Thái Tử

Vịnh Thiện ở trong triều cả buổi, cùng các đại thần chu toàn mọi bề, đến xế chiều mới tới Thể Nhân cung thỉnh an phụ hoàng.

Vốn tưởng rằng cũng giống như mấy lần trước, sẽ bị bọn thị vệ ở bên ngoài ngăn cản. Nhưng không ngờ chỉ đứng chờ trong chốc lát, đã có người đến tuyên chỉ triệu thái tử kiến giá.

Vịnh Thiện trong lòng tự dưng thấy rùng mình.

Chính hắn cũng hiểu rõ, từ sau lần tranh cãi trước đây, mình đã mất đi sự sủng ái của phụ hoàng rồi.

Tại vị đã nhiều năm, vị hoàng đế đang bệnh tật đầy mình này đối với những tình cảm nhi nữ tình trường vô cùng khinh miệt. Nên với ông một người muốn làm được hoàng đế, trước hết phải có tâm địa cứng rắn tàn nhẫn của bậc đế vương.

Vịnh Thiện, có lẽ đã phạm vào sự kiêng kỵ này của Viêm Đế.

Hắn đi theo nội thị vào cung.

Tất cả lò sưởi đều được nhóm lên khiến cho bên trong so với trước đây còn nóng hơn, chỉ bước vào cửa thôi mà Vịnh Thiện mồ hôi đã chảy ròng ròng.

Vịnh Thiện không khỏi cau mày, không nghĩ tới phụ hoàng lúc này đã suy yếu thế.

“Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng.”

Viêm Đế tựa hồ vẫn chưa rời giường, đang nửa nằm nửa ngồi, thắt lưng tựa vào chiếc gối thêu màu vàng ánh tím. Khuôn mặt Viêm Đế lúc này cơ hồ cũng không khác thế là bao, càng khiến cho nhìn ông có thêm vài phần bệnh tật.

Viêm Đế bảo Vịnh Thiện đứng lên, tuy thần thái không còn uy vũ nhưng không vì thế mà đôi mắt mất đi vài phần sắc bén. Viêm Đế chậm rãi đánh giá nhi tử của mình.

“Hiếm khi bệnh tình khá lên một chút, nên mới có tinh thần mà triệu ngươi tới gặp. Thái tử, gần đây công việc có vất vả lắm không?”

Vịnh Thiện cung kính đáp: “Theo lời phụ hoàng dặn dò, nhi thần trừ những lúc phê đọc tấu chương ra thì cũng thường đến nghe sư phó giảng bài.”

“Ừm.” Viêm Đế chậm rãi gật đầu.

“Vương Cảnh Kiều lão trang giảng bài cũng không tệ.”

“Dạ, nhi tử đã học hỏi được rất nhiều.”

Hai người lạnh nhạt mà nói vài câu, một lúc sau bầu không khí cũng trở nên trầm mặc.

Mặc dù là phụ tử ruột thịt, nhưng lại phảng phất một tầng khoảng cách chẳng thể xuyên qua, khiến cho không khí giữa hai người càng trở nên áp lực.

Một lúc sau, Viêm Đế mặt vẫn không chút thay đổi điềm nhiên hỏi: “Lần trước chuyện vẫn chưa nói xong thái tử đã đi rồi. Lúc này thái tử có muốn nghe nốt câu chuyện không?”

Vịnh Thiện bỗng vô cùng chấn động.

Hắn thông minh cơ trí, sao có thể không nghe ra khẩu khí của Viêm Đế đây.

Chuyện ở Thái tử điện, phụ hoàng sớm đã rõ như lòng bàn tay, bây giờ vốn là cho hắn một cơ hội để sửa chữa sai lầm.

Nếu muốn bảo trụ chính mình, biện pháp duy nhất là lập tức hướng Viêm Đế cam đoan mình cùng Vịnh Kỳ sẽ chặt đứt liên lạc, sẽ buông tha cho Vịnh Kỳ.

Nhưng cứ như vậy, cho dù mình có thể tránh được một mối họa, nhưng trên lưng Vịnh Kỳ sẽ lại phải gánh thêm một trọng tội vô sỉ mê hoặc quân vương. Vịnh Kỳ như vậy sao còn có thể có đường sống đây?

Vịnh Thiện trong lòng phát lạnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Nghĩ ngợi trong giây lát, sau đó liền quỳ xuống trầm giọng đáp: “Phụ hoàng, đoạn kết của chuyện xưa, nhi tử không muốn nghe.”

Sắc mặt Viêm Đế khẽ biến, thật sự bất đắc dĩ mà dở khóc dở cười: “Ngươi là muốn trẫm im miệng lại sao?” Ánh mắt Viêm Đế trở nên cực kỳ nghiêm khắc.

Vịnh Thiện không do dự nửa phần, rành mạch nói tiếp: “Nhi tử quân tiền vô lễ, xin mặc cho phụ hoàng xử phạt.” Người quỳ sấp trên mặt đất, lặng im bất động, lại tỏa ra một loại khí thế như chém đinh chặt sắt.

Xung quanh lại là một mảnh trầm mặc khiến cho kẻ khác hít thở không thông.

“Trẫm biết rồi.” Trong chốc lát, thanh âm Viêm Đế khẽ vang lên bên tai.

“Thái tử.”

“Dạ.”

“Ngươi lui xuống đi.”

Vịnh Thiện hướng Viêm Đế dập đầu, đoạn đứng lên, lẳng lặng nghiêng người lui ra ngoài.

Viêm Đế nhìn nhi tử  rời đi, song mâu thâm thúy đen tuyền dường như cất giấu điều gì mà dù ai cũng nhìn không thấu, thăm thẳm khôn cùng, lại lạnh lùng lãnh khốc. Khiến cho người khác không nhịn được mà lạnh run lên.

Mắt thấy bóng lưng cao ngất đã mất hút nơi cánh cửa, Viêm Đế mới thở dài thậm thượt, thấp giọng nói: “Các ngươi cũng đi ra đi.”

Từ sau tấm màn mỏng buông từ nóc xuống, hai thân ảnh lặng lẽ bước ra.

Một người chính là lão thái phó rất được kính trọng Vương Cảnh Kiều, người còn lại là lão thái y được Viêm Đế hết lòng tín nhiệm Trần Nhuận Đồng.

Viêm Đế miễn lễ cho hai người, sau đó bảo họ đến ngồi trước giường hỏi: “Những điều Thái tử nói, các ngươi nghe thấy rồi chứ?”

Hai người đều trầm mặc, nét mặt già nua đầy nếp nhăn khiến vẻ mặt cả hai dường như trầm trọng hơn, sau đó đều lẳng lặng gật đầu.

Viêm Đế thở dài nói: “Nó hôm nay đến chính là muốn lật bài ngửa với vị phụ thân là ta đây. Vì chuyện này mà Thái tử của trẫm, đừng nói là Thái tử vị, ngay cả tính mạng có lẽ nó cũng không màng. Nó chẳng lẽ không sợ sự nhẫn tâm của trẫm, nhất định sẽ muốn mạng của hai đứa nghịch tử đó sao?” Viêm Đế hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên một tia tàn khốc.

Vương Cảnh Kiều cảm nhận được cơn tức giận của hoàng đế, liền vội vàng nói: “Hoàng thượng xin nghe lão thần nói một lời.”

Vị thái phó già nua hướng Viêm Đế dập đầu, sau đó mới từ từ nói: “Cung đình này ẩn giấu bên trong toàn những thứ nhơ bẩn xấu xa, thậm chí còn vượt xa hơn những gì người ngoài có thể tưởng tượng. Chuyện của hai vị điện hạ quả thật khó lòng chấp nhận, nhưng lúc này quan trọng nhất chính là sự ổn định của triều đình, đó mới là quốc gia đại sự. Lão thần nghe thấy bên ngoài đồn đại, gần đây Vịnh Thăng điện hạ liên tiếp gặp gỡ ngoại quan, lại còn mấy lần âm thầm lui tới với cậu ruột của y. Huynh đệ của Cẩn phi nhiều lần cũng ở trong triều nói năng xằng bậy, đây cũng không hề là sự tình nhỏ. Xin hoàng thượng hãy cân nhắc thiệt hơn.”

“Ngươi là sư phó của Vịnh Thiện, tình sư  đồ thân thiết, đương nhiên muốn che chở cho nó rồi.” Viêm Đế hướng tầm mắt về phía Trần thái y: “Ái khanh sao không nói lời nào?”

Trần thái y cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó dập đầu một cái, đáp: “Đây là gia sự của bệ hạ, thần không dám nói bừa. Xử trí như nào, bệ hạ hẳn đã có quyết định.”

“Ngươi đây là muốn thoái thác rồi.” Viêm Đế nói một câu, cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ suy tư trong chốc lát. Trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, liền nhẹ nhàng phất tay nói: “Đi xuống đi. Ai, hai người con trai… đều là hoàng tử của trẫm a.”



Khi Vịnh Thiện trở lại Thái tử điện, tâm tình càng trở nên nặng nề.

Thường Đắc Phú từ bên trong đi ra nghênh tiếp, vừa thấy Vịnh Thiện liền lập tức bẩm báo: “Vật điện hạ muốn tiểu nhân đưa tới cho Vịnh Thăng điện hạ, tiểu nhân đã phái người đưa đi rồi. Vịnh Thăng điện hạ lúc đó không có ở đấy, nghe nói là đã vào cung. Cẩn phi nương nương nhìn vật kia thì cười đến xán lạn, lại còn khen điện hạ tinh tế cẩn trọng.”

Vịnh Thiện không để ý tới hắn, đưa roi ngựa cho người hầu, sau đó đi thẳng vào trong điện, theo thói quen mà hướng tới phòng của Vịnh Kỳ. Nhưng rồi đột nhiên lại dừng cước bộ…

Thường Đắc Phú đi theo sau, thấy hắn đứng lại, đành trộm nhìn sắc mặt hắn.

Vị Thái tử này cũng thật là.

Không phải yêu thương cưng chiều Vịnh Kỳ điện hạ như châu ngọc trong bảo khố sao? Thế nào lại nhất thời thay đổi tâm ý, lại đưa tín vật để Vịnh Lâm điện hạ mang người đi chứ?

Bây giờ chỉ sợ là muốn đổi ý rồi.

Đoán được tâm tình của Thái tử điện hạ nhất định rất không thoải mái, Thường Đắc Phú cẩn thận tới gần, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, hôm nay Vịnh Lâm điện hạ đã tới rồi. Tiểu nhân vốn là muốn ngăn cản, nhưng ngài lại cầm tín vật của điện hạ, nói rằng điện hạ đã đáp ứng để cho ngài đưa Vịnh Kỳ điện hạ đi.”

Vịnh Thiện buồn bực trong chốc lát, sau đó mới hỏi: “Đã đi rồi sao?”

“Dạ, Vịnh Lâm điện hạ sau khi tới thì cùng Vịnh Kỳ điện hạ nói vài câu, sau đó hai người cùng nhau rời đi.”

Vịnh Thiện khẽ “Ân” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đi rồi thì tốt lắm.” Đoạn hướng Thường Đắc Phú phân phó: “Ngươi đi lo chuyện của mình đi, không được cho phép ai đến quấy rầy ta.”

“Vậy Vịnh Kỳ điện hạ…”

Vịnh Thiện không nhịn được sa sầm mặt xuống: “Chuyện của Vịnh Kỳ sau này không cho phép ngươi lải nhải nữa.”

Hắn trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, mới vừa rồi còn vân đạm phong khinh, giờ mặt đã đen sì. Thường Đắc Phú sợ đến nỗi câm như hến, vội vàng thức thời mà cáo lui chừa cho mình một con đường sống.

Vịnh Thiện đuổi được Thương Đắc Phú đi, lại cảm thấy thật không cam lòng. Nghĩ tới trước đây không lâu Vịnh Kỳ vẫn còn ở trong gian phòng này, nơi nơi đều còn vương lại khí tức của người ấy.

Mở ngăn tủ ra xem, bên trong vẫn còn đầy ắp.

Vịnh Kỳ đi vội vàng như thể không chờ nổi nữa, những thứ mình tặng hắn, dỗ hắn cao hứng, tất cả đều không mang đi.

Chẳng phải quá vô tình ư!

Vịnh Thiện mặc dù cảm thán, nhưng lại không dậy lên nổi một tia oán hận. Hắn ngồi lại trong phòng mải mê nhìn ngắm mọi thứ, cảm giác được căn phòng này cái gì cũng hết sức thân thiết yêu thương, rồi lại cảm nhận được một tia cô đơn buồn tủi.

Hôm nay, chỉ còn mình cùng với những thứ này.

Hắn ở trong phòng đi một vòng, cuối cùng lại ngồi xuống bên giường, tham lam hít thở bầu không khí nơi đây.

Vịnh Kỳ đã đi theo Vịnh Lâm rồi, những khí tức Vịnh Kỳ còn lưu lại cũng không nhiều lắm, cuối cùng cũng sẽ nhạt đi.

Hãy ở lại đi.

Tâm Vịnh Thiện bỗng dâng lên một cơn rét lạnh.

Hắn cũng không thể cảm thấy quá khó khăn. Cái cảm giác này hắn đã sớm trải qua, chỉ là chưa từng mãnh liệt như lúc này. Thiên hạ tuy lớn, nhưng liệu có ai có thể thương loại người băng lãnh vô tình?

Vịnh Kỳ?

Quả thật chính hắn là người đã hứa hẹn sẽ để Vịnh Kỳ ra đi. Nhưng dù có đi, sao đến mức cả một phong thư cũng không lưu lại, ngay cả một tờ giấy báo một chữ cũng không?

Vịnh Thiện cảm giác trong ngực như có hàng ngàn hàng vạn mũi băng đâm vào, dường như khiến cho tất cả trở nên nát vụn, một bức tường lạnh lẽo đầy mỉa mai.

Hắn còn tưởng rằng ca ca với hắn cũng có một tia tình cảm.

Kỳ thật, cái gì cũng không có.

Đi thật thống khoái.

Vịnh Thiện ngồi đơn độc trong căn phòng nhỏ, đột nhiên bật cười đầy đau khổ.

Đi là tốt, miễn cho Vịnh Kỳ bị liên lụy với mình.

Hắn hôm nay cả gan làm bậy, mặc dù không lập tức bị phụ hoàng trừng phạt, nhưng chắc chắn không thể không có hậu quả gì.

Phụ hoàng là nhân vật lợi hại đến thế nào, hắn đã quá rõ ràng.

Nếu là phế truất, vậy sẽ viện cớ gì đây?

Vịnh Thiện tỉnh táo suy tư.

Xử lý tấu chương, hắn luôn luôn tuân theo ý chỉ. Những gì không thuộc quyền hạn của mình, hắn tuyệt đối không nhúng tay vào. Hắn hẳn là chưa  mắc phải sai lầm nào đến mức phải phế truất.

Kết giao đại thần, lại càng vô cùng cẩn thận, cái gì không nên nói, không thể nói đều không dám nhiều lời. Những ngoại thần thái tử không nên kết giao, hắn cũng cẩn thận mà cự tuyệt không qua lại.

Điều duy nhất khiến cho phụ hoàng không cách nào tiếp nhận, chính là chuyện của Vịnh Kỳ.

Việc xấu trong nhà không thể vạch ra cho người ta xem. Cho dù phụ hoàng tức giận, nhưng cái tội danh huynh đệ loạn luân thế này, cũng là tuyệt đối không thể công khai bàn luận.

Nếu không, hoàng đế làm thế nào có thể đối mặt với bàn dân thiên hạ đây?

Vịnh Thiện suy nghĩ một chút, không cách nào tìm được đáp án, cũng không muốn phiền não thêm nữa.

Dù sao cái gì phải tới, cuối cùng cũng sẽ tới.

Hắn đứng lên, đi tới ngăn tủ tường làm bằng gỗ đàn hương, lấy ra một quyển thư pháp, mở ra trên bàn.

Bút tích đoan trang trung chính, đúng là bốn chữ “Thánh nhân bất nhân” do chính tay Vịnh Kỳ viết.

Vịnh Thiện trầm ngâm nhìn chăm chú mấy chữ kia, trong chốc lát, khóe môi vẽ nên một nụ cười ôn nhu tới cực điểm, thấp giọng nói: “Ca ca, ngươi rốt cuộc cũng để lại một đồ vật cho ta.”

Tay vuốt ve cuốn thư pháp, vô cùng cẩn thận, phảng phất như đang lướt qua da thịt mềm mịn của Vịnh Kỳ.

Si ngốc nhìn bốn chữ đoan trang, mặc cho thời gian cứ lướt qua vô thanh vô tức.

Vịnh Kỳ từ lãnh cung đi ra, đầu dựa vào trong lòng Vịnh Lâm hôn mê bất tỉnh, nhất thời khiến cho Vịnh Lâm sợ tới hồn vía lên mây. Lúc ấy đại tuyết bay đầy trời, mà phía trước lãnh cung ngay cả một nơi tránh rét cũng không có. Vịnh Lâm đành cố gọi người đi báo cho Triệu thái y, sau đó ôm Vịnh Kỳ đi về phía Thái y viện.

Tới Thái y viện, Vịnh Lâm gấp đến độ một cước đạp tung cánh cửa ra, vừa vào viện liền hô to: “Người đâu! Mau tới!”

Tất cả thái y đang lúc chuẩn bị thay ca, liền ngồi trong phòng sưởi tán dóc. Nghe tiếng Vịnh Lâm, tất cả vội vàng bỏ lại toàn bộ đồ đạc, vật dụng linh tinh chạy ra. Khi nhìn thấy sắc mặt Vịnh Kỳ lại càng không dám chậm trễ.

Dù sao cũng là một vị hoàng tử, nếu chết ở chỗ này, tất cả sao tránh khỏi bị  liên lụy đây.

Liền lập tức ra lệnh cho mấy người gác cổng, người nâng kẻ mang, đưa Vịnh Kỳ điện hạ vào an trí trong phòng, người xách hòm thuốc, kẻ bắt chẩn mạch, loạn thành một đống. Hồi lâu sau mới có một lão thái y bước tới, bẩm báo với Vịnh Lâm: “Vịnh Kỳ điện hạ mạch trầm vô lực, sầu muộn tích tụ lâu ngày, khí huyết bị ngăn trở, dương khí không lưu thông được, dương hư khí hãm, lại thêm tạng phủ có hiện tượng âm thịnh dương hư…”

Vịnh Lâm gấp đến độ giậm chân, chỉ vào mặt thái y nói: “Đến lúc nào rồi mà ngươi còn cậy một bụng dược lý nói với ta những lời này. Mau nói xem ca ca ta rốt cuộc bị làm sao vậy?”

“A, Vịnh Kỳ điện hạ thể chất luôn yếu ớt, nên bị nhiễm phong hàn, lại thêm suy nghĩ sầu lo quá độ khiến cho khí huyết nhất thời không lưu chuyển được…”

“Hiểu rồi! Vốn là bị nhiễm phong hàn? Phương thuốc đâu? Khai luôn ra đi.”

Hoàng thái y viết ra một phương thuốc tốt nhất đưa cho Vịnh Lâm. Vịnh Lâm căn bản với những thứ này vốn không am hiểu, đại khái chỉ nhìn lướt qua, sau đó đưa cho tiểu thị chuyên phụ trách việc sắc thuốc của Thái y viện: “Đi sắc thuốc, mau, mau lên!”

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại nói: “Được rồi, ta còn có một đơn thuốc bồi bổ thân thể, ta sẽ viết ra cho ngươi, ngươi cũng đi sắc giúp ta.” Liền cầm lấy bút viết bên dưới phương thuốc Hoàng thái y vừa kê ra. Đem đơn thuốc Thục phi từng nói viết một mạch, sau đó cầm lấy đưa cho Hoàng thái y: “Ngươi là người tinh thông, nhìn giúp ta một chút xem, cái này có phải một phương thuốc tốt dùng để bồi bổ thân thể không?”

Hắn là bào đệ của Thái tử, lại được Viêm Đế sủng ái, loại việc nhỏ này Thái y viện đương nhiên hết lòng phối hợp.

Hoàng thái y cầm lấy phương thuốc, mắt hơi nheo lại cố nhìn cho rõ. Trên giấy ghi chu sa, khương hoạt, tử bối thảo đều là những dược liệu tầm thường, quả thật có tác dụng bồi bổ cơ thể, có điều cũng không được tính là phương thuốc cao minh bí truyền gì.

Hoàng thái y ở trong cung đã lâu, đương nhiên không thể trước mặt nói đơn thuốc này công dụng tầm thường, như vậy sẽ đắc tội Vịnh Lâm. Nét mặt già nua khẽ nở nụ cười nói: “Vốn là một phương thuốc ôn hòa bổ dưỡng, nếu dùng thường xuyên sẽ có thể giúp cho thể chất dần dần tốt lên.”

Vịnh Lâm không hề nghi ngờ gì, yên tâm nói: “Ta muốn dùng đơn thuốc này để điều trị thân thể cho Vịnh Kỳ ca ca, bắt đầu từ hôm nay, thái y viện mỗi ngày sắc thuốc rồi đưa đến cho ta.”

Sau khi bốc thuốc, sắc thuốc, cho uống thuốc, một trận bận rộn, cuối cùng Vịnh Kỳ cũng tỉnh dậy.

Vịnh Lâm vừa thấy Vịnh Kỳ tỉnh, cuối cùng cũng yên tâm. Hắn lo ngại Thái y viện không có đường hầm trữ nhiệt, sẽ rất lạnh, liền sai người đưa kiệu có phủ thêm đệm dày tới.

Vốn định mang Vịnh Kỳ vào tẩm cung của mẫu thân, nhưng nhớ tới trước lúc chia tay Vịnh Thiện từng nói qua, phải đem Vịnh Kỳ tới chính cung của mình. Vịnh Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, liền thay đổi ý định.

Không tới cung Thục phi nữa mà đi An Dật các.

Đó là cung điện mà hắn từng ở khi còn là hoàng tử. Mặc dù Viêm Đế đã phong Vương cho hắn, nhưng An Dật các vẫn còn giữ lại để hắn ngụ mỗi khi trở về.

Vịnh Lâm lần này trở lại, đều ở cung Thục phi bầu bạn với mẫu thân, nên chưa từng quay về An Dật các.

Bây giờ đưa Vịnh Kỳ về đó, Vịnh Lâm lại bận rộn một phen. Trước sai người đốt lại hầm trữ nhiệt, sau lại yêu cầu quét tước phòng ngủ của mình sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Hết thảy đã an bài thỏa đáng rồi, Vịnh Lâm mới cẩn cẩn dực dực ôm Vịnh Kỳ vào phòng. Đặt hắn trên chiếc giường đã được phủ hai tầng đệm dày ấm áp, lại nâng đầu hắn lên đặt lên chiếc gối như ý. Kéo giúp tấm chăn cho ngay ngắn, lúc này mới cúi đầu nhìn Vịnh Kỳ nở nụ cười rạng rỡ.

“Vịnh Kỳ ca ca, cuối cùng huynh cũng được bình an rồi.”

Nghĩ đến mình đã thật vất vả mới cứu được Vịnh Kỳ khỏi bàn tay ma quỷ, ngay cả một kẻ ngốc nghếch như hắn cũng cảm thấy cảm khái không thôi.

Nhất thời không nỡ rời đi, liền ngồi bên giường câu có câu không cùng Vịnh Kỳ trò chuyện.

Rồi đột nhiên hỏi: “Ca ca còn nhớ không, lúc bé chúng ta từng cùng nhau leo một cây tùng đại thụ? Ngày hôm qua tuyết lớn, tùng thụ lại giòn, nên cành khô của nó đã bị gẫy hơn phân nửa.”

Trong chốc lát lại hỏi: “Lệ phi ở lãnh cung có ổn không? Qua vài ngày nữa hai huynh đệ chúng ta hãy cùng đi gặp phụ hoàng để cầu tình cho Lệ phi. Nếu người được thả ra, vậy thì tốt biết mấy đúng không?”

Mặc cho hắn có nói gì, Vịnh Kỳ cũng dường như không nghe thấy.

Đôi mắt vẫn mở to đầy trống rỗng, cũng không biết rốt cuộc hắn đang nhìn nơi đâu. Con ngươi đen láy chỉ hơi hơi rung động, nhưng phải nhìn thật kỹ mới phát hiện ra, đôi thu thủy như ngập tràn sóng nước.

Nhìn như đau thương muốn khóc, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Vịnh Lâm trong lòng nói thầm, chẳng lẽ huynh ấy biết Vịnh Thiện ca ca hạ dược với mình nên tâm tình bi phẫn. Hay là do lúc này đã an toàn rồi, lại bắt đầu sợ hãi những tháng ngày bị giam cầm hành hạ trong Thái tử điện đây.

Hắn biết Vịnh Kỳ mẫn cảm lại tinh tế, cho nên cũng không dám trực tiếp hỏi. Lại càng không có dũng khí nhắc đến tên Vịnh Thiện. Cứ ở một bên giả ngây giả ngốc, chỉ mong Vịnh Kỳ đừng nhớ tới những chuyện này.

Lải nhải không ngừng đã hơn nửa ngày, nước miếng Vịnh Lâm cũng đã có chút khô, Vịnh Kỳ vẫn không hé răng lấy nửa lời. Nếu không nhìn thấy đôi mắt đang mở to kia, còn tưởng rằng hắn vẫn còn đang ngủ.

Vịnh Lâm thế nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, vẫn cười hì hì nói: “Trời cũng sắp tối rồi, ca ca đã đói bụng chưa? Đệ thì đói lắm rồi đây, đệ gọi người mang cơm tới nhé?”

Đang định truyền cơm, nội thị từ bên ngoài bước vào bẩm báo: “Thái y viện mang thuốc tới, nói là điện hạ muốn bọn họ kê một thang thuốc bổ, một ngày ba lần, uống trước khi ăn.”

Vịnh Lâm vỗ vỗ trán: “Ai nha, thiếu chút nữa đã quên. Nhanh nhanh bưng vào đây cho ta.”

Hôm nay ở Thái y viện đã trực tiếp sắc một thang đút cho Vịnh Kỳ uống, chén này là thang thứ hai.

Chén thuốc vừa mang vào, Vịnh Lâm sợ chân tay nội thị vụng về, liền tự mình cầm lấy chén thuốc đỡ Vịnh Kỳ ngồi dậy.

Y thấy Vịnh Kỳ đã thay đổi, trở nên trầm mặc đến dọa người. Vịnh Lâm cũng không dám nhắc chuyện xuân dược với hắn, chỉ nói: “Ca ca uống thuốc đi, chờ thân thể khá lên, ta sẽ đưa huynh ra ngoài chơi ném tuyết.”

Từ khi biết Vịnh Thiện hạ dược mình, lại thêm việc bản thân đốt đi tín vật ngay trước mặt mẫu thân, Vịnh Kỳ cảm thấy tâm can mình như bị ai đó chém nát. Dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không lọt vào trong tầm mắt hắn, tất cả chỉ là một mảnh trống trơn.

Tất cả sự tình trong thiên hạ cũng không còn liên quan gì tới hắn nữa. Ngay cả tính mạng của mình bất quá cũng chỉ là một cánh bào mỏng mà thôi, không nặng không nhẹ, uống thuốc hay không, nào cũng có là gì.

Nhưng hắn vốn tính tình ôn hòa thiện lương, thấy Vịnh Lâm tìm mọi cách để chiếu cố chăm sóc mình, hắn cũng không đành lòng để Vịnh Lâm phật ý.

Chén thuốc được bưng đến bên môi, Vịnh Kỳ liền hé môi, chậm rãi toàn bộ nuốt xuống.



Còn mình Vịnh Thiên ở lại trong phòng, cũng chỉ ngồi yên lặng, đến ngày hôm sau hắn lại như thường rửa mặt thay quần áo, dùng điểm tâm, sau đó theo lệ tới Thể Nhân cung vấn an Viêm Đế.

Thường Đắc Phú theo chủ nhân tới bên ngoài điện, khi Vịnh Thiện lên ngựa, mới dám rời đi. Bỗng nhiên lại phát hiện đầu lĩnh nội thị của Thể Nhân cung là Ngô Tài cùng mấy viên nội thị hộ tống đang đạp tuyết đi tới.

Vịnh Thiện trong lòng lạnh lẽo, vội vàng xuống ngựa.

Quả nhiên, Ngô Tài là tới truyền chỉ. Không giống lúc thường cùng Vịnh Thiện hàn huyên đôi câu, mặt hắn lúc này cứng nhắc như tấm gỗ, vừa thấy Vịnh Thiện liền khô khan nói: “Hoàng thượng có chỉ.”

Tất cả mọi người dưới tuyết lớn quỳ xuống.

Ngô Tài đang cầm thánh chỉ, đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trẫm thời gian gần đây thấy không thoải mái, chỉ muốn yên tĩnh suy ngẫm. Chúng hoàng tử cùng đại thần, an miễn mỗi ngày không phải tới thỉnh an, hạn chế gặp gỡ. Nếu có việc gì hãy nói Vịnh Thăng thay mặt dâng tấu. Khâm thử.”

Vịnh Thiện dập đầu tạ ơn, tiếp lấy thánh chỉ, sau đó đứng lên cười nói: “Đã khổ cực rồi. Đây vốn là ý chỉ chỉ truyền cho ta sao? Hay là mỗi vị hoàng tử đều có một phần?”

Ngô Tài không dám nhìn vào đôi mắt khôn khéo của hắn, đành cúi đầu che giấu: “Tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc, giờ thánh chỉ đã truyền xong, còn những việc khác… tiểu nhân không biết.”

Với sự thông minh của Vịnh Thiện, sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói đó.

Hắn buông hạ mi mắt, chỉ nhìn chằm chằm tuyết đọng trên mặt đất, cảm giác được lục phủ ngũ tạng so với bàn chân đang đạp trên tuyết trắng còn thấy lạnh lẽo hơn.

Được miễn việc mỗi ngày đi ân cần thăm hỏi, còn nói để cho Vịnh Thăng thay mặt dâng tấu. Hắn đường đường là một Thái tử, vậy mà ngay cả quyền lợi được thấy mặt hoàng đế cũng bị tước đoạt đi.

Hai tay hắn được giấu trong tay áo nỉ thật dài, mười ngón tay không chịu nghe lời mà run rẩy mãnh liệt, nhưng nháy mắt liền tỉnh táo lại. Hắn hít một hơi cái lạnh thấu xương của mùa đông, khe khẽ thở dài: “Hy vọng ông trời phù hộ, thân thể phụ hoàng sớm ngày bình phục hoàn toàn.”

Quay đầu lại liền lệnh cho Thường Đắc Phú lấy tiền thưởng cho mấy tên nội thị đến truyền chỉ.

Ngô Tài cầm lấy phần thưởng, nói một tiếng tạ ơn, rồi cứ thế lẳng lặng bỏ đi.

Vịnh Thiện cũng không phải đi thỉnh an, liền quay lại Thái tử điện. Thường Đắc Phúc cũng nhìn ra có điều không thích hợp, liền im lặng đi theo sau hầu hạ, trên mặt cứng ngắc cùng đôi môi hơi run rẩy, thở mạnh một cái cũng không dám.

Vịnh Thiện tới thư phòng, nói với hắn: “Đi, đi lấy tấu chương mới mang đến đây cho ta.”

Thường Đắc Phú gật đầu, nhưng hai chân dường như bị chôn chặt trên mặt đất. Dù thế nào cũng không nhúc nhích, khuôn mặt đáng thương mà nhìn Vịnh Thiện.

Vịnh Thiện trời sinh có vẻ bề ngoài luôn tỏa ra khí chất lãnh liệt cương nghị hơn hẳn người thường. Mặc dù tâm rối như tơ vò, nhưng nét mặt vẫn thu liễm được một tia giấu giếm, thong dong trầm ổn như thường.

Thấy Thường Đắc Phú không động đậy gì, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, “Như thế nào?”

“Điện hạ… “

“Có chuyện gì thì nói đi, đừng e ngại gì ta.” Đoạn lại cúi đầu đọc sách.

Thường Đắc Phú lộ ra vẻ mặt phân vân do dự.

Tục ngữ nói “Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên.” (một người đắc đạo, gà chó cũng được lên trời. Tương tự như câu: một người làm quan, cả họ được nhờ.)

Thường Đắc Phú đi theo hầu hạ Vịnh Thiện, Vịnh Thiện nếu được sủng ái, hắn đương nhiên cũng được thơm lây. Còn nếu như Vịnh Thiện có gì bất trắc, hắn nhất định sẽ bị xui xẻo, có thể nói cũng là người đồng hội đồng thuyền.

Những lúc thế này, tất cả thiếp thân thị vệ, đều phải vắt óc nghĩ ra đối sách, miễn cho con thuyền lớn mình ngồi bình yên qua cơn sóng gió.

Thường Đắc Phú thường ngày luôn im lặng nhận lệnh, nhưng bây giờ, tựa hồ hắn cũng không thể không để tâm rồi.

Hắn đứng nửa ngày, mới dám bạo gan nói: “Thánh chỉ này… rất kỳ lạ… Tiểu nhân nghĩ… điện hạ có muốn mời Thục phi nương nương lại đây thương lượng một chút không…?”

Vịnh Thiện chỉ nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt lóe ra u quang thăm thẳm nhìn chằm chằm Thường Đắc Phú.

“Kỳ lạ?”

“Thánh chỉ của phụ hoàng, ngươi chỉ là một nội thị tổng quản, cũng dám tùy tiện bình luận sao?” Nói năng bỗng nhiên sẵng giọng.

Thường Đắc Phú sợ đến mức cơ hồ ngã bệt xuống: “Tiểu nhân không dám… tiểu nhân không dám…”

Vịnh Thiện lại mỉm cười, thản nhiên nói: “Không cần ngươi quan tâm, đừng có nhiều chuyện. Phụ hoàng chỉ là hạ chỉ muốn ta không tới thỉnh an thôi, cũng không hề hạ chỉ bảo ta ngừng việc xử lý tấu chương gì hết. Đi đi, mang tấu chương tới đây.”

Thường Đắc Phú lúc này mới đầy ưu tư lo lắng rời đi.

Thường Đắc Phú còn chưa trở về, đã có khách quý tới cửa.

Ngoài hành lang thư phòng truyền đến một tiếng động rất nhỏ, tựa hồ là tiếng bước chân vội vã cùng âm thanh váy bị kéo lê trên mặt đất.

Sau đó một tiếng the thé chói tai truyền vào: “Thục phi nương nương giá lâm.”

Vịnh Thiện buông quyển sách xuống, mới vừa đứng lên, đã thấy Thục phi đầu đội phượng quan, một thân y phục mỹ lệ bước vào thư phòng.

“Mẫu thân?”

Đôi môi Thục phi mím chặt, phất tay đuổi bọn cung nữ nội thị đi theo lui hết xuống, sau đó ý bảo Vịnh Thiện đóng cửa thư phòng lại. Nhìn Vịnh Thiện đóng cả cửa sổ rồi quay về ngồi trước mặt mình, khuôn mặt tươi cười lúc nào cũng toát ra vẻ đoan chính xinh đẹp của Thục phi lúc này mới lộ ra thần sắc lo lắng, hỏi:

“Hoàng thượng cho phép Vịnh Thăng kỵ mã quá cung, Thái tử có biết không?”

“Biết.”

“Cái gì? Ngươi đã biết rồi?” Thục phi sửng sốt, mày càng nhíu lại chặt hơn.

“Vậy ngươi định ứng phó thế nào?”

Vịnh Thiện trầm ngâm trong chốc lát, rồi cười khổ nói: “Mẫu thân biết không, phụ hoàng vừa mới phái Ngô Tài tới Thái tử điện tuyên chỉ, bảo ta mỗi ngày không cần vào cung thỉnh an thăm hỏi. Nếu có chuyện gì chỉ cần nói cho Vịnh Thăng, Vịnh Thăng sẽ thay ta bẩm tấu phụ hoàng.”

Thục phi hít một ngụm lãnh khí, trầm giọng nói: “Hắn… Hắn muốn phế Thái tử sao? Không thể nào, không thể nào…” Thục phi liên tục lắc đầu, vẻ mặt không thể nào tin được. Cả người cũng sợ hãi mà không ngừng run rẩy, phượng thoa cài trên tóc rủ xuống cũng khẽ va vào nhau, gây nên một loạt âm thanh thanh thúy rung động.

Nàng ở trong cung này chờ đợi đã hai mươi năm, có chuyện gì là chưa từng thấy. Đột nhiên nghe qua kinh biến, dung nhan cũng thất sắc vài phần. Nhưng liền lập tức hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế sự bối rối của mình, buộc mình phải bình tĩnh lại.

“Là bởi vì Vịnh Kỳ?” Thục phi thấp giọng hỏi.

Vịnh Thiện nhợt nhạt cười, quay lại nhìn thẳng vào mắt Thục phi, “Tới nước này rồi, mẫu thân còn muốn vì chuyện này mà trách mắng ta sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thục phi thoáng nhăn lại vì cơn giận dữ, rồi lại nghĩ đây không phải là lúc để mẫu tử bất hòa, nên đành thu lại vẻ tức giận, bất đắc dĩ thở dài nói: “Trách mắng ngươi thì có ích gì? Nếu như ngươi sợ ta trách mắng thì sao mọi việc lại đến nông nỗi này?”

Nàng nhìn Vịnh Thiện, thanh âm trở nên nhu hòa, toát ra đầy sự lo lắng cùng yêu thương. “Hoàng thượng gần đây ngày càng sủng ái Vịnh Thăng, đã vượt quá sự yêu quý so với một hoàng tử thông thường. Vịnh Thiện, ngươi nhất định phải nghĩ cách. Ai, đã có tấm gương của Vịnh Kỳ sờ sờ ra đấy, chính bản thân ngươi cũng biết, một thái tử bị phế truất tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Thấy Vịnh Thiện trầm ngâm không nói, Thục phi đi tới trước mặt con mình, đè thấp âm thanh nói: “Phụ hoàng ngươi thân thể không khỏe, bệnh tình mỗi ngày lại càng thêm trầm trọng, nếu vạn nhất…”

Câu nói tiếp theo, nếu nói ra sẽ vô cùng kinh tâm động phách, nàng liền dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Hài tử của ta, chuyện tình trong cung, mẫu thân thấy cũng nhiều rồi. Đế vị vốn là quốc gia trọng khí, vì cái ngôi vị hoàng đế này, phụ tử huynh đệ đã tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, dùng đến cả binh đao cũng chẳng hiếm lạ gì. Ở trên sa trường được làm vua mà thua làm giặc, ở trong cung há chẳng giống vậy sao? Tiểu quỷ Vịnh Thăng kia lòng dạ hẹp hòi, chỉ hơi được trọng dụng một chút thì trong mắt đã không còn ai nữa. Nếu như thật sự bị hắn đoạt đi Thái tử vị, mẫu tử ta liệu có còn đường sống sao? Vịnh Thiện, con cần phải nhanh nghĩ ra biện pháp gì đó.”

Nàng vừa dốc cạn tâm tư một phen, nhưng Vịnh Thiện vẫn bảo trì trầm mặc.

Thục phi lại nói: “Bây giờ quan lại trong ngoài triều đối với ngươi đều có nhiều lời tán thưởng, lại có Vương Cảnh Kiều là sư phó cũng hết lòng khen ngợi ngươi. Ông ta làm quan hơn mười năm, lại còn là chưởng quan khảo thí, môn sinh đông đảo, ảnh hưởng lại không hề tầm thường. Còn hai cậu của ngươi nữa, đều từ chiến trường mà thăng quan tiến chức, giờ cũng đã là chưởng quản của Lại Bộ cùng Hình Bộ. Phu quân của di nương ngươi là Trương Hồi Diệu cũng đang làm đại tướng quân cai quản đại nội thị vệ của triều đình. Họ đều là người một nhà với chúng ta, chỉ cần ngươi nói một câu, họ sẽ đều vì ngươi mà liều mình tương trợ. Nếu không có gì trở ngại chúng ta trước cứ liên lạc với bọn họ, phái người bí mật chuyển đi thủ dụ của Thái tử, để bọn họ tìm cách trừ bỏ Vịnh Thăng. Sau đó sẽ nghĩ biện pháp để phụ hoàng ngươi hồi tâm chuyển ý. Nếu cứ để Vịnh Thăng ở bên phụ hoàng ngươi nịnh nọt, đại sự tất sẽ không ổn.”

Mọi thứ đều là do Thục phi hơn một năm qua một tay gây dựng, lôi kéo tích tụ thực lực trong triều.

Bây giờ toàn bộ nói ra, hàm ý bên trong không nói cũng hiểu.

Đáp lại vẫn là sự trầm mặc của Vịnh Thiện.

Thục phi vừa sốt ruột, lại vừa tức giận, “Đứa nhỏ này, ngươi trước nay luôn là người cầm được mà buông cũng được, làm việc luôn quyết đoán lưu loát. Sao tới lúc này lại trở nên yếu đuối nhu nhược thế chứ? Ngươi còn nhớ rõ năm trước Võ Thân vương có ý đồ mưu phản chứ. Hắn thân là con của tiên đế, là huynh đệ ruột thịt của phụ hoàng ngươi, là thúc thúc của ngươi, nhưng không phải chỉ nhất thời do dự, không nỡ xuống tay mà nhận lấy hậu quả chết thảm hay sao? Đã là tranh giành ngôi hoàng vị, sao còn có thể nói đến thân tình? Uổng cho ngươi làm Thái tử, nhưng ngay cả lá gan quyết định đại sự cũng không có, ta thật sự đã đánh giá nhầm ngươi rồi!”

Vịnh Thiện lúc này rốt cuộc mới mở miệng, nhưng lại hỏi một vấn đề không hề liên quan một chút nào: “Mẫu thân biết phụ hoàng cho phép Vịnh Thăng kỵ mã quá cung từ lúc nào?”

“Ta vừa biết, liền lập tức tới tìm ngươi đây.” Thục phi chợt ngừng lại, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ. “Ý của ngươi là…”

Vịnh Thiện gật đầu, thở dài nói: “Kỵ mã quá cung vốn là chuyện từ  sáng hôm qua, nhưng đến giờ mẫu thân mới nhận được tin tức. Điều đó chứng tỏ phụ hoàng đã bắt đầu đối phó với tai mắt của mẫu thân rồi. Nơi này là hoàng cung, dù gì cũng vẫn là hoàng cung của phụ hoàng a.”

Trên mặt Thục phi dường như không còn chút huyết sắc nào, nhưng vẫn lãnh đạm nói: “Nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không thể ngồi đây chờ chết. Bây giờ ngươi hãy liên lạc với những đại thần ngươi có thể tin tưởng đi, hy vọng mọi chuyện vẫn còn có thể vãn hồi, tiên phát chế nhân.”

Vịnh Thiện vẫn chỉ lắc đầu.

Thục phi ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy, chẳng lẽ vẫn còn chưa định động thủ sao?”

“Đây là ván cờ phụ hoàng dàn dựng cho con, con sẽ tự có biện pháp.” Vịnh Thiện thản nhiên nói: “Mẫu thân cứ trở về đi, Thái tử điện đã không còn an toàn nữa, xin đừng quay lại, cũng đừng cho Vịnh Lâm đến đây.”

Tự mình mở cửa ra, sau đó cúi người lui sang một bên.

Thục phi đứng ở giữa thư phòng, kinh nghi bất định nhìn nhi tử của mình, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, rốt cuộc nhẹ nhàng cất bước.

Khi bước tới cửa phòng, nàng lại dừng lại, từ trong tay áo vươn đôi tay mềm mại xinh đẹp ra, cầm lấy bàn tay đang buông xuống của Vịnh Thiện. Dùng sức nắm chặt trong tay mình, đoạn thấp giọng nói: “Những roi ngày ấy ngươi đánh Vịnh Lâm, ra tay vô tình tàn nhẫn như thế, mẫu thân giờ đã hiểu rồi.”

Rồi nàng buông tay, vẻ mặt buồn bã  dẫn theo đám cung nữ đang đợi ngoài hành lang phía xa xa rời đi.

Vịnh Thiện nhìn mẫu thân đi xa, hốc mắt bỗng một trận nóng lên, bàn tay được nàng nắm lấy vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp. Hắn không muốn để lộ tình cảm thật sự trong lòng, liền rời khỏi thư phòng, đi tới hành lanh nơi hậu điện. Hắn chắp tay đứng ở bậc trên, lẳng lặng ngắm nhìn đình viện đang được phủ bởi một lớp tuyết dày, cố khiến cho tâm tình bình phục.

Nơi góc đình viện, hai nội thị tuổi còn nhỏ không phát hiện ra hắn đến, đang nắm lấy những quả cầu tuyết trắng xóa làm bóng để ném nhau.

Thường Đắc Phú lúc này đang cầm tấu chương đi tới, khi nghe thấy tiếng mấy tiểu nội thị cười đùa thì khẽ nhíu mày, lại thấy Vịnh Thiện đang đứng ở nơi đó nhìn, lại càng sợ đến mất hồn mất vía. Hắn liền hướng hai tiểu nội thị quát mắng: “Đây là nơi nào, là chỗ để cho các ngươi chơi đùa sao? Tới sương phòng quỳ xuống cho ta, đợi ta trở về sẽ lột da các ngươi!”

Nghe tiếng rống, hai tiểu nội thị liền quỳ gối trên nền tuyết mà phát run lên.

Vịnh Thiện đột nhiên trở nên rộng lượng hiếm thấy: “Khó có được một ngày tuyết nhiều thế này, bọn họ chơi đùa một chút, cần gì phải trách mắng nặng lời? Tấu chương đã mang tới rồi thì đặt lên văn án đi.”

Để Thường Đắc Phú mang tấu chương đi vào trước, sau đó Vịnh Thiện mới quay lại thư phòng.

Hắn mặc dù mất đi sự sủng ái của Viêm Đế, nhưng trên danh nghĩa vẫn là Thái tử, vẫn là người có quyền phê duyệt tấu chương.

Nhìn đống tấu chương được xếp thành một chồng cao ở trên bàn, Vịnh Thiện trước xem người dâng tấu là ai rồi chia làm hai loại.

Một loại là những quan viên có năng lực làm việc mà hắn có phần ngưỡng mộ, hoặc những đại thần có dũng khí can gián quân vương, hoặc có quan hệ với mẫu thân, những người vừa rồi Thục phi đề cập đến cũng ở trong đó.

Còn lại một loại, vốn là loại bình thường không có thâm giao, cũng không thấy có ưu điểm hay khả năng mẫn tiệp gì, vốn chỉ là những thần tử vô cùng xoàng xĩnh.

Vịnh Thiện nhìn hai đống tấu chương đã được phân loại trên bàn, trầm tư trong chốc lát, sau đó bắt đầu phê duyệt từng cái một.

Đối với những thần tử bình thường, hắn luôn dựa theo thói quen thường ngày mà xử trí, nên khen ngợi thì khen ngợi, cần giáo huấn thì giáo huấn.

Còn đối với loại thứ nhất, loại thần tử có khả năng thì đều không ngoại lệ, mặc kệ có tốt đến thế nào, hắn đều chửi rủa thậm tệ một phen, mắng đến mức cẩu huyết lâm đầu, giọng lưỡi thì vô cùng sắc bén. Từ khi hắn lên làm Thái tử phê duyệt tấu chương đến nay cũng chưa từng làm thế bao giờ.

Tấu chương phê xong, Vịnh Thiện thấy cũng đã quá nửa ngày, cảm giác thật uể oải, liền đặt bút xuống, ngón cái đặt lên huyệt thái dương khẽ day day.

Vừa mở mắt ra, đã thấy một bóng người đứng ngoài cửa, dường như đang thăm dò động tĩnh bên trong.

“Thường Đắc Phú.” Vịnh Thiên nói: “Lén lén lút lút ở đó làm gì? Bước vào đây.”

Bên ngoài quả nhiên chính là Thường Đắc Phú, đang định bước vào lại sợ không dám, nghe thấy tiếng Vịnh Thiện liền vội vàng đi vào, cúi đầu đứng một bên.

Vịnh Thiện chỉ liếc nhìn hắn một cái “Ngẩng đầu lên, cúi gằm mặt xuống làm gì. Là nghe được chuyện gì bên ngoài sao?”

Thường Đắc Phú trộm nhìn lên, ấp a ấp úng, “Điện hạ nói, không cho phép nô tài dông dài…”

Vịnh Thiện bị hắn khiến cho không nhịn được mà quát lên: “Đã như vậy mà ngươi còn lúng búng cái gì, ta…” Rồi bất ngờ nhớ tới những gì tối qua mình nói cùng Thường Đắc Phú, bỗng giật thót một cái, sắc mặt cũng trở nên thay đổi, “Là chuyện Vịnh Kỳ sao?”

Thường Đắc Phú gật đầu.

Biết là tin tức của Vịnh Kỳ, từ sắc mặt đến thanh âm của Vịnh Thiện trong phút chốc liền trở nên lạnh xuống, đến mức có thể đông cứng được người ta, hắn trầm giọng nói: “Nói đi.”

Thường Đắc Phú lúc này mới dám trình bày, “Tiểu nhân nghe nói Vịnh Kỳ điện hạ bị bệnh.”

“Bị bệnh?”

“Nghe người ở thái y viện nói, Vịnh Kỳ điện hạ vốn là bị nhiễm phong hàn. Hơn nữa tâm tư trĩu nặng đã đả thương can phủ.” Thường Đắc Phú đè thấp thanh âm bẩm báo tiếp: “Ngày hôm qua Vịnh Lâm điện hạ tự mình ôm Vịnh Kỳ điện hạ vào Thái y viện, khiến cả Thái y viện đều loạn thành một đoàn, các thái y bề bộn hơn nửa canh giờ mới cứu được Vịnh Kỳ điện hạ tỉnh lại.”

Vịnh Thiện đảo mắt từ đống đồ sứ men xanh trong góc thư phòng đến mấy vật dụng bằng đồng tinh xảo. Tâm trí dường như đã bay đến một nơi nào đó, cả nửa ngày cũng không nói năng gì.

Một lúc lâu sau mới hỏi: “Hiện vẫn đang ở Thái y viện?”

“Vịnh Lâm điện hạ đã đưa người đến An Dật các rồi.”

Vịnh Thiện nghe xong thở dài nói: “Đồ ngốc tử Vịnh Lâm này, ít ra cũng còn chút đầu óc, không đưa Vịnh Kỳ tới chỗ của mẫu thân.” Khóe miệng hơi cong lên, cười đến vô cùng chua xót.

Hắn lắc đầu cười trong chốc lát, sau đó hơi trầm mặc xuống, khuôn mặt anh tuấn như sắc lại, làm cho người ta nhìn không ra một tia tình cảm nào.

Thường Đắc Phú bị loại khí tức vừa lạnh lẽo, lại vừa tuyệt vọng này ép cho tói không thở nổi. Trong tiềm thức đã muốn chạy trốn thật nhanh, liền nhỏ giọng dò xét: “Điện hạ, nếu không có gì khác phân phó, tiểu nhân… xin phép đi xuống ạ?”

Vịnh Thiện gọi hắn lại, nghĩ trong chốc lát, rồi vẫn không nhịn được hỏi, “Bây giờ thì thế nào rồi?”

“Cái này… chỉ nghe nói mỗi ngày phải uống thuốc ba lần. Chuyện trong An Dật các tiểu nhân cũng không rõ lắm. Nếu cần thì tiểu nhân sẽ phái người qua hỏi thăm một chút?” Thường Đắc Phú thử thăm dò hỏi.

Vịnh Thiện cố hết sức kìm nén cảm xúc, lắc đầu nói: “Đừng.”

Tiếp theo lại hỏi: “Mỗi ngày uống thuốc ba lần? Là dược gì, do thái y nào kê đơn thuốc?”

Tâm hắn đặt trên người Vịnh Kỳ, Thường Đắc Phú đã sớm biết. Phàm là chuyện gì liên quan đến Vịnh Kỳ, Thường Đắc Phú chung quy đều hỏi thăm cẩn thận hơn so với bình thường, bây giờ quả nhiên đã phát huy tác dụng.

Vừa thấy Vịnh Thiện hỏi phương thuốc, Thường Đắc Phú liền từ trong lòng móc ra một tờ giấy trắng nhỏ, mở ra đọc: “Chuyện của Vịnh Kỳ điện hạ vốn là do tiểu nô tài vãn đi theo Hoàng lão thái y tên là Khâu An nói. Tiểu nhân đoán điện hạ nhất định sẽ hỏi nên đã hỏi cẩn thận là dùng dược gì đều viết ở đây. Hắn nói, Vịnh Kỳ điện hạ bây giờ dùng hai loại dược, một loại là do Hoàng lão thái y kê đơn gồm sáu vị thuốc để trừ đi hàn độc, một loại thuốc bổ là do Vịnh Lâm điện hạ kê đơn… “

“Nói nhảm, Vịnh Lâm xưa nay không am hiểu dược lý, hắn làm sao kê ra được phương thuốc bổ thân?” Vịnh Thiện thuận miệng bác bỏ, sau đó một nỗi nghi ngờ trong lòng dâng lên, sợ hãi hỏi: “Ai cho hắn đơn thuốc? Không tốt rồi!”

Giây tiếp theo hắn đã đá văng cái ghế nhảy dựng lên, sau đó đạp cửa phóng ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui