liền cầm lên một khối Hoa Quế cao bỏ vào trong miệng từ từ nhai.